Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm giao thừa, mỗi hộ gia đình giăng đèn kết hoa đón năm mới, khắp nơi là khung cảnh vui mừng náo nhiệt.
Nhưng mà có một nơi lại hoàn toàn khác với khung cảnh náo nhiệt này.
Trường Thiên các, Văn Gia Đế ngồi bên cửa sổ trên tầng cao nhất. Hắn choàng áo lông hồ ly yên lặng ngồi đó một mình, pháo hoa ngũ sắc rực rỡ nở rộ trên không trung, ánh lửa lúc sáng lúc tối, chiếu lên bóng lưng vắng vẻ và cô độc của hắn.
Một lát sau một trận gió nổi lên thổi tắt ánh nến ở trong phòng.
Thống lĩnh thị vệ Thẩm Mục tay chân nhẹ nhàng bước qua, khuyên nhủ: “Hoàng thượng, gió nổi lên rồi, nên quay về thôi.”
Văn Gia Đế không nói chuyện, chỉ vung tay để cho hắn ta lui ra ngoài, đừng quấy rầy hắn nữa.
Thẩm Mục than thở.
Đây là năm thứ bảy sau khi Hoàng thượng lên ngôi, mỗi năm sau khi Hoàng thượng dùng yến tiệc với các thần tử xong sẽ đến đây ngồi một mình.
Mỗi năm đều như vậy chưa từng thay đổi, ngồi chờ đến giờ Tý trôi qua rồi mới nghỉ ngơi.
Ban đầu hắn ta không hiểu, Hoàng thượng đã nếm trải qua sự phồn hoa của thế gian, pháo hoa như thế này có gì đáng xem chứ?
Sau này thì hắn ta mới biết Hoàng thượng không phải đang xem pháo hoa mà là đang nhớ Thế tử phi Tống thị.
Lúc Văn Gia Đế còn là Thế tử Duệ Vương phủ đã lấy nữ nhi Tống thị của Nhị phòng Tương Dương Hầu phủ làm thê. Tuy rằng hai người không thể nói là gắn bó như keo sơn nhưng phu thê hòa thuận tương kính như tân*. Chỉ là Tống thị hồng nhan bạc mệnh, chưa đợi được Hoàng thượng lên ngôi thì đã qua đời từ sớm.
*Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách quý.
Lúc đó tất cả mọi người đều đang suy đoán ai sẽ tốt số được làm Hoàng hậu sẵn có. Nhưng mà không ai ngờ rằng sau khi Hoàng thượng lên ngôi, không lập hậu cũng không nạp phi tần, mỗi ngày chỉ bận việc triều chính.
Quần thần khuyên can hắn lập hậu nhưng mà hắn không có hành động gì cả. Không chỉ có hậu vị treo lơ lửng giữa trời mà các mảnh ngói của cung điện trong hậu cung đều mọc rêu xanh. Đám đại thần náo loạn hai năm trời nhìn thấy Hoàng thượng không để ý chút nào thì dần dần cũng không còn ai náo loạn nữa.
Có người nói Văn Gia Đế là một người vô tình, trong lòng chỉ có quyền thế không có tình yêu. Thế tử phi Tống thị năm đó chính là ví dụ điển hình nhất.
Lúc Tống thị còn sống, Văn Gia Đế bận rộn việc triều chính ít khi quan tâm đến Tống thị, thậm chí không thể sinh nhất nhi bán nữ*.
*Nhất nhi bán nữ: Tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái cũng không phải hoàn toàn thuộc về mình, sớm muộn phải lập gia đình, cho nên chỉ tính là một nửa. Hoặc nét nghĩa thứ hai là sinh nhiều con.
Sau này Tống thị qua đời thì hắn chưa từng đề cập đến dù chỉ nửa lời. Người bên cạnh nhắc đến cái tên này thì hắn giống như đã quên mất rồi vậy. Vậy nên mọi người mới đưa ra kết luận Văn Gia Đế là một người lòng dạ lạnh lùng.
Cũng có người nghi ngờ rằng Hoàng thượng thích đoạn tụ*. Lúc đó vì là Thế tử nghe lệnh của phụ mẫu không thể làm trái nên chỉ đành cưới Tống thị vào phủ. Sau này quyền lực đã nằm trong tay và hắn đã trở thành Hoàng đế, không còn ai dám chi phối hắn nữa nên cũng lười phải tái giá.
*Đoạn tụ: đồng tính luyến ái.
Nhưng mà đồng ý với cách nói này chỉ có một số ít mà thôi, suy cho cùng người nào dám đồng ý chấp nhận Thiên tử của mình là một kẻ đoạn tụ.
