Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Shin
“Tiểu Bắc, con nhất định phải cao lên, tuyệt đối không được thấp hơn ba.”
Hai người nằm ở trên giường không có việc gì, Quách Tề Ngọc vỗ vào tay Mạnh Tiếu Ngạn để ôm tay chính mình, đều sắp sầu chết rồi.
Mạnh Tiếu Ngạn liếc mắt nhìn hắn, “Ba cũng đâu có lùn.”
Thân cao 1m73, xác thực không thấp, nhưng cực kỳ lúng túng, nghĩ muốn cao thêm 5 cm, chỉ là đã qua thời kỳ tuổi trưởng thành.
Sau đó không tự chủ nghĩ đem tiếc nuối thời tuổi trẻ chính mình đặt lên người đứa nhỏ.
Mạnh Tiếu Ngạn vỗ vai hắn, “Yên tâm đi ba, con bảo đảm sẽ cao hơn 1m80 cho ba xem.”
Quách Tề Ngọc cảm thấy khả năng này rất dễ xảy ra, Mạnh tiên sinh rất cao, Mạnh phu nhân cũng không tính thấp, thế nhưng hắn vẫn là nói rằng: “Tuy rằng gien nhà con rất tốt, thế nhưng con cũng không thể khinh thường, đến giờ ăn nhất định phải ăn, không được kiêng ăn.”
Mạnh Tiếu Ngạn âm thanh nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Đêm khuya 12 giờ, hai người dần dần buồn ngủ, trò chuyện đứt quãng không còn ý nghĩa.
Âm thanh Quách Tề Ngọc chậm rãi hạ thấp đi, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Mạnh Tiếu Ngạn trở mình, Quách Tề Ngọc cũng chăm chú ôm nó, chỉ lo nó lăn xuống hoặc đụng vào tường, đó là trước đây khi ở căn phòng nhỏ đã tập thành thói quen.
Giường đơn quá nhỏ, bọn họ cũng không có tiền thay mới, ban đêm mỗi ngày chỉ có thể chăm chú chịu đựng cùng nhau, hồi đó Mạnh Tiếu Ngạn còn nhỏ, Quách Tề Ngọc ôm nó như đang ôm một cái gối ôm, đem nó ôm vào trong ngực.
Sau đó nuôi thành thói quen quen thuộc, Quách Tề Ngọc có ý thức – muốn từ bỏ, nhưng bị Mạnh Tiếu Ngạn đánh gãy, mãi đến tận hiện tại thói quen này vẫn cứ bảo lưu.
Quách Tề Ngọc ngủ không biết trời trăng, Mạnh Tiếu Ngạn ở trong lồng ngực hắn ngọ nguậy, ngủ đến an tâm.
Ngày thứ hai, bởi vì buổi chiều Quách Tề Ngọc phải ngồi xe lửa trở về W thị, hai người đều không đi ra ngoài, ở khách sạn phụ cận đi dạo một lúc.
“Tiểu thiếu gia, phu nhân gọi tôi tới đón cậu cùng Quách tiên sinh trở về.”
Đột nhiên ông Trương xuất hiện, một mực cung kính – nói rằng.
Mạnh Tiếu Ngạn muốn cự tuyệt, Quách Tề Ngọc vung tay, “Hay là trước khi đi đến thành phố A một chuyến, chứ đi như thế này không tốt lắm đâu.”
Trở lại Mạnh gia vừa vặn là buổi trưa.
Mạnh phu nhân tự mình xuống bếp làm mấy món ăn, thấy hai người đến rồi, vội vã bắt bọn họ ngồi xuống.
Mạnh tiên sinh cũng từ công ty chạy về, hỏi vài câu tình trạng Quách Tề Ngọc gần đây.
Mọi người trên bàn cơm ngồi tán gẫu, chủ yếu là Mạnh tiên sinh nói chuyện, Mạnh phu nhân tiếp lời.
Mạnh tiên sinh bưng ly cao cổ trong tay lên, đối với Quách Tề Ngọc nói rằng: “Quách tiên sinh, xin lỗi lần trước chưa kịp chính thức cảm ơn cậu.”
