Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần mười giờ tối, Lâm Bắc Thạch bán được bóng ếch cuối cùng, dắt Lâm Gia Lâm về nhà.
Nói là về nhà cho sang, chứ cái căn hầm nhỏ bé dưới đất này, khó mà có ai gọi là "nhà".
Lâm Bắc Thạch mắc một tấm rèm giữa chiếc giường đơn và chiếc ghế xếp, tạo thành một sự ngăn cách giữa hai chỗ ngủ. Trên chiếc giường nhựa trải một tấm nệm bông mềm mại và chăn. Đây là chiếc giường nhỏ của Lâm Gia Lâm.
So với chiếc giường đơn chỉ trải một tấm chiếu trúc, chiếc giường nhựa này trông thoải mái hơn nhiều.
Lâm Gia Lâm nhìn Lâm Bắc Thạch mắc rèm không chớp mắt.
Anh trai vẫn rất nhỏ tuổi, trẻ hơn cả những bác sĩ thực tập đến khám cho cô bé.
Vì chân bị thương nên Lâm Bắc Thạch cử động không được nhanh lắm, nhưng vẫn mắc xong tấm rèm.
Đợi Lâm Gia Lâm ngủ say, Lâm Bắc Thạch tắt đèn lớn, bật đèn điện thoại nhỏ ghi chép sổ sách.
Họ vẫn còn nợ tiền viện phí, mười vạn tệ trước đó chỉ thanh toán được chi phí cho mấy lần hóa trị trước.
Ngoài ra, cậu cũng còn nợ tiền của vài người bạn.
Và theo tình trạng bệnh của Lâm Gia Lâm tái phát và trở nặng, chi phí điều trị cũng tăng theo.
Từ hai năm trước đến nay, họ đã chi gần hai mươi sáu vạn tệ cho việc chữa bệnh, chi phí sau này chắc chắn sẽ không nhỏ.
Bác sĩ điều trị cũng đã nói rõ, bệnh của Lâm Gia Lâm, muốn chữa khỏi, theo tình trạng hiện tại của cô bé, chỉ có thể ghép tủy.
Nếu muốn ghép tủy, Lâm Bắc Thạch đặt bút xuống, ít nhất cậu phải kiếm thêm ba mươi vạn tệ nữa.
Ba mươi vạn, đối với Lâm Bắc Thạch mà nói, là một con số khổng lồ.
Cậu chỉ tốt nghiệp cấp ba, muốn tìm được một công việc lương cao, có thể kiếm được mấy chục vạn trong thời gian ngắn ở thành phố lớn như Dung Thành này, khó như lên trời.
Hơn nữa, chi phí phẫu thuật chỉ là bước khởi đầu, chi phí điều trị sau phẫu thuật cũng là một gánh nặng mà người bình thường khó mà gánh vác nổi.
"Anh ơi..." Giọng nói của Lâm Gia Lâm vọng ra từ phía sau tấm rèm, "Sao anh chưa ngủ?"
"... Sắp ngủ rồi," Lâm Bắc Thạch tắt đèn điện thoại, nói rất khẽ, "Có phải anh làm em tỉnh không?"
"Không ạ," Giọng nói của Lâm Gia Lâm vẫn còn nét trẻ thơ, "Anh... em không muốn đến bệnh viện nữa."
Trong bóng tối, Lâm Bắc Thạch chớp chớp đôi mắt khô khốc: "... Tại sao?"
"..." Lâm Gia Lâm ngừng một lát, nói nhỏ, "Chữa bệnh đau lắm."
Trong đêm đen tĩnh mịch, Lâm Gia Lâm nghe thấy anh trai mình cười một tiếng: "Ngốc quá, chữa bệnh nào mà chẳng đau."
"Ngủ đi," Lâm Bắc Thạch nói, "Ngày mai anh làm đồ ăn ngon cho em."
Nói xong, Lâm Bắc Thạch nghe thấy Lâm Gia Lâm đáp lại một tiếng "dạ", rồi tiếng trở mình truyền đến, một lúc sau, phía sau tấm rèm cuối cùng cũng vang lên tiếng thở đều đều.
