Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối tháng tư, điểm số và thứ hạng của kỳ thi thử lần thứ hai dành cho học sinh lớp 12 được công bố.
Hải Thành không có kỳ thi thử cấp thành phố, mà các kỳ thi này được tổ chức dựa trên từng khu vực. Kỳ thi lần này của bọn họ là cuộc thi liên kết giữa tám trường trong khu vực, bảng xếp hạng theo khu vực gần như có thể phản ánh đúng năng lực của học sinh.
Kết hợp với kết quả của kỳ thi thử đầu tiên, vừa hay, sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, học sinh sẽ bắt đầu điền nguyện vọng đại học.
Nhờ thời gian trước chăm chỉ ôn luyện, thành tích của Ân Tư Thu trong kỳ thi thử lần này đã khá hơn so với kỳ thi thử trước, thứ hạng cũng cải thiện đáng kể. Ngoại trừ môn Tiếng Anh vẫn còn hơi yếu, các môn khác đều ổn định. Với kết quả như vậy, phạm vi lựa chọn nguyện vọng của cô cũng mở rộng hơn.
Kỳ thi đại học ở Hải Thành tuân theo nguyên tắc nguyện vọng song song, thêm vào đó nguồn giáo dục tại đây rất phong phú, có nhiều trường đại học trong thành phố, dù điền nguyện vọng thế nào cũng không lo bị trượt. Một trường đại học thuộc nhóm thấp nhất chắc chắn vẫn sẽ là phương án dự phòng an toàn.
Chỉ là, dường như Ân Tư Thu không mấy vui vẻ.
…
Đêm xuống, đèn đường bắt đầu sáng lên.
Thời tiết ở Hải Thành hôm nay không tốt, bầu trời đêm u ám, không có lấy một chút ánh trăng hay sao sáng.
Ân Tư Thu ngồi trước bàn học, tay nắm chặt tờ phiếu điểm, cụp mắt, vẻ mặt đăm chiêu. Trên thực tế, ngay cả khi không có sự xuất hiện của Thẩm Phong, cô vẫn luôn mơ hồ về tương lai của mình.
“Gió bên tai” đã nói việc điền nguyện vọng là một vấn đề quan trọng từ lâu, cần suy nghĩ thật kỹ lưỡng, dù là trường đại học hay ngành học cũng đều phải được cân nhắc cẩn thận.
Đinh Tình vốn là người giỏi ăn nói, cô ấy đã sớm quyết định muốn trở thành giáo viên hóa học, nguyện vọng một sẽ điền trường sư phạm.
Hải Thành có hai trường sư phạm, một trường thuộc nhóm đầu và một trường thuộc nhóm hai, dù chọn trường nào cũng không sợ sai.
Vậy còn cô thì sao? Sau này cô muốn làm gì?
Hồi lớp 11 chọn lớp phân ban, vì biết Thẩm Phong chọn môn Hóa nên Ân Tư Thu bốc đồng mà chọn theo. Cô gần như không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản muốn đi cùng con đường với cậu. Nhưng giờ đây, khi hai người mỗi người một ngả, sự quyết tâm mù quáng của cô dường như càng trở nên nhỏ bé, yếu đuối hơn bao giờ hết.
Cô không tự chủ được mà khẽ nhíu mày, đang do dự thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc…”
Ân Tư Thu quay đầu lại, thấy mẹ cô đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một ly sữa.
“Mẹ.”
Mẹ Ân gật đầu, đặt ly sữa bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ nhận được tin nhắn từ cô Bàng rồi, cô ấy nói tuần sau sẽ họp phụ huynh. Con có bảng điểm rồi đúng không?”
Đây là câu hỏi mà cô không thể trốn tránh. Dù sao cũng là một thí sinh thi đại học, cho dù ba mẹ có bận rộn công việc đến đâu, cô có hiểu chuyện thế nào thì họ cũng vẫn quan tâm đến việc học của cô.
Ân Tư Thu không tự chủ được mà mím môi, khẽ nghiêm mặt, gật đầu rồi đưa tờ phiếu điểm trong tay cho mẹ.
