Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ăn sáng xong, Lý Thủy đang chuẩn bị lên núi thì nghe thấy có người gõ cửa, đi ra xem, thì ra thím người quen đến.
Tính tình nàng vui vẻ, trên mặt chất đầy ý cười, há miệng liền nói: "A Thủy này, nhà thím muốn làm tiệc đầy tháng cho thằng nhóc nhà thím, cho nên cần con tới giúp làm bếp. "Đây là thói quen của người Lý gia thôn, nhà nào muốn làm mừng thọ, đầy tháng, sinh nhật, phần lớn đều nhờ người cùng thôn hỗ trợ, nấu vài món đơn giản mà thịnh soạn, làm một bữa cơm náo nhiệt.
Lý Thủy nghe vậy cũng mừng rỡ, cẩn thận hỏi đó là ngày nào, suy nghĩ một chút rồi đồng ý việc này. Sau khi trò chuyện với thím một lúc thì vội vàng thu dọn đồ nghề và lên núi săn thú rừng.
Vận khí của hắn không tệ, bắt được mấy con thỏ mập mạp nhốt ở góc sân, vừa hay dùng để làm quà.
Chạng vạng, Tạ Không Minh trở về nhà, hai người vừa dùng cơm vừa nói chuyện phiếm, Lý Thủy mới biết ngày đó đối phương phải cùng thôn trưởng đi bái phỏng huyện lệnh, sau khi thảo luận về chuyện phát triển học đường, không khỏi tiếc hận thở dài một tiếng. Tạ Không Minh vốn định dẫn hắn vào thành, không ngờ vừa hay Lý Thuỷ phải đi giúp đầu bếp làm tiệc đầy tháng, y nhíu mày, nói: "Cũng được, nếu ta không thể chạy về, ngươi nhớ về nhà sớm nghỉ ngơi, không nên bận quá mà bỏ mặc cơ thể mình."
Chớp mắt, hôm đó trời trong xanh yên bình, nhà thím đã sớm trở nên nhộn nhịp. Lý Thủy vừa đến, đã được đón đứa nhỏ đầy tháng. Cậu bé được quấn trong tã, tay chân như củ sen trắng, tướng mạo lại đẹp, quả thật khiến người ta vui mừng. Thím hạ giọng: "Con và tiên sinh... Có ý định nhận nuôi một nam một nữ không? ”
"Tạm thời không được." Lý Thủy nhìn chằm chằm đứa bé đang mê ngủ, trả lời, "Nào có thời gian chăm sóc. ”
Thím suy nghĩ một lát gật đầu: "Nói cũng đúng... Nếu hai người có lòng, ta có một người họ hàng làm việc ở dục sinh đường, đến lúc đó sẽ để ý giùm hai người."
Lý Thủy quay đi: "Cảm ơn thím. ”
Tuy nói không có thời gian rảnh rỗi, nhưng thật ra hắn không muốn nhiều trẻ con hấp dẫn mất sự chú ý của Tạ Không Minh, mà đối phương bởi vì duyên cớ gia tộc nên cũng không có hứng thú đối với việc nhận nuôi trẻ con. Lúc trước hai người đã từng thảo luận, thành thật với nhau, bởi vậy mà đã khéo léo từ chối đề nghị của không ít người. Thay vì tùy tiện dẫn về 2 đứa nhóc xa lạ, không bằng mong Lý Húc có tiền đồ, sớm ngày thành gia lập nghiệp.
Mọi người cười ầm ĩ một hồi, mỗi người đều bận rộn —— tổ chức tiệc đầy tháng phải để ý, không thịt cá to, chỉ có một số món ăn mang ý nghĩa tốt lành, ấm áp, thứ không thể thiếu là một nồi trứng đỏ trên mỗi bàn, khách tới có thể tùy ý lấy thức ăn. Rượu là rượu gạo ngon, không say, phụ nữ dự tiệc và con trẻ cũng có thể uống một chút. Lý Thủy được dặn dò nấu chút canh, cũng giúp nấu vài món chính thức, công việc không tính là nặng nề, nhưng vẫn không thể ngồi xuống chốc lát được.
