Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quả Cam Nhỏ
  3. Chương 11
Trước /20 Sau

Quả Cam Nhỏ

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Mỹ Phụng

Beta: Cam and Na

________

“Hôm nay đến phiên cô trực ban, vừa nãy thấy em và Phó Dao Xuyên ở cổng trường, mà dì quản lý ký túc nói tuần này em không về nhà, nên cô tới xem."

Bản thân cô Judy đã rất cao, nay lại mang giày cao gót, cùng với khí thế mạnh mẽ của giáo viên chủ nghiệm, nên khi nói chuyện luôn có cảm giác đang nhìn từ trên xuống.

Cô ấy nở nụ cười ý nhị, một câu đơn giản nhưng hàm chứa rất nhiều tin tức quan trọng.

Ý là, tại sao cuối tuần cô không về nhà, mà lại hẹn gặp bạn ở cổng trường làm gì?

Tống Chanh Chanh hoảng hốt, lo sợ không biết cuộc nói chuyện với Hoàng Quỳnh có bị cô Judy nghe được không.

Nếu cô ấy phát hiện tâm tư của cô, sợ rằng sẽ lập tức đổi chỗ của hai người chứ chẳng đùa.

Đừng mà! Cô Judy thông minh xinh đẹp, ngàn vạn lần cô đừng chia cách em và bạn cùng bàn, em nhất định sẽ học tập thật tốt, luôn hướng về phía trước, thành tích tiếng Anh nhất định sẽ đạt 70 điểm, à không không, 80 điểm cho cô xem.

Tống Chanh Chanh thầm cầu nguyện trong lòng, ngoài mặt không dám hé nửa lời.

Cô mở cửa mời Judy vào, ngoan ngoãn rót nước mời cô.

Tống Chanh Chanh nói: “Nhà em không có ai nên cuối tuần em thường ở lại ký túc xá. Sáng nay em đến thư viện đọc sách và làm bài tập nhất thời gặp Phó Dao Xuyên, nên lúc nãy ăn cơm xong cậu ấy mới tiễn em về ký túc xá.”

Nói xong cô liền im lặng, trong lòng không ngừng cảm thán bản thân quá thông minh, dù sao thì mấy lời cô vừa nói ra đều là sự thật.

Judy uống một ngụm nước, ngẩng đầu liếc nhìn Tống Chanh Chanh, ân cần nói: “Ừm, vào cuối tuần trong văn phòng trường đều có thầy cô trực ban, sau này có bài tập gì không hiểu thì em có thể đến văn phòng để hỏi các thầy cô.”

Tống Chanh Chanh ngoan ngoãn gật đầu.

Judy uống hết ly nước, để lại chiếc ly trên bàn, nói: “Khai giảng cũng được một tuần rồi, môi trường mới, giáo viên mới em đã quen hơn chưa?”

Tống Chanh Chanh gật đầu: “Mọi việc đều tốt ạ, em đang cố gắng thích ứng.”

“Hoàn cảnh của em cô biết đôi chút, nếu trong sinh hoạt mà gặp khó khăn gì thì có thể nói với cô, bây giờ các em vẫn còn nhỏ, học tập mới là quan trọng nhất. Hiện giờ thành tích của em cũng chưa tốt lắm, nếu muốn vào được trường đại học chính quy trong nước thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, hơn thế, sau này em còn có khả năng sẽ xuất ngoại du học, với trình độ tiếng Anh bây giờ thì sao em có thể nói chuyện cùng người ta được đây?” Judy mỉm cười, giống như phụ huynh đang tâm sự với con mình: “Điều quan trọng nhất là em phải tập trung vào việc học tập, không nên để đầu óc lơ đãng dù chỉ một phút.”

Ây, quả nhiên nữ sĩ Judy tới đây là để khuyên cô chăm chỉ học tập không nên mơ tưởng những thứ không đâu mà.

Tống Chanh Chanh chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn tiếp thu những lời dạy bảo của cô chủ nhiệm.

“Cô ơi, em sẽ cố gắng học ạ.” Cho nên cô đừng đổi chỗ ngồi của em!

