Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Miểu: QAQ
Tài khoản của Nhan Nhất Thiên là tài khoản VIP cao nhất của nền tảng livestream, khi đi phòng livestream sẽ không chỉ có hiệu hứng đặc biệt siêu bắt mắt ngay lúc mới vào phòng mà ngay cả mà lúc comment cũng sẽ có hiệu ứng bling bling sáng lấp lánh.
“Nhan, Nhan ca ca?”
【Đến rồi đến rồi! Chó con Miểu thần!】
【Aaaaa! Nhan ca ca! Đáng yêu thật đó!】
【Trời **! Nhìn tai Miểu thần kìa! Đỏ lên rồi!!】
【Thuyền CP Nhan Miểu này quá đẹp, ai cũng không được ngăn cản bọn họ đến với nhau! 】
Giang Miểu sững sờ hồi lâu, còn quên cả nhảy dù. Cậu vội vàng điều khiển nhân vật nhảy ra khỏi máy bay, nhưng tay nhặt súng cũng không nhanh nhẹn nổi. Lúc nhảy xuống lại vào chung một toà nhà với một người chơi đã có súng liền bị bắn rơi thành cái hộp.
Nhan Nhất Thiên lại comment thêm một câu.
【FT-Aday: Miểu thần, có muốn chơi chung không?】
【FT-Aday: Trước đây chuẩn bị thi đấu chính nên không có thời gian, rank Châu Á lại bị thấp đi rồi.】
Giang Miểu nói lắp: “Được, được chứ.”
【FT-Aday: Nhưng anh vẫn chưa thêm bạn bè với em trên Steam… WeChat cũng chưa thêm.】
Giang Miểu cảm thấy mình không thể thở nổi: “Vậy, vậy, thêm WeChat trước.”
【FT-Aday: Là số trước kia của anh, em còn nhớ không? Miểu thần?】
Giang Miểu run rẩy lấy di động ra, nhập ID vào rồi thêm bạn tốt.
Nhan Nhất Thiên ở đầu bên kia nhanh chóng đồng ý.
Điện thoại rung lên mấy lần, là Nhan Nhất Thiên gửi tin nhắn qua.
Aday: Bảo Bảo?
Aday: Sao mặt em đỏ vậy, không thoải mái sao?
Aday: Có muốn nghỉ một lúc không? Trước tắt livestream đã. Hôm nay dài ngắn cũng không quan trọng đâu.
Giang Miểu gấp rút đóng camera, chào tạm biệt fan hâm mộ rồi rời khỏi nền tảng livestream.
Miao: Nhan ca ca, em, anh, không phải anh không dùng số này nữa sao?
Từ tháng mà Nhan Nhất Thiên đi, tối nào Giang Miểu cũng gọi cho hắn nhưng chẳng có ai nhấc máy. Dù cậu có gọi bao nhiêu lần thì cũng đều chỉ nghe được âm báo lạnh lùng nói máy bận.
Aday: Khi đó đi tập huấn ở nước ngoài cũng là trại huấn luyện kín, mà điện thoại cũng bị mất nên không thể nào báo tin cho em.
Aday: Lúc anh quay về thì em cũng đã dọn đi rồi.
Miao: Em, em…
Nhan Nhất Thiên nói sang chuyện khác.
Aday: Bảo Bảo, có đói bụng không? Anh nghe Maybe nói tối nay em lại phải luyện tập nên chưa ăn tối, đúng không?
Miao: Đêm nay livestream nên phải dành thời gian luyện tập trước, không thể chậm trễ được.
Aday: Bảo Bảo, đừng tạo áp lực quá nặng cho mình, biết chưa? Vậy em muốn ra ngoài ăn bữa khuya không?
Aday: Anh qua đón em.
Aday: Ba giây không từ chối là đồng ý.
Aday: Anh xuất phát rồi, 15 phút sau gặp.
Nhan Nhất Thiên gửi hết tin này tới tin khác. Giang Miểu vẫn đang chưa biết mình phải trả lời lại thế nào lại phải ngồi nghĩ thêm một lúc.
Cậu ngồi trên ghế eSport ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu mới đứng dậy gõ cửa phòng làm việc của Phàm Độ.
“Hửm? Sao vậy Miểu thần? Hiệu quả livestream hôm nay không tệ, Weibo của chiến đội đã tăng hơn mấy ngàn fan rồi. Có thời gian thì livestream, mỗi tháng phải livestream đủ 60 giờ, đừng quên nhé.”