Lâm Bắc Thạch nắm chặt điện thoại, khóe miệng mím thành một đường thẳng, cậu nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không ngủ được. Cậu đành ngồi dậy, đợi Lâm Gia Lâm ngủ say hẳn, rồi nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Cậu ra khỏi khu nhà, ngồi xuống thảm cỏ bên đường, lấy điện thoại gọi cho quản lý Lưu.
Lần trước ở bệnh viện, Lâm Bắc Thạch cũng đã gọi một lần, lần đó quản lý Lưu nghe máy, Lâm Bắc Thạch giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, cũng nói mình không quen biết người đàn ông đã ra tay nghĩa hiệp kia, quản lý Lưu nghe xong thở phào nhẹ nhõm qua điện thoại, bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe, trước khi khỏi hẳn thì không cần đến, rồi cúp máy.
Những lần gọi sau, quản lý Lưu đều không bắt máy.
Lúc này đã mười hai giờ đêm, Sky vẫn chưa đóng cửa.
Lâm Bắc Thạch quyết định thử lại lần nữa.
Điện thoại được kết nối, trong chiếc điện thoại cũ kỹ của Lâm Bắc Thạch vang lên tiếng nhạc xập xình lẫn với tiếng ồn ào.
"A lô?"
"Quản lý Lưu," Lâm Bắc Thạch nắm chặt những chiếc lá trên thảm cỏ, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái, "Em muốn hỏi khi nào em có thể quay lại Sky ạ?"
"..." Quản lý Lưu im lặng một lúc, đánh trống lảng, "Chân cậu vẫn chưa khỏi mà?"
"Sắp khỏi rồi," Lâm Bắc Thạch vội vàng nói, "Em vẫn có thể tiếp khách... Em hứa sẽ không gây ra chuyện gì nữa đâu..."
"Lời hứa của cậu đáng giá bao nhiêu tiền chứ?!" Quản lý Lưu vừa trả lời, vừa vẫy tay với Vương tổng đang ngồi ở bàn xa xa ra hiệu mình vẫn chưa nói chuyện xong, hắn ta nói nhanh, "Cậu có biết lần này cậu đã gây ra chuyện lớn cỡ nào không?"
"Người đưa cậu đến bệnh viện là tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Mậu, chỉ cần động một ngón tay cũng đủ làm rung chuyển cả Dung Thành, bây giờ vì chuyện này, ấn tượng của người ta về Vương tổng rất xấu, hợp đồng cũng bị hủy bỏ. Tôi cũng biết cậu không có bản lĩnh câu được đại gia nào, nếu không thì cũng đã không làm phục vụ ở đây lâu như vậy, bây giờ Vương tổng đang tức giận muốn tìm cậu tính sổ, cậu còn quay lại làm gì, muốn chết à?"
Lâm Bắc Thạch nhất thời á khẩu không nói.
"Tôi vì chuyện của cậu mà bị khiển trách, bị trừ lương, không bắt cậu bồi thường đã là may lắm rồi," Quán lý Lưu nghiến răng nghiến lợi, "Bây giờ tôi nói thẳng cho cậu biết, cậu bị sa thải rồi!"
Lời nói truyền đến, Lâm Bắc Thạch bỗng đứng bật dậy, bắp chân truyền đến một trận đau nhói.
"Nhưng mà..."
Nhưng mà tôi không thể không có công việc này.
Nhưng lời của Lâm Bắc Thạch còn chưa nói ra đã bị cắt ngang.
"Sky bên này cậu đừng đến nữa, chúng tôi cũng không thiếu người, hơn nữa chúng tôi sợ phiền phức lắm," Quản lý Lưu nói, "Tôi biết nhà cậu khó khăn, nhưng tôi cũng không có cách nào, cậu đừng oán trách tôi, tìm chỗ khác kiếm tiền đi!"
Nói xong không đợi Lâm Bắc Thạch trả lời, *xoạch* một tiếng cúp điện thoại.
