Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ TK
Ban đầu vì sắp được gặp Trịnh tiểu công tử nên tâm tình Lục Ninh Cảnh vô cùng phấn khởi nhưng tại cái khoảnh khắc nhìn thấy người kia thì tâm trạng cậu bị dập tắt hoàn toàn.
Bất quá cậu biết, có được cơ hội lần này quả thật không dễ dàng. Nếu như chỉ vì chuyện riêng mà phá hỏng “con đường tắt” này, kiếm một giải pháp khác cho hạng mục Hoành Á sẽ rất khó khăn, cho nên, cậu liền tạm thời đặt tâm tư tình cảm sang một bên, khuôn mặt lại trưng ra nụ cười tiêu chuẩn, mỉm cười xã giao.
Trịnh tiểu công tử gọi Trịnh Vân Phàm, cậu ta ngồi ở chính giữa, Tống Tranh ngồi bên cạnh, còn những người khác cũng lần lượt ngồi xuống, gọi món ăn.
Trịnh tiểu công tử thoạt nhìn có chút ủ rũ, hiển nhiên là dáng vẻ không thích mẫy cuộc xã giao như vậy, không nghĩ trong bữa tiệc lại cùng Tống Tranh tùy ý nói chuyện với nhau vài câu, lập tức liền bị thu hút.
Bản thân Tống Tranh là người bán hàng nên rất biết cách lấy lòng người khác. Trước khi đến đây, hắn đã sớm điều tra rõ ràng về sở thích các kiểu của cậu Trịnh này, rồi dẫn dắt cậu, làm cho cậu cảm thấy hứng thú mà lọt vào bẫy của Tống Tranh hắn.
Nhìn xem, lực chú ý của Trịnh tiểu công tử hoàn toàn bị Tống Tranh hấp dẫn, thậm chí cũng chẳng buồn động đũa, cả quá trình đều là cùng Tống Tranh nói chuyện, bộ dáng thực sự tập trung.
Lục Ninh Cảnh cùng Trương Kính nhìn nhau nở nụ cười, sức quyến rũ Tống Tranh, bọn họ đã sớm nghiệm qua, lúc trước ở lại cái công ty nhỏ này làm việc, đều là nhờ công lao cái miệng có thể khiến người chết sống lại của Tống Tranh.
Bữa cơm lần này ăn phi thường vui vẻ, mãi cho đến khi món tráng miệng cùng trái cây đều được dọn đi, tất cả mọi người mới buông đũa, còn Trịnh tiểu công tử thì chưa thoả mãn lắm.
“Nói thật, hôm nay tôi thực sự không nghĩ đến việc sẽ đến đây, ” Trịnh Vân Phàm thẳng thắn, “Tôi ghét nhất là mấy cái nghi thức xã giao vớ vẩn này, nhưng cha tôi lại nói, không thể chỉ mãi sống trong một cái tháp ngà, làm một người chả dính dáng gì đến khói bụi trần gian, cho nên mới tuỳ tiện ăn chút gì, sau đó đến đây rồi mượn cớ đi muộn.”
Cậu vừa nói xong, mọi người trên bàn ăn đều bật cười, dù sao cũng chỉ là một tên nhóc chưa tốt nghiệp đại học, từ nhỏ đã sống trong sự chiều chuộng của gia đình, cũng chả ai hy vọng cậu có thể nói cái gì khôn khéo, Tống Tranh cũng cùng cười nói: “Xem ra hôm nay Trịnh thiếu gia đac cho chúng tôi mặt mũi rất lớn.”
“Nào phải, là anh nói chuyện quá hấp dẫn, tôi cảm thấy, nếu anh mà bước lên giảng đường dạy học, lớp tầm 200 người, chắc cũng sẽ không còn chỗ mà ngồi.”
Tống Tranh khiêm tốn cười nói: “Tô cũng chỉ có thể khua môi múa mép thôi, trong bụng cũng không có ý định gì, nếu mà đi dạy chắc chắn sẽ làm khổ con cháu nhà người ta.”