Thấy cô gái nhỏ bộ dạng ngoan ngoãn tiếp thu, Judy vừa lòng gật đầu đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi cô tiếp tục dặn dò: “Ở ký túc xá cũng phải chú ý an toàn, hạn chế ra ngoài, cần gì thì nên gọi giao hàng mang tới.”

Judy đi rồi, Tống Chanh chanh ngã nhào lên ghế thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn tốt, vẫn may, cô ấy không đề cập tới chuyện kia, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tống Chanh Chanh vẫn còn đang kinh sợ, vội cầm điện thoại nhắn tin cho Phó Dao Xuyên

[Tớ nói với cậu này, vừa rồi cô Judy thấy chúng ta ở cổng trường, sau đó trực tiếp tới phòng tớ khởi binh vấn tội. Ánh mắt của cô ấy, hình như là hiểu lầm chúng ta có cái gì với nhau.]

[Nhưng mà tớ thông minh, đã đem cô ấy quay vòng vòng, giải trừ hiểu lầm rồi, hì hì.]

[Thực ra tớ cũng muốn chúng ta có gì đó với nhau, để mọi người có thể hiểu lầm.]

Gửi xong, cô để điện thoại lên bàn, xấu hổ vùi mặt vào gối.

Thật là xấu hổ ghê, không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ.

Sau đó, lòng Tống Chanh Chanh đầy mong chờ trông ngóng âm báo điện thoại.

Kết quả Wechat không hề có thông báo tin nhắn mới nào, cô cũng không cam lòng bấm vào giao diện tin nhắn, câu cuối cùng Phó Dao Xuyên nhắn: “Tôi tới rồi.”

Tống Chanh Chanh giống như đống bùn nhão ngã xuống ghế, tay vẫn cầm điện thoại, lại nhìn tiếp, vẫn chưa trả lời.

Ngày hôm qua thức khuya, buổi sáng lại dậy sớm, lúc này mắt cô đã không thể mở nổi, được một lúc liền dựa vào bàn mơ màng ngủ thiếp đi.

Đang mơ màng, cô bị tiếng tin nhắn điện thoại đánh thức.

Tống Chanh Chanh hoảng hốt, ngồi thẳng lưng dậy, kích động ôm điện thoại, bất chấp tinh thần vẫn còn đang ngái ngủ, tay chân còn đang bị tê do nằm quá lâu.

[Phó Dao Xuyên:…]

Mặc dù chỉ là dấu ba chấm, nhưng cô vẫn rất vui sướng.

[Tống Chanh Chanh: Cậu đang làm gì vậy, tại sao bây giờ mới trả lời tin nhắn của tớ, cậu xem tớ chờ cậu đến hai chân tê rần luôn rồi này.]

[Phó Dao Xuyên: Giảng bài cho học sinh.]

Giờ cô mới nhớ, buổi chiều cậu ấy phải đi dạy gia sư. Tống Chanh Chanh gõ đầu mình, thầm mắng đầu óc ngu ngốc quá đi.

[Tống Chanh Chanh: À à, quên mất buổi chiều cậu phải đi gia sư, nhưng mà cậu đang dạy học sinh lại còn xem điện thoại, như thế không tốt đâu nha.]

[Phó Dao Xuyên: Bây giờ nó đang làm bài tập.]

[Tống Chanh Chanh: Cho nên cậu trả lời tin nhắn của tớ trước sao? [ Hạnh phúc tới quá đột ngột]

[Có điều nãy giờ nằm sấp ngủ, chân tớ tê lắm, muốn anh trai ôm ấp hôn hít mới có thể hết tê.]

[Phó Dao Xuyên:….]

Tống Chanh Chanh theo bản năng cắn ngón tay, hình như cô có chút vội vã rồi, doạ người ta chạy luôn thì thật không tốt.

Vì vậy nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn, bổ sung một câu.

[Tống Chanh Chanh: Vừa rồi không phải tớ nhắn đâu, con mèo của dì quản lý đột nhiên trèo vào nhắn nhầm đấy.]

Phó Dao Xuyên không trả lời lại, cô cho rằng cậu đang giảng bài.

Thoái khỏi khung chat với Phó Dao Xuyên, Tống Chanh Chanh tìm Hoàng Quỳnh chia sẻ tâm trạng hạnh phúc.