Quản lý Lưu cúp điện thoại xong liền đi về phía chỗ ngồi của Vương Phụng Lai, sau khi ngồi xuống, giả vờ khổ não nói: "Ôi Vương tổng, thằng nhóc họ Lâm kia mấy hôm trước đã tự mình xin nghỉ việc rồi."
"Chúng tôi cũng không biết cậu ta đi đâu, trước đây địa chỉ nhà cậu ta ghi là Đường Khê, cách đây mấy trăm cây số lận," Quản lý Lưu thở dài, "Ngài chọn nhân viên phục vụ khác để xả giận đi, chúng tôi có mấy em ngoan lắm, ngài cứ việc gọi."
Mỡ trên người Vương Phụng Lai run lên.
Gã đến đây là để tìm người trút giận.
Chiều hôm nay, phía Hồng Đạt đột nhiên chấm dứt tất cả hợp tác với bọn họ, vốn dĩ mọi chuyện đều bàn bạc ổn thỏa, không ngờ lại đột ngột đổ bể. Vương Phụng Lai là người phụ trách dự án này, đương nhiên phải vội vàng đi hỏi phía Hồng Đạt là chuyện gì xảy ra.
Người liên lạc phía Hồng Đạt nở nụ cười chuyên nghiệp: "Đây là quyết định của công ty mẹ."
Hỏi nhiều hơn, người liên lạc phía Hồng Đạt cũng chỉ nói thêm một câu: "Vương tổng, nguyên nhân phải tự tìm ở bản thân anh và Hưng Thái."
Công ty mẹ của Hồng Đạt dĩ nhiên là Hồng Mậu.
Mà mấy hôm trước, gã đã đụng phải "vận đen" của Lục Cảnh Văn, tổng giám đốc Hồng Mậu.
Ngày hôm sau gã đã muốn đến xin lỗi Lục Cảnh Văn, nhưng không ngờ vị Lục tổng trẻ tuổi kia trực tiếp từ chối, sau đó lại đích thân dẫn đội đi khảo sát, cả tuần không hẹn gặp được, gã định thử hẹn thêm vài lần nữa, kết quả chiều nay, hợp tác giữa Hưng Thái và Hồng Đạt trực tiếp hủy bỏ!
Ban đầu gã ta còn nghĩ, chỉ vì một hiểu lầm nhỏ với nhân viên phục vụ, xin lỗi là được rồi, hẳn là không gây ra sóng gió gì lớn.
Không ngờ hiện thực lại tát gã một cái bạt tai.
Chỉ vì một chuyện không rõ nguyên do này, gã ta bị công ty mắng té tát, hội đồng quản trị thậm chí còn cân nhắc bãi miễn chức vụ của gã. Dù sao đó cũng là công ty con của Hồng Mậu, chỉ cần bắt được mối quan hệ này, hoàn thành hợp tác, lợi nhuận của công ty chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Gã ta bực bội trong lòng, lại không thể trút giận lên Lục Cảnh Văn và hội đồng quản trị, chỉ có thể tìm kẻ gây ra chuyện này để xả giận.
Không ngờ người lại không có ở đây.
Vương Phụng Lai nghiến răng nghiến lợi đặt ly rượu xuống, gã ta không tiện nổi giận, dù sao người trước mặt cũng là người quen, bậc thang cũng đã có, gã ta không thể không xuống.
"Vậy thì gọi mấy em đi."
Quản lý Lưu thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn xem thường Lâm Bắc Thạch, cũng tức giận vì người này khiến hắn bị mắng bị trừ lương, nhưng không thể để người ta xảy ra chuyện gì ở Sky, làm hỏng danh tiếng của Sky thì cũng không tốt.
Còn ở ven đường đêm khuya, Lâm Bắc Thạch đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Công việc của cậu mất rồi.
Lâm Bắc Thạch đứng tại chỗ gần nửa tiếng, mới nhớ ra gọi điện lại, nhưng tiếng tút tút vang lên liên tục.
