Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
……
……
Lại thêm mùa hè đã qua, nơi Tấn Bắc mấy ngày nay trời quanh mây tạnh, mưa thuận gió hòa, ở nhân gian là thời điểm thái bình. Mười năm trở lại đây, kinh thành thường ra những quốc sách có lợi cho những nơi hoang vu xa xôi này. Những thôn xóm dưới Mộ Lĩnh như măng mọc sau mưa Tam Bảo Thiền Tự ẩn mình tron núi hoang cũng hương khói thịnh vượng, hiếm khi để một vài tăng nhân đến trấn hành công.
Nắng giữa trưa chói chang, Thích Già Ngọc tay cầm lá chuối, tay vịn thiền trượng theo chúng tăng men theo triền núi dốc đứng, ánh mắt thi thoảng đánh rơi vào khói bếp đang tỏa khói dưới chân núi, nhớ tới Tấn Bắc hoang sơ năm đó khi mình vừa lên núi, trong lòng hơi cảm khái.
Đây là lần đầu tiên trong mười năm y bước chân xuống núi; Trong mười năm ngắn ngủi, nhân gian đã trầm thăng biến đổi. ngôn tình hài
Cá trấn phụ cận cách không xa rặng thông bao quanh này, bởi vậy họ cũng thong thả đi, chậm rãi đạp đất vàng xuống núi, ngồi nghỉ ở trà quán ngoại thành.
Thích Già Ngọc nhận chén trà Ô Long đã ướp lạnh từ tay trà sư, chú mục dung nhân Tuệ tăng tĩnh mịch như nước trong chén trà, dường như nhớ tới chuyện gì, đưa mắt về lũy tre xanh mướt trong góc, lại cười khổ hồi thân, lặng im nhấm nháp ly trà sau đó đứng lên cùng chúng tăng.
“Nè, ông lão!”
Bên tai truyền đến tiếng trầm đục, Thích Già Ngọc quay đầu, chỉ thấy bên bụi cây thấp bé một lão tiều phu tóc bạc trắng ngã sụm xuống bên chân tăng nhân đứng cuối hàng, giày cỏ mòn vẹt tràn máu tươi, thấy mà giật mình.
Mấy tăng nhân xung quanh chạy tới đỡ hắn dậy, kiểm tra vết thương ở chân, xin Trà sư một bát nước, cẩn thận đút cho hắn uống. Lão tiều phu bất giác nuôi vào, nhưng không nói lời cảm ơn, chỉ sững sờ nhìn về phía Thích Già Ngọc, khuôn mặt khô héo run rẩy giấu sau chiếm mũ rơm. Một lúc lâu sau mới khó khăn đứng dậy, tựa hồ muốn đi về phía y.
“…… A Di Đà Phật. ”
Thích Già Ngọc im lặng lui ra sau một bước, nói với tăng nhân trẻ tuổi phía sauL “Lấy hai lượng bạc ra tặng cho vị thí chủ này.”
Tăng nhân trẻ tuổi kia liền gật đầu, lấy hai lượng bạc từ trong tay nải, trịnh trọng đưa cho lão tiều phu nghèo khó, lại nói thêm Phật quang phổ độ mà Thích Già Ngọc quen thuộc, rồi từ biệt hắn, tiếp tục lên đường.
Thích Già Ngọc nhìn chuỗi xá lợi tử đã bị y gắt gao nắm chặt đến dâng lên tầng mồ hôi mỏng, trong mắt dường như có khoảng khắc hiện ra cảm xúc không rõ ràng, rồi nhanh chóng ổn định lại, không nói lời nào, cùng chúng tăng giẫm lên đường đất, bước chân vững vàng.
Hơn nửa canh giờ sau, tăng nhân trẻ tuổi lúc trước lấy bạc đưa cho lão tiều phu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, tiến đến bên tai Thích Già Ngọc thấp giọng nói: “Già Ngọc pháp sư, vừa rồi vị thí chủ kia hình như… Dường như đang đi theo chúng ta.”
Thích Già Ngọc dừng một chút, lãnh đạm nói: “Cái này lại có gì lạ? Chẳng qua là cùng đường mà thôi.”
“Nhưng mà…”
“A Di Đà Phật. Cứ để hắn đi theo.”
Tăng nhân trẻ tuổi kia nhíu mày, rõ ràng cảm thấy có chỗ lạ thường; nhưng nhìn lão tiều phu áo vải kia, bề ngoài không giống kẻ xấu, chỉ có hơi hốt hoảng lò dò đi theo sau chúng tăng. Thật sự không tiềm ẩn nguy hiểm nào, cũng không lên tiếng, để pháp sư Già Ngọc càng đi càng nhanh, trông như muốn thoát khỏi người này.
Tam Bảo Thiền Tự từ trước đến nay ít khi xuống núi, ngẫu nhiên xuống một lần thì khí vận không tốt lắm, con đường tắt ban đầu bị cây cầu trên núi đang xây cắt ngang, đành phải đi đường vòng từ rừng rậm phía bắc xa xôi vào thành. Khó lắm mới đến cửa thành thì lúc đó mặt trời đã dần khuất sau rặng mây, chúng tăng mệt mỏi không thôi. Thích Già Ngọc cũng không cố đi tiếp nữa, tìm một cái miếu bỏ hoang bảo bọn họ tạm thời nghỉ ngơi một đêm.
