Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thích thư ký, kia không phải mạch trà –" Một bên nam đồng nghiệp nhìn Thích Lan rót rượu, lập tức ra tiếng nhắc nhở, lại vẫn là không kịp ngăn cản nàng đem rượu đưa xuống cổ họng.
"Ta biết." Nàng quay đầu mỉm cười, sau đó lại giúp chính mình rót chén thứ hai.
"Thích thư ký, ngươi…… uống rượu a?" Tuy rằng biết chính mình đưa ra vấn đề thực ngu ngốc, nhưng nam đồng nghiệp vẫn là nhịn không được trợn to mắt, nhìn nàng uống chen thứ hai.
"Đúng." Nàng vẫn là mỉm cười, thay chính mình rót chén thứ ba.
Lần này nam đồng nghiệp ngay cả nói đều nói không được, chỉ có thể vẻ mặt cổ quái đẩy sang cho La Lãng, làm cho bạn trai như hắn xử lý chuyện xấu này, ai biết hắn lại không khuyên can, ngược lại nhanh chóng thay nàng rót chén thứ bốn.
"Ai nha, Thích thư ký nhà chúng ta thực dũng cảm, đến đến đến, anh cùng em cùng nhau uống, không say không về." Hắn lớn tiếng thét to, phân phó phục vụ đưa thêm rượu vào.
Phạm Học Ôn nhanh chóng hiện lên tức giận mãnh liệt trong đáy mắt, La Lãng vẫn là giơ lên chén rượu, chọc tức hắn, lại ôm lấy bả vai Thích Lan nhỏ nhắn mềm mại.
"Các vị, khó có duyên gặp gỡ, không khí lại siêu high, hôm nay này quán ta mời, thích uống rượu tận lực uống, không biết uống rượu cũng học uống, uống xong tiền taxi ta trả!"
"Oa! Phó tổng thật lớn tiếng, ta đây muốn ăn sushi cao cấp nhất!" Có người hô.
"Muốn ăn cái gì đều được, coi như là rượu mừng của ta cùng Thích thư ký." La Lãng như thật như giả nói giỡn.
"Người ta Thích thư ký còn không có đáp ứng gả cho người, phó tổng ngươi còn chờ a!" Nhóm đồng nghiệp lớn tiếng vui cười.
"Hay nói giỡn, đều ở cùng một chỗ lâu như vậy, nàng đương nhiên là của ta, huống hồ nàng sống cuộc sống ngu ngốc lâu nay cũng chạy đi học nấu ăn nha, trở nên siêu hiền lành, căn bản chỉ là đang ám chỉ ta cưới nàng thôi!" La Lãng đắc ý dào dạt đại yêu sách.
"Thật hay giả? Thích thư ký thật sự phải gả phó tổng nha?"
Đây chỉ là cái tin tức siêu cấp lớn a!
Mọi người ở hiện trường tất cả đều mở to mắt, nhìn về phía Thích Lan, mà Phạm Học Ôn cũng là con ngươi đột nhiên lui, hoàn toàn không thể tin được chuyện đang nghe được chuyện thật.
Nàng lại học nấu cơm?
Nàng thế nhưng từng vì cái nam nhân kia đến phòng học nấu ăn học nấu cơm, mà hắn làm mọi chuyện từ đầu đến cuối nàng lại không cảm kích?
Tin tức bất thình *** h, nàng còn bị nam nhân ôm khiến cho hắn thật tức giận, thậm chí khiến hắn không thể bảo trì bình tĩnh.
Nàng ngay cả chính mình đều chiếu cố không tốt, lại vì cái nam nhân kia mà học nấu cơm, chẳng lẽ…… nàng yêu hắn?
"Hắn muốn thật sự dám thú, ta liền gả." Thích Lan bức chính mình xem nhẹ Phạm Học Ôn đang nhìn chăm chú khiếp người, tươi cười như hoa đem chén rượu đặt trên bàn, không có phủ nhận một câu nào của bạn tốt, thậm chí phối hợp diễn xuất.
