Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phượng Minh dẫn mọi người cưỡi ngựa phóng ra khỏi Đồng An viện.
Sau khi cả đám người ly khai khu vực nội viện, liền ghìm cương dừng lại, đối mặt với đạo quân Đồng quốc đang đứng cách đó chưa đầy năm trăm bước.
Đại môn Đồng An viện vững vàng mà chậm rãi khép lại.
Đạo quân Đồng quốc ở trước mặt này, tác phong nghiêm cẩn, cờ xí tung bay. Đối diện với gần bốn ngàn binh sĩ, lực lượng không tới bốn trăm nhân mã của Phượng Minh thoạt nhìn hết sức nhỏ nhoi.
Mất đi sự bảo hộ từ vách tường cao dày của Đồng An viện, chỉ có địch nhân trước mặt đang chờ phát động tiến công, bọn Phượng Minh cho dù có bao nhiêu vị thần phù hộ, chỉ sợ cũng sẽ bị giẫm thành bánh thịt.
Nhưng là phía bên Phượng Minh, không một ai lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Ai cũng biết, thời khắc đối mặt với sinh – tử, chỉ có kẻ nhát gan mới lâm vào tuyệt vọng mà thôi.
“Minh vương, phải nắm chắc thời cơ.” Dung Hổ cảnh giác quan sát vị trí cung thủ mà đối phương bố trí tại các lầu cao ở khu vực xung quanh, khẽ động dây cương, tới gần Phượng Minh, thấp giọng nói: “Nếu như lúc bắn tên, chúng ta chạy vọt vào trận địa phía trước sẽ hao tổn ít nhất một nửa số cao thủ.”
Phượng Minh hiểu rõ, gật đầu.
Ngẩng đầu nhìn đội quân Đồng quốc ở phía đối diện, hắn thở ra một hơi dài, chậm rãi thúc ngựa đi về phía bọn họ.
Bầu không khí bao quanh đội quân Đồng quốc nhất thời trở nên căng thẳng, không ít binh sĩ đã tuốt kiếm, cảnh giác mà nhìn Phượng Minh đang dẫn người từng bước tới gần.
Tiếng vó ngựa vang lên, cuốn theo một lớp bụi nhẹ thổi thẳng về phía đám người nọ. Đương nhiên vẫn là Vũ Khiêm đi tới nhằm tích cực giảng hòa.
“Phượng Minh, ngươi đây là đang có dự định gì sao?”
“Ta là khách nhân của Đồng An viện, được vương tử Khánh Ly mời đến chơi, chuyện đã xong xuôi, đương nhiên là phải trở về.”
“Trăm triệu lần không thể được.” Bởi vì Phượng Minh đang ở trên ngựa, Vũ Khiêm cũng không hạ mã, thúc ngựa đến gần, thành khẩn mà khuyên nhủ: “Phượng Minh, làm như vậy quá nguy hiểm. Ngự tiền tướng quân mặc dù biết hết thảy là kế hoạch của Khánh Ly điện hạ, song vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ ác cảm đối với ngươi. Hiện tại binh quyền nằm trong tay hắn, vạn nhất chọc hắn nổi giận, thực sự hạ lệnh tấn công các ngươi thì phải làm sao?”
Nói đoạn, hắn lại thấp giọng nhắc nhở: “Trên thực tế, bởi vì các tướng lĩnh bất an, ngự tiền tướng quân cũng đã nhận ra, cho nên rất có khả năng hắn đang cân nhắc tới chuyện rút quân, chẳng qua còn ngại thể diện nên mới không cách nào hạ lệnh mà thôi. Hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là mời vương tử Khánh Ly ra mặt, đối diện với ngự tiền tướng quân và toàn thể binh sĩ nơi này, giải thích một phen, cho hắn một bậc thang đi xuống, cũng là để ngươi có thể nhẹ nhàng mà ly khai.”