Đã làm xong việc bếp núc, thím lại gọi, mời hắn đến phòng cháu, nói là sắp cạo đầu cháu trai, cần một số người may mắn có mặt. Người phụ trách cạo tóc nhẹ nhàng, đứa nhỏ không khóc không nháo, tùy ý để nàng cạo còn một hình đồng tiền trang trí ở trên đầu, danh là "Đầu hiếu thuận". Tóc rơi xuống cũng không thể tùy ý vứt bỏ, để người xem nhặt lên buộc lại, buổi tối phải dùng để tế thần bái tổ, cầu xin phù hộ.
Khi tiệc chính thức bắt đầu, đứa trẻ sẽ được mặc quần áo mới đưa ra đón khách, gia đình ông nội của đứa trẻ cũng chuẩn bị sợi chỉ trường thọ nhiều màu sắc để buộc vào cổ tay đứa trẻ. Trước đây, trẻ em thường không được phép ra ngoài, phải đầy tháng mới được phép dẫn ra ngoài gọi là "Tẩu Hỉ Thần".
Đi ngang qua Lý Thủy, mẹ của đứa trẻ cố tình đứng đó một lúc, nói hắn và Tạ tiên sinh là người một nhà, lại cường tráng ôn hòa, vừa lúc cho tiểu nhi nhà mình dính phúc khí. Mọi người xung quanh đều nở nụ cười, phụ họa nói: "Đúng đúng, cả nhà này đều có phúc! "Khiến Lý Thủy xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Đến chạng vạng mặt trời khuất bóng, tiệc đầy tháng mới kết thúc, Lý Thủy nhớ kỹ lời dặn dò của Tạ Không Minh, cáo từ về nhà tay còn cầm theo trứng đỏ và rượu gạo. Hắn ăn cơm, làm chút việc nhà, lại ngồi ở trước bàn đọc sách học chữ, viết và vẽ theo lời dạy của Tạ tiên sinh, bất tri bất giác cũng đã đến đêm khuya. Nghĩ đến đối phương có lẽ sẽ trở về rất muộn, Lý Thủy mím môi, chờ đợi cũng chán, liền kéo rèm xuống đánh một giấc.
......
Chính sự vừa xong, Tạ Không Minh liền chạy về nhà, đã thấy ngoài cửa sổ ánh sáng lờ mờ, cho rằng Lý Thủy đã ngủ bèn nhẹ tay chân đẩy cửa phòng ra. Y nhìn chằm chằm phát hiện Lý Thủy đã cởi mấy nút áo, lộ ra lồng ngực, kê gối ở bên ngoài, nặng nề ngủ ở trên chiếu sương.Nếu lại gần còn có thể nhìn rõ hai bầu ngực bên trên, có lẽ là lộ ra ngoài áo đã lâu, bị lạnh, hồng hồng vểnh lên khiến người ta nóng mắt.
Tạ Không Minh không khỏi nhếch khóe môi, dục niệm trong lòng chợt nổi lên, cũng không lập tức kinh động đối phương, tìm được một cây bút lông mềm mại, muốn vẽ trên thân ngọc hoành trần này. Đầu bút trước tiên đáp xuống môi, dính chút nước bọt ẩm ướt, sau đó lại vươn vào trong, quấn lấy đầu lưỡi tê dại. Hai má Lý Thủy dần dần phiếm hồng, còn chưa tỉnh lại, trong miệng thoát ra vài tiếng rên rỉ.