Dù cho bên ngoài giải thích như thế nào thì chỉ có Thẩm Mục hiểu rõ Văn Gia Đế không phải người vô tình, mà hoàn toàn là bởi vì thâm tình cho nên mới không muốn tái giá.
Trong lòng của Văn Gia Đế nhớ thương chỉ có vị Thế tử phi Tống thị đã qua đời kia.
Một lúc sau trong bầu trời đêm lại bắt đầu đốt pháo hoa. Đợt pháo hoa này long trọng, chiếu sáng một góc trời của Kinh Thành, cũng kéo dài suốt hai khắc.
Văn Gia Đế hỏi: “Đây là pháo hoa của nhà nào đốt thế?”
Thẩm Mục vội vàng nói: “Nhìn phương hướng chắc là của Dịch Dương Bá phủ, mấy ngày trước thuộc hạ còn nghe nói Thế tử Dịch Dương Bá phủ vì muốn khiến phu nhân vui vẻ, đặc biệt tốn rất nhiều tiền mua rất nhiều pháo trúc pháo hoa, có lẽ trận pháo hoa này do hắn ta sai người thả.”
Hắn ta dứt lời thì qua một lúc lâu sau mới nghe thấy Văn Gia Đế nói một câu không đầu không đuôi: “Lúc A Lê còn sống cũng thích xem pháo hoa.”
Thẩm Mục không dám lên tiếng đáp lại, hắn ta yên lặng lắng nghe.
“Trẫm từng đồng ý với nàng cùng nhau đón giao thừa xem pháo hoa, nhưng có một năm Binh bộ xảy ra chuyện trẫm phải gấp gáp đi xử lý, để lại nàng một mình đón giao thừa mà rời đi.”
“Thêm một năm nữa đón giao thừa, trẫm chuyển lời sẽ nhanh chóng quay về cùng nàng đón giao thừa, nhưng mà năm đó trong thành xảy ra hỏa hoạn, trẫm một đêm không về, sau này mới biết nàng đợi trẫm cả một đêm.”
“Trẫm cho rằng những việc nhỏ nhặt này không đáng kể đến, chuyện quốc gia đại sự, chuyện nhà là chuyện nhỏ, cuộc đời vẫn còn dài, pháo hoa xem lúc nào cũng được.”
“Nhưng mà sau này...” Văn Gia Đế ngừng lại, giọng nói có vài phần thương cảm: “Lúc trẫm muốn cùng nàng xem pháo hoa thì nàng đã không còn nữa.”
Nói xong hắn chậm rãi uống một ly rượu.
Hắn thấp giọng nói: “Tỉ mỉ hồi tưởng lại thì ta đồng ý với nàng rất nhiều việc nhưng mà chưa từng thực hiện.”
“Hoàng thượng.” Thẩm Mục khuyên giải: “Uống rượu tổn hại sức khỏe, Hoàng thượng uống ít thôi.”
Văn Gia Đế lắc đầu rồi nói: “Không sao, đây là rượu nếp Tử Trúc.”
Thẩm Mục không hiểu, vì sao rượu nếp Tử Trúc không sao, nó có gì khác với những loại rượu khác sao?
Nhưng mà vấn đề này không có ai hiểu được, thậm chí trên người của Văn Gia Đế có rất nhiều việc người bên cạnh cũng không hiểu được.
Ví dụ như Văn Gia Đế mười năm như một chỉ thích ăn điểm tâm của Dương Ký, hơn nữa chỉ thích một loại khẩu vị, sao có thể ăn hoài không ngán.
Lại ví như Lăng Ba điện treo một bức Thanh Dương Thúy Trúc, bên trên cũng không có ký tên là tác phẩm của ai làm, nhìn kỹ thì kỹ năng vẽ cũng không phải cao siêu. Nhưng Văn Gia Đế lại treo rất nhiều năm rồi, thường xuyên xem kỹ tác phẩm.
Lại ví như… Chính là rượu nếp Tử Trúc này, ngày thường Văn Gia Đế dường như không đụng đến rượu, cho dù là ngày tết cũng không dính đến nửa phần. Nhưng mỗi giao thừa thì hắn lại thích uống rượu nếp Tử Trúc, xem pháo hoa ở trong Trường Thiên các.
Nói chung theo cách nhìn của người đời thì Văn Gia Đế là người kỳ lạ.
Hắn dùng hết nửa cuộc đời có được quyền thế nhưng lại không coi trọng. Vị trí Hoàng đế này giống như có thể ngồi cũng có thể không ngồi, triều thần khuyên hắn lập hậu nạp phi kéo dài huyết mạch, hắn nhắm mắt bịt tai. Nếu như có người tố cáo, hắn cáu gắt lên thì có thể cắt chức quan của người đó.