…
Cơm nước xong, Trịnh Vân Phàm hiển nhiên đối với Tống Tranh rất có hảo cảm, mãi cho đến khi đi ra khỏi nhà hàng, đối phương vẫn còn đi bên canh Tống Tranh, cùng hắn trò chuyện vu vơ. Tống Tranh thấy bộ dáng cậu nhóc này chắc chắn còn muốn nói nữa, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội: “Tôi biết quanh đây có một tiệm cà phê không tệ, vừa cơm nước xong cũng hơi đầy bụng, không bằng đi ngồi một chút thuận tiện tiêu cơm?”
Ánh mắt Trịnh Vân Phàm sáng lên, nói: “Được nha, tôi cũng không có việc gì!”
Hai người ăn ý với nhau, Trịnh Vân Phàm liền gọi điện thoại, nói cho người trong nhà biết không cần phái tài xế tới đón cậu, nhưng hình như người tới đón lại không phải tài xế của cậu.
Cho nên sau khi cúp điện thoại, Trịnh tiểu công tử lại gọi một cuộc điện thoại khác, lúc sau quay lại, biểu tình trên mặt phải nói là vui sướng tột cùng, tiểu công tử nói với những người còn lại: “Mấy người về trước đi, tôi và Tống tổng đi uống cà phê, cũng không cần chờ.”
Tống Tranh cũng bảo bọn Lục Ninh Cảnh đi về trước.
Đợi đến khi tất cả đã đi hết, Trương Kính mới vỗ vỗ vai Lục Ninh Cảnh, “Chú vẫn tốt chứ?”
Lục Ninh Cảnh lắc lắc đầu, thở ra một ngụm khí, rốt cục nói ra điều mà cậu đã nhịn thật lâu, “Cuộc sống này a, thật mẹ nó cẩu huyết.”
“Hay chúng ta cũng đi tiêu cơm chút đi?” Trương Kính đề nghị.
Lục Ninh Cảnh nhìn hắn: “Uống cà phê?”
“Không có tiệm cà phê thì bên cạnh vẫn có một quán rượu mà, đi vào trong đó ngồi một chút.”
“Thôi, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Em còn có lời mời hợp tác, cũng nên trở về suy nghĩ một chút.”
Huống hồ khi nãy bọn họ cũng uống không ít, vị nữ trợ lý mà Trịnh Vân Phàm mang tới kia nhoằng một cái đã làm hết một chai rượu.
Hơn nữa sự việc đã gần một tháng nay, quãng tời gian khốn khổ nhất đã sớm qua, cho nên bây giờ cũng chẳng khó chịu gì, chỉ là tâm lý có chút hoảng loạn. Dù sao bất luận là ai đi chăng nữa, nhìn thấy khách hàng lớn lại là tình địch của chính mình đều sẽ cảm thấy không dễ chịu chút nào, mà việc mượn rượu giải sầu gì đó, rất chi là sa đoạ.
Trương Kính gật đầu, Lục Ninh Cảnh tự mình hiểu rõ là tốt nhất, “Mau về đi, chú cũng đừng có suy nghĩ nhiều.”
Lục Ninh Cảnh bắt một chiếc xe taxi, để cho Trương Kính đi trước, lúc chuẩn bị vẫy một chiếc khác cho mình thì cậu lại nhìn thấy một chiếc xe với chuỗi biển số vô cùng quen mắt đang hướng về phía này.
(đến bây giờ vẫn chưa biết dãy số đấy là số nào:’((()
***
Trịnh Hằng đang lái xe, chuẩn bị đến nhà hàng mà Trịnh Vân Phàm ăn cơm thì liền nhận được điện thoại của cậu.
“Ba, nghe chú Tề nói là ba tới đón con?”
“Ừ, ba vừa xong việc, tiện đường tới đón con.”
“Ba cứ về trước đi, con và Tống tiên sinh còn chưa tán gẫu đủ, ” giọng điệu Trịnh Vân Phàm có chút cứng ngắc cùng khó chịu, “Tống tiên sinh nói hắn cũng có xe, sẽ đưa con về sau.”
“…” Trịnh Hằng bị thái độ của con trai mình làm cho nghẹn, sau đó nói, “Tiểu Phàm, đừng nháo.”
“Con đâu có, cứ thế nhé, cúp đây.”
Đối phương không chờ hắn nói chuyện liền cúp điện thoại, Trịnh Hằng cũng chỉ có thể cất điện thoại, người luôn làm chủ toàn cục, cao ngạo như hắn, đến hôm nay hoàn toàn bị thằng con trai hư đốn kia làm cho không biết phải nói sao.