Không liên lạc được, cậu bị chặn rồi.
Đợi đến khi cuối con đường hửng sáng, chân trời ló lên một vầng dương đỏ, Lâm Bắc Thạch mới từ bên ngoài trở về căn hầm, cậu chất tạm đống giấy carton ở cửa, rồi nhẹ nhàng đi vào. Lâm Gia Lâm trên giường vẫn chưa tỉnh, Lâm Bắc Thạch đặt túi sườn nhỏ mua ở chợ và một phần bữa sáng lên bàn.
Cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, lặng lẽ nhìn em gái mình.
Lâm Gia Lâm khi ngủ không đội tóc giả, cái đầu trơn nhẵn không có một sợi tóc, lông mày cũng rất thưa thớt, trên bàn tay đặt trên chăn là chi chít những vết kim châm.
Cô bé giống Lâm Bắc Thạch ba bốn phần, có lẽ vì vẫn còn là trẻ con, khác với vẻ đẹp sắc sảo và đầy trực quan của anh trai, cô bé trông mềm mại hơn.
Lâm Bắc Thạch chăm chú nhìn Lâm Gia Lâm một lúc, ánh mắt chuyển sang chồng sách giáo khoa cấp hai bên giường.
Nếu không mắc bệnh, đến tháng chín này, Lâm Gia Lâm đã lên lớp tám rồi.
Lâm Bắc Thạch cụp mi mắt xuống, hàng mi đen dày run rẩy, cậu lại một lần nữa cảm thấy mình thật vô dụng.
Cái gì cũng làm không tốt.
Hơn nửa tiếng sau, Lâm Gia Lâm tỉnh dậy, Lâm Bắc Thạch đã không còn trong căn phòng thuê nữa. Trên bàn bày sẵn bữa sáng còn nóng hổi, cùng một tờ giấy nhỏ, trên đó viết mấy chữ——
"Anh trai đi kiếm tiền, em nhớ ăn sáng, đừng chạy lung tung, có việc gì thì gọi điện cho anh."
Trên giấy còn vẽ một chú chó con bằng nét vẽ đơn giản, đáng yêu pha chút ngốc nghếch.
Lâm Gia Lâm cài chiếc đồng hồ điện thoại rẻ tiền trên tay, cẩn thận uống một ngụm cháo.
Rời khỏi nhà, Lâm Bắc Thạch tìm đến Hứa Hướng Tiền.
"Em nhớ trước đây Hiểu Lệ có làm một thời gian ở trung tâm dịch vụ gia đình," Lâm Bắc Thạch nhìn người bạn trước mặt, "Bên đó còn tuyển người không, em muốn thử xem."
Hứa Hướng Tiền nhíu mày: "Em còn làm ở Sky, lại còn làm dịch vụ gia đình nữa, liệu có bận quá không?"
Lâm Bắc Thạch theo thói quen nheo mắt, gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Bị sa thải rồi."
"Sa, sa thải rồi?!" Nghe vậy, giọng Hứa Hướng Tiền đột nhiên cao vút, nói cũng hơi lắp bắp, "Vậy, vậy đó là công việc kiếm ra nhiều tiền nhất của em..."
Hứa Hướng Tiền có vẻ lo lắng: "Sao, sao lại thế này? Họ! Họ bị làm sao vậy!"
"Không sao... Đều qua rồi, bây giờ em phải tìm việc khác để làm," Lâm Bắc Thạch thở dài, "Gia Lâm còn đang chờ tiền chữa bệnh."
"Anh, anh giúp em hỏi xem nhé."
"Hỏi ngay!" Hứa Hướng Tiền vội vàng móc điện thoại, "Anh, anh hỏi ngay bây giờ!"
Trung tâm dịch vụ gia đình mà bạn gái của Hứa Hướng Tiền - Trình Hiểu Lệ - từng làm thêm hè là một trong những trung tâm dịch vụ gia đình lớn nhất thành phố Dung Thành. Hứa Hướng Tiền vội vàng đi hỏi, sau khi Trình Hiểu Lệ biết chuyện cũng lập tức liên hệ với người quản lý mà cô quen biết ở trung tâm.
