Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mưa đông táp vào cửa sổ, giờ này bên trong phòng bệnh cao cấp yên tĩnh đến áp lực, Lục Tự Minh ném túi chườm trong tay cho Lục Ninh Cảnh, sau đó đứng bên cửa sổ, kéo cửa ra, mặc cho gió lạnh bên ngoài tát vào, buồn bực mà lấy thuốc lá ra.
Y sở dĩ quay lại là do nhìn thấy cửa hàng nhỏ cạnh bệnh viện bán túi chườm nóng, nghĩ đến Lục Ninh Cảnh sợ lạnh, ngóng ngóng mà mua để đưa cho cậu, ai biết sẽ đụng phải tình cảnh này.
“Lục tiên sinh, ” cuối cùng vẫn là Trịnh Hằng phá vỡ mảnh yên tĩnh, “Cháu và…”
“Cậu câm miệng!” Y rõ ràng gần như thô bạo mà chặn đứng Trịnh Hằng nói chuyện, “Nơi này không có chuyện của người ngoài, đi ra!”
“Chú!” Lục Ninh Cảnh thấy chú mình thiếu lịch sự mà đối xử với Trịnh Hằng, lên tiếng nói, “Hắn là người cháu yêu.”
“Yêu?” Y gằn lên, “Hắn là nam nhân, cháu nhìn cho rõ.”
“Cháu đương nhiên rõ, chuyện này cùng giới tính không quan hệ.” Vào lúc này Lục Ninh Cảnh trái lại rất bình tĩnh, có lẽ lúc trước ở cùng Trịnh Hằng còn có chút do dự, vào lúc này nội tâm cậu lại kiên định hơn hẳn.
Chính là muốn ở cùng với người đàn ông này.
“Lục tiên sinh, xin cho phép cháunói một câu,” Trịnh Hằng bị cưỡng chế im mồm lần nữa mở miệng nói, “Cháu và Ninh Cảnh đã trải qua rất nhiều thời gian, để theo đuổi Ninh Cảnh, cháu đã thận trọng cân nhắc, xác định có thể đối mặt với mọi khó khăn, đứng vững dù áp lực như thế nào, mới quyết định theo đuổi em ấy.”
“Cân nhắc?” Y rõ ràng cười lạnh nói, “Vậy cậu xác định Ninh Cảnh đã nó thận trọng cân nhắc qua chưa?”
“Chú, cháu…”
“Trước hết để cho chú nói xong, ngày hôm nay chú sẽ đem mọi chuyện nói rõ ở đây, chuyện này, đến chết chú cũng sẽ không đồng ý, cha mẹ cháu càng không thể sẽ đồng ý!”
Lục Ninh Cảnh bình thường tính khí hiền lành nhưng một khi bị động chạm, mười con bò cũng không kéo lại được, vào lúc này nghe cách nói chuyện của chú, cậu cũng lạnh giọng nói: “Ba mẹ cháu sẽ tự có cách để bọn họ đồng ý, mà chú… Cháu không cảm thấy hạnh phúc nửa đời sau của cháu cần chú đồng ý.”
“Cháu…” Y bị một câu nói này mà bị chạm tới giới hạn, tức giận đi tới trước mặt cậu, vừa nâng tay lên vừa nói, “Chú đánh chết mày thằng oắt con!”
Lục Ninh Cảnh cũng không trốn, đứng tại chỗ mặt lạnh nhìn y, cái người hay nói lắp khi nhìn thấy chú mình cũng biến mất không còn tăm hơi.
Bất quá thân hình của chú cậu, một cái tát kia cũng không phải đánh cho oai, may mà Trịnh Hằng ở một bên phản ứng nhanh chóng bắt được tay y hạ xuống, hai người giằng co ở giữa không trung, như trong tiểu thuyết cao thủ võ lâm so chiêu. Cuối cùng Trịnh Hằng buông tay ra, trên mặt cười nói: “Động thủ đánh người không tốt, chúng ta vẫn là tâm bình khí hòa nói chuyện đi.”