Chuyện tới nước này, Vũ Khiêm còn có thể nói ra những lời trọng điểm như thế, cho thấy hắn thật sự đối đãi với Phượng Minh như bằng hữu thâm giao.
Đáng tiếc, Phượng Minh chỉ có thể âm thầm kêu khổ ở trong lòng.
Nếu trong Đồng An viện còn một Khánh Ly vui vẻ khoái hoạt, có khả năng khiến Trang Bộc tự động rút quây, vậy thì hắn có cần tìm chết theo kiểu anh hùng như thế này nữa hay không?
‘Giải dược’ có độc mà Khánh Chương bất lương rắc tâm sắp đặt kia, hại bọn họ thật là thê thảm.
Đương nhiên, Phượng Minh cũng không có khả năng ở tại đây giương cung bạt kiếm mà nói với Vũ Khiêm rằng: Vương tử của nhà ngươi kỳ thực đã chết rồi, mới vừa rồi Trường Liễu công chúa cũng đã đi theo hắn, cho nên ta mới tự mình xông ra…
Hiện tại, hắn chỉ có thể bày ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, cùng với tư thái chính nghĩa lẫm liệt đầy bất khuất này.
“Hừ, muốn gặp Khánh Ly điện hạ, hẳn là Trang Tướng quân nên tự mình tiến vào Đồng An viện đi.” Phượng Minh thầm cảm thán, loại thái độ này thật không phải đối với Vũ Khiêm, song, lại chỉ có thể tiếp tục sắm vai một người không sợ chết, chẳng chút do dự thúc ngựa tiến về phía đại quân Đồng quốc: “Bao vây nơi ở của vương tử, người thất lễ không phải là Khánh Ly điện hạ, mà là kẻ đã tự ý điều động binh mã - Trang Tướng quân kia. Tướng quân muốn có bậc thang bước xuống, chẳng lẽ Khánh Ly điện hạ lại không cần?”
Đám cao thủ Tiêu gia cùng với thị vệ Tây Lôi vẫn lặng lẽ theo sau lưng hắn.
Nhân số hai bên chênh lệch quá xa, trái lại khoảng cách đang dần dần rút ngắn. Thời điểm này, song phương đã có thể thấy rõ biểu tình trên mặt của nhau.
“Phượng Minh…”
“Vũ Khiêm, ta hiểu ý tốt của ngươi, nhưng Phượng Minh ta mang trên mình danh dự của Tây Lôi và cả Tiêu gia, không thể trốn đằng sau bức tường làm một con rùa đen rút đầu được. Chỉ vì một tướng quân không coi vương tử nhà mình ra gì, tự ý dẫn binh đến bao vây, liền sợ tới mức không dám ho he, như thế, về sau ta làm sao đối mặt với thủ hạ mà đưa ra mệnh lệnh?”
Khẩu khí của Phượng Minh hiếm khi quyết liệt như vậy.
Vì thế, Vũ Khiêm đành bất đắc dĩ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Ta thật không biết ngươi đang nghĩ cái gì nữa.” Dứt lời, hắn ghìm cương quay đầu ngựa, theo Phượng Minh đi về phía đoàn quân.
Khi đám người bọn họ tới trước mặt đại quân Đồng quốc, binh sĩ lập tức tách sang hai bên để lộ một con đường ở giữa. Trang Bộc từ trung tâm vòng vây của chúng tướng cưỡi ngựa đi ra.
Nhìn thấy Phượng Minh, hắn nheo mắt lại: “Định chạy trốn sao?”
“Hừ, người chột dạ mới muốn chạy trốn.” Các binh sĩ Đồng quốc đứng bên cạnh cũng phối hợp mà phát ra mấy tiếng cười lạnh.
Đây chính là thời điểm cần phô bày khả năng diễn suất của một ảnh đế giải Oscar. Vào thời khắc mấu chốt hòng chạy thoát thân này, chỉ cần Phượng Minh lộ ra một tia khiếp đảm như thể bị người nói trúng tim đen, khẳng định sẽ làm khí thế đối phương tăng lên vùn vụt, dẫn tới biến động khó lường.