……
Nửa đêm Thích Già Ngọc tỉnh lại trong hơi sương lạnh lẽo, nhìn cỏ tranh ấm áp không biết đã phủ lên mình từ lúc nào, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ trăng tròn vành vạnh đượm màu thê lương, trầm mặt một lúc cuối cùng cũng đứng dậy chỉnh lại y phục, ra khỏi miếu thờ.
Trăng sáng sao thưa. Ban ngày lão tiều phu im lặng theo bọn họ đang đứng dưới gốc cây hòe già, xa xa nhìn y, thân hình không héo khẽ run lên, nấn ná như muốn bước về phía y, nhưng chỉ co người tại chỗ.
Thích Già Ngọc nhìn hắn hồi lâu, tay nổi gân xanh do nắm chặt Xá Lợi Tử, sau đó nhanh chóng lao đến kéo hắn qua, lôi thẳng đến gian nhà tranh rách nát sau miếu, đẩy ngã hắn xuống đống cỏ hỗn loạn, đè người lên chất vấn
“Vì sao ngươi lại thành cái dáng vẻ già nua này? Còn nửa quyển Đoạt tướng thì sao? Lại bị tên côn đồ không biết sống chết nào cướp mất rồi à?”
Mười năm sau mới được nghe lại giọng nói của người mình yêu, Triệt Liên thở hổn hển cố gắng trấn định tâm tư của mình, đắm đuối nhìn khuôn mặt tuấn mỹ hư hư thực thực trước mặt, mê mẩn đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Không có, chỉ là ta…không luyện nó…”
Thích Già Ngọc nhíu mày nói: “Vì sao không luyện? Rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa thôi, ngươi có thể đột phá tầng thứ bảy lấy được thanh xuân vĩnh cửu, tội gì báo thù xong lại bỏ hết công sức? Thế gian có bao người khao khắt sự sống vĩnh hằng, vậy mà ngươi không biết trân trọng nó.”
Triệt Liên thấy y vẫn không cự tuyệt sự đụng chạm của mình, bên môi mơ hồ nở nụ cười, vẫn nhìn y chăm chú thì thầm: “Ngươi cũng biết công pháp này phải tìm người đến song tu, mười năm qua người kiên quyết không xuống núi, sao ta có thể…để người khác chạm vào trừ ngươi..”
Thích Già Ngọc nghe vậy sửng sốt một chút, sắc mặt vẫn chưa dịu đi: “Ta không dạy người thủ thân cho ta, ngươi tội gì phải vậy?”
Giọng điệu lại mềm đi.
Y muốn nói lại thôi, muốn nói chuyện để giảm bớt bầu không khí kỳ dị này, Triệt Liên bỗng dưng nghiêng đầu phun máu, thân thể cuộn mình run rẩy, thống khổ vô cùng.
Lúc này y mới nhớ tới, nếu mười năm nay Triệt Liên chưa từng giao hợp với người nào, như vậy hắn tất nhiên phải chịu đựng sự phản phệ của thời gian, ngực căng lên, lời nói vừa đến bên môi lại nuốt trở vào.
Dù sao cũng là yêu pháp quỷ dị mưa máu gió tanh nhất trong võ lâm, mật pháp Đoạt tướng căn trả vừa yêu tà vừa bá đạo, chân khí hóa thành ngàn vạn lưỡi dao sắc bén xông thành vào kinh mạnh. Đó là sự đau đớn và khổ sở mà ngay cả bản thân y cũng không chịu nổi. Vậy mà hắn cứ để nó cắn trả mười năm ròng.
Thích Già Ngọc hốt hoảng, chưa kịp tiếc thương đã biến mất, thấy Triệt Liên bỗng nhiên ưỡn ngực rúc vào người y, trên da thịt không còn sáng bóng đỏ ửng, đôi mắt vốn trong trẻo cũng trở nên mê ly.
Y hồi thần, khó tin nhìn người dưới thân, trong lời nói ẩn ẩn tức giận:
“Ngươi hạ mị độc cho mình?”
Triệt Liên mỉm cười, lại giơ tay lên vuốt ve hai má y, nhẹ giọng nói: “Ta ở dưới Mộ Lĩnh này chờ mười năm, mới chờ được ngươi xuống núi. Tối nay nếu ngươi không ôm ta, ta sẽ cứ vậy mà chết, coi như không uổng mười năm nhớ mong.”
“……”
Thích Già Ngọc cắn môi nhìn hắn, đôi mắt sáng quắc tĩnh tại mười năm chảy qua muôn vàn tâm tình phức tạp, cảm thấy người dưới thân vừa đáng ghét, vừa đáng thương.
Một lúc lâu sau cuối cùng thở dài, cởi tăng bào cùng tràng hạt ra, cúi người cởi bỏ bộ đồ thô ráp kia.