“Không, không có chuyện gì.” Quách Tề Ngọc luống cuống tay chân – cũng cầm lấy ly cao cổ lên tay.
“Rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ cùng bảo vệ Tiếu Tiếu, sau đó còn đến tận nơi này, có việc gì cậu cứ nói, nếu giúp đỡ được gì tôi sẽ giúp.” Mạnh tiên sinh khách khí nói ra lời này.
Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, có chút do dự – mở miệng, “Kỳ thực, thật sự tôi muốn Mạnh tiên sinh đáp ứng tôi một chuyện.”
Mạnh phu nhân mặt biến sắc, bất an nhìn Mạnh tiên sinh một chút.
“Quách tiên sinh là người đọc sách, lại thông tình đạt lý, nói vậy chắc không làm khó tôi đâu nhỉ?” Mạnh tiên sinh cười nói, “Quách tiên sinh cứ nói.”
Quách Tề Ngọc đột nhiên bị tâng bốc như thế, trái lại cảm thấy không tốt, đang muốn lắc đầu.
Lại bị Mạnh Tiếu Ngạn đè lại, hắn nghe đứa nhỏ đối với Mạnh tiên sinh nói rằng: “Con muốn lâu lâu đi thăm hắn một chút, hắn cũng muốn như vậy.”
Quách Tề Ngọc sững sờ, không biết đứa nhỏ làm sao đoán được suy nghĩ trong lòng mình?
Hắn xác thực muốn nói như vậy, trải qua lần này, hắn rốt cục cảm thấy nếu đứa nhỏ rời đi là không thể tránh khỏi, nhưng hắn cũng hết sức cố gắng muốn để mình cùng đứa nhỏ khoảng cách không còn xa xôi như vậy.
Hắn nuôi dưỡng đứa nhỏ, Quách Tề Ngọc tự nhận cảm tình đã vượt qua phạm trù sự tưởng tượng của hắn.
Đợi đến khi chân chính phân biệt thì phần cảm tình này mới toàn bộ hóa thành đau đớn xé rách tim gan, khiến cho hắn hôm nay nói ra những lời này.
Hắn biết mình không nỡ xa đứa nhỏ, nhưng chưa bao giờ cảm giác giống giờ khắc này đối với đứa nhỏ rời đi cảm thấy hoảng sợ cùng tiền đồ tối tăm.
“Là như vậy,” Quách Tề Ngọc gật đầu, đối với Mạnh tiên sinh nói rằng: “Mạnh tiên sinh, tôi biết điều thỉnh cầu này đối với các người có một ít quá đáng, thế nhưng tôi thật sự không nỡ rời xa Tiểu Bắc…”
“Nếu cậu biết là quá đáng, sao còn nói làm gì?” Thanh âm Mạnh phu nhân đột nhiên sắc bén, “Cậu không nỡ rời xa Tiếu Tiếu, liệu chúng tôi từ bỏ được sao?”
“Tiếu Tiếu vốn là con của chúng tôi, cậu nuôi nó mấy năm? So với tôi mang thai chín tháng mười ngày có khổ cực bằng không?” Mạnh phu nhân hùng hổ doạ người, “Cậu thấy Tiếu Tiếu đối với cậu còn có cảm tình, cậu liền lợi dụng tình cảm nó? Cậu xui khiến nó đến thương hại tình cảm từ chúng tôi?”
Lần này Mạnh tiên sinh không có ngắt lời Mạnh phu nhân, xem ra ông ta đứng về phía Mạnh phu nhân, thế nhưng ông vẫn cẩn thận động viên Mạnh phu nhân, sợ hãi tinh thần bà tan vỡ.
Đối với Mạnh phu nhân lo được lo mất cùng bệnh đa nghi nghiêm trọng, Mạnh Tiếu Ngạn đứng lên, đem chén đẩy một cái, “Nếu như không có Quách Tề Ngọc, đối với tôi mà nói bà mang thai chín tháng mười ngày chỉ là để tôi chịu đựng sự ác ý tàn nhẫn cùng tàn khốc của xã hội này, tôi tình nguyện không có người mẹ này.”