Muốn làm cho Trang Bộc không dám manh động, chính mình phải bày ra bộ dạng nghiêm nghị và hoàn toàn vô tội thì mới được.
A? Mình quả thực rất vô tội mà… Đối mặt với hàng ngàn lưỡi kiếm sáng loáng, Phượng Minh tự ép bản thân lộ ra quang mang lãnh đạm nơi đáy mắt, chậm rãi nói: “Xin hỏi ngự tiền tướng quân, nếu ta muốn dẫn nhân thủ của mình xuyên qua trận địa của ngươi, sự việc sẽ chuyển biến như thế nào?”
Trang Bộc và toàn thể chúng tướng liếc mắt nhìn nhau, rồi cười khẩy nói: “Đương nhiên chỉ có một con đường chết, ngươi cho rằng mình có thể sống sót rời khỏi đây sao?”
“Ha ha ha!” Phượng Minh ngửa mặt lên trời cười lớn.
Kỳ thực, hắn không nghĩ sự tình có gì buồn cười, hơn nữa, thời điểm đang khẩn trương lo lắng lại phải cười lớn như vậy, thật sự vô cùng thống khổ.
Có điều, chiêu này là hắn học được từ tam quốc.
Nhân vật trong tam quốc, mỗi lần đến bước đường cùng, chỉ cần cười ha ha như thế này, thường thường có thế biến nguy thành an.
Với thế lực cường đại của địch nhân trước mặt, áp dụng cách này lại càng hiệu quả hơn bội phần.
Bởi vì lúc ấy, địch nhân sẽ cảm thấy kỳ quái mà hỏi một câu: “A? Ngươi cười cái gì?”
“Hừ! Sắp chết đến nơi, còn có lòng dạ mà cười to như thế?” Trang Bộc bị tiếng cười của Phượng Minh làm cho ngạc nhiên cùng tức giận đến tái cả mặt.
Tuy rằng lời này và câu ‘A? Ngươi cười cái gì?’ có chút khác nhau, thế nhưng tình huống cấp bách, thôi thì bỏ qua một chút vậy.
Phượng Minh ngừng cười, vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị, học theo bộ dáng của Trang Bộc mà hừ lạnh một tiếng, sau đó mới dùng ngữ khí vừa tiêu sái lại vừa ngạo nghễ, nói: “Chết, có gì đáng sợ? Có cái chết nặng tựa Thái Sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Có thể oanh oanh liệt liệt mà chết, để rồi tên tuổi lừng lẫy vang mãi về sau, còn hơn tướng quân lấy danh một nghịch thần tặc tử phản lại quốc gia mà lưu truyền hậu thế.”
“Câm miệng!” Một tướng lĩnh Đồng quốc ở cách Phượng Minh không xa rút kiếm khỏi vỏ, quát: “Ngươi dám phỉ báng ngự tiền tướng quân?”
“Muốn ta câm miệng rất dễ, song muốn toàn thể bá tánh Đồng quốc câm miệng, thì lại có chút khó khăn.” Phượng Minh phi thường bất đắc dĩ, vở kịch vừa mới bắt đầu, chỉ có thể kiên trì diễn xuất tới cùng. Hắn lạnh lùng quay sang vị tướng quân kia, liếc nhìn một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường, khóe môi bật ra một nụ cười lãnh liệt: “Đồng quốc Đại vương mất tích, Vương thúc khống chế thái tử, nội loạn xảy ra nhưng ngươi lại không ủng hộ nhi tử của Đại vương là Khánh Ly điện hạ, ngược lại vì tự bảo vệ bản thân mà khoanh tay đứng nhìn, đây là tội danh thứ nhất. Tự tiện điều động binh mã, coi thường địa vị thái tử mà bao vây Đồng An viện, hơn nữa, sau khi Trường Liễu công chúa đích thân ra mặt giải thích lý do, biết rõ nguyên nhân hậu quả của việc Khánh Chương bị xử tử, lại không lập tức rút quân rồi đến Đồng An viện xin Khánh Ly điện hạ tha lỗi, đây là tội trạng thứ hai.”