“Ừm.” Giang Miểu đồng ý.
Phàm Độ: “Đúng rồi, có chuyện gì vậy?”
Giang Miểu cúi đầu: “Đêm nay tôi muốn xin nghỉ, đi ăn khuya.”
Miểu thần hiếm khi xin phép nghỉ, Phàm Độ cũng lo cậu sẽ tự nhốt mình trong căn cứ tới độ nghẹn chết liền đồng ý không chút do dự.
Rất nhanh, Nhan Nhất Thiên đã tới nơi. Lúc Giang Miểu nhìn thấy Nhan Nhất Thiên thì hắn đang đứng dựa bên ngoài cửa xe chơi điện thoại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động hắt lên mặt hắn để lộ đường nét sắc như đao khắc. Cánh tay, chân của hắn cũng rất dài, giống như ánh sáng của toàn thế giới đều chiếu lên người hắn.
Giang Miểu chỉnh lại quần áo rồi đi qua kéo góc áo của Nhan Nhất Thiên, ngượng ngùng cúi đầu: “Nhan ca ca.”
Nhan Nhất Thiên cất điện thoại đi rồi ôm lấy vai Giang Miểu, sau đó đưa cậu sang phía ghế lái phụ.
Lúc này đang là mùa đông, rõ ràng cậu đã mặc nhiều lớp quần áo nhưng Giang Miểu vẫn cảm thấy đầu ngón tay mềm mại kia vẫn xuyên qua lớp quần áo dày cộp của cậu mà khẽ vuốt lên người mình.
Nhan Nhất Thiên nói: “Bên ngoài rất lạnh, mau vào xe đi.”
Hắn để Giang Miểu ngồi vào trong xe rồi đứng bên ngoài. Mặc dù đèn đường cũng không quá sáng nhưng đôi mắt xinh đẹp của hắn lại sáng ngời.
Nhan Nhất Thiên hỏi: “Lát nữa anh muốn đưa em đi ăn món Panna Cotta (*1) hồi xưa em thích nhất, có được không? Hay là em muốn ăn món khác?”
Giang Miểu gât đầu: “Ừm… Panna Cotta.”
Nhan Nhất Thiên mỉm cười rồi dùng tay chạm nhẹ lên mũi Giang Miểu, sau đó đóng cửa xe.
Hắn đưa Giang Miểu tới một nhà hàng đồ ngọt khá yên tĩnh.
Hắn lật menu: “Chỉ ăn Panna Cotta thôi sao? Có muốn ăn thêm mấy món như cơm chan canh tôm hùm (*2) không?”
Giang Miểu: “Không muốn… Đã muộn rồi, ăn vậy không dưỡng sinh.”
“Hửm?” Nhan Nhất Thiên nhướn mày trêu chọc, “Tuổi nhỏ vậy mà đã dưỡng sinh rồi à?”
Giang Miểu: “… Dạ. Nhan ca ca cũng đừng ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ.”
Nhan Nhất Thiên: “Tất cả nghe em.”
Sau khi Nhan Nhất Thiên chào hỏi nhân viên phục vụ rồi gọi đồ ăn xong thì thấy Giang Miểu vẫn cứ căng thẳng bóp bóp tay, bộ dáng đứng ngồi không yên.
“Sao vậy? Ghế ngồi không thoải mái sao? Hay là do cơ thể không khoẻ?”
Giang Miểu: “Không phải, em hồi hộp quá.”
Nhan Nhất Thiên: “Hửm? Bởi vì lâu rồi không gặp nên không quen?”
Giang Miểu vội vàng lắc đầu: “Không phải! Em…”
Lời còn chưa dứt, Nhan Nhất Thiên đã nghiêng người qua phía cậu, đôi mắt cong thành một đường cong đẹp mắt: “A Miểu, ngẩng đầu lên nhìn anh này. Nhìn nhiều sẽ lại thấy quen thuộc thôi.”
Gương mặt điển trai này vẫn giống y hệt như trong kí ức, ánh đèn ôn hoà của nhà hàng chiếu xuống gò má hắn tạo ra một điểm tối lại làm nổi bật đường nét sắc sảo của hắn, khiến người khác không rời mắt nổi.
Đúng lúc này, phục vụ mang đồ ăn lên. Nhan Nhất Thiên ho nhẹ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi.