Lục Tự Minh rõ ràng mặt càng đen hơn, hơi vung tay, cũng không thèm nhìn tới Trịnh Hằng, nói với Lục Ninh Cảnh: “Chú cho cháu hai lựa chọn, một là tìm tới chú đàm luận, chú ở nhà trước chờ cháu đến tối hôm nay, hai là chú sẽ đem chuyện này nói cho cha mẹ cháu, để cho bọn họ tới giải quyết.”
Nói xong, y hừ lạnh một câu, đi mất.
Lục Ninh Cảnh quật cường như con báo nhỏ bỗng chốc co quắp ngồi ở trên giường.
Thủ đoạn này của y quá hèn hạ. Hiện tại không phải lúc thích hợp để nói chuyện này với ba mẹ, mấy chữ đồng tính luyến ai này họ rất xa lạ, đột nhiên muốn cho bọn họ tiếp thu quả thực chính là bức chết bọn họ, kết quả cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương, ai cũng không tốt quá.
Hơn nữa, thứ ái tình này, cậu cũng không dám qua loa mà quyết định như thế.
Cậu một lần coi chính mình có thể cùng Nhạc Nhạc thiên trường địa cửu, kết quả đây, nói chia tay liền chia. Cho nên tình cảm của cậu với Trịnh Hằng đều không có kiên cố như trước đây với Nhạc Nhạc. Đối với Trịnh Hằng, cậu cũng không khắc sâu, cho nên nếu như bây giờ mạo hiểm để cha mẹ biết, lại nháo lên muốn sống muốn chết, mà không chắc sau này hai người cậu còn ở cùng nhau không, thật là hỏng bét.
“Không sợ, ” Trịnh Hằng ở bên cạnh cậu ngồi xuống, đem cậu ôm vào trong ngực, giọng điệu ôn hòa thậm chí ôn nhu nói, “Có tôi ở đây, chuyện này liền giao cho tôi xử lý.”
“Không cần, ” Lục Ninh Cảnh lắc đầu nói, “Em cũng là một đại nam nhân, chuyện như vậy, em sẽ tự mình giải quyết.”
Cái mà Lục Ninh Cảnh mong muốn là một người bạn đời, chứ không phải một nam nhân che chắn cho cậu mọi chuyện, vậy chả khác nào cậu là đàn bà con gái.
“Em định giải quyết thế nào?”
“Trước tiên cứ đến nói chuyện cùng y, em sẽ thăm dò ý tứ t rồi lên kế hoạch sau.”
“Đừng, đừng ương ngạnh với y, ” Trịnh Hằng nghĩ đến việc y định tát vào mặt cậu thì lòng vẫn còn sợ hãi, “Nếu không được thì gọi cho tôi.”
“Được.”
***
Trải qua phen dằn vặt này, Lục Ninh Cảnh cũng không có tâm tư nằm viện, vốn cũng không phải là đại sự, Trịnh Hằng đã hỏi bác sĩ, xác định cậu không có việc gì thì làm thủ tục xuất viện.
Ngồi ở bên trong xe Trịnh Hằng, Lục Ninh Cảnh lại không biết mình muốn đi đâu, không muốn về nhà, phải gửi phần văn kiện kia cho Tống Tranh, chắc chắn chú sẽ để cho cậu làm nốt việc, giận dữ gì đó, y luôn rõ ràng, chắc chắn sẽ không giận cá chém thớt..
“Qua chỗ tôi nhé?” Trịnh Hằng đề nghị.
Lục Ninh Cảnh lắc đầu: “Anh cứ quay về đi làm, em muốn yên tĩnh một mình.”
Vào lúc này Trịnh Hằng chắc chắn sẽ không để cậu một mình, suy nghĩ một chút nói: “Tôi mang em đến một nơi đi dạo, chạng vạng trở về.”
Lục Ninh Cảnh nghĩ buổi chiều cũng chẳng đi làm được, nếu không muốn về nhà, vậy thì đi vòng vòng cũng được.
Trịnh Hằng lái xe, một đường đi về hướng tây, Lục Ninh Cảnh tốt xấu cũng ở thành phố A lâu như vậy, lập tức hiểu được ý đồ của hắn, “Xích Lương sơn?”
