Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hôm kia có động đất, đúng là hù chết người, hy vọng không có lại xảy ra."
"Đúng vậy, lại còn bị thêm một lần nữa làm cho ta hết hồn luôn."
"Hết hồn còn là tốt, chỉ sợ muốn mất hồn."
"Làm ơn, mất hồn cũng hoàn hảo a, nếu biến thành chiêu hồn, cái kia mới thật sự là không thể cứu."
Ở hàng ghế trong nhà ăn, một đám người thao thao bất tuyệt nói về trận động đất kia, chia xẻ tâm tình của nhau lẫn cách nhìn, Thích Lan ngồi ở trong đó, nhưng không có mở miệng nói câu gì, chỉ là vùi đầu dùng bữa.
Phát sinh chuyện động đất hôm đó, nàng vẫn không muốn đi hồi tưởng lại, không nghĩ tới trong khi đang ăn cơm, lại nói về chuyện này.
"Như thế nào lại không nói chuyện?" Bà tám La Lãng đứng dậy từ trong đám người, tò mò ngồi vào bên cạnh người nàng.
Nàng mắt liếc nhìn người ngồi bên cạnh, mặc kệ hắn, thuận miệng tìm cái lấy cớ.
"Đang đói bụng."
"Không đúng, trên mặt em rõ ràng viết là có tâm sự." Hắn nhíu mày cười nhẹ. "Có phải chuyện động đất ngày hôm đó, em cùng Phạm Học Ôn lại phát sinh chuyện gì?" Hắn dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe để hỏi, khiến cho người ta không hiểu được tại sao hắn luôn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
"Chuyện gì cũng đều không phát sinh." Nói là nói như vậy, Thích Lan cũng là cầm chiếc đũa, hung hăng để thịt viên bạch tuộc liên tục cho vào miệng.
Nhìn nàng kia vẻ ngoan cố, hắn đem lông mày nhướn càng cao, lập tức khẳng định rằng đêm đó xảy ra "đại sự", bất quá hắn cũng không giống trước hỏi thămbát quái, mà là nếu có chút đăm chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mặc kia, thoải mái đem đề tài chuyển.
"Quản lí công ty chi nhánh ở Cao Hùng, tuần lễ trước đã đưa ra đơn xin từ chức, chính thức chào từ giã, việc này em hẳn là có nghe nói đi?" Hắn hỏi.
Nàng hoài nghi nhìn về phía hắn, tuy rằng hoài nghi hắn làm sao có thể tốt như vậy, lại vẫn là gật gật đầu, "Thì có nghe nói."
"Chủ lí chào từ biệt, đương nhiên liền có người mới để nhậm chức, công ty đó thành lập được ba năm, phòng kế hoạch đại bộ phận viên chức đều còn chưa đủ thực lực, cho nên lão tổng chưa quyết đinh được, muốn cá nhân anh tự tiến cử người đi sang Cao Hùng." Hắn nhìn nàng. "Mà người anh chọn đề cử là em."
"Cái gì?" Thích Lan trợn to mắt.
"Trong công ty kinh nghiệm kế họach của em rất phong phú, ngôn ngữ cùng năng lực thực chiến là giỏi nhất, lão tổng vẫn thực thưởng thức ngươi, năm trước đã muốn giúp êm lên chức, bất quá lại gặp đúng lúc Tiểu Anh…… Tóm lại, lão tổng cũng đồng ý cho em đi Cao Hùng, tuy rằng còn không có chính thức công bố, bất quá chỉ cần em đồng ý, quản lí kế hoạch này thật sự là chỉ dành cho em."
Thích Lan vẫn là vẻ mặt kinh ngạc. "Nhưng là em cho tới bây giờ cũng chưa có nghe qua……"
"Em hiện tại đã biết." Hắn nhún vai, "Chuyện này nhanh nhất sau tuần sẽ được đề nghị, em hảo hảo ngẫm lại."
"Nhưng là……"
"Đây vừa vặn là một cơ hội, không cần lại cậy mạnh, là thời điểm em buông tha chính mình." Hắn thấp giọng nói xong, trong ngữ khí cất giấu nhiều tâm ý. "Chỉ có rời khỏi hắn, em mới có thể chân chính giải thoát."
Nàng kinh sợ nói không ra lời, chỉ có thể giật mình lăng lăng nhìn bạn tốt.