"Thú a, em tốt như vậy, không cưới người như em nhất định là cái ngu ngốc." La Lãng cười cợt mắng Thích Lan, cố ý đem chén rượu hướng Phạm Học Ôn một chút, sau đó một ngụm uống cạn.
Mắt thấy thủ trưởng đi đầu uống rượu mua vui, trừ bỏ Phạm Học Ôn, những người khác cũng đều như bắt được vàng, nâng chén uống rượu.
Nam đồng nghiệp đắm chìm trong không khí thoải mái, nữ đồng nghiệp ánh mắt đi theo bên người soái ca, không ngừng cùng bọn họ bắt chuyện, trừ bỏ La Lãng bụng đầy tâm tư cùng Phạm Học Ôn, không ai chú ý tới Thích Lan ánh mắt bắt đầu mê mang, thậm chí bắt đầu liên tiếp đánh ngáp.
"Phạm, người đó sẽ có ngày trở thành anh rể a, ngày nào đó bọn họ có thai, hồng bao nhớ tính ta một phần." Hai người bạn tốt vỗ lên vai Phạm Học Ôn sảng khoái nói, mỉm cười nhìn về tuấn nam mỹ nữ phía đối diện.
Tuy rằng hắn đối việc người khác tâm tình riêng tư hắn không tính tóan, nhưng hai người động tác thân mật, hơn nữa La Lãng vừa rồi kia giống như thật giống như giả vui đùa nói, làm cho người ta đương nhiên cho rằng bọn họ là một đôi tình lữ.
"Hắn không phải." Phạm Học Ôn nói như đám lại câu nghi vấn, dùng sức nắm chặt cốc thủy tinh trong tay.
"Không phải cái gì?"
Phạm Học Ôn không có trả lời, mà là đột nhiên đứng dậy, đi thong thả bước vòng quá cái bàn, đi vào phía sau Thích Lan cùng La Lãng.
Thẳng đến khi Phạm Học Ôn ở sau người ngồi xổm xuống, La Lãng mới làm như là rốt cục phát hiện hắn đi vào, quay đầu nhìn về phía hắn, "Phạm tiên sinh, có gì không phải sao?"
"Nàng say." Hắn nhìn Thích Lan, rồi sau đó còn không ngừng giật giật khóe miệng, thân thể lắc lắc lắc lắc khiến cho cơ thể nàng khuynh đảo, hắn mở vòng tay ra, nhậm nàng ngã vào chính mình trong lòng.
"Không sao cả, ta sẽ đưa nàng về nhà." La Lãng mỉm cười, vươn tay tính đem người quay trở lại chỗ cũ.
Phạm Học Ôn lại lấy tay chặn hắn, ngăn cản hắn lại đụng vào Thích Lan.
"Ta tiện đường." Hắn mang theo mặt nạ lạnh lùng trừng mắt hắn.
"Cũng đúng, ngươi thật sự là tiện đường." La Lãng không sao cả mỉm cười, đem miệng tiến đến bên tai của hắn, nhỏ giọng cười nói: "Đáng tiếc ta vẫn là danh chính ngôn thuận, ngươi vĩnh viễn đều không chiếm được nàng."
Sát khí lập tức xuất hiện ở đáy mắt, Phạm Học Ôn nắm chặt bàn tay, cơ bắp ở dưới áo sơ mi trở nên căng thẳng, trên người tỏa ra ngọn lửa giận dữ, ngay cả quỷ nhìn đều phải nhượng bộ lui binh.
"Ta muốn mang nàng đi." Hắn dùng thái độ bình tĩnh, nhưng cũng bình tĩnh lại lạnh như băng nói, tuyên cáo quyết tâm của hắn.
"Một khi đã như vậy……" Mồ hôi lạnh theo thái dương La Lãng chảy ra, hắn vẫn như cũ bảo trì mỉm cười, hai tay cũng là nhanh chóng cầm lấy công văn Thích Lan để ở một bên đưa cho hắn, "Tạm biệt, không tiễn."
Phạm Học Ôn không có quay lại liếc nhìn nhắn, sau khi nháy mắt cùng đám bạn, liền ôm Thích Lan đang tiến vào mộng đẹp rời khỏi ghế.