Mạnh phu nhân sửng sốt, “Tiếu Tiếu, là mẹ cho con sinh mệnh đó!”
Mạnh Tiếu Ngạn nắm tay Quách Tề Ngọc, “Tôi tình nguyện không xem bà là mẹ.”
“Tiếu Tiếu!” Mạnh tiên sinh có chút tức giận, ngữ khí nghiêm túc.
Mạnh Tiếu Ngạn vẻ mặt không thay đổi, “Thế nhưng Quách Tề Ngọc muốn tôi báo đáp lại hai người, cảm ơn các người đã cho tôi sinh mệnh, nhiều năm như vậy cũng không hề từ bỏ tôi, thế nhưng nếu như không phải Quách Tề Ngọc, lời các người nói chỉ là lời nói suông mà thôi.”
Mạnh phu nhân ngừng khóc, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn, đứa bé chỉ mới mười ba tuổi, vẻ mặt lúc này lại nghiêm túc như một vị trung niên, “Tôi sẽ không bỏ Quách Tề Ngọc, nếu như cho tôi được lựa chọn lại, tôi sẽ bảo hắn mang tôi rời đi nơi này thật xa.”
Người ở chỗ này sau khi nghe xong đều sững sờ, Quách Tề Ngọc vội vàng nói: “Tiểu Bắc, không nên nói chuyện lung tung.”
Mạnh Tiếu Ngạn căn bản không để ý tới hắn.
Mạnh phu nhân choáng váng, nói không nên lời, Mạnh tiên sinh nhìn phu nhân chính mình một chút, khẽ thở dài, “Chỉ là gọi các người trở về ăn một bữa cơm, hà tất biến thành như vậy?”
“Quách tiên sinh thứ cho tôi lý giải.” ông ta dừng một chút, “Cũng hi vọng Quách tiên sinh có thể hiểu được lý giải của chúng tôi.”
Quách Tề Ngọc cúi đầu không nói lời nào, hắn cũng không biết làm sao đi tìm hiểu bọn họ …
Thế nhưng Mạnh tiên sinh rất nhanh xoay chuyển ý tứ, “Tôi có thể để Tiếu Tiếu rảnh rỗi đi thăm cậu, hoặc là cậu đến nhìn nó, chúng tôi hi vọng làm như vậy có thể thể hiện cảm kích thành ý của cậu.”
Mạnh tiên sinh bỗng nhiên – nói ra, Mạnh phu nhân cả kinh, “Thế Đào, Tiếu Tiếu là con chúng ta!”
Mạnh tiên sinh vỗ vai phu nhân đang run rẩy, “Nó đã lớn như vậy rồi, em yên tâm, Tiếu Tiếu sẽ không rời đi em.”
Ánh mắt Mạnh phu nhân mờ mịt lên, “Sẽ không rời đi sao?”
“Đúng vậy, em sẽ không mất đi Tiếu Tiếu.” Mạnh tiên sinh an ủi.
Mạnh Tiếu Ngạn cùng Quách Tề Ngọc liếc nhau một cái, tinh thần Mạnh phu nhân vẫn không tốt lắm, ngày hôm nay suýt chút nữa phát bệnh, khiến Quách Tề Ngọc rất hổ thẹn.
Thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn vẫn nắm chặt tay hắn, để hắn đứng tại chỗ – kiên định, tuyệt đối không thối lui một bước.
Nếu như hắn lui bước, Mạnh gia sẽ càng ngày hùng hổ dọa người thôi.
Mạnh phu nhân ước gì bọn họ đoạn tuyệt tất cả các mối quan hệ, nếu như có thể dùng tiền giải quyết vậy thì không thể tốt hơn, chỉ là Quách Tề Ngọc từ chối bà.