"Bất quá vô luận em đưa ra quyết định gì, anh vĩnh viễn đều là chấp thuận." Hắn nhếch miệng mỉm cười, ôn nhu đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của nàng, "Khi nào cần anh, tùy thời đều có thể call anh."
Lệ ở đáy mắt đột nhiên biến mất, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, tay kia thì còn lại là dùng sức đánh cánh tay hắn.
"Anh nhất định là cố ý, nhất định là cố ý!" Thối La Lãng, thế nhưng hại nàng khóc.
"Ai nha, bị phát hiện a." Hắn cười huyên náo giống như đã lừa được nàng, cũng là vụng trộm lấy khăn giấy đưa cho nàng, tránh cho nàng vùi vào người mình để lau nước mắt. "Thích Lan tiểu bảo bối, ngoan ngoan nha."
"Ai thèm ngoan với anh!" Nàng tiếp tục chùy hắn.
Ai ngờ ngay tại thời điểm hai người cãi nhau ầm ĩ, vài nữ đồng nghiệp ngồi gần đó tự nhiên xích lại gần.
"Thích thư ký, Thích thư ký, cái hình nam luôn đưa chị đi làm đang đến nha!" Vài người lôi kéo tay Thích Lan, lập tức tranh giành người với phó tổng, cho dù thấy động tác thân mật của hai người nhưng là không thể trách.
"Cái gì?" Thích Lan đẩy La Lãng ra.
"Nơi đó! Nơi đó!" Mấy người giả vờ giả vịt, dùng khóe mắt hướng về phía chín giờ.
Theo phương hướng mà đồng nghiệp đang chỉ, Thích Lan thế này mới phát hiện ra rằng Phạm Học Ôn đã đi đến cửa, bên người hắn còn có thêm ba nam nhân xuất sắc, khó trách vài nữ đồng nghiệp mắt đã trở nên khác lạ, biểu tình cũng đặc biệt thẹn thùng.
Nhận được ánh mắt của nàng, Phạm Học Ôn lập tức gợi lên một chút cười đạm, chủ động tiến vào vị trí họ đang ngồi.
"Thực khéo."
"Đúng vậy." Vẻ mặt cùa nàng vô cùng thất thố. "Anh cùng…… bạn anh đến liên hoan?"
Bởi vì ba người bộ dạng thân thiết, cho nên nàng đoán kia ba người hẳn là bạn của hắn, mà không giống như đồng sự.
"Đúng." Hắn hai tay để trong túi quần. "Mọi người cũng vậy?" Hắn hỏi lại, ánh mắt lại rời không được nàng cùng La Lãng đang có hành động quá mức thân mật.
"Ân." Nàng thấp giọng trả lời, theo bản năng bỏ đầu sang một bên, trốn tránh ánh mắt của hắn.
Đêm đó động đất qua đi, cảm giác tội lỗi mãnh liệt quất vào trong lòng của nàng, nàng nghĩ muốn kéo xa khoảng cách lẫn nhau, lại không thể nói hắn đình chỉ việc đưa đón nàng đi làm. Mỗi lần gặp mặt, lòng của nàng sẽ lại đau đớn một lần, vốn tưởng rằng đêm nay có thể tạm thời quên mất tồn tại của hắn, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Ai nha, có câu là có duyên ngàn dặm đến gặp gỡ, nếu vừa vặn chạm mặt, vậy cùng nhau ngồi." La Lãng thủy chung không mở miệng nói chuyện, rồi tự nhiên nhiệt tình ngoắc "Chúng ta bên này còn có rất nhiều chỗ trống, các em nói có đúng không?" Hắn hỏi nữ đồng nghiệp bên người.
"Đúng vậy, thêm bốn người vẫn là dư dả." Vài nữ đồng nghiệp phản ứng khả nhanh, lập tức lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất, đối với Phạm Học Ôn ngoắc, thậm chí chủ động làm ra chỗ ngồi. "Đến a, cùng nhau ngồi thôi!"
"Không quấy rầy." Phạm Học Ôn mở miệng khéo léo từ chối.
"Làm sao có thể quấy rầy? Nào mọi người đến đây." La Lãng thật sâu nhìn hắn, trong lời nói khơi mào tâm ý.
Lần này liên hoan là đồng nghiệp sau khi tan tầm có hẹn qua, hắn mỗi ngày tiếp đưa Thích Lan cùng đi làm, vì không để cho hắn đi một chuyến tay không, Thích Lan trước đó khẳng định có đề cập với hắn chuyện này, thời gian địa điểm cũng có nhắc tới, hắn lại cố ý giả vờ ngoài ý muốn, rõ ràng là đang giả vờ giả vịt.