Bởi vì hiểu được hai người là quan hệ thông gia, hơn nữa Thích Lan rõ ràng là say đến nằm sấp nằm ngửa, bởi vậy khi La Lãng đồng ý Phạm Học Ôn ôm Thích Lan rời đi, cũng không có người nào cảm thấy gì quái dị, chỉ là tiếc hận thiếu cái người đàn ông độc thân hoàng kim.
"Phó tổng, ngươi như thế nào đầu đầy mồ hôi a, thực nóng sao?" Nam đồng nghiệp ngồi ở bên người La Lãng, chú ý tới hắn rút tờ giấy khăn mồ hôi.
"Tiểu trần, ngươi vừa mới nói muốn đến thu kinh ở gian miếu như thế nào? Giới thiệu một chút." La Lãng không đáp hỏi lại.
"A?" Tiểu trần vẻ mặt không hiểu.
La Lãng khoát tay, không truy vấn, chỉ là tiếp tục mồ hôi, trong đầu nhớ vẻ Phạm Học Ôn vẻ mặt hung ác bộ dáng nham hiểm, vừa mới nếu không phải ngại đang trong trường hợp nhiều người như thế này, hắn nhất định sẽ nhảy lên đánh mình!
Nhìn hắn một thân mạnh mẽ đầy cơ bắp tỏa ra sát khí, hắn rốt cuộc làm sao giống giáo sư, căn bản giống tội phạm giết người đi? Hắn dám dùng sắc đẹp của hắn đánh đố, bình thường Phạm Học Ôn ôn nhu cùng nhã nhặn khẳng định đều là dành cho mình nàng, còn không đều là giả bộ.
Tuy rằng cho thỏa đáng cho lòng của bạn tốt là đương nhiên, nhưng hắn mạng nhỏ cũng là thực quý giá, dù sao hắn có thể kích thích đều đã kích, tình huống rõ ràng đang tiến vào gay cấn, kế tiếp liền xem cái Phạm Học Ôn kia đối mặt như thế nào với Thích Lan.
Hy vọng lúc này đây, Thích Lan có thể không cần lại khóc lóc.
Hắn chưa bao giờ biết nàng đã qua lớp học nấu ăn, nếu nàng lại nấu cơm, vì sao chưa bao giờ nói? Chẳng lẽ nàng liền tình nguyện theo ý tứ của cha mẹ, hướng hắn học nấu cơm, cũng không nguyện công khai chuyện này?
Từ ngày hắn chọn buông tha cho nàng, lòng của nàng rốt cuộc đã bay đi tận nơi nào? Bọn họ trong lúc đó rốt cuộc xuất hiện khoảng cách rất xa? Chẳng lẽ hắn thật sự ngay cả một chút hy vọng cũng không có?
Trong phòng ngủ yên tĩnh một mảnh đen tối, chỉ có trên trần nhà một chiếc đèn nhỏ không đủ chiếu sáng mặt Phạm Học Ôn, hắn an vị ở bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn Thích Lan im lặng ngủ say, đặt ở đáy mắt tình cảm phức tạp.
Hắn khẽ vuốt hai má nàng phấn nộn, nghĩ nhiều ròi hung hăng cúi xuống hôn môi của nàng gáy của nàng, thân hình nàng mềm mại, thậm chí ở trên người nàng bị hắn đánh dấu hàng trăm cái, vào lúc này giờ phút này trực tiếp đem nàng chiếm vì mình có –
"Đáng chết –"
Cao lớn thân hình phút chốc bật dậy khỏi giường, bàn tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đấm vào trên bàn, ở trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một tiếng động, chung quy không thể thuận theo nội tâm đang phẫn nộ, lại muốn làm ra chuyện thương tổn đến nàng.
Nhưng mà sợ hãi sắp mất đi của nàng, lại làm cho bình tĩnh của hắn hoàn toàn biến mất, chỉ có thể giống như mãnh thú mình đầy vết thương, tại đây ban đêm, yên tĩnh lòng run sợ mà rít vào, chỉ có thể tự tổn thương mình phát ra phẫn nộ.