……
……
Trong bóng đêm chốn núi sâu, Thích Già Ngọc tìm thấy một ngọc nến trong tủ gỗ xập xệ của túp lều tranh, dùng giấy vụn thắp đèn, giơ lên trước đống cỏ tơi xốp quan sát mỹ nhân thế tục vừa trở lại thanh xuân, ảnh mắt dần trở nên thảm đạm.
Triệt Liên nằm nghiêng bên cạnh mình, mái tóc bạc vốn đã hóa thành vẩy mực, hàng mi dài trong mộng khẽ rung, vẫn là mặt mày diễm lệ xinh đẹp, càng bởi vì sống mười năm dưới chân núi, đã rửa sạch thiền ý kia, lại càng thềm mị hoặc mê hoặc hơn trước.
Ánh mắt Thích Già Ngọc đảo qua đôi môi đỏ mọng của hắn, rơi vào cảnh quan trước ngực bị cỏ tranh che lấp, lại trượt về vòng eo xinh đẹp rắn chắc cùng cái mông tròn trịa kia, dục vọng được phát tiết lại hơi ngẩng đầu.
Nghĩ đến bộ cơ thể nóng bỏng gợi cảm này từ đầu đến cuối đều bị mình hai đời luân hồi thưởng thức, mặt mày y hơn hở, theo trực giác muốn nhào tới làm thêm lần nữa. Rồi lại rất nhanh tát mình một cái, trong lòng mơ hồ ảo não.
Dễ dàng xiêu lòng với đại mỹ nhân, không biết là phúc hay họa, chỉ trách mình định lực kém.
Thích Già Ngọc nhìn chăm chú vào khuôn mặt say ngủ của Triệt Liên lâu thật lâu, giống như ma xui quỷ khiến vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt đã trơn bóng như lúc ban đầu, bỗng nhiên nhớ tới mỹ nhân trước mắt tuổi thật cộng lại còn lớn hơn y hai kiếp, chun mũi, thầm mắng một tiếng: “Lão yêu tinh.”
Nói xong liền đứng lên, định ra ngoài nhà tranh tìm chỗ giải quyết nỗi buồn.
Triệt Liên trong mộng mất nhiệt độ bên gối bỗng nhiên vươn tay ra, kéo góc áo y, mơ hồ nỉ non: “Minh nhi. Đừng đi…”
Thích Già Ngọc dừng bước, quay đầu tức giận nói: “Ta không đi.”
Lại tự mình ngồi trở lại giữa đống cỏ, để đôi tay mềm mại vào quanh eo mình, giống nhưu bạch tuộc quấn lấy y tiếp tục nằm ngủ.
Y nhìn Triệt Liên gần trong gang tấc, bỗng nhiên nhíu mày, theo bản năng nhìn lướt qua chân hắn đang vùi sâu trong cỏ tranh. Những vết thương chằng chịt máu thị tkia đãi có tăng nhân trên đường đắp thảo dược cho hắn, dấu vết để lại là do thường xuyên đi núi, vết thương mới chồng lên vết cũ, khôi phục rất chậm. Cẩn thận nhìn lên bắp chân, có dấu vết gãy xương và bị thấp khớp.
Kéo bàn tay hắn đang ôm mình nhìn, mân mê lòng bàn tay vốn nhẵn nhụi cũng vô cùng thô ráp, vừa nhìn đã biết thường dùng dao chặt củng thả lưới. Y biết Triệt Liên mười năm nay ở dưới chân núi khổ sở chờ mình, tất nhiện ăn đắng không ít, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, rồi ánh lóe chuyển thành oán hận.
Cho rằng chịu khổ mười năm là mình sẽ dễ dàng tha thứ sao? Mơ cũng đẹp đấy!
Thích Già Ngọc tức bực vươn tay bớp mũi hắn, trút giận vần vò hai má hắn. Triệt Liên ở trong mộng mỉm cười, cục cựa hôn lên đầu ngón tay y, vẫn trườn người lên vùi trên vai y tiếp tục ngủ.
“……”
Thích Già Ngọc ngẩn ra, oán hận trong lòng dần dần bị cảm xúc phức tạp thay thế. Cổ họng hắn lăn lên lộn xuống, cuối cùng im lặng hôn lên trán y, tựa như những ngày đêm trong Đại Ninh tự. Ôm người mình yêu chìm vào mộng đẹp vô ưu vô lo.
……
Khi Triệt Liên tỉnh lại từ trong căn nhà tranh đơn sơ mà ấm áp, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, chúng tăng Tam Bảo Thiền Tự hình như đã rời đi từ lâu. Đống cỏ bên cạnh hắn trống rỗng, chỉ lưu một chút hơi ấm còn sót lại của người nọ.
Hắn xốc tăng bào đắp trên người mình, phát hiện người nọ còn để chuỗi Xá Lợi Tử cho mình, và một tờ giấy chưa khô mực.
Hắn nhìn tờ giấy kia, cẩn thận cất nó, sau đó ôm chuỗi Xá Lợi Tử kia trong lòng bàn tay, cuối cùng rơi lệ, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.