"La Lãng, Học Ôn bọn họ có kế hoạch, cũng đừng miễn cưỡng bọn họ." Thích Lan lập tức hỗ trợ nói chuyện.
"Ai nha, nhiều người mới náo nhiệt, huống chi bàn của chúng ta rất lớn nha, vừa vặn có thể cùng nhau ăn." Vài nữ đồng nghiệp lập tức đứng về phía La Lãng, giúp hắn nói chuyện, hận không thể lập tức nhận thức ba vị soái ca phía sau Phạm Học Ôn.
"Nhưng là……" Thích Lan khó xử nhìn về phía Phạm Học Ôn.
Ngay khi Phạm Học Ôn lo lắng nên trả lời như thế nào, ba người bạn của hắn cũng đã đi tới, trong đó có một người khoát tay lên người Phạm Học Ôn, đối với nữ nhân trên ghế lộ cười.
"Phạm, bạn ngươi?"
"No, không chỉ là bạn, Phạm tiên sinh cưới em gái Thích thư ký, trên thực tế bọn họ là quan hệ thông gia!"
La Lãng lớn tiếng công bố quan hệ của hai người.
Hiện trường lập tức vang lên kinh ngạc hô nhỏ, hoàn toàn không dự đoán được mỗi ngày nam nhân vật chính ngày nào cũng đưa đón Thích thư ký đi làm, rốt cuộc lại cùng với Thích thư ký là quan hệ thông gia, chỉ là nói trở về, em gái Thích thư ký không phải ở năm trước đã……
Thật tốt quá, đây chính là lý do sống của các nàng, xem ra đêm nay các nàng phải đào hoa!
"La Lãng, anh –" Thích Lan lập tức nhíu mày, nhìn về phía bạn tốt.
"Quan hệ thông gia?" Ba đại nam nhân trợn mắt nhìn Thích Lan xinh đẹp, lúc này mới nhớ ra vào đám cưới năm trước có gặp qua nàng.
"A, nguyên lai là phù dâu xinh đẹp lúc ấy, đã lâu không thấy, Xin chào a."
Ba người lập tức cùng Thích Lan mỉm cười tiếp đón, Thích Lan tuy rằng không có ấn tượng với ba người này, lại không biết phải làm gì, mỉm cười mà chống đỡ.
"Nếu đều nhận thức, vậy cùng nhau ngồi đi, đến đến đến, trăm ngàn đừng khách khí a." La Lãng lại thừa cơ đánh trống reo hò, dùng kỹ xảo nắm cả Thích Lan nhanh chóng đứng dậy, tạo thêm ra vị trí trống.
"Đúng vậy, cùng nhau đến thôi." Nhóm nữ đồng nghiệp nhiệt tình mời.
"Phạm, chúng ta liền cùng bọn họ ngồi đi?" Đối mặt với sự nhiệt tình mời, ba người cũng lộ ra tươi cười vui vẻ.
"Các ngươi không ý kiến là tốt rồi." Phạm Học Ôn mặt không chút thay đổi nhìn La Lãng tay chân không sạch sẽ, mà La Lãng cũng thủy chung cười nhìn hắn.
Mà nụ cười, viết không có hảo ý.
Quả nhiên, hắn cùng ba vị bạn tốt bị an bài đến ngồi giữa đám nữ đồng nghiệp, Thích Lan lại bị La Lãng ném đến đồng nghiệp nam để ngồi, hai người khoảng cách chỉ có một cái bàn, lại không có gì cơ hội nói chuyện với nhau.
Đồ ăn tất cả ở trên bàn, không khí hiện trường càng lúc càng thân thiện, đề tài từ tự giới thiệu cho tới thời sự, sau đó lại theo bát quái cho tới quốc tế đề tài, bạn tốt nhóm thoải mái sướng cười, hắn lại chỉ chú ý tới Thích Lan cùng La Lãng thân mật tựa vào cùng nhau, mà đống nghiệp ở bên họ cũng không thấy có gì lạ, cứ như sớm thành thói quen nhìn hai người thân mật.
"Phạm tiên sinh, nghe nói anh là giáo sư đại học, chuyên giáo tài chính quản lý, không biết có thể học hỏi một chút, vài chiêu đầu tư a?"