“Ngươi…”
“Ngươi câm miệng cho ta! Ta còn chưa nói hết!” Phượng Minh hung hăng trừng mắt nhìn vị tướng quân vừa mở miệng, bình tĩnh nói tiếp: “Tội thứ ba, tướng quân chưa phạm phải, nhưng nếu tướng quân quyết bỏ qua ý tứ của Khánh Ly điện hạ, giết chết một khách nhân hết lòng trợ giúp Đồng quốc như ta đây, vậy thì tội danh này đích thực phi thường nghiêm trọng. Chính là hủy diệt cả Đồng quốc!!!”
Điều hắn vừa nói ra làm cho người ta nghe mà rợn cả tóc gáy, không ít tướng sĩ Đồng quốc đã hơi hơi biến sắc.
Tuy rằng có người căm phẫn chẳng hiểu nguyên nhân, nhưng cũng có không ít các tướng quân lão luyện bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về lời nói của Phượng Minh.
“Khắp thiên hạ, người muốn giết ta rất nhiều, nhưng vì sao không kẻ nào dám động thủ? Điểm này, ngự tiền tướng quân hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết. Hôm nay, bên cạnh ta chỉ có mấy trăm người, đúng là thế lực quá bé nhỏ, ngươi muốn giết ta dễ dàng như trở bàn tay. Thế nhưng ngươi đừng quên, Dung Điềm và Tiêu Túng cha ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Không, phải nói là tuyệt không bỏ qua cho Đồng quốc. Ngày sau, cao thủ Tiêu gia sẽ đem toàn bộ thân nhân của tất cả tướng lĩnh có mặt tại đây tàn sát đến không còn một ai, kỵ binh của Dung Điềm sẽ giẫm nát từng tấc đất trên địa phận Đồng quốc, tướng quân nhất định muốn chứng kiến mầm mống hiện tại, trở thành hậu quả khủng khiếp trong tương lai như thế hay sao?”
Phượng Minh một thân y phục bó sát gần giống với cao thủ Tiêu gia, hông đeo bảo kiếm, ngay ngắn ngồi trên lưng ngựa, tuy rằng bề ngoài không được hoa lệ như thường ngày, nhưng vẻ anh tuấn nghiêm nghị, lại mang tới một phong thái khác làm cho người ta phải tán dương.
Eo thon hông gọn, thân thể cân xứng, sống lưng dựng thẳng.
Đối mặt với thiên quân vạn mã, hắn trưng ra một phong thái ung dung không hề run sợ, can đảm cười cợt mỉa mai, khiến cho tất thảy đám người của Tiêu gia ở phía sau vô cùng kích động.
Không hổ là thiếu chủ của Tiêu gia!
Đi theo thiếu chủ, có chết cũng đáng!
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Sắc mặt Trang Bộc đen thui, ánh mắt dị thường nguy hiểm mà chằm chằm nhìn vào Phượng Minh.
Nội tâm Phượng Minh thoáng run lên.
Nương a…
Không phải mắng chửi quá lời, nên bị phản tác dụng rồi chứ?
Hình như hắn diễn quá sâu rồi.
Dựa theo biển chuyển của tình thế hiện tại, hắn điều chỉnh ngữ khí trở nên ôn hòa, quy quy củ củ mà thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn về phía chân trời, thấp giọng nói: “Không phải ta đang uy hiếp tướng quân, chẳng qua có lòng tốt khuyên nhủ các ngươi một phen thôi.”
“Hừ, cũng nhờ lòng tốt của ngươi, Vương thúc mới mất mạng ngay trước cửa Hợp Khánh vương phủ.”