Nhưng nếu nói hắn không phải là một Hoàng đế tận tâm thì lại không đúng, vì mỗi ngày hắn đều thức sớm cần chính, có lúc phê duyệt tấu chương đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Người đời không hiểu, Thẩm Mục đi theo bên cạnh Văn Gia Đế nhiều năm cũng không hiểu.
Văn Gia Đế dường như… Từ trước đến nay đều là người lẻ loi đi một mình.
Lúc này bầu trời Kinh Thành lại nở rộ một trận pháo hoa, cánh hoa rải rác tựa như hàng ngàn vì sao đang rơi, lại tựa như màn mưa màu vàng.
Văn Gia Đế ngây ngẩn nhìn một lúc.
Một hồi lâu sau lại lẩm bẩm đọc: “Gió đêm xuân, hoa nở trên hàng ngàn cây, thêm gió thổi, sao như mưa.”
“Mùi hương đầy đường của ngựa quý xe điêu khắc, tiếng phượng tiêu, ánh sáng ngọc hồ chuyển động, một đêm ngư long vũ.”
“Điệp, Tuyết liễu, tơ hoàng kim, tiếng cười làm không khí tràn ngập hương thơm.”
“Trong đám đông tìm kiếm hắn trên hàng ngàn vĩ độ, bỗng nhiên quay đầu...”
Hắn dừng lại, đột nhiên bi thương đứng lên: “Bỗng nhiên quay đầu… Đèn đuốc suy yếu như cũ, hồng nhan cũng không còn nữa.”
Thẩm Mục nghe không hiểu, nhưng đại khái biết là hắn đang nhớ nhung Thế tử phi Tống thị, xúc động mà thôi.
Hắn ta muốn khuyên đôi câu nhưng lại nghe Văn Gia Đế nói: “Trẫm chỉ mong cuộc đời này nhanh kết thúc, trời xanh chiếu cố thêm một lần, kiếp sau vẫn gặp nàng.”
Nghe vậy, trong lòng của Thẩm Mục hoảng hốt.
-
“Dung Từ ca ca, năm mới vui vẻ!”
“A Lê, năm mới vui vẻ!”
Hai người uống cạn rượu trong ly.
A Lê hỏi: “Đây là rượu nếp Tử Trúc? Sao ta lại cảm thấy rượu nếp Tử Trúc đêm nay lại vô cùng ngon vậy.”
Dung Từ mỉm cười, nói: “Có lẽ đêm nay tâm trạng của nàng khác rồi.”
A Lê buông ly rượu xuống, nàng dắt tay hắn vội vàng chạy ra ngoài rồi nói: “Nhanh đi xem pháo hoa, nếu không lát nữa sẽ không còn nữa.”
Nàng tựa sát bên lan can, ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa.
Từng chùm cột khói bay cao lên không trung, tiếp đó vang lên một tiếng bùm cực lớn, tỏa ra vô số mưa hoa rực rỡ. Mưa hoa rơi xuống khắp nơi, màu sắc phủ kín cả bầu trời đêm.
A Lê ôm mặt, vô cùng vui vẻ nói: “Ta vốn cho rằng năm nay không xem được pháo hoa đầu tiên của năm mới rồi, không ngờ rằng có thể nhìn thấy ở nơi này.”
“Đều nói pháo hoa ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn không đáng giá, nhưng mà điều tốt đẹp của thế gian có cái nào giống nhau mà lâu dài chứ?” Nàng nói: “Cũng giống như hiện tại, chúng ta xem xong pháo hoa, lát nữa phải quay về rồi.”
Dung Từ mỉm cười nhẹ rồi nói: “Không nỡ?”
“Dĩ nhiên là không nỡ rồi, ta thích xem pháo hoa nhất, nếu như có thể xem cả đời này thì tốt rồi.”
Dung Từ gật đầu: “ Được, đời này ta sẽ ngắm cùng nàng.”
“Gì cơ?”
Vừa vặn lúc này trong bầu trời đêm lại nở rộ một đóa pháo hoa, âm thanh vô cùng vang dội, lấn át âm thanh của hai người.
A Lê lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó nàng cũng không hỏi lại câu “Đời này ta sẽ ngắm cùng nàng” là có ý gì.
Công trình của Trường Thiên các cao, có mười tám tầng, hai người đứng ở tầng cao nhất, lại đang đêm khuya mùa đông giá rét, không lâu sau thì A Lê đã run cầm cập.