Hắn rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể vãn hồi hết thảy?
Hắn tuyệt không có thể trơ mắt nhìn rồi mất đi nàng, nhất định có biện pháp nào có thể ngăn cản nàng rời đi khỏi hắn, trong đầu lại hướng về một nam nhân khác, nhất định có!
Hắn nắm chặt bàn tay, vắt hết óc nghĩ ra rất nhiều mưu kế, lại lần nữa bị hắn phủ quyết, bởi vì này mưu kế cũng không nhanh, không đủ ngoan, cũng không đủ chuẩn.
Có lẽ một năm sau hôm nay…… Không, có lẽ một tháng sau Thích Lan sẽ đi vào lễ đường, hắn không có thời gian!
Mất đi nàng, là ác mộng hắn cả đời không mong muốn, mà nay hắn mất đi ưu thế sở hữu, thậm chí ngay cả thời gian cũng không có.
Lúc trước là hắn lựa chọn buông tha cho nàng, nay lại sợ hãi mất đi nàng, đây là báo ứng của hắn, cũng là ông trời trừng phạt hắn, nhưng vô luận là cái dạng trừng phạt gì, hắn đều nguyện ý nhận, hắn chỉ cầu xin có thể có được một cơ hội đoạt lại, làm cho hắn vãn hồi lòng của nàng.
Trong đêm tối, thân ảnh cao lớn giống như dã thú bị cầm tù, nôn nóng bất an không ngừng ở bên giường qua lại đi lại, ở giữa khoảng không thấp giọng đau khổ, không chút nào hay biết Thích Lan trên giường đã dần dần chuyển tỉnh.
Chịu không nổi tạp âm ở bên giường, nàng đầu tiên là nhíu mày, sau đó vỗ về đầu nặng nề, chậm rãi mở mắt ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt chỉ nhìn thấy một khoảng không trung đen tối, men say chưa tiêu làm mọi thứ hơi chóang váng, khi nhìn rõ ràng nhàthì lại thấy trên đầu có hắc tuyến, mà bên giường vẫn không ngừng truyền đến tiếng như dã thú, theo thanh âm, nàng khẩn trương quay đầu, lại phát hiện trong phòng căn bản không có dã thú gì, chỉ có thân ảnh Phạm Học Ôn cao lớn.
Kỳ quái, hắn đang làm cái gì? Vì sao ở bên giường đi tới đi lui?
Vừa mới có phải có cái gì hay không? Nàng giống như có nghe được một tiếng nổ.
Nàng nghĩ muốn lên tiếng gọi hắn, lại chú ý tới vẻ mặt ngưng trọng của hắn làm cho người ta sợ hãi, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn có loại vẻ mặt này, sợ đến thanh âm sắp ra khỏi lưỡi cũng bị nuốt vào, nàng thu người vào trong chăn bông, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận.
Hắn làm sao vậy? Vì sao sẽ xuất hiện cái loại biểu tình này?
Nơi này là…… phòng ngủ của nàng, chẳng lẽ nàng uống rượu, cho nên hắn đưa nàng trở về?
La Lãng kia đâu? Vì sao không phải La Lãng đưa nàng trở về? La Lãng rõ ràng là biết, nàng không muốn cùng hắn một chỗ a.
Một đống nghi vấn ở trong óc hiện ra, nàng nhưng không cách nào khác ngoài tự hỏi, hơn nữa nháy mắt sau đó làm Phạm Học Ôn chợt xoay người, nàng lại sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại.
Nàng có thể cảm giác được hắn đi nhanh kéo gần khoảng cách lẫn nhau, thậm chí xoay người đưa tay chạm vào hai má nàng, đem mặt tiến đến phía trên của nàng, hắn dựa vào hảo gần hảo gần, gần gũi đến mức nàng có thể rõ ràng cảm thấy hắn hô hấp nóng rực, hơi thở khiếp người, cùng với ánh mắt kia làm người ta sợ run.