Bà nhìn về phía Mạnh Tiếu Ngạn, hướng về nó đưa tay ra, trong mắt vẫn còn ngậm nước tràn ngập chờ mong.
Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng đứng không nhúc nhích, tay có chết cũng nắm chặt tay Quách Tề Ngọc.
Mạnh phu nhân sắc mặt càng ngày càng khó xem, ánh mắt lấp loé không yên.
Quách Tề Ngọc khẽ cắn răng, tránh thoát tay Mạnh Tiếu Ngạn, đem nó đẩy về phía trước.
Mạnh Tiếu Ngạn hơi kinh ngạc – nhìn lại hắn một chút, nhưng không hề nói gì, hướng Mạnh phu nhân đi tới.
Nhìn Mạnh phu nhân hơi nâng lên khóe miệng, nó cúi người, rất hiếm thấy – ôn lấy Mạnh phu nhân, cảm thụ Mạnh phu nhân ôm nó run rẩy, nó ở bên tai bà nhẹ giọng nói một câu, “Con sẽ không biến mất tiền đề là hắn cũng không thể biến mất, con hi vọng mẹ có thể nhớ kỹ.”
Mạnh phu nhân vô lực buông tay xuống, nhìn con trai của chính mình, xa lạ lại càng không thân cận.
Mạnh Tiếu Ngạn trở về bên người Quách Tề Ngọc, “Bố, nếu như không có chuyện gì, con trước tiên đưa hắn đi đến trạm xe lửa.”
Quách Tề Ngọc còn có chút bận tâm – hướng về sau liếc nhìn.
Nhìn thấy Mạnh tiên sinh đang thấp giọng an ủi Mạnh phu nhân tinh thần bất ổn, hai người ngồi ở trong phòng ăn to lớn, bóng lưng cô độc.
Ngồi trên xe, Quách Tề Ngọc vẫn là không nhịn được nói: “Tiểu Bắc, bình thường con không phải như vậy.”
Khí thế lăng mạ người khác, nói chuyện không lưu tình.
“Bọn họ thật quá đáng.” Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng nói.
Ông Trương lái xe phía trước tâm thần run lên.
“Mạnh phu nhân là bởi vì tinh thần không được tốt, nên mới nói như vậy, con càng làm như vậy thì càng kích thích bà ta, bà ta càng không được, sẽ không muốn con đến thăm ba.” Quách Tề Ngọc phân tích đến mạch lạc rõ ràng.
“Bà ta dám.”
“Cái gì?” Quách Tề Ngọc một hồi không nghe rõ.
Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng: “Con nói chuyện này căn bản là bà ta có dám làm hay không! Còn làm dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén không buông tha người…”
“Tiểu Bắc!” Quách Tề Ngọc có chút tức giận, “Bà ta là mẹ con.”
“Đối với con mà nói, chỉ là người xa lạ thôi.” Mạnh Tiếu Ngạn bắt tay vây quanh.
“Chí ít người xa lạ này cùng với con có chút liên hệ máu mủ,” Quách Tề Ngọc nói rằng, “Ba cùng con liên hệ máu mủ đều không có, lại tính là gì?”
“Ba cứu con…”
“Mạnh phu nhân còn sinh ra con đấy!”
Mạnh Tiếu Ngạn không nói lời nào, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt đen tối không nhìn rõ bên trong.
Quách Tề Ngọc đưa tay ôm qua bờ vai của nó, “Thằng nhóc con, con cái gì cũng không hiểu, có mẹ không biết tốt đến bao nhiêu đâu.”
“Con chỉ cần có ba là đủ.” Trầm mặc một chút, Mạnh Tiếu Ngạn thấp giọng nói.
Quách Tề Ngọc cười cợt, “Tận hiếu với cha mẹ là thiên kinh địa nghĩa*, Quách Tiểu Bắc chỉ có thể là của ba, thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn cũng phải phụ trách đối với cha mẹ.”
Mạnh Tiếu Ngạn một lúc lâu không có lên tiếng.
(Hết chương 34)
*Thiên kinh địa nghĩa 天経地義 nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được.