Thấy vậy, đôi mắt Tạ Không Minh tối sầm lại, nhấc bút lên, theo cổ trượt xuống, điểm lên vú trái. Đối phương run lên, có thể là do quá mệt mỏi, chỉ mơ mơ màng màng xụi lơ mặc động tác của y. Vì thế đầu bút quấn quanh vú nhỏ chậm rãi trêu chọc, kích thích đầu nhỏ trở nên vểnh hơn, một bên sưng đỏ, lại đi trêu chọc bên kia.
"Ưm... Phu quân..." Lý Thủy nghẹn ngào thốt ra mấy chữ, giống như mơ mà không phải mơ, vẫn cảm thấy mình đang ngủ gà ngủ gật, buồn bực phun ra vài câu. Tạ tiên sinh nghe được tâm thần nhộn nhạo, đương nhiên không dễ dàng buông tha, lấy trong hộp đựng sơn phết lá cỏ, vẽ cành mơ đỏ lên ngực đối phương, cành lá duỗi dài, lại thò vào giữa hai chân, dọc theo khe hở chui đến cái miệng nhỏ mở ra ở phía sau. Nhưng vuốt ve một lát lại chuyển đến phía trước, lần theo các đường gân xanh, các cạnh và các góc dương v*t, nhét vào đầu thịt xoay từ từ, khiến đầu bút ướt nhẹp.
Lần này Lý Thủy thoáng bừng tỉnh, mở mắt ra, phát hiện Tạ Không Minh đang cười trêu chọc hắn, hắn mới thả lỏng, thở dốc nói: " Sao mà…vừa về nhà đã..."
Tạ Không Minh cất bút lông đi, nhìn những vết lốm đốm khắp người hắn, đặc biệt là quả mơ màu đỏ chiếm gần hết làn da của hắn, rất quyến rũ khiến y không nhịn được nữa: "Vừa rồi dáng vẻ A Thủy chợp mắt rất giống mỹ nhân say ngủ trong Xuân cung kia, ta làm sao chịu được? "Vì thế cúi đầu hôn môi, Lý Thủy bị hắn động tình lung tung, cảm xúc dâng trào cũng chuyển động, vứt bỏ câu nệ nghênh hợp, chỉ chốc lát đã nhẹ nhàng phun ra một dòng tinh dịch.
Thấy hắn thần tư mê ly, Tạ Không Minh cởi quần áo, nghiêng người về phía trước, dùng hai lực mạnh mẽ đẩy về phía trước. Lý Thủy vốn mẫn cảm, lại nhiều lần trải qua tình sự, một khắc trước còn bị chơi đùa hồi lâu, huyệt khẩu thuận lợi nuốt vào dương v*t đối phương, sau đó bị gấp gáp đâm đút hơn mười cái, trong lúc chua xót còn mang theo sướng đê mê, càng trở nên phóng đãng mà nhận lấy.
Tạ Không Minh thương hắn, hơi chậm lại một chút, dạy hắn cách chịu đựng mới bắt đầu tiến sâu vào trong, đâm vào sâu trong lòng thịt va chạm qua lại. Lý Thủy cố gắng nhìn, trên người vẽ một bức hồng hạnh tử đồ, dưới thân cắn một cây nặng trịch, vô cùng động tâm, lúc này thở gấp không ngừng, đứt quãng phát ra tiếng rên rỉ câu người. Hai người lại ôm cổ hôn môi, duỗi đầu lưỡi dây dưa, cơ thể cũng quấn chặt lấy nhau, niềm vui trong đó thật khó tả.
Một lúc lâu sau, cảm giác trong dương v*t cứng rắn trong cơ thể sắp bùng phát, Lý Thủy hai mắt đẫm nước, ngây ngốc ôm lấy vai đối phương, cũng không thả lỏng. Cùng lúc đó, hậu huyệt siết chặt, thịt mềm tham lam mà mút chặt, khắp nơi lộ ra ý tứ giữ lại. Tạ Không Minh nhất thời mềm mại hơn phân nửa, trực tiếp dựng thẳng khiến người ta kinh hãi kêu lên vài tiếng, mới nghiền sâu vào vách thịt phun ra dương tinh.