Phượng Minh lắc đầu: “Vương thúc vong mạng, mặc dù là máu mủ tương tàn nhưng lại tiêu trừ nội loạn, bảo tồn thực lực cho Đồng quốc. Đến tận bây giờ, các quốc gia vẫn đang đấu tranh vô cùng kịch liệt, một mất một còn. Chẳng phải chỉ trong một đêm, Ly vương Nhược Ngôn liền tập kích rồi nuốt trọn hoàng tộc Chiêu Bắc đó sao.”
Thật xấu hổ, cuối cùng vẫn phải mang chiến tích của Nhược Ngôn ra mà bàn luận, tuy rằng Phượng Minh phi thường không muốn đề cập tới người này.
“Tướng quân suy nghĩ một chút đi, sự thảm bại của Chiêu Bắc, có chắc sẽ không phát sinh ở Đồng quốc hay không? Giặc ngoài cường đại như vậy, tướng quân thế nhưng không hề nghĩ tới, cứ một mực dấy binh đối kháng với Khánh Ly điện hạ, tạo thành nội loạn, đây là cớ làm sao? May mắn, tướng quân chỉ bao vây Đồng An viện, chứ chưa mất một binh một tốt nào, cũng chưa triệt để mạo phạm tới Khánh Ly. Nếu lúc này, tướng quân thật sự động khởi đao thương, như vậy Khánh Ly điện hạ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể coi tướng quân như một nghịch thần phản bội quốc gia mưu đồ hãm hại thái tử mà thôi. Đến lúc đó, sự việc không thể vãn hồi, Đồng quốc sẽ vì tướng quân và thái tử đối đầu mà một lần nữa xảy ra nội loạn. Tướng quân cũng sẽ vì thế mà cõng trên lưng tiếng xấu muôn đời.”
Thở ra một hơi dài, Phương Minh đem tất cả lời hay ý đẹp trong bụng nói ra, đương nhiên còn phải phối hợp với phong thái hoàn mỹ không tỳ vết và tư thế ngồi thẳng tắp nữa. Phù!
Hắn có thể nói đến khô cả nước bọt, thế nhưng hữu dụng hay không thì chưa biết… “Chuyện đến nước này, ta cũng không muốn giải thích với tướng quân thêm nữa.”
Phượng Minh vừa xoay chuyển trọng tâm cuộc nói chuyện, vừa lấy một món đồ được cất giấu trong ngực áo ra.
Thứ được lấy ra, hiển nhiên chính là kim tiễn mà Khánh Ly vẫn thờ phụng trong hương đường, do Sư Mẫn đã đưa cho hắn trước lúc chia tay!
“Đây là kim tiễn mà vương tử Khánh Ly nhờ ta chuyển lại cho tướng quân.”
Nhìn vào vẻ mặt khiếp sợ của chúng tướng, chỉ biết món đồ này hẳn là có chút tác dụng.
“Lúc ta rời đi, điện hạ muốn ta đưa cái này cho tướng quân, còn có một câu nhờ ta truyền đạt.”
Chiêu này chính là hắn học được từ Sư Mẫn, vừa vặn hiện tại có thể mang ra dùng.
Hai mắt Trang Bộc chằm chằm dán lên kim tiễn, hắn trầm giọng hỏi: “Điện hạ nói gì?”
Có thể vượt qua cửa ải Trang Bộc này hay không, xem ra phải dựa vào câu nói mang tính quyết định này rồi.
Đầu tiên, Phượng Minh thập phần cảm khái mà thở dài một hơi, lộ ra biểu tình tựa như đang hồi tưởng, sau đó dùng ngữ khí đong đầy hoài niệm, nói: “Khánh Ly điện hạ muốn hỏi rằng, tướng quân có còn nhớ kim tiễn này là ai đã ban cho điện hạ hay không? Nếu tướng quân còn nghĩ tới ân đức trời biển của Đại vương năm đó, vậy thì vì sao lại nhẫn tâm chĩa đầu thương mũi kiếm về phía nhi tử độc nhất của Đại vương? Nếu như tướng quân vẫn còn công nhận điện hạ là người kế vị của Đồng quốc, sau khi lui binh, mời tướng quân mang theo kim tiễn này, tự mình vào Đồng An viện diện kiến.”