[Tống Chanh Chanh: Quỳnh Quỳnh, Xuyên Xuyên đi gia sư mà cũng không quên nói chuyện với mình, mình vui quá đi, mình đã cảm nhận được niềm vui sướng của tình yêu rồi.]

[Hoàng Quỳnh: Bình tĩnh một chút! Cậu rụt rè lại tí đi! Bình thường lại ngay! Cảm ơn]

[Hoàng Quỳnh: Chờ chút đã, mình hỏi cái này, tại sao cậu ấy lại muốn đi làm gia sư? Làm công việc gia sư không phải chỉ là những sinh viên muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt, hoặc thiếu tiền đóng học phí sao?]

[Tống Chanh Chanh: Có lẽ do cậu ấy quá thông minh? Cho nên không muốn lãng phí tài hoa và chỉ số thông minh của mình chăng?]

[Hoàng Quỳnh: Cậu thật sự hết thuốc chữa rồi [Tạm biệt]

[Tống Chanh Chanh: Nhưng mà cậu ấy chưa trả lời tin nhắn của mình, chắc là đang bận rồi.]

[Hoàng Quỳnh: Không trả lời cậu không nhất định là đang bận, cũng có khả năng cậu doạ người ta chạy mất, chắc không phải cậu phát điên gì ở trước mặt cậu ấy chứ?]

Sau đó Tống Chanh Chanh thành thật đem những lời mình nói kể lại cho Hoàng Quỳnh, cuối cùng Hoàng Quỳnh không để ý tới cô, trực tiếp đáp lại bằng hình ảnh một ngọn nến đang cháy.

Tống Chanh Chanh:…

Không… đến nỗi vậy chứ?

Tống Chanh Chanh vừa định hỏi Hoàng Quỳnh phương pháp cứu vãn tình thế, thì Wechat hiện lên thông báo có tin nhắn mới.

Cô hít sâu một hơi, vội vàng đem tin nhắn mới gõ được một nửa xoá đi, thoát ra khỏi khung chat.

Quả nhiên là tin nhắn trả lời của Phó Dao Xuyên, hơn nữa nội dung cũng rất dài.

[Phó Dao Xuyên: bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, sẽ gây cản trở tĩnh mạch lưu thông máu, làm huyết áp động mạch tăng cao, khiến tĩnh mạch không hoạt động được. Cho nên bây giờ chỉ cần đứng dậy, hoạt động lại xương cốt…]

Người kia nói rất nhiều.

Bây giờ cậu ấy đang chỉ cô cách khắc phục chân tay bị tê sao! Lúc nãy cậu ấy không trả lời tin nhắn là vì đang tra tư liệu giúp cô đây mà.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, cô muốn xỉu luôn rồi, phải làm sao đây.

Tống Chanh Chanh nhịn không được, trong lòng cảm thấy hân hoan trong, mở ghi chú trong điện thoại gõ một nội dung.

“Ngày 5 tháng 9, trời nắng.

Hôm nay đi ăn cơm cùng cậu ấy, ánh nắng mặt trời thật đẹp, tâm trạng mình rất tốt. Lúc về tuy chân bị tê, nhưng cậu ấy còn giúp mình tìm biện pháp khắc phục, kỳ thật giờ phút này mọi khó chịu đều tan biến.”

____________

Thời gian trôi qua thật nhanh, tối hôm kia trời đột nhiên đổ mưa, một trận mưa thu đi qua, nhiệt độ không khí lại hạ xuống, ngoài kia lá cây như khoác lên mình màu vàng kim rực rỡ, len lỏi trong không khí là những tia nắng thu ấm áp.

Tuần thứ ba sau khai giảng sẽ có một kỳ thi, chủ yếu là để kiểm tra lại kiến thức của học sinh còn đọng lại sau kỳ nghỉ hè, đồng thời dùng thành tích để thông báo cho mọi người biết khoảng cách từ bản thân đến cánh cổng đại học là bao xa.

Đây cũng là kỳ thi phân lớp đầu tiên giữa ban xã hội và ban tự nhiên, kỳ thi này quy chế sẽ giống với thi đại học, xếp hạng cũng được chia ra làm hai.