Dung Từ chú ý đến, hắn mở áo khoác của mình ra rồi bọc nàng ở trong lòng ngực.
Ban đầu A Lê chuyên chú nhìn pháo hoa, nhưng sau khi dán lên lồng ngực ấm áp của hắn thì dần dần sự chú ý đã chuyển từ pháo hoa đầy trời sang người ở phía sau.
Tư thế này của hai người giống như hắn đang ôm nàng từ phía sau vậy.
Cằm của hắn còn để trên vai của nàng, khoảng cách có thể nghe thấy hô hấp.
Giờ khắc này, không ai nói chuyện, yên lặng xem pháo hoa năm mới.
“Pháo hoa năm nay dường như rất nhiều.” Một lúc sau, A Lê nói: “Năm trước cũng không nhìn thấy nhiều như vậy.”
Pháo hoa của năm trước nhiều nhất chỉ kéo dài hai khắc, nhưng mà hôm nay sắp thả tới nửa canh giờ rồi. Mà pháo hoa pháo trúc đắt, chỉ nhà có tiền mới có thể mua được. Ngay cả Tương Dương Hầu phủ cũng chỉ mua một ít để thỉnh cầu may mắn trong dịp này, thả được nửa khắc rồi thôi.
Ai ngờ rằng pháo hoa đêm nay một trận rồi một trận liên tục không ngừng, còn long trọng đẹp mắt hơn so với năm trước.
A Lê lại nhìn một chút rồi đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
“Đây là ông chủ nào vậy, đốt nhiều pháo hoa như vậy sợ rằng phải mất nửa cái gia tài rồi.”
Nàng vừa dứt lời thì Dung Từ cười nhẹ ra tiếng.
“Ta nói không đúng sao?” A Lê quay đầu lại nói: “Đầu năm ta còn nghe Tam thẩm thẩm nói một câu năm nay trong phủ chọn mua pháo hoa đã tốn mấy trăm lượng bạc rồi. Nhưng mà bây giờ thả nhiều như vậy còn chưa ngừng lại, e rằng phải tốn mười ngàn lượng bạc ấy nhỉ?”
Mười ngàn lượng bạc đủ mua vài cái đại trạch trong Kinh Thành rồi.
Ngày thường A Lê ăn, mặc, ở, đi lại đều có Dung Từ chăm lo, cũng chưa từng ưu sầu tiền xài, là kiểu chưa từng lo đến chuyện tiền bạc. Nhưng gần đây nàng đi theo Liễu ma ma học xử lý nội trợ, mới biết được chi phí chăm sóc một gia đình thì dù cho một xu một đồng cũng phải tính toán cẩn thận.
Do vậy nàng bắt đầu trở nên nhạy cảm với tiền bạc. Dựa theo màn pháo hoa của đêm nay dĩ nhiên cũng phải được ngàn lượng. Mà số tiền này có thể nuôi được bao nhiêu người, có thể kéo được bao nhiêu vải cũng là con số khó đếm.
Nàng thật sự vô cùng đau lòng.
Nghe vậy, vốn dĩ Dung Từ muốn nói “Không sao, những thứ này ta vẫn mua được”, nhưng sau đó lại nghe nàng chậc một tiếng, ghét bỏ nói: “Cũng không biết là tên nào, đúng là tên phá của!”
“...”
Dung Từ không nói nữa.
Có lẽ là áo khoác của Dung Từ quá ấm áp, A Lê được hắn bao bọc một lúc thì nàng bắt đầu cảm thấy nóng.
Nàng cử động muốn thoát ra. Nhưng rất nhanh tay để bên eo của nàng siết chặt lại.
“Đàng hoàng chút, đừng cử động.” Giọng của Dung Từ có chút nặng.
A Lê không hiểu, quay đầu nhìn hắn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
“Dung Từ ca ca, sao...Sao vậy?”
Chẳng biết vì sao đôi mắt thâm thúy kia của hắn khiến cho nàng run sợ.
Ngay lúc nàng đang do dự có nên tiếp tục ở trong lồng ngực của hắn hay không thì gương mặt tuấn tú của Dung Từ bỗng nhiên áp xuống.
Ngậm lấy môi của nàng.
Hắn bá đạo cạy miệng của nàng ra, hơi thở ấm áp rót vào trong miệng của nàng, còn mang theo mùi hương của rượu nếp Tử Trúc. Trong nháy mắt A Lê giống như say rượu vậy, đắm chìm không chút phòng bị.
Nàng nhẹ nhàng đáp lại ôm hôn hắn.
Pháo hoa rực rỡ còn đang nở rộ, thế gian huyên náo sầm uất, mà giờ khắc này hai người chỉ có nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");