Xuyên qua khoảng không giữa hai con ngựa, Phượng Minh lặng lẽ quan sát Trang Bộc.
Đợi chờ phản ứng của người này không chỉ có một mình Phượng Minh, mà còn các tướng lĩnh và binh sĩ tinh nhuệ của Đồng quốc ở sau lưng hắn nữa. Tất cả mọi người đều đang im lặng dõi mắt vào Trang Bộc.
Đối với mỗi một người dân Đồng quốc mà nói, đây thực sự là là một quyết định vô cùng trọng đại.
Một khi Trang Bộc tiếp nhận kim tiễn, việc này liền biểu đạt rằng, hắn công nhận địa vị thái tử của Khánh Ly, đồng thời chấp nhận quyết định xử tử Khánh Chương mà thái tử đã đưa ra trước đó.
Mặt khác, hành động ấy cũng đại biểu cho việc Trang Bộc hướng về Khánh Ly, quân quyền và vương quyền Đồng Trạch, một lần nữa hai hòa làm một, quân - thần hành xử theo đúng lễ nghi.
Ngược lại, chính là ngự tiền tướng quân và thái tử công khai đoạn tuyệt.
Nói trắng ra, bọn họ thừa nhận bắt đầu tranh đấu với nhau.
Ngay trước mặt đông đảo mọi người, Phượng Minh bày trò đưa ra kim tiễn, ý đồ chính là bức bách Trang Bộc phải chọn lựa lấy một con đường.
Kỳ thực, hắn cũng vì tình thế ép buộc mà thôi, nếu không xuất ra một chiêu ngoan độc này, Trang Bộc sao có thể để hắn rời khỏi?
Một khi Trang Bộc tiếp nhận kim tiễn, bày tỏ ý định phục tùng Khánh Ly, vậy thì, nhất định Phượng Minh sẽ dùng danh nghĩa ‘khách nhân và đồng minh của thái tử’ để dẫn người ly khai.
Dĩ nhiên, ví như Phượng Minh đánh cuộc sai, Trang Bộc nhân cơ hội này công khai đối đầu quyết liệt, muốn giết chết Khánh Ly sau đó cướp vương vị, vậy thì vô cùng không ổn. Nếu là như vậy, Phượng Minh cùng đám thủ hạ sau lưng, chắc chắn sẽ là vật hy sinh xui xẻo đầu tiên.
Đời người, vốn là một canh bạc động phách kinh tâm, không bao giờ lường trước được.
Đáy mắt Trang Bộc lộ ra tinh quang vô cùng sắc bén, hắn gắt gao nhìn vào kim tiễn Phượng Minh vừa đưa tới.
Vẻ đấu tranh kịch liệt được ẩn giấu dưới lớp cơ mặt, khiến cho đường nét cương nghị của hắn làm người ta phát sinh vài tia ảo giác.
Trong bầu không khí trầm lặng, hết thảy tựa hồ đông cứng lại, dẫn đến lòng người đặc biệt khẩn trương.
Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều dài như cả một đời người.
“Tướng quân,” Giữa sự ngột ngạt đó, Vũ Khiêm lại một lần nữa thể hiện tình nghĩa đối với Phượng Minh và sự nghĩ suy cho đại cục Đồng quốc, cam đảm phá tan trầm mặc, thúc ngựa tới gần Trang Bộc, thấp giọng nói: “Đại vương đối với chúng ta, ân trọng như núi. Khánh Ly điện hạ lại là thái tử được người chỉ định… Tuy rằng cái chết của Vương thúc khiến mọi người bi thương và có phần khó lòng lý giải, thế nhưng…”
Nửa câu còn lại, hắn không nói ra khỏi miệng, chỉ khẽ thở dài một hơi, song không có ai là không hiểu.