Quan hệ của hai người bọn họ thực ra cũng không hài hoà như những gì người ngoài nhìn vào, để mà nói, cậu nhóc Trịnh Vân Phàm chỉ là kết quả của một năm ngông cuồng, cuối cùng ở lại cùng hắn. Vì Trịnh Hằng lúc nào cũng bận bịu, rất ít khi ở cùng, đa số thời gian đều là bà nội chăm cậu cho nên hai cha con vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng.
Trịnh Vân Phàm từ khi học trung học đã bắt đầu ở cùng ba, cậu ban đầu còn sợ với chống cự, bây giờ nỗi sợ bên trong liền biến thành ngỗ nghịch trời bằng vung, đối với Trịnh Hằng thì là âm phụng dương vi*, trong mắt người ngoài cậu có thể là một Trịnh tiểu công tử ngoan ngoãn, nhưng ở trước mặt hắn thì hoàn toàn bị cái tính biệt nữu* làm hư.
*âm phụng dương vi: ngoài nóng trong lạnh -> ở đây thì chỉ việc hai cha con nhà này ngoài mặt thì có vẻ yêu thương nhau, trong lòng thì ngược lại.
*biệt nữu: khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà J)) vì là quan hệ cha con nên từ này được hiểu theo nghĩa trên nhé ^^ (chi tiết xem tại https://tieuholy198.wordpress.com/thong-tin-dam-my/ )
Giống như bây giờ, tên nhóc này còn dám cho hắn leo cây.
Bất quá nghe đâu cậu là đi gặp một công ty phần mềm, thấy tên nhóc rốt cuộc nguyện ý đi ra ngoài rèn luyện thì Trịnh Hằng tự nhiên rất cao hứng, nó sắp bị bà nội chiều hư rồi, ở cái độ tuổi này nhiều năm trước, hắn đã tự mình xây dựng sự nghiệp rồi.
Cho nên Trịnh Hằng cũng không tính toán nhiều thái độ của tiểu tử này, cũng không thể ở trước mặt ngoài người mà lôi nó về. Trịnh Hằng chuẩn bị đến quay đầu xe thì lại thấy người mà mình không muốn nhìn thấy đang đứng đợi taxi.
Cũng không phải lần thứ hai thấy cậu, kỳ thực hắn gặp qua người này mấy lần, công ty hắn có một hạng mục lớn rất cần mua phần mềm, mà đối phương lại là người của công ty phần mềm, người này hay đến công ty hắn giới thiệu quảng cáo, chỉ là cậu chưa từng thấy hắn mà thôi.
Là một thanh niên rất nổi bật.
Tiểu Phàm bảo hôm nay đi ăn cơm cùng mấy người của công ty phần mềm, đừng nói trùng hợp như vậy.
Lại còn dám đánh chủ ý lên thằng con trai vốn dĩ không phải là nhân viên chính thức, mấy người này cũng thật giỏi.
Trịnh Hằng giảm tốc độ, xe chậm rãi dừng ở bên cạnh cậu thanh niên kia, cậu chàng hình như không nghĩ rằng hắn sẽ dừng lại, sửng sốt một chút mới nói: “Là anh a, tình cờ ghê, cảm ơn chai nước lần trước của anh.”
“Cậu lại uống rượu.” Vừa hạ kính xe xuống, Trịnh Hằng đã ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, khẽ cau mày nói, hắn bình thường cũng hay uống rượu nên đối với mùi rượu đặc biệt mẫn cảm.
“Tiếp khách hàng nên mới uống chứ bình thường thì không, chỉ là hai lần đều trùng hợp để anh bắt gặp.” Lục Ninh Cảnh cảm thấy duyên phận giữa cậu và nam nhân này cũng thật kì diệu, “Đã trễ thế này, anh còn không về sao?”
“Tôi tới đón người, bất quá bị cho leo cây rồi.”
“Khụ…”
Lục Ninh Cảnh nhìn con người có sự nghiệp thành công này, lúc làm việc không cần xem sắc mặt người khác, thế mà lại bị cho leo cây, cũng thật kì lạ, chắc là nói đùa thôi. Cậu cười cười, cũng không đáp lại hắn, mà cái không khí lúng túng này cũng hết sức kì dị rồi, lúc chuẩn bị tạm biệt thì đối phương lại nói: “Lên xe đi, tôi tiễn cậu một đoạn đường.”