_______

Kỳ thi bắt đầu từ thứ tư đến sáng thứ sáu, tổng cộng có sáu môn, thời gian cũng không gọi là quá gấp gáp.

Gần tới kỳ thi, bầu không khí trong lớp luôn căng thẳng, bình thường phải có giáo viên thì trong lớp mới duy trì được trật tự, nhưng gần tới kỳ thi, không cần giáo viên quản mọi người đều tự giác ngồi ôn tập tại chỗ.

Thầy Chu không giao bài tập về nhà trong kỳ thi, để mọi người có thể giành thêm thời gian ôn bài.

Đối với Tống Chanh Chanh mà nói, lớp tự học buổi tối quả thật quá gian nan. Cô hoàn toàn không biết phải bắt đầu ôn tập từ chỗ nào, bởi vì những đề hình học kia đối với cô như người lạ không quen biết lần đầu chạm mặt nhau vậy.

Quá đáng nhất là nghe nói kỳ thi này còn có thêm vài câu kiến thức lớp 10.

Đặc biệt là môn Toán, đừng nói là các loại hàm số, mà ngay cả hàm số con, dãy số tuần hoàn gì đó cô vẫn còn đang nhầm lẫn đây này.

Tống Chanh Chanh ngây người nhìn chằm chằm vào dãy bất đẳng thức trước mắt, những cái khác không có ấn tượng, cô chỉ nhớ là giáo viên đã nhấn mạnh rất nhiều lần, loại bài tập này kỳ thi đại học rất hay ra, nhắc mọi người phải đặt biệt lưu ý.

Cô cắn bút, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Phó Dao Xuyên bên cạnh, lúc này cậu đang chăm chú ôn tập, góc nghiêng của cậu luôn có một nét quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.

Trong lớp có không ít nữ sinh đến hỏi bài Phó Dao Xuyên, nhưng đều bị cậu lấy lý do “Mấy đề này trong sách bài tập đều có sẵn”, “quay về đọc sách là biết”, hay “phòng giáo viên ở bên cạnh” để cự tuyệt.

Cứ như vậy Tống Chanh Chanh cũng không dám quấy rầy cậu ôn tập, yên lặng vì cậu mà đóng góp một phần sức lực nhỏ bé của mình.

Bởi vì thực sự nhàm chán, trong lúc không có giáo viên trong lớp, cô lén lút lấy điện thoại ra, để trong hộc bàn, định xem bộ phim mình đang theo dõi.

Cô đã đợi một tuần trời, hôm nay đã có tập mới, nam chính lại còn là thần tượng của cô, nên bây giờ cô không thể nhịn được mà muốn xem ngay lập tức.

Vừa mở trang phim ra, điện thoại bỗng dưng bị lấy đi.

Tống Chanh Chanh hoảng sợ, còn tưởng là giáo viên tới, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy điện thoại đang trong tay Phó Dao Xuyên.

Lúc này cậu đang khoanh tay nghiêm mặt nhìn cô.

Như một đứa trẻ phạm lỗi, Tống Chanh Chanh cúi đầu so với chim cút nhỏ còn thấp hơn: “Tớ biết lỗi rồi, lần sau nhất định tớ sẽ không xem trong giờ nữa đâu.”

“Tạm thời tịch thu điện thoại của cậu, chờ hết giờ tự học tôi sẽ trả lại cho cậu, chăm chỉ ôn tập đi.”

Tống Chanh Chanh một tay cầm nắp bút, một tay giữ cán bút, liên tục rút ra cắm vào: “Thực ra mấy đề này tớ đều không hiểu, cũng không biết làm như thế nào, thực sự là không biết mà.”

Phó Dao Xuyên hơi dựa người về phía sau, cậu cười nhạt: "Nhìn không hiểu? Không hiểu mà cậu cũng không hỏi?”

Câu: “Tớ hỏi ai?” còn chưa kịp nói ra, sách toán trên bàn đã bị lấy đi.

Phó Dao Xuyên cúi đầu nhìn đề bài sau đó nói: “Loại đề này mỗi kỳ thi rất hay có, chú ý nghe kĩ này.”

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ứng Trường Lạc

Copyright © 2022 - MTruyện.net