Đồng quốc Đại vương không ở đây, Khánh Ly hiển nhiên chính là người cầm cân nảy mực, mặc kệ việc ám sát Khánh Chương có vô tình và bất hợp lý như thế nào đi chăng nữa, quân vương vẫn là quân vương.
Làm trái ý vua, chính là phản quốc.
Trong lòng Trang Bộc, sao lại không biết đạo lý này?
Từ khi Trường Liễu đích thân ra mặt giải thích, chứng minh sự tình đúng là do Khánh Ly sắp đặt, kỳ thực, hắn đã rơi vào tình thế đâm lao đành phải theo lao.
Ai nha… Trang Bộc lắc đầu thở dài, lộ ra đủ loại biểu tình bất đắc dĩ, rốt cuộc vươn hai tay, cung kính đón nhận kim tiễn kia.
Qua ải trót lọt rồi!
Thời khắc kim tiễn rơi vào tay Trang Bộc, nếu không phải đang liều mạng kiềm chế chính mình không được lộ ra bất cứ sở hở nào, Phương Minh quả thực muốn hét lên vì hưng phấn.
Mà đám người ở sau lưng hắn, trên trán không có chỗ nào là không ứa đầy mồ hôi lạnh, đồng loạt thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tản ra đi, binh sĩ quay về nơi đóng quân ban đầu, nhớ kỹ, lúc hành quân trong thành, không được quấy nhiễu bách tính, không được làm lớn chuyện.” Trang Bộc nắm kim tiễn ở ngay trước ngực, bình tĩnh phân phó binh lính xung quanh: “Các vị tướng quân, theo ta tới Đồng An viện, thỉnh tội với thái tử điện hạ.”
Phượng Minh vừa thấy hắn muốn lập tức vào Đồng An viện, trong lòng thầm kêu không ổn.
Lúc này còn không mau chuồn đi thì tuyệt đối là ngu ngốc, hắn nói: “Mừng tướng quân đã có sự lựa chọn đúng đắn, Tiêu gia còn nhiều việc bận rộn chờ ta đi xử lý, vậy ta không làm phiền tướng quân đi bái kiến Khánh Ly điện hạ nữa. Xin cáo biệt tại đây!” Phượng Minh quay về phía Vũ Khiêm, dùng ánh mắt để bày tỏ cảm kích một lần nữa, sau đó chắp tay với tướng lĩnh Đồng quốc một cái, rồi đá vào bụng ngựa, kéo cương rời đi.
Trang Bộc đã nhận kim tiễn, còn tận mắt nhìn thấy Trường Liễu công chúa xác thực quan hệ đồng minh giữa Phượng Minh và Khánh Ly, làm sao đoán được nội tình bên trong Đồng An viện? Thấy Phượng Minh mang theo kim tiễn đi tới, hắn còn tưởng Khánh Ly chính miệng bảo người nọ rời đi, như thể muốn mượn việc này để khảo chứng lòng trung thành của hắn đối với Đồng quốc. Mặc dù rất không cam lòng để kẻ giết chết Vương thúc ly khai, thế nhưng Trang Bộc cũng không biết phải làm gì, chỉ đành ra hiệu cho binh sĩ phía sau nhường đường.
Phượng Minh mừng rỡ, tim đập loạn xạ, dẫn theo khoảng ba trăm người vừa cùng mình đi dạo một vòng quỷ môn quan, giục ngựa xuyên qua thế trận cường đại của đội quân Đồng quốc.
Đồng An viện nằm trong nội thành Đồng Trạch, cách đó không xa là đường lớn lát đá xanh liền kề với rất nhiều nhà dân.
Phượng Minh dẫn theo đoàn người, đi qua đại quân Đồng quốc đáng sợ, bước lên con đường lát đá thông thẳng tới cổng thành.
Đúng vào lúc ấy, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên truyền tới.
Trước mặt, một người một ngựa đang chạy như bay về phía bọn họ. Không, thực tế là người nọ đang điên cuồng chạy tới chỗ đại quân Đồng quốc còn chưa kịp rút ở phía sau.