Mây mưa dần dần dừng lại, Lý Thủy lau ngực bụng, tinh dịch trộn lẫn sơn chưa khô, bẩn thỉu, hắn vừa tức giận vừa buồn cười. Tạ Không Minh có chút đuối lý, ôm lấy hắn đi phòng tắm rửa mặt, vào nước, ánh mắt vừa hạ xuống, lập tức dừng lại —— Lý Thủy bị làm qua một hồi, mặt đỏ như say, môi hơi mở ra, lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng. Tóc tán loạn, che nửa bên ngực, hai bên vú còn sưng đỏ, giống như quả mơ chín quá, eo ẩn hiện trong bể, chỉ nhìn eo uyển chuyển cũng khiến người ta mê mẩn, mơ mộng không thôi
Phát hiện y lại hưng phấn, Lý Thủy vừa mừng vừa sợ, do dự một lát, nghiêng đầu làm bộ như không biết. Hô hấp của Tạ Không Minh dần dần nặng nề, một mặt giúp hắn lau da thịt, một mặt chen dương v*t vào khe hông, tinh tế ma sát.
Rất nhanh, Lý Thủy cảm thấy phía sau nóng lên, dương v*t thô to kia quả nhiên đâm thẳng vào nơi sâu nhất, trực tiếp đụng vào một chỗ chịu không nổi giày vò. Hắn bất giác lại rên rỉ, eo khẽ lắc lư, chung quanh mở ra từng vòng gợn sóng. Cho nên Tạ Không Minh cười khẽ vài tiếng, dán vào vành tai hắn thấp giọng nói: "A Thủy vừa đung đưa tạo ra sóng còn lợi hại hơn cái bể này, dùng sức dụ ta..."
Nghe vậy, Lý Thủy xấu hổ đến toàn thân nóng bừng, lưng áp vào ngực y, hông kề sát chân y, theo lực va chạm lên xuống, cực kỳ thoải mái. Tạ Không Minh làm sao còn nhịn được, dục vọng tăng vọt, dương v*t rút ra lập tức lại một lần nữa chôn vào trong cơ thể, không lưu lại một khe hở nào. Trong huyệt ẩm ướt trơn nhẵn, một cây thô to bị thịt mềm mút chặt, chỉ một lần đã dễ dàng đâm đến chỗ kín không chịu nổi nhất, lúc nhẹ thì lúc nặng.
Trong lúc nhất thời, tiếng nước trong phòng tắm không ngừng, thở dốc trầm thấp và rên rỉ đan xen, khiến trăng bên ngoài trốn vào đám mây không dám quay đầu.
Một lúc lâu sau, cả hai cùng xuất tinh, ôm nhau thư giãn rồi trở về phòng ngủ. Mây tan, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chảy trên mặt đất như nước đọng, Lý Thủy được ôm vào trong lòng híp mắt, cũng cầm tay Tạ Không Minh đặt ở trên eo: "Lần sau lại muốn ra ngoài, ta nói cái gì cũng phải bắt kịp ——"
"Cũng giống như khi ta ở bên ngươi."Tạ Không Minh hôn bên thái dương hắn, nhẹ giọng đáp,“Ở bên ngươi ta luôn vui vẻ, xa cách ngươi lại cảm thấy khó chịu.”
Lý Thủy dùng thêm vài phần lực, nắm lấy tay hắn, trên mặt mang theo cười: "Rõ ràng là ta không thể rời khỏi phu quân. ”
Nghe xong lời này, Tạ Không Minh nhướng mày, ôm chặt người hơn: "Được rồi, tranh luận cái gì? Sau này chúng ta cùng nhau đi, học trong sách "Như keo như sơn, như cá như nước."
Vì thế không nhiều lời nữa, hai người lẳng lặng nhìn ra ngoài, ánh trăng đã trôi đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");