Hắn đột nhiên hỏi: “Bảo Bảo, vì sao em lại gia nhập TCO?”
Giang Miểu múc một thìa Panna Cotta, mờ mịt chớp mắt:?”
Nhan Nhất Thiên: “Sau khi kì huấn luyện kết thúc, FT cũng mời em ở lại mà? Vì sao em lại chọn TCO?”
“A Miểu, em ghét anh sao?”
Hắn nhìn chăm chú vào mắt Giang Miểu rồi im lặng chờ câu trả lời của cậu.
Rõ ràng chỉ mới qua vài giây mà thôi nhưng Nhan Nhất Thiên lại cảm thấy như đã qua một thời gian thật dài.
Giang Miểu: “Không phải! Làm sao em có thể ghét Nhan ca ca chứ!”
Nhan Nhất Thiên lập tức nhẹ nhàng thở ra, khoé miệng hắn cong lên: “Không ghét? Vậy có nghĩa là em thích anh sao?”
Giang Miểu sững sờ nuốt một miếng Panna Cotta lớn rồi ho sặc mấy lần.
Cậu hoài nghi mình đã nghe nhầm: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Nhan Nhất Thiên nuốt xuống mấy lời muốn nói rồi nhích lại gần Giang Miểu.
Sói con của hắn vẫn đáng yêu như vậy, vẫn thơm mùi sữa như trước.
Cậu thấy khuôn mặt được ngàn vạn fan nữ mê đắm kia chậm rãi dịch tới bên cạnh cậu. Lúc cậu có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương thì hắn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau khoé môi cậu.
Giang Miểu lập tức cứng người.
Một giây sau, giọng nói của Nhan Nhất Thiên vừa gợi cảm lại dịu dàng, lại tràn đầy ý cưng chiều vâng lên: “Dính vào khoé miệng, ăn từ từ.”
“Ừm, ừm.” Giang Miểu gật gật đầu, lại không tự chủ được ăn nhanh hơn.
Không lâu sau, Giang Miểu đẩy bát ra, trong bát đã trống trơn: “Em ăn xong rồi!”
Nhan Nhất Thiên không nói chuyện mà chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Đột nhiên Giang Miểu ý thức được hành động của mình có hơi trẻ con, giống như đứa nhỏ không lãng phí đồ ăn liền muốn khoe với người lớn mình đã ăn hết suất.
Cậu lại ngượng ngùng kéo bát lại.
Nhan Nhất Thiên: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Giang Miểu: “Không ạ.”
Nhan Nhất Thiên nhìn đồng hồ, đã là 12:30 ngày hôm sau: “Đi thôi, anh đưa em về. Nếu anh nhớ không nhầm thì TCO có một quy định rất biến thái là rạng sáng nhất định phải quay về căn cứ, nếu không sẽ bị tính là phạm luật rồi bị trừ tiền thưởng.”
Giang Miểu kinh ngạc: “Làm sao Nhan ca ca lại biết?”
Nhan Nhất Thiên cười cười: “Đối thủ cạnh tranh với nhau mà, tất nhiên sẽ biết.”
Đây thực ra là bịa chuyện, là vì Giang Miểu gia nhập TCO nên hắn mới hỏi thăm người khác.
Nhan Nhất Thiên đứng dậy cầm chìa khoá xe lên: “Đi thôi nhỉ?”
“Ừm.” Giang Miểu ngoan ngoãn đi sau lưng Nhan Nhất Thiên.
Lò sưởi trong xe có hơi nóng, Giang Miểu rụt lại trên ghế ngồi, gò má bắt đầu đỏ lên.
Nhan Nhất Thiên còn nói thêm với Giang Miểu về một số việt lặt vặt trong sinh hoạt mà không nhắc tới chuyện hồi huấn luyện nữa. Ngược lại, chính Giang Miểu lại không nhịn được. Xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng cậu mới ngập ngừng nói: “Em, em đã nghĩ rằng Nhan ca ca không thích em.”
Nhan Nhất Thiên: “Hử?”
Giang Miểu: “Lúc trước ở trong trại huấn luyện, Nhan ca ca vẫn luôn cách em thật xa, ngay cả lúc chụp ảnh chung cũng là em đầu đằng này, anh đầu còn lại”
Giang Miểu ngẩng đầu nhìn Nhan Nhất Thiên, cặp mắt cậu rất có chiều sâu, là màu đen đậm nhất, sạch sẽ nhất. Khuôn mặt dưới ánh đèn cậu bị hơi ấm hun đến đỏ bừng như có thể vắt ra nước.