Kỵ sĩ kia một thân khôi giáp, vừa nhìn đã biết là tướng quân Đồng quốc, hơn nữa trên tay hắn còn xách theo một cái bọc.
Dung Hổ liếc mắt một cái đã nhận ra, vội thấp giọng hô lên: “Không ổn, Hà Yến! Nhất định hắn đã phát hiện ra cái thủ cấp kia, Minh vương, đi mau!”
Một roi được người quất mạnh vào mông ngựa của Phượng Minh.
Tuấn mã hí vang một tiếng, vung vó chạy như điên, một đường xông thẳng tới cổng thành.
Mọi người tự nhiên cũng đồng loạt tăng tốc.
Hà Yến phụ trách truy cứu vụ ám sát Vương thúc, phái người suốt đêm tra xét những vùng phụ cân xung quanh, đồng thời lục soát trong ngoài vương phủ không trừ một xó xỉnh nào.
Vốn dĩ hắn nghĩ, trước khi động thủ, hẳn là thích khách đã từng thăm dò tình hình trong vương phủ, đồng thời bỏ ra nhiều thời gian và công sức để lập kế hoạch, cho nên liền tập trung điều tra vài khu nhà đối diện vương phủ.
Chẳng ngờ manh mối thì không phát hiện được, nhưng lại thấy một cái bọc hình thù kỳ quái được treo lủng lẳng trên cây.
Mở cái bọc ra, Hà Yến và tất cả binh sĩ Đồng quốc có mặt ở đó đều phi thường kinh ngạc, toàn bộ bị dọa đến mức toát đầy một thân mồ hôi lạnh.
Trong bọc, là một cái thủ cấp vô cùng sống động!
Hơn nữa còn là thủ cấp của Đại vương!!!
Hà Yến hoảng sợ không gì sánh được, nhưng lại không dám để lộ thông tin, lập tức gác lại mọi việc, tự mình mang theo cái bọc này chạy như bay đi tìm Trang Bộc.
Trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, hơn nữa lại vội vàng muốn đi bẩm báo tình hình, do đó không phát hiện Phượng Minh đang ở ngay trước mặt. Đến khi hắn nghĩ tới chuyện, vì sao Tiêu gia thiếu chủ vốn đang bị bao vây ở Đồng An viện lại chạy tới chỗ này, Phượng Minh đã dẫn theo thủ hạ ùn ùn chạy qua người hắn. Đám người kia như thể lo sợ có người đuổi theo mà vội vã lao tới cổng thành ở xa xa phía cuối con đường.
Sự kinh hách và tranh đấu trong lòng Hà Yến lúc này, thực sự không có ngôn từ nào có thể hình dung được.
Tiểu tặc đang xông về phía cửa thành kia rất có khả năng chính là hung thủ đã sát hại Đại vương, mà đại quân của Trang Bộc tướng quân cách đó hơn trăm bước cư nhiên không hề phát hiện, mặt khác, trên tay mình, còn cầm thủ cấp của Đại vương!
Giữa vô số những tia chớt lập lòe lóe ra trong đầu, Hà Yến đang phải trải qua cuộc đấu tranh vật lộn thống khổ nhất cuộc đời mình. Sau cùng, hắn cắn răng một cái, bỏ qua Phượng Minh mà chạy về phía đạo quân Đồng quốc đứng ở cách đó không xa.
Hiện tại, chỉ có ngự tiền tướng quân nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, mới có thể ngăn cản tên tiểu tặc kia, báo thù rửa hận cho Đại vương!
“Tướng quân!” Hà Yến thẳng một lèo xông vào đại quân đang có dấu hiệu chuẩn bị rút lui, sau khi liên tiếp đụng phải mấy người rốt cuộc đến được chỗ Trang Bộc và mấy vị tướng khác. Lúc ấy, bọn họ đang thương lượng phải ăn nói thế nào khi diện kiến Khánh Ly.