Một nữ đồng nghiệp bỗng nhiên tiến đến bên người Phạm Học Ôn, cười ngọt ngào đặt câu hỏi, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
"Nói về đầu tư tìm người này là đúng rồi, đại bộ phận mọi người nghĩ đến giáo sư chỉ biết đọc sách, bất quá người này không chỉ như vậy, vô luận là cổ phiếu hay là ngân sách đều vô cùng sành sỏi." Bạn tốt của Phạm Học Ôn lên tiếng trả lời, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn bạn tốt, vừa nói chuyện, vừa mỉm cười với nữ đồng nghiệp đang rót rượu bên cạnh.
"Nguyên lai Phạm tiên sinh biết đầu tư a." La Lãng ngồi đối diện, lập tức cố ý chen vào nói.
"Tôi chỉ biết Phạm tiên sinh ôn nhu săn sóc, lại biết nấu cơm, là trăm năm khó gặp hảo nam nhân, hơn nữa biết đầu tư, kia chẳng phải là người đàn ông độc thân hoàng kim hay sao?" Hắn cố ý như vô tình tuyên dương ưu điểm của Phạm Học Ôn, dù sao hắn cũng thật sự là độc thân.
"Đúng vậy!" Nữ đồng nghiệp ánh mắt đều đã sáng.
"Đây không chỉ là cơ hội ngàn năm có một, trừ bỏ người độc thân hoàng kim ra, nơi này còn có bác sĩ, luật sư cùng ông chủ, các vị em gái nếu có ý gì, thì hãy cố lên a." Trừ bỏ Phạm Học Ôn, La Lãng còn nhất nhất nhìn ra nghề nghiệp của ba người còn lại, vui đùa ầm ĩ giống như làm tăng không khí.
"A, phó tổng hảo chán ghét!" Nữ đồng nghiệp không khỏi thẹn thùng bụm mặt.
"La tiên sinh thật là có thú, thế nhưng lại giúp thuộc hạ giật dây." Ba người bạn hiểu được đang nói đùa, bởi vậy cũng không nghĩ đến ý.
"Ai nha, đừng nói lớn tiếng như vậy, nếu cho lão tổng nhà ta biết ta kiêm thêm chức "mai mối", hắn lại thịt ta." La Lãng lập tức đè thấp tiếng nói, ra vẻ thần bí hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Cái gì mà mai mối, phó tổng ngươi vũ nhục nghiêm trọng nhân cách của chúng ta, phạt ngươi uống bachén rượu."
Nữ đồng nghiệp lập tức quyệt miệng kháng nghị, ba người bạn ngửa đầu cười to, mà Phạm Học Ôn vẫn là bảo trì trầm mặc, không dấu vết nhìn Thích Lan đồng dạng im lặng.
"Ai u, như vậy là thật sự, không phải thật í có ý với ai?" La Lãng chớp chớp mí mắt, ánh mắt xuyên qua ba người nhìn tới Phạm Học Ôn, nhóm nữ đồng nghiệp lại càng kêu lớn.
Không khí hiện trường một mảnh vui vẻ, Thích Lan thì ngay cả cười đều cười không nổi, bởi vì nàng biết cho dù chỉ là vui đùa, Phạm Học Ôn tương lai cũng có khả năng lại cưới.
Cho dù hắn yêu Tiểu Anh, không nghĩ muốn cưới, nhưng cũng không thể ngăn cản nữ nhân khác yêu thượng hắn, thậm chí theo đuổi hắn.
Toàn thế giới mỗi người đàn bà đều có thể quang minh chính đại yêu hắn, theo đuổi hắn, cũng chỉ có nàng là không thể, bởi vì bọn họ là người nhà, bởi vì hắn không thương nàng.
Bởi vì, một khi nàng đem lời yêu nói ra khỏi miệng, bọn họ vào lúc đó sẽ bị phá hủy những gì đang có.
Nàng sớm hiểu được chuyện tàn khốc này, lại thủy chung không chịu đối mặt, La Lãng chỉ là bức nàng thanh tỉnh mà thôi.
Nhìn con ngươi đen thâm thúy ở đối diện dừng lại ở phía nàng, nàng cơ hồ là run run mỉm cười, ánh mắt cũng là buồn bã, thủy chung giấu năm tay ở dưới bàn, thế nào lại đưa tay rót cho mình chén rượu.
Lúc này, nàng không cần thanh tỉnh.