Mẹ Ân chỉ lướt qua điểm số các môn, điều bà quan tâm hơn là thứ hạng trong trường và trong khu vực. Con số đã giảm khá nhiều so với kỳ thi thử trước, trên gương mặt của bà hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
“Tốt lắm, có tiến bộ rồi. Con đã nghĩ sẽ học trường nào chưa?”
“…”
Ân Tư Thu không đáp, chỉ hơi lo lắng nắm chặt ly sữa trong tay.
Sữa vẫn còn ấm, truyền từ thành ly vào lòng bàn tay, dường như mang đến cho cô một chút sức mạnh.
Mẹ Ân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, như thể muốn cùng cô trò chuyện.
Bà nhẹ nhàng nói: “Thu Thu, mấy ngày trước mẹ và ba con có bàn bạc, việc điền nguyện vọng hay chọn trường, chọn ngành, ba mẹ sẽ không can thiệp quá nhiều, cũng không ép con phải ở lại Hải Thành. Ba mẹ chỉ có một yêu cầu, đó là chọn trường ở các thành phố lớn.”
Ân Tư Thu không ngờ mẹ lại nói như vậy, cô mở to mắt ngạc nhiên.
Mẹ Ân nói tiếp: “Mẹ và ba con đều xuất thân từ những nơi nhỏ bé, khó khăn lắm mới bám trụ được ở thành phố lớn, hiểu rõ sự khác biệt giữa hai nơi. Mẹ không mong con sau này giàu sang phú quý, nhưng cũng không thể để con quay về chỗ nhỏ bé đó được. Mẹ không nói Bạch Thuật không tốt bằng Hải Thành, nhưng các cơ hội việc làm, y tế, hay các cơ sở vật chất ở thành phố lớn sẽ tốt hơn nhiều. Con hiểu chứ?”
Hiểu, đương nhiên là hiểu.
Ba mẹ cô đã làm việc chăm chỉ suốt nửa đời người, cuối cùng cũng được xem là một nửa người ở Hải Thành, có một căn nhà ở đây, họ không muốn quay lại nơi nhỏ bé kia.
Đây là lựa chọn của mỗi người, người khác không thể trách móc được.
Ân Tư Thu không hề cảm thấy ba mẹ đã làm gì sai, dù họ có bận rộn đến mức để cô sống ở trấn Bạch Thuật suốt nhiều năm, trở thành một đứa trẻ phải xa ba mẹ, nhưng bà nội đã chăm sóc cô rất tốt, khiến cô không có chút oán hận nào.
Nhưng dù mẹ cô nói vậy, liệu cô có thực sự có thể chọn được một ngôi trường hạng nhất, cùng Thẩm Phong đến Bắc Thành không?
Việc chọn trường đại học đâu phải như việc chọn môn học hồi cấp ba.
Cô có thể tiếp tục tùy hứng như vậy không?
Huống hồ, giữa cô và Thẩm Phong, cho đến giờ vẫn chỉ là sự đơn phương từ phía cô.
Dù mối quan hệ của họ đã tiến triển khá nhiều nhưng vẫn chưa vượt qua ranh giới của tình bạn thông thường.
Sau này, khi cái tên “Thẩm Phong” trở nên mờ nhạt, khi mọi thứ chỉ còn là ký ức, liệu cô có hối hận không?
…
Sau khi nói xong suy nghĩ của mình, mẹ Ân còn nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu.
Bà ngừng lại một lúc, rồi bỗng nhiên chuyển sang chủ đề khác.
“Nhưng mà Thu Thu, dạo này con gầy đi nhiều quá rồi, nhìn cánh tay của con xem. Có phải ở trường không ăn uống đầy đủ không? Kỳ thi đại học tuy quan trọng, nhưng cũng không thể làm cơ thể suy kiệt được. Gầy như thế này, có khi dạ dày con có vấn đề rồi. Con không biết đấy thôi, bệnh dạ dày là một phiền toái cả đời, sau này muốn bồi bổ cũng không dễ đâu.”
