Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày đầu tiên mèo con được đón về nhà, Lâm Bắc Thạch vừa mừng vừa lo. Mừng vì mèo con đã khỏi bệnh, lo là vì ngày mai nó sẽ được tặng cho người khác.
Trong thành phố, tốc độ xe không thể quá nhanh, Lục Cảnh Văn giữ tốc độ 40 km/giờ, lái xe về Lư Nam.
Lâm Bắc Thạch ngồi ở ghế phụ, mèo con nằm gọn trong túi đựng, thỉnh thoảng duỗi móng vuốt in lên lớp vải trong suốt.
Lâm Bắc Thạch chọc vào túi một cái, liền nghe thấy tiếng "meo" bên trong.
Lục Cảnh Văn liếc mắt nhìn thấy sự tương tác giữa người và mèo, tâm trạng vốn đang lơ lửng bỗng chốc yên ổn.
Như vậy cũng tốt, anh nghĩ.
Ngày hôm sau, Lục Cảnh Văn đến công ty làm việc, mang theo cảm giác có lỗi gọi Lý Tĩnh từ chỗ ngồi đến văn phòng tổng giám đốc.
Lý Tĩnh vội vàng đi tới.
Cô gái trẻ còn tưởng mình đã làm sai điều gì trong công việc, trên đường đi lo lắng kiểm tra lại công việc của hai tuần qua đến mười mấy lần, cuối cùng cũng không phát hiện ra sai sót nào, sau đó mới nhớ ra chuyện về "con mèo".
Lý Tĩnh nhanh chóng đến cửa, gõ cửa ba tiếng, được sự cho phép "Mời vào" mới đẩy cửa bước vào.
Cô thấy Lục Cảnh Văn đang xem tài liệu dự án, bên tay trái còn để một cốc cà phê đậm đặc, điện thoại úp xuống, đặt bên cạnh ống đựng bút bằng gỗ đàn hương bên tay phải.
"Đến rồi." Lục Cảnh Văn ngẩng đầu lên, mí mắt mỏng khẽ động, trông vô cùng lạnh lùng.
"À vâng, Lục tổng," Lý Tĩnh nói, "Ngài gọi tôi đến, là về chuyện con mèo sao?"
"Ừ." Lục Cảnh Văn đáp lại một tiếng.
"Ồ, hôm nay tôi mang theo túi đựng mèo rồi," Lý Tĩnh cười rạng rỡ, "Bây giờ có thể..."
"Xin lỗi."
Giọng nói của hai người cùng lúc vang lên, Lý Tĩnh lập tức im bặt, áy náy cúi đầu, chờ Lục Cảnh Văn nói.
Là người làm công, phải nghe sếp nói trước đã, Lý Tĩnh nghĩ.
"Ý tôi là, xin lỗi, con mèo đó không tặng nữa," Lục Cảnh Văn nhanh chóng nói với giọng điệu ôn hòa, mang theo vẻ áy náy, "Người nhà không nỡ."
"Thật sự làm phiền cô rồi, thực sự xin lỗi," Lục Cảnh Văn lấy ra một phần quà đã chuẩn bị sẵn để xin lỗi, "Cái này coi như là bồi thường vậy."
"Hả? Á!" Lý Tĩnh vội vàng đưa tay nhận lấy túi quà, vừa nhìn đã sững sờ, "Lục... Lục... Lục tổng, cái này quá quý giá rồi..."
Sếp của họ tặng cô một chiếc túi Gucci! Lý Tĩnh vô cùng kinh ngạc, những người giàu có này xin lỗi cũng xa xỉ như vậy sao?!
"Trợ lý Tưởng nói mẫu này khá hợp với cô," Lục Cảnh Văn nói, "Được rồi, mau quay lại làm việc đi."
Lục Cảnh Văn thậm chí không cho Lý Tĩnh cơ hội từ chối, Lý Tĩnh ngơ ngác ôm túi bị đuổi khéo, theo bản năng quay người ra khỏi cửa.