Xích Lương sơn* là một ngọn núi cao vùng ngoại ô của thành phố A. Thành phố A là khu vực thiên về bình nguyên, cơ bản không nhìn núi non gì, mà ngọn núi này như một toà tháp trụ ở phía tây thành phố A, ngọn núi này được tạo bởi đá bao quanh, dọc theo đường uốn lượn của ngọn núi hướng lên trên, có thể thấy rất nhiều đá tảng lộ thiên hay mấy loài cây sinh trưởng rấ ngoan cường.
*không chắc đây có phải Lương Sơn ở Tứ Xuyên không nữa
“Ừ, tới đây rồi?”
“Hai lần rồi, nhưng đến đây vào mùa đông vẫn là lần đầu, nghe nói mùa đông trên núi còn có thể có tuyết rơi, bất quá em sợ lạnh, nghe đến tuyết thì chả muốn đến nữa, tầm này vừa mưa xong, trên núi chắc lạnh lắm.”
Nói đến lạnh, Lục Ninh Cảnh liền không nhịn được rụt cổ một cái, phảng phất hơi lạnh ở ngoài cửa kính đã chui vào.
“Mùa đông ở đây mới có mùi vị, ” Trịnh Hằng nhìn một bộ dáng thấy chết không sờn của cậu, “Yên tâm, tôi dẫn em đến chỗ này, đảm bảo không bị lạnh.”
Bởi vì trời mưa, còn chưa tới đỉnh ngọn núi, Lục Ninh Cảnh liền thấy ven đường càng ngày càng thưa thớt cây cối, tất cả đều phủ đầy tuyết, như những bông tai thuỷ tinh của mấy cô gái, chỉ là bông tai cho người ta cảm giác là đẹp, tuyết cho người ta cảm giác là lạnh.
Xe một đường đi lên trên, đến đỉnh núi thì men theo sườn núi đi một đoạn, đi ngang qua một khối đá được dùng bút lông viết lên hai chữ “Mạnh gia”, trước mắt là một khoảng rộng rải đầy hoa đào, như là một khu rừng nhỏ.
Giờ khắc này đúng tầm hoa mai, cả mảnh rừng hoa mai nở xanh um. Trịnh Hằng gõ gõ lên hàng rào ngăn trở phía trước, hàng rào kia liền thưa ra, mở đường cho xe hắn tiến vào trong, dọc theo từng hàng mai mà đi về phía trước.
“Chị Tịch nói hoa mai trên núi đã nở, đang muốn tìm cơ hội đưa em đến đây, hôm nay vừa vặn qua đây giải sầu.” Trịnh Hằng thấy ánh mắt Lục Ninh Cảnh sáng lấp lánh mà nhìn hoa mai ngoài cửa sổ, nói.
“Đây là của tư nhân hả, lúc chúng ta đến cũng không dễ vào.”
“Không hẳn, ” Trịnh Hằng đạo, “Chỉ mở với một vài người.”
Cái gọi với vài người, chính là mở ra cho những người đặc biệt như Trịnh Hằng, nói trắng ra là, muốn vào thì phải nhìn người.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà tường trắng được phủ mái ngói màu đen, kiến trúc cổ kính mang lại cảm giác cổ xưa, trên cửa còn treo một tấm bảng, trên đó viết “Mạnh phủ”.
Xuống xe, Lục Ninh Cảnh cóng đến run run một chút. Trịnh Hằng muốn đem áo khoác của mình cởi ra cho cậu thì lại bị cự tuyệt. Bên trong hắn chỉ mặc áo len dệt và một chiếc sơ mi mỏng, phải nhờ đến áo khoác ngoài để tránh lạnh, nếu cởi ra đưa cậu thì không phải sẽ bị đông cứng chết sao.
Lục Ninh Cảnh lôi kéo ống tay áo Trịnh Hằng nói: “Anh không phải mang em tới ra mắt người nhà chứ?”