Ân Tư Thu cúi xuống nhìn cổ tay mình, đúng là gầy đi khá nhiều, xương đã nhô ra rõ rệt. Khi nhìn vào, cảm giác yếu đuối, mong manh càng hiện rõ, cô trông chẳng khác gì một tờ giấy mỏng. Nhưng thực tế, không chỉ dạo gần đây, mà từ đầu học kỳ này cô đã bắt đầu gầy đi rồi. Có lẽ do áp lực quá lớn, cô thường xuyên không có cảm giác thèm ăn nên dần gầy đi.
Cô chưa từng cảm thấy vì điều này mà thấy đau dạ dày.
Cô không để tâm lắm: “Con biết rồi mẹ, con không bỏ bữa đâu. Hơn nữa, bài tập lớp 12 nhiều, ngủ ít, gầy cũng là chuyện bình thường mà. Dù sao cũng còn hơn một tháng nữa thôi, thi xong về nhà nằm vài ngày sẽ béo trở lại thôi.”
Mẹ Ân suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, lúc này mới gật đầu, để lại lời nhắc “ngủ sớm nhé” rồi nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, không quên khép cửa lại cẩn thận.
Khi không còn mẹ bên cạnh, dưới ánh đèn bàn, biểu cảm của Ân Tư Thu bắt đầu trở nên giằng xé. Như thể có một ngọn lửa nhỏ phản chiếu ánh sáng vàng cam, muốn bùng cháy lên, thiêu rụi mọi suy nghĩ của cô.
Cô trầm ngâm rất lâu.
Lát sau, cô cúi người, duỗi tay kéo ngăn kéo ra.
Bên trong có một cái hộp to.
Ân Tư Thu mở hộp ra, lấy chiếc máy chụp ảnh lấy ngay từ bên trong ra, nắm chặt trong tay.
Đây là món quà sinh nhật mà Thẩm Phong tặng cho cô.
Ngày hôm đó về đến nhà, cô đã mở ra và tìm giá trên mạng.
Món quà đắt hơn đôi tai nghe Bluetooth mà cô mua một chút, nhưng giá cũng không quá chênh lệch, đủ để cô có thể yên tâm nhận lấy. Tự nhiên là điều này cũng giúp cô có cơ hội đáp lễ.
Dường như giữa hai người đã hình thành một sợi dây ràng buộc, mở ra vô vàn khả năng trong tương lai.
Cô lại rơi vào dòng suy nghĩ vẩn vơ.
Dừng lại một chút, Ân Tư Thu đặt chiếc máy chụp ảnh lấy ngay sang một bên, lấy tờ giấy ảnh ra khỏi hộp. Giấy ảnh của máy chụp lấy ngay khác với phim ảnh thông thường, rất đắt, mỗi lần chụp là một tấm duy nhất. Dù bình thường cô hay dành dụm tiền tiêu vặt, không quá khó khăn về tiền bạc nhưng cô vẫn không nỡ tùy tiện lãng phí.
Món quà đã nhận, cô chỉ chụp thử một tấm, sau đó không dùng nữa.
Lúc này, cô lắp giấy ảnh vào, trải phẳng bảng điểm bị cô vò nhàu ra, đặt dưới ánh đèn, bấm máy chụp lại.
Tấm ảnh từ từ nhả ra khỏi máy, nhưng còn phải đợi một chút nữa mới thấy rõ hình ảnh, hiện tại vẫn chỉ là một màu trắng mờ mịt, tựa như tâm trạng mơ hồ của cô.
Dù điểm số và xếp hạng đã là sự thật không thể thay đổi.
Ân Tư Thu đặt máy chụp xuống, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình.
Cô nhấn vào khung chat Wechat với Thẩm Phong.
Nếu Thẩm Phong bảo cô đừng sợ hãi quá, thì vào lúc này, có lẽ cô nên dũng cảm hơn một chút, đúng không?
Cô cắn môi dưới, cẩn thận gõ từng chữ vào khung nhập chữ.
Ân Tư Thu: “Thẩm Phong, cậu định đăng ký nguyện vọng thế nào?”