Trái tim lão súc sinh đột nhiên bắt đầu đập thình thịch.
Nhan Nhất Thiên cúi đầu thầm tự mắng chính mình một câu rồi đỗ xe sang cạnh đường.
Hắn tháo dây an toàn, một tay đặt lên ghế lái phụ: “Em nói lại một nữa được không? Bảo Bảo?”
Thực sự ánh mắt của Nhan Nhất Thiên khiến người khác chẳng nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Giang Miểu sững sờ hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào mắt hắn: “Em đã nghĩ rằng Nhan ca ca không thích em, lúc ở trại huấn luyện cũng không để ý tới em…”
Đang nói, Nhan Nhất Thiên lại càng tiến lại gần, chóp mũi của hắn đã gần chạm vào chóp mũi cậu. Không biết có phải do lò sưởi quá nóng hay không mà Giang Miểu cảm giác được hơi thở của Nhan Nhất Thiên cũng nóng rực.
Cậu càng nói càng không có sức, thanh âm cứ nhỏ dần đến gần như muỗi kêu: “Trước kia Nhan ca ca cũng không cho em chơi game…”
Hình như Nhan Nhất Thiên có hơi tức giận: “Vậy nên em liền gia nhập TCO?”
“Tất nhiên là không phải!” Giang Miểu giải thích, “Hôm đó, em gặp được đội trưởng, anh ấy… anh ấy uống say rồi ngồi ở một nơi người khác không nhìn thấy, sau đó vừa khóc vừa nói, vừa điên cuồng dùng bình rượu nện vào cánh tay mình.”
“Anh ấy nói, mình không muốn rời đội, ai lại nguyện ý từ bỏ giấc mộng tuổi trẻ của mình chứ? Nhưng anh ấy cũng chẳng còn cách nào khác…”
“Khi đó chẳng có ai muốn gia nhập TCO, em cảm thấy em cũng không kém, có thể thử một lần liền tới nơi này.”
Giang Miểu ngoan ngoãn giải thích với hắn trông thật đáng yêu lại thơm ngọt. Lòng Nhan Nhất Thiên cũng mềm lại như nước.
Nếu thực sự là do hắn muốn giữ khoảng cách với sói con nhà mình mà lại đẩy em ấy ra xa thì hiện giờ nhất định hắn phải xuống xe đập đầu vào cột điện!
“Thật ư?”
“Vâng.” Giang Miểu gật đầu, sau một lát lại do dự lắc đầu, “Là như vậy, nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy.”
“Em muốn cố gắng hơn để đứng trên vị trí cao hơn, để có thể cách Nhan ca ca gần thêm chút nữa…”
“Nếu cả em và Nhan ca ca đều giỏi rồi thì có lẽ anh sẽ không chán ghét em nữa. Nếu như anh vẫn ghét em thì, em sẽ, em sẽ… Mỗi lần thi đấu em sẽ bắn nổ đầu anh!”
“Em thật sự không yếu, Nhan ca ca, anh có thể nhìn em thêm vài lần không.”
“Em bắn tỉa rất giỏi đó!”
- o0o-
Chú thích:
(*1) Panna Cotta (奶冻/意式奶凍): Một loại đồ ăn tráng miệng có nguyên liệu chủ yếu là sữa và kem tươi, thêm gelatin để làm thành thạch. Rất thơm mùi sữa, ngọt mà không hề ngấy.
(*2) Cơm chan canh tôm hùm (龙虾汤泡饭): Một món ăn của người Thượng Hải. Tôm hùm hấp hoặc luộc (tốt nhất là hấp), sau đó gỡ thịt ra. Cho phần vỏ tôm hùm vào nước, hầm trong 45 phút với lửa nhỏ. Sau khi nấu xong nước dùng thì vớt xác tôm ra, cho cơm nguội, gừng, hành lá vào. Cho thịt tôm gỡ ra lúc đầu vào rồi nấu lửa lớn. Khi nước sôi, chờ thêm năm phút thì vặn nhỏ lửa đun tiếp. Cho thêm gia vị nếu thấy nhạt. Cuối cùng cho thêm chút sò khô là ok.