Lục Ninh Cảnh tuy rằng còn trẻ, nhưng bởi vì nhu cầu tiếp khách hàng, mấy kiến thức về kiến trúc các dinh thự sơn trang cũng xem qua, nơi này làm sao có thể giống một quán cơm hay phong cách của mấy tiệm cà phê, quán trà được, chính là một khu nhà ở thì đúng hơn.
“Không phải, yên tâm đi.” Trịnh Hằng nắm lấy tay cậu mà kéo tới cửa, may mà trên tường trước cửa có chuông, không cần lấy tay gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa liền mở ra, một cô gái thoạt nhìn khá trẻ đi ra, nhìn thấy Trịnh Hằng, nhất thời trên mặt lộ nụ cười, cô cười rộ lên làm lộ hàm răng trắng như tuyết, mang lại cho người khác một loại cảm giác rất đơn thuần mà rực rỡ.
“Trịnh tiên sinh tới rồi, chị Tịch cứ lẩm bẩm mãi sao tầm này năm nay ngài còn chưa.” Cô gái kia để Trịnh Hằng đi vào rồi nói.
“Dạo này khá bận.” Trịnh Hằng nói, lại quay đầu nhìn Lục Ninh Cảnh, “Đi thôi.”
Cho dù đi vào tòa nhà, nơi này vẫn cho người ta có cảm giác có người ở đây, đến khi xuyên qua nhà chính, ra sân sau hì thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ đứng nghênh đón, cười ha hả nói: “Khách quý a, chị đã nghĩ là năm nay chú sẽ không đến chứ.”
“Chị Tịch, ” Trịnh Hằng nói, “Khá bận, khó mới sắp xếp được thời gian.”
“Đến, mời tới bên này, vẫn là đến gian phòng kia đi, ” Chị Tịch đưa bọn họ ra hành lang, liền nhìn thấy Lục Ninh Cảnh sau lưng Trịnh Hằng, “Cậu này lag..”
“Lục Ninh Cảnh, là người…” Trịnh Hằng thấy Lục Ninh Cảnh lườm hắn một cái, bận bịu vuốt mũi, cười ha hả nói, “Bạn tốt, đây chính là chủ nhân của nơi này, em cũng gọi là chị Tịch như anh là được rồi.”
Lục Ninh Cảnh rất có lễ phép gật đầu hỏi thăm: “Chị Tịch.”
Chị Tịch là người sáng suốt, vừa nhìn thấy Lục Ninh Cảnh kia không kiêng kị mà trừng mắt liếc Trịnh Hằng một cái, cùng với bộ dáng Trịnh Hằng một điểm cũng không tức giận mà lại thích thú, liền hiểu người này khẳng định không đơn giản, cười híp mắt nói, “Cậu Lục khách khí, mời tới bên này.”
Chị Tịch mang hai người đến cuối hành lang thì đẩy cửa ra đi vào, bên trong khác hẳn với không gian bên ngoài, bắt mắt nhất chính là một tấm đệm giường được đặt gần cửa sổ, có thể ngồi trên đó vừa uống rượu ăn cơm, vừa thưởng thức phong cảnh tươi đẹp bên ngoài, còn có ghế Thái sư, bàn gỗ hoa lê cổ đại, còn có máy điều hoà, TV và mấy đồ vật hiện đại, toàn bộ bày trí cùng nhau, lại không mang tới cảm giác bất hoà.
“Vẫn như cũ chứ?” Chờ Trịnh Hằng cùng Lục Ninh Cảnh vào phòng, sau khi ngồi xuống, chị Tịch hỏi.
“Không, lấy thực đơn lại đây, ngày hôm nay cậu ấy làm chủ.” Trịnh Hằng chỉ Lục Ninh Cảnh.
Ngay lập tức, một cô gái mang theo thực đơn tiến vào, đặt ở trước mặt Lục Ninh Cảnh, chị Tịch đúng lúc nói: “Vậy chị đi làm việc, cậu Lục cứ chậm rãi chọn, xong thì ấn chuông là được.”