Nàng nghiêm trọng hoài nghi, kỳ thật hắn sớm phát hiện nàng tỉnh, nhưng mà nháy mắt sau đó, hắn lại phát ra một tiếng thống khổ thấp rủa thô ách, như là bị cái gì vậy đến nhanh chống lôi hắn, đi nhanh ly khai khỏi giường.
Vài giây sau, nàng mới dám lại mở mắt ra, lại phát hiện hắn đứng cách bên giường khoảng cách thật xa, cầm khung ảnh nào đó, lưu luyến qua lại vuốt ve.
Tuy rằng ngọn đèn không sáng, nhưng nàng lại liếc mắt một cái có thể nhìn ra hắn lấy là cái gì.
Đó là khung ảnh, là ngày hắn cùng Tiểu Anh kết hôn, nàng cùng Tiểu Anh chụp ảnh chung, nàng thậm chí không cần đoán rằng, có thể biết hắn đang suy nghĩ đến ai –
Trừ bỏ Tiểu Anh, không ai có thể làm cho hắn lộ ra biểu tình như vậy.
Nàng lẳng lặng ngóng nhìn hắn, cảm giác trong tim chỉ một khắc lại tràn ngập đau đớn, từng khúc xương trên cơ thể cũng cảm thấy đau buốt, lan tràn tới toàn thân của nàng, chỉ trong giây lát, khi hắn cúi đầu thật sâu hôn lên anh chụp trong tay, nước mắt nóng bỏng lại nhanh chóng tràn ngập trong mắt, dọc theo khóe mắt rất nhanh chảy xuống.
Nàng cơ hồ là hỏng mất nhắm mắt lại, đau lòng không thôi toàn thân run run, lại thủy chung không dám phát ra gì thanh âm.
Hai tay dưới chăn bông sớm nắm chặt thành quyền, nàng không tiếng động rơi lệ, hảo hối hận chính mình vì sao muốn tỉnh lại? Vì sao muốn chú ý nhất cử nhất động của hắn? Càng hối hận vì sao muốn ở trong phòng để ảnh chụp chung với Tiểu Anh…………
Nàng thủy chung đều biết hắn yêu Tiểu Anh, cũng thủy chung nghĩ đến chính mình sớm nên tiếp nhận phân sự thật này rồi, nhưng mà thẳng đến chính mắt nhìn thấy hắn hôn ảnh vào chụp giờ khắc này, nàng mới phát hiện chính mình căn bản không thể thừa nhận.
Nàng là người chị duy nhất của Tiểu Anh, nànglại ghen tị em gái duy nhất của chính mình, oán hận như thế thật đáng ghê tởm chính mình, nhưng không cách nào lại lừa gạt chính mình lại đáng ghê tởm như vậy.
Nếu lúc trước nàng là thật tâm thành toàn tình yêu của Tiểu Anh, nàng nên xa xa rời đi hắn, mà không phải mua gian phòng này của La Lãng, mặt dày mày dạn lợi dụng bạn cùng quan hệ thông gia, tiếp tục nhận ôn nhu của hắn.
Ở nàng ra vẻ lạnh lùng cự tuyệt đón đưa của hắn nhưng trong lòng lại trái ngược, nàng cho tới bây giờ không đình chỉ cái khát vọng hắn.
Nàng thủy chung dối trá lừa gạt chính mình, cũng lừa gạt mọi người!
Nước mắt lại như đê vỡ bờ không ngừng chảy ra, nhanh chóng làm ẩm ướt khuôn nàng cùng chiếc chăn, nàng nghĩ đến hắn sẽ phát hiện ra khác thường của nàng, ai ngờ lại nghe thấy hắn buông ảnh chụp, trầm trọng tiêu sái ra khỏi phòng ngủ.
Thẳng đến cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại sau đó, nàng mới dám thả lỏng tâm trí, cuộn lại ôm thân thể của chính mình, khóc rống thất thanh.
Đủ, hết thảy đều đủ!
Là lúc nên đình chỉ hết thảy, nàng rốt cuộc không thể thừa nhận loại khiến cho người ta phát cuồng dày vò này.
La Lãng nói đúng, nàng phải rời đi hắn, rất xa rời đi hắn