Sau khi gửi đi, bỗng nhiên cô thấy mình hơi đường đột, chỉ còn cách vội vàng thêm một câu nữa.
Ân Tư Thu: “Đinh Tình muốn học sư phạm, nhưng tớ không muốn làm giáo viên, muốn tham khảo xem các bạn khác đăng ký thế nào.”
Thẩm Phong trả lời rất nhanh.
Chỉ vài giây sau, tin nhắn mới đã nhảy ra, làm tim cô đập mạnh một cái.
Cô hít sâu một hơi, nhấn mở.
Thẩm Phong: “Đại học F.”
Câu trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
Ân Tư Thu lại sững sờ.
Đại học F cũng là một trong những trường danh tiếng hàng đầu trong nước, xếp hạng top 4, nhưng dù sao vẫn dưới Thanh Hoa và Bắc Đại.
Với xếp hạng top 3 khu vực của Thẩm Phong, chỉ cần thi tốt kỳ thi đại học, cho dù không tính điểm ưu tiên hay xét tuyển thì cậu đỗ vào Thanh Hoa hay Bắc Đại gần như không có gì đáng bàn cãi.
Cậu khác với những người khác, nguyện vọng đầu tiên cũng chính là nguyện vọng duy nhất, hoàn toàn không cần bận tâm đến những nguyện vọng song song khác, cũng chẳng phải lo lắng đến mấy dòng phía sau trên bảng nguyện vọng.
Cậu nói Đại học F, từ bỏ việc đăng ký Thanh Hoa hay Bắc Đại, chắc chắn là có thể vào Đại học F.
Đối với Ân Tư Thu, điều quan trọng hơn là Thanh Hoa và Bắc Đại đều ở Bắc Thành, cách xa ngàn dặm, núi non biển cả ngăn cách.
Nhưng Đại học F lại ở ngay Hải Thành.
Thậm chí, nó không xa trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành là mấy.
Đạp xe đến đó cũng gần bằng quãng đường từ trường Trung học Thực nghiệm Hải Thành đến nhà Ân Tư Thu.
Nếu thật sự như vậy, chẳng phải… chẳng phải sẽ không cần lo lắng gì nữa sao?
Ân Tư Thu ngơ ngác một lúc, đôi mắt khẽ sáng lên.
Suy nghĩ một lát, cô thẳng lưng, cẩn thận gõ chữ trả lời: “Cậu không đăng ký trường tốt hơn sao?”
Thẩm Phong: “Không có ý định rời khỏi Hải Thành.”
Thẩm Phong: “Sao vậy?”
Thẩm Phong: “Cậu định thi vào nơi khác à? Có cần tớ giúp tham khảo không?”
Ân Tư Thu không ngờ cậu lại hỏi ngược lại, vội vàng gõ chữ: “Không không, tớ chỉ nghĩ, thành tích của cậu tốt như vậy, trường chắc chắn sẽ kỳ vọng cậu vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại mà.”
“…”
Trong căn biệt thự, Thẩm Phong nắm chặt điện thoại, khẽ nhếch môi.
Cô nhóc này, mới mấy câu đã để lộ hết tâm tư, chắc còn nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi.
Trong mắt Thẩm Phong, những suy nghĩ của Ân Tư Thu quả thực sơ hở trăm bề.
Khi còn học cấp hai, ba mẹ cậu qua đời đột ngột, khi đó cậu chỉ là một cậu thiếu niên mới lớn, dù có hiểu chuyện trưởng thành đến đâu cũng không bằng người lớn.
Nỗi đau mất đi ba mẹ, cộng thêm cú sốc khiến cậu mất giọng, khiến tâm lý bài xích cuộc sống của cậu ngày càng nặng nề, nhìn gì cũng thấy khó chịu.
Đối với cô bạn chuyển trường đáng thương ngồi cạnh, cậu hầu như không để ý, chỉ xem cô như không khí, tự giam mình trong thế giới riêng.