“Không cần không cần, tôi tự bắt xe về được rồi.” Không quen lắm, để người ta đưa vê Lục Ninh Cảnh có chút ngại ngùng.
“Lên xe.” Đối phương nói một lần, ngữ điệu không thay đổi, khiến cho người nghe cảm nhận được một cỗ cường thế.
Nếu mà tiếp tục cự tuyệt nữa chắc sẽ khiến người ta mất mặt, Lục Ninh Cảnh nghĩ người này là có ý tốt, nên cũng thuận theo, nghĩ sau này chưa chắc đã gặp lại nên cũng không từ chối nữa, vừa mở của xe ngồi vào ghế phó lái vừa nói: “Tô vừa uống rượu, đợi đến lúc nôn ra thì anh đừng có mà trách tôi.”
Lục Ninh Cảnh vốn chỉ là muốn mượn lời để làm dịu bầu không khí một chút, dù sao hai người không quen sẽ rất lúng túng, mà lời nói vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi.
Chẳng phải chuyện này vốn đã xảy ra rồi sao?
→_→ hiện tại nhắc đến chính là muốn tìm đường chết.
Thế nhưng đối phương nửa điểm phản ứng cũng không có, chỉ nói: “Thắt chặt dây an toàn.”
Xe chạy, đối phương lại hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Lục Ninh Cảnh nói ra địa chỉ, xe liền nhanh chóng lao vào trong màn đêm. Đây vẫn là lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy, Lục Ninh Cảnh mặc dù đối với xe không có gì hiểu biết, cũng không biết hãng xe nào tốt, mà chắc là do tác dụng tâm lý, cậu luôn cảm thấy xe của vị tiên sinh này rất thư thái, một chút tạp âm cũng không có.
Sau khi Lục Ninh Cảnh ngồi vào xe, đối phương liền hạ cửa sổ xe xuống không ít, bên trong xe lại bật điều hoà, Lục Ninh Cảnh lúc này liền hiểu vì sao đối phương làm như vậy, tâm lý lại cảm thấy băn khoăn, “Thực sự làm phiền anh quá.”
“Lần sau uống ít đi, hại thân.”
Đối phương nói lời này cũng không hề có một chút đột ngột, Lục Ninh Cảnh không thể không nói: “Ngoại trừ xã giao cùng lúc tâm tình không tốt, tôi cơ bản làkhông uống.”
“Ừm.” Nam nhân gật đầu, bộ dáng như đó là chuyện đương nhiên.
Lục Ninh Cảnh lén lút le lưỡi một cái, lòng dạ người này thật khó suy đoán. Mấy ngày hôm nay cậu vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian nghỉ ngơi, đêm nay lại uống rượu, ngồi ở trong xe khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, mà bên trong xe lại có âm nhạc êm dịu, thực sự khó có thể chống lại cơn buồn ngủ đang kéo tới.
Đối phương chuyên tâm lái xe không nói gì, mặc dù biết làm như vậy là không lịch sự, nhưng Lục Ninh Cảnh vẫn là không chịu đựng được mà khép mắt lại, vốn chỉ là muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút thôi, thế mà cậu lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ cũng không yên ổn, cậu vừa nhắm mắt vào thì lại bị gọi tỉnh. Sau khi tỉnh thì phát hiện ra xe đã dừng ở bên ngoài tiểu khu, vị tiên sinh kia cũng không có đánh thức cậu.
“Cái kia, thật không tiện, tôi…” Lục Ninh Cảnh cũng không biết đối phương đã ngồi chờ cậu bao lâu, lại nhìn đồng hồ một chút, hoá ra đến nơi cũng chưa lâu lắm, tâm mới hạ xuống, nói xin lỗi, “Thực sự là xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh.”
Đối phương nói: “Không sao.”
Lục Ninh Cảnh cởi đai an toàn, khách khí cùng đối phương nói lời cám ơn, trước khi xuống xe, đối phương còn vươn tay về phía cậu: “Tôi họ Trịnh.”
Lục Ninh Cảnh nắm lấy, báo tên: “Lục Ninh Cảnh.”
Hết chương 4.