May mắn thay, họ đúng là đang thiếu người và đang tuyển dụng.
Trình Hiểu Lệ gửi thông báo tuyển dụng cho Lâm Bắc Thạch, bảo cậu tranh thủ thời gian trong hai ngày tới đi phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn của Lâm Bắc Thạch diễn ra khá suôn sẻ, mặc dù bị hỏi thêm vài câu về việc chân bị thương, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.
Chân của cậu đã được nghỉ ngơi đầy đủ trong những ngày nằm viện, tuy hiện tại vẫn còn hơi bất tiện trong việc di chuyển, nhưng làm một số công việc gia đình như dọn dẹp vệ sinh thì hoàn toàn có thể.
Chỉ cần trong thời gian thử việc một tháng này cậu làm tốt, thì có thể tiếp tục làm việc tại trung tâm này.
Ngày đầu tiên làm việc tại trung tâm dịch vụ gia đình, Lâm Bắc Thạch đến dọn dẹp vệ sinh cho hai nhà, làm việc khá tốt.
Ngày hôm sau, trung tâm cử cậu cùng một nhóm nhân viên vệ sinh đến phục vụ tại khu chung cư Lư Nam.
Lâm Bắc Thạch cùng vài cô chú nhân viên vệ sinh đi đến đó.
"Ôi trời, lại được phân đến dọn nhà này," Thời tiết mùa hè quá nóng, một cô nhân viên vệ sinh vừa quạt tay vừa nói, "Giàu lắm, căn nhà đó rộng ơi là rộng, mỗi lần dọn phải mười mấy người cùng đi."
Một chú nhân viên vệ sinh cũng phụ họa: "Rộng thiệt, nhưng bên trong cũng chẳng thấy có người ở, chỉ có người giúp việc gì đó, chắc là thích yên tĩnh."
Mọi người vừa nói vừa cười, vừa trò chuyện vừa đến khu chung cư Lư Nam. Sau khi bảo vệ kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ tùy thân và đồ đạc mang theo, xác nhận không có vấn đề gì mới cho vào.
Lâm Bắc Thạch quan sát xung quanh. Khu chung cư được xây dựng rất rộng rãi, đầy đủ mọi tiện nghi, trong phòng tập thể dục ở phía xa còn có người đang tập luyện.
Họ vào một tòa nhà, đi thang máy lên tầng 15. Đến khi cửa thang máy mở ra, Lâm Bắc Thạch mới phát hiện ra tầng này chỉ có một căn hộ.
Cậu có chút kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Người phụ nữ đi đầu gõ cửa, một lúc sau, một đứa trẻ khoảng mười tuổi mở cửa.
Lâm Bắc Thạch bỗng cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mắt.
Nhưng cậu không nhớ đã gặp đứa trẻ này ở đâu.
Chắc là chưa từng gặp, Lâm Bắc Thạch nghĩ, làm sao cậu có thể gặp một đứa trẻ vừa giàu có vừa đẹp trai như vậy chứ.
Sau khi tất cả bọn họ vào nhà thì Lục Cảnh Nhiên đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
May mà là anh trai gọi dịch vụ gia đình, chứ không phải người nhà bên kia.
Anh trai Lục Cảnh Văn không thích đông người, vì vậy khác với hơn mười người giúp việc ở nhà cũ, căn hộ rộng hơn năm trăm mét vuông này chỉ có một mình Lục Cảnh Văn sống.
Việc dọn dẹp hàng ngày được giao cho nhân viên vệ sinh theo giờ của dịch vụ gia đình, cứ cách một ngày lại đến dọn dẹp một lần.
Lục Cảnh Nhiên di chuyển đến ghế sô pha, nhìn nhóm người đang dọn dẹp, sau đó ánh mắt đanh lại, vô cùng khó hiểu.
Sao lại có người bị thương mà vẫn đến làm vậy?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");