Lục Ninh Cảnh lật thực đơn mấy lần, cười nói: “Dựa theo phong cách trang hoàng nơi này, chúng ta cần phải gọi rượu lạnh, một bếp lửa nhỏ, vừa nấu rượu vừa ngắm hoa mai, vậy mới xứng với ý cảnh nơi này, ai, thật là, có muốn thử một chút hay không, bất quá anh không thể uống rượu, vậy thì đun nước sôi đi.”
“Em cũng không thể uống, ” Trịnh Hằng kiên quyết nói, “Dạ dày đã không tốt còn uống rượu, gọi chút gì thanh đạm, ở đây có súp sơn khuẩn (nấm rừng), mùi vị rất tươi mới, em thử xem.”
“Cái gì mà sơn khuẩn, em đọc sách ít, anh đừng có mà lừa phỉnh, ” Lục Ninh Cảnh đỏ mặt, “Hơn nữa em bây giờ muốn ăn cái gì đó kích thích chút, hơi nhạt miệng.”
Trịnh Hằng cầm lại thực đơn, “Vậy để tôi gọi cho.”
Lục Ninh Cảnh: …
Thích đến vậy?
Trịnh Hằng quả nhiên nhanh nhẹn gọi một bàn đồ ăn thanh đạm, tuy rằng món ăn cùng vẻ ngoài cũng không tệ, nhưng chính là loại mà nhìn qua nhạt đến mức mà không muốn cầm đũa lên.
Bất quá mùi vị lại rất được.
Ăn cơm xong, cô gái kia liền mang bếp nhỏ vào, còn có đồ uống trà, hẳn là muốn pha trà.
Cô gái kia cho thêm than vào trong bếp, mang nước trà cho bọn họ rồi đi ra ngoài, lúc sau lại bưng bánh tiến vào, Trịnh Hằng nhìn thấy bày biện xong thì xua tay ý bảo ra ngoài, sau đó mở gói trà ra, nói: “Trà trắng, rất nhạt, uống ít không làm sao cả.”
Lục Ninh Cảnh biết hắn đang chỉ dạ dày của mình, “Không có chuyện gì, nhà em cũng thường uống trà, thói quen.”
Hai người uống trà thưởng mai, thản nhiên mà qua một buổi trưa. Tâm tình Lục Ninh Cảnh cũng từ từ buông xuống, mãi cho đến 6 giờ chiều, hai người mới xuống núi.
Lúc đến cửa nhà, loại hơi thở ngột ngạt lại phả vào mặt, Lục Ninh Cảnh thật không muốn trở về chút nào.
Trịnh Hằng thấy cậu rõ ràng không vui, nói: “Tôi đi lên với em nhé?”
“Không cần, y cho em chọn lựa khẳng định là muốn nói chuyện riêng với em, không thì đã nói ngay ở bệnh viện rồi.”
“Ninh Cảnh…” Trịnh Hằng nghiêng người sang ôm cậu, gọi tên cậu.
“Hả?”
“Vô luận là lập trường gì, em cũng không được buông tay có biết không? Nếu chuyện không giải quyết được thì tìm đến anh, anh sẽ là hật thuẫn kiên cường của em.”
Lục Ninh Cảnh rũ mắt xuống, không nói gì.
Trịnh Hằng cúi đầu, tìm tới môi của cậu, nhẹ nhàng mà hôn lên, Lục Ninh Cảnh như có như không đáp lại hắn. Trịnh Hằng tựa hồ được cổ vũ, cùng cậu nhẹ nhàng cắn mài, lè lưỡi, cạy hàm răng Lục Ninh Cảnh ra, đầu lưỡi chạy trốn vào trong khoang miệng Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh cũng nhiệt tình hôn trả lại.
“Đủ, được rồi.” Lục Ninh Cảnh khí tức bất ổn mà đẩy cái tay đang làm loạn của Trịnh Hằng ra, còn tiếp tục như vậy là muốn gây gổ phải không.
