Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 26: Kết thân ký · hạ: có mấy người yêu thích nữ nhân, có mấy người yêu thích nam nhân...
Có mấy người yêu thích nữ nhân, có mấy người yêu thích nam nhân. Nhưng Triệu Ngập không giống bọn họ, hắn yêu tiền.
Toàn bộ kinh thành tổng cộng có ba mươi sáu câu lạc bộ luận bàn tài nghệ ca múa nhạc, làm ăn rất khấm khá mỗi ngày thu vô một đấu vàng, trong đó ba mươi tiệm đều là sản nghiệp tư nhân của Triệu Ngập, còn lại là Triệu Ngập hùn vốn cùng người khác.
Việc này nhắc cũng khéo. Năm đó Triệu Kiểu vô duyên vô cớ mất tích, Triệu Ngập lòng như lửa đốt, suốt đêm giục ngựa tiến kinh, vung tay thuê mấy trăm thám tử* hỗ trợ tìm người, năm hiểm một kim bao ăn bao ngủ, lần lượt năm ngày nghỉ hai ngày, nếu phát hiện được tung tích Triệu Kiểu còn thưởng thêm tiền.
*trong qt để người ký hiệu, t không biết nghĩa là gì =((
Dù sao điều kiện hậu đãi như thế, cũng đặc biệt ra sức tuyển người, rất nhanh đã có thể lật cả nền móng kinh thành lên. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Kiểu đâu. Triệu Ngập bình tĩnh phân tích, loại trừ hết tất cả khả năng, còn lại bất luận khó tin như thế nào, chính là chân tướng.
Huống chi việc này cũng không có gì khó tin.
Kiều Kiều nhất định bị cẩu hoàng đế kia bắt đi!
Tùy tiện xông vào hoàng cung cứu người tuyệt đối không thể, vấn đề cứu viện, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Vì vậy Triệu Ngập quyết định tạm thời trước tiên lưu lại kinh thành, chờ đợi một cơ hội tốt, mang Kiều Kiều về nhà. Miệng ăn núi lở không phải tính cách của hắn, người muốn tìm, tiền cũng phải kiếm, vừa tìm người vừa kiếm tiền là tốt nhất.
Một mặt Triệu Ngập an bài thuê mấy trăm thám tử, theo dõi chặt chẽ hướng đi của hoàng cung. Mặt khác, ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành mở mấy câu lạc bộ luận bàn tài nghệ ca múa nhạc, phối hợp điều tra tin tức. Ai mà biết chuyện làm ăn càng làm càng lớn —— thật sự là vô tình cắm liễu liễu lại xanh*.
*qt: vô tâm xuyên liễu liễu thành ấm
Xét thấy kinh nghiệm từng trải chuyện tình cảm của Triệu Kiểu mười phần có hạn, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên cớ. Hắn chỉ biết là, hai người kia ở cùng nhau một thời gian, lâu ngày tự nhiên sinh ra tình cảm. Thời điểm hắn vào kinh mới mười ba tuổi, là một thiếu niên ngốc nghếch gan to, đạp thang nhìn lén Triệu Anh Tề vừa xuất cung dọn nhà xây phủ cách vách. Ở đầu tường lập tức nhìn thấy nhau, thấy đối phương không giống người xấu ——
Dần dà hắn cùng Triệu Anh Tề thân thiết hơn .
Sau này mới phát hiện Triệu Anh Tề không chỉ thô lỗ dã man, còn nói năng ngọt xớt, cả ngày nghĩ cách lừa hắn sinh con. Quan trọng nhất là không thích rửa ráy!
Ca ca hắn ôn nhuận như ngọc, mày kiếm mắt sao, biết cách kiếm tiền, võ công cao cường, còn yêu thích sạch sẽ. Triệu Anh Tề như vậy còn có thể tìm được vợ, tại sao ca ca hắn mãi không tìm được vậy? Triệu Kiểu càng nghĩ càng giận, tức giận một bụng không chỗ nào xả, đôi mắt đẹp đẽ trừng trừng, sừng sộ lên bắt Triệu Anh Tề tới hung ác mắng một trận. Bản thân Triệu Anh Tề cảm giác rất hài lòng, không phản đối gật gật đầu, thuận miệng nói, chuyện này có gì khó, thừa dịp cha ngươi cũng đang ở đây, chọn ngày tốt chức một buổi yến tiệc, cho ca ca ngươi kết thân.
Sự thực chứng minh, con người luôn muốn lo chuyện bao đồng, thiếu chút nữa kết thân loạn cho người ta.
Hai người hoàn toàn đánh giá thấp mị lực của Triệu Ngập.
Yến tiệc kết thân ngày đó, tiếng khóc của hai nhóc con trong nhà liên tiếp vang lên.
Triệu Nam Dương không biết nghe được tin tức kết thân từ nơi nào, không để ý bộ nha của mình nói chuyện còn lọt gió, nhấc tà váy lao ra quấy rối, ta thích cữu cữu nhất! Ta muốn gả cho cữu cữu! Triệu Vân Xuyên vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, mọi việc trước giờ đều theo tỷ tỷ, lúc này cũng giống như bị trúng tà, ngồi bệch dưới đất gào khóc, nửa bước cũng không chịu nhường, ta cũng thích nhất cữu cữu, ta cũng phải gả cho cữu cữu...
* * * * * *
Tác giả có lời:
Ta rốt cục điền thượng rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");