Chỉ là, những thanh kẹo Mentos không ngừng được đặt trên bàn cậu, như từng viên sỏi nhỏ, kiên trì gõ vào bức tường đá, mang theo sức mạnh vạn cân, nhất định phải làm mòn thành công.
Hai người đã trải qua gần nửa thời cấp hai cùng nhau, năm lớp 10 chia lớp tách ra một năm, đến lớp 11 lại học cùng lớp.
Gần như suốt thời học sinh, cô nhóc ấy như một cái bóng, cẩn thận, lặng lẽ, nhưng lại theo sát bên cậu.
Thẩm Phong rất thông minh, có nhiều chuyện chỉ cần nhìn một lần là hiểu.
Ân Tư Thu thực sự quá dễ đoán.
Cậu hiểu.
Nhưng, cậu đã là một hồn ma cô độc từ lâu, còn nhỏ tuổi, chuyện của bản thân cũng chẳng thể xử lý hết, không thể cho cô nhóc ấy câu trả lời nào, chỉ có thể cứ thế tiếp tục duy trì mối quan hệ lạnh nhạt, vờ như không có gì xảy ra.
Thẩm Phong cũng không ngờ rằng, Ân Tư Thu lại kiên trì và chung tình đến thế.
Kiên trì chạy theo người “lặng lẽ” như cậu, tìm mọi cách nói chuyện với cậu, quan sát nét mặt của cậu.
Chung tình đến mức chỉ ăn mỗi kẹo Mentos vị nho nhưng vẫn chia sẻ với cậu, điều đó âm thầm dần phá vỡ sự vô tâm.
Bước chuyển ngoặt kỳ diệu chính là lúc Ân Tư Thu tặng cậu tai nghe.
Thẩm Phong đứng ngoài cửa lớp, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Ân Tư Thu và Đinh Tình.
Chỉ cần đoán qua, cậu đã hiểu ra.
Ân Tư Thu là vì đi mua tai nghe nên mới ngã bị thương.
Lúc đó, chiếc tai nghe đã nằm trong túi cậu.
Nhưng sinh nhật cậu mới qua có mấy ngày, nếu miễn cưỡng cũng có thể xem nó như một món quà sinh nhật.
Ngay lúc ấy, một cơn tim đập thình thịch trỗi dậy, lập tức lan ra toàn thân.
Ngay cả Thẩm Phong cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận như thế, nhưng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Giận đến mức phát cáu với Ân Tư Thu.
Giận đến mức bất ngờ nói ra được thành lời.
Sau đó, ngẫm lại kỹ càng, có lẽ là vì ba mẹ cậu cũng từng qua đời vì muốn kịp tổ chức sinh nhật cho cậu nên mới gặp tai nạn giao thông. Bây giờ, lại có người sẵn sàng vì tặng quà sinh nhật cho cậu mà bị thương sao?
Cậu không thể chấp nhận điều này.
Nhưng nếu nói Ân Tư Thu cũng giống như người khác, chỉ là một nhân vật chẳng đáng bận tâm, cô có tự nguyện vì cậu mà bị thương thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu, tại sao lại khiến cậu tức giận đến mức như vậy, nổi trận lôi đình đến nỗi bỏ đi?
Chính Thẩm Phong cũng không thể tự thuyết phục bản thân bằng bất kỳ lý do nào khác.
Có một số việc, lặng lẽ mà đến.
Nhiều năm làm bạn, cuối cùng cũng khiến cậu nhìn nhận, đã quen với sự tồn tại của Ân Tư Thu.
Thẩm Phong quyết định từ bỏ sự chống cự.
…
Thẩm Phong: “Ừm, tớ chưa từng nghĩ sẽ đến Bắc Thành.”
Thẩm Phong: “Còn cậu? Có định ở lại Hải Thành không?”
Cậu đặt điện thoại xuống.
Thi đại học xong.
Đợi thi đại học xong.
Không thể làm ảnh hưởng đến Ân Tư Thu.
Vẫn còn hơn một tháng nữa, nhiều chuyện bắt đầu khiến người ta mong chờ.
–
Lời tác giả:
Tên là “ngọt” thì phải viết truyện ngọt thôi =v=
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");