Trịnh Hằng còn cảm thấy trước đây mình chính là một con người bị cấm dục, hiện tại gặp phải Lục Ninh Cảnh mới phát hiện, trước đây chỉ là không tìm được người thích hợp mà thôi. Bây giờ chỉ hận mỗi ngày không thể ôm cậu, muốn làm gì thì làm, nhưng lúc này lại không được, hai người ôm nhau một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
“Vậy anh về đi.” Lục Ninh Cảnh nói.
Trịnh Hằng đem quần áo rối loạn của sửa lại, “Đi đường cẩn thận, nói xong thì gọi điện hay nhắn tin cho anh đều được.”
“Ừm, anh về cũng cẩn thận.”
Trịnh Hằng chờ Lục Ninh Cảnh tiến vào tiểu khu mới lái xe rời đi. Lục Ninh Cảnh đứng ở dưới lầu nhìn thấy phòng mình tối đèn, cũng không biết chú còn ở nhà hay không.
Lục Ninh Cảnh sau khi về mới phát hiện, y không phải không ở nhà, mà là ngồi ở trong bóng tối, trong nhà cửa sổ cùng thông gió đều mở, nhưng vẫn thoang thoảng khói thuốc lá trong không khí, nhín thấy trên bàn trà có gạt tàn chứa đầy mẩu thuốc.
Mà cái người đang hút thuốc kia, đã không còn bộ dáng hùng dũng khí phách kia nữa, thậm chí lại có mấy phần cô đơn cô tịch mà bất lực.
Bất lực? Lục Ninh Cảnh bị chính ý nghĩ của mình làm bật cười, nội tâm y chính là vô cùng cường đại, bất lực mới là lạ.
“Chú…” Lục Ninh Cảnh đem ô trên tay đặt bên cạnh tủ giày, khẽ thở dài một cái, vẫn là nói, “Hút ít thuốc thôi.”
Y liếc mắt nhìn cậu, sau đó bóp tắt tàn thuốc, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn lại phảng phất như người xa lạ, thậm chí là kẻ thù: “Tôi còn tưởng anh sẽ định đi luôn.”
“Nơi này là nhà cháu, cháu không trở lại đi đâu, ” khẩu khí Lục Ninh Cảnh vẫn ôn hòa như cũ, cảm giác như người đối nghịch với y ban sáng không phải cậu, “Chú chắc là chưa ăn tối, cháu có mang chút nấm rừng về, nấu cho chú bát mì.”
Chiêu thứ nhất, chủ động lấy lòng, cậu cảm thấy y vẫn chưa ăn cơm.
Hai chú cháu mà, càng làm rắn càng không được, chờ hai người đều ôn hòa nhã nhặn một chút, ngồi xuống thương lượng cũng tương đối tốt.
Lục Tự Mình rõ ràng bị thái độ của cậu làm cho ngây người, y trái lại trầm lặng, không lên tiếng.
Lục Ninh Cảnh lắc lắc đầu, tính cách này thật đúng là anh em ruột với ba mình, may mà cậu không di truyền cái tính này, cần phải theo mẹ, bất quá tích cách của mẹ với cậu cũng không quá giống nhau.
Tính cách cũng không phải nhất định phải di truyền, hẳn là cậu tự tạo nên.
Lục Ninh Cảnh đi vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu còn từ hôm qua, rửa sạch nấm rồi làm một bát mỳ thơm phức cho chú, bưng đến trước mặt y.
“Còn nóng thì ăn mau đi, cháu vẫn có thể làm được mỳ.” Lục Ninh Cảnh đem đũa đưa cho y, âm thanh mang theo vài phần sung sướng nói.
Y do dự hai giây, cuối cùng vẫn là nhận lấy, khẩu khí có chút đông cứng nói: “Cảm ơn.”
Lục Ninh Cảnh đem gath tàn đi đổ, sau đó thì đi dọn lại nhà. Tắm rửa sạch sẽ xong thì chú cậu cũng ăn gần như xong, Lục Ninh Cảnh cũng không thu bát đũa, chỉ ngồi xuống cùng y đàm luận.
Người xưa có câu, há miệng mắc quai. (cảm ơn nibom18 ^^)
Nhìn y mới ăn xong mỳ sợi do cậu làm, sao có thể trở mặt với cậu được!