Đến khi phản ứng lại, Lý Tĩnh vội vàng nhắn tin cho bạn thân.
Trời má, một con mèo tam thể đổi lấy một cái túi ba vạn tám.
Cô vội vàng đi tìm cấp trên của mình để nói về chuyện này, nghĩ xem có thể trả lại chiếc túi hay không, không công không hưởng lộc, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà nhận được thứ quý giá như thế, cầm cũng không yên tâm.
Tưởng Vân nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: "Lục tổng không có thói quen nhận lại đồ đã tặng, em cứ yên tâm cầm lấy đi, hơn nữa..."
"Dạo này nhóm chúng ta bận rộn chạy tiến độ, suýt nữa bị anh ấy coi như con quay mà xoay," Tưởng Vân nói đùa, vỗ vai Lý Tĩnh, "em cứ coi như đã "vặt lông" "Lục bóc lột" đi, đừng có áp lực tâm lý gì cả."
"Lục bóc lột" bị vặt lông làm xong một ngày công việc, lái xe đi đón "người nhà" trong miệng anh.
Lúc này ở cổng trường vẫn còn một số người, xe của Lục Cảnh Văn đỗ không xa, Lâm Bắc Thạch đi vài bước đã nhìn thấy.
Hôm nay Lục Cảnh Văn lái một chiếc Cayenne màu xanh.
Anh đứng bên xe đợi Lâm Bắc Thạch, thấy người đến liền tự nhiên nhận lấy cặp sách, mở cửa xe.
Mà ở góc khuất không xa, có người lén lút nấp, giơ điện thoại lên chụp vài bức ảnh Lục Cảnh Văn và Lâm Bắc Thạch.
"Hay lắm," người đó phóng to ảnh để nhận dạng một lúc, cười toe toét, "Bám được đại gia rồi à." Sau đó lại giơ điện thoại lên, muốn chụp thêm vài tấm nữa.
Hình như nhận ra điều gì đó, người trong ống kính hơi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn qua, gã run tay run chân, vội vàng nấp đi.
Lục Cảnh Văn nhíu mày, anh cảm thấy có người đang nhìn mình và Lâm Bắc Thạch, nhưng quay đầu lại tìm thì không phát hiện ra điều gì bất thường.
Anh mím môi, đóng cửa ghế phụ, quay đầu lên xe chở Lâm Bắc Thạch về nhà.
Trên đường về, Lâm Bắc Thạch vì học cả ngày, đầu óc choáng váng dựa vào cửa sổ.
Về đến Lư Nam thì cậu đã ngủ thiếp đi, Lục Cảnh Văn nghiêng người giúp cậu cởi dây an toàn, bế cậu ra.
Trong hầm để xe, ánh sáng không được rõ lắm, Lục Cảnh Văn mặc áo sơ mi và áo gile, vòng tay qua vai và đầu gối của Lâm Bắc Thạch, hơi khom người bế cậu lên, tay áo sơ mi bị nhăn lại thành vài nếp gấp.
Anh sải bước đi về phía thang máy.
Lâm Bắc Thạch ngủ rất say, cộng thêm việc Lục Cảnh Văn bế rất vững, sau một hồi lay động như vậy, cậu vẫn không tỉnh, cho đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu, cậu giật mình tỉnh giấc.
Lọt vào tầm mắt là đường nét khuôn mặt điển trai của Lục Cảnh Văn, bên tai vang lên nhịp tim mạnh mẽ của anh. Anh dường như không ngờ Lâm Bắc Thạch sẽ tỉnh dậy lúc này, hơi ngạc nhiên nhướng mày, mí mắt khẽ động, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống khuôn mặt của người trong lòng.
Tim Lâm Bắc Thạch đập thình thịch, ngừng lại một nhịp, rồi lại nhanh chóng đập mạnh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đầu óc choáng váng, cậu nghi ngờ mình bị tim đập nhanh.
Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay Lục Cảnh Văn, trong lúc hoảng loạn chẳng biết chạm vào đâu, khiến Lục Cảnh Văn khựng lại, gân xanh trên trán giật giật, rồi anh nhẹ nhàng buông tay, để cậu xuống.
Không biết có phải ảo giác hay không, khoảnh khắc Lâm Bắc Thạch rời khỏi vòng tay anh, dường như cậu nhìn thấy chóp tai Lục Cảnh Văn đỏ ửng.
Không khí xung quanh trở nên ngưng đọng và ái muội.
"Meo——"
Một tiếng mèo kêu phá vỡ bầu không khí khó tả giữa hai người. Ban đầu, Lâm Bắc Thạch còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó, bé mèo tam thể từ trong góc lao ra, cắn vào ống quần cậu.
Lâm Bắc Thạch sững người, nhìn Lục Cảnh Văn với vẻ không thể tin nổi.
"Anh... mèo... không phải, mèo không phải..."
Cậu lắp bắp, hết nhìn con mèo bên chân lại nhìn Lục Cảnh Văn.
Người kia dịu dàng nhìn cậu, giọng nói nhẹ như tiếng thì thầm, nhưng ngữ khí lại như trút được gánh nặng.
"Bắc Thạch, đặt tên cho nó đi."
Đầu óc Lâm Bắc Thạch như nổ tung.
Cậu run rẩy ngồi xổm xuống, bế con mèo lên ôm vào lòng.
Con mèo này, Lục Cảnh Văn đã giữ lại.
Anh ấy thực sự đã để nó ở lại.
"Em..." Lâm Bắc Thạch cúi đầu xoa đầu con mèo, "Đặt tên gì nhỉ... đặt tên gì cho hay..."
Cậu có chút kích động và căng thẳng, mèo con meo meo trong lòng cậu, những chiếc đệm thịt nhỏ xíu đặt trên cánh tay trắng trẻo của cậu.
"Gọi là Phúc Thọ được không anh?" Lâm Bắc Thạch ấp úng hồi lâu mới nói, ngẩng mắt nhìn Lục Cảnh Văn.
Người kia ngồi xổm xuống, tay buông tự nhiên trên đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn cậu và con mèo.
"Có hơi quê mùa," Lâm Bắc Thạch gãi đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lục Cảnh Văn, khẽ hít một hơi đầy căng thẳng, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà, ý nghĩa tốt, bình an khỏe mạnh trường thọ, lại còn có phúc khí."
Khi nói chuyện, đôi mắt xám của cậu cong lên, ánh lên vẻ ấm áp, sáng đến kinh ngạc, kết hợp với ngũ quan gần như hoàn hảo và bóng mờ phác họa đường nét khuôn mặt, trông thật đẹp.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Cảnh Văn thậm chí còn không nghe rõ Lâm Bắc Thạch nói gì, lý trí như con ngựa hoang đã chạy xa, tim anh đập nhanh, thôi thúc anh tiến lại gần, vuốt ve đôi mắt xinh đẹp kia, hôn lên người trước mặt.
Nhưng anh đã không làm vậy, lý trí chạy xa lúc nào không hay lại quay về, kìm nén cảm xúc cuộn trào của anh, bắt anh phải kiềm chế, phải nghiêm túc, đừng làm người trước mặt sợ hãi.
Vì vậy, Lục Cảnh Văn thở dài, bàn tay buông thõng trước mặt từ từ nắm lại.
"Được," Lục Cảnh Văn nghe thấy mình nói, "Gọi là Phúc Thọ đi."
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Xét đến việc Lư Nam là khu chung cư cao cấp nên an ninh hẳn là rất tốt, rất hiếm khi xuất hiện người lạ. Vì vậy, đã điều chỉnh một số tình tiết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");