Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng làm việc, Quách Tề Ngọc rõ ràng cảm nhận được nhóc con hoảng sợ cùng sợ hãi chôn ở trong lồng ngực hắn, làm sao cũng không chịu đi ra.
Quách Tề Ngọc nghĩ có thể là căn phòng làm việc này bên trong không khí có chút không tốt.
Bất đắc dĩ hắn đành phải ôm động viên nhóc, sau đó một bên ký tên, một bên nghe viện trưởng nói rõ tình huống.
“Đứa nhỏ là do cậu muốn nuôi nấng nhưng cậu không có quyền nhận nuôi cũng không có quyền nuôi nấng, nếu như có gia đình muốn tới □□*, mà nó vừa vặn phù hợp, nó nhất định phải trở lại viện mồ côi.”
*Cái này vẫn là bản QT để như vậy nên mình tôn trọng để vầy luôn, nhưng theo cấu trúc câu có lẽ nói về “nhận nuôi”.
“Nói cách khác, tình huống của nó rất đặc thù…”
Quách Tề Ngọc mẫn cảm – cau mày.
Viện trưởng khụ một tiếng, “Không còn cách nào khác, chúng tôi sẽ định kỳ gửi đồ ăn, sách truyện mà các bé hay dùng đến.”
Quách Tề Ngọc trên mặt không thèm để ý, trong lòng ngược lại nghĩ có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, ước chừng có chút đắc ý.
Hắn không nhìn thấy chôn bên trong lồng ngực hắn, thằng nhóc nở nụ cười mãn nguyện.
“Để thuận tiện cho cậu và đứa bé an toàn, xin kí tên vào giấy cam kết này, viện mồ côi chúng tôi mỗi tuần sẽ cử người tới hỏi dò tình hình cuộc sống của đứa trẻ.”
Quách Tề Ngọc xem qua thẻ căn cước, photo tấm thẻ căn cước rồi chìa ra thẻ sinh viên để chứng thực, sau đó gọi điện thoại tới trường học chứng thực Quách Tề Ngọc có học ở đây cũng hỏi dò kết quả tình huống học tập kỳ một.
Quách Tề Ngọc căn bản không lo lắng, hắn biết mình thi rất khá.
Cuối cùng, viện trưởng ôn nhu hỏi Quách Tiểu Bắc có nguyện ý hay không theo Quách Tề Ngọc trở lại.
Viện trưởng tựa như đã quen với tình huống Quách Tiểu Bắc trầm mặc.
Quách Tề Ngọc nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ, “Tiểu Bắc, ngươi đồng ý theo ta về nhà sao?”
Đứa bé dựa vào lồng ngực rất rõ ràng gật gật đầu.
Viện trưởng hơi kinh ngạc nhưng sự kinh ngạc đó chỉ thoáng qua lại đi mất, bà đi lại cười nói: “Hóa ra nó gọi là Tiểu Bắc à.”
Quách Tề Ngọc không phản ứng với bà.
Viện trưởng có chút bất đắc dĩ, “Tiên sinh, tôi nghĩ cậu thật sự hiểu lầm chuyện gì đó…”
Quách Tề Ngọc đứng lên, kéo ghế sang chỗ khác.
“Viện trưởng, hẹn gặp lại.”
Vừa đi ra khỏi cửa lớn của viện mồ côi, Quách Tề Ngọc mới vừa rồi còn kiên cường đến đỉnh thiên lập địa trong nháy mắt đã tuột xuống thành 0.
“Tiểu Bắc, anh xin lỗi.” Quách Tề Ngọc xoa đầu đứa bé “Đáng lẽ anh không nên đem em đến địa phương đó.”
Quách Tiểu Bắc vẫn ôm thật chặt cổ hắn, không chịu nói.
Quách Tề Ngọc rớt nước mắt, lau khô đi ôm Quách Tiểu Bắc lên xe buýt trở về.
Về đến nhà, Quách Tề Ngọc lấy ra thuốc mấy lần trước mua về cho Quách Tiểu Bắc, chưa kịp xức hết thì thằng bé đã rời đi.
Hiện tại số thuốc cuối cùng này dành cho đứa nhỏ, Quách Tề Ngọc một bên thoa thuốc, một bên trong lòng thổn thức không nguôi.
Buổi trưa, Quách Tề Ngọc mang Quách Tiểu Bắc đi ăn trưa, tuy rằng chỉ ăn mì thịt bò.
Nhưng một tô phải chi ra kha khá tiền cho miếng thịt bò.
Quách Tề Ngọc đem thịt bò chia hết cho đứa nhỏ, trong tô của mình trống không chỉ toàn mì, tô của đứa nhỏ chân chính chỉ toàn thịt bò che hết cả mì.
Quách Tề Ngọc đang ăn mì, liền nhìn thấy một khối thịt bò đưa đến trước mắt mình.
Quách Tề Ngọc giương mắt lên nhìn Quách Tiểu Bắc giơ chiếc đũa lên, con ngươi đen thui lộ ra tia sáng, tuy rằng trên mặt còn tái xanh nhưng Quách Tề Ngọc cảm giác mình phảng phất nhìn thấy thiên sứ.
Quả thật trình độ thật sự y như sói con.
Quách Tề Ngọc chưa bao giờ ở trong miệng hắn chiếm được tình cảm gì, chỉ là Quách Tề Ngọc một lòng nghĩ muốn đứa nhỏ nhớ được, cũng không cảm giác có gì sai.
Chỉ là hiện tại đột nhiên sói con chuyển thân thành thiên sứ, lại còn chủ động cho mình một khối thịt bò.
Quách Tề Ngọc lúc này mới cảm thấy những ngày tháng này thật sự vẫn không thể đem ra so sánh đối nghịch.
“Hừ…”
Hắn suýt chút nữa lại khóc lên, vội vàng ăn mì lại nhanh cắn khối thịt bò, ở trong miệng nhai lung tung nửa ngày không chịu nuốt xuống.
Quách Thiên Sứ từ từ ăn phần của mình, động tác không giống như trước kia ăn như lang như hổ, chỉ lo ăn bữa này không lo bữa sau.
Mà là ăn từ từ, không phát sinh một tiếng âm thanh nào, động tác vô cùng tao nhã, nhất thời Quách Tề Ngọc nhìn đến sững sờ.
Này, này chuyển biến quá nhanh rồi thì phải?
Nhưng tổng thể vẫn không biết nói làm sao.
Quách Thiên Sứ ưu nhã ăn mì xong, ưu nhã bưng bát lên uống canh…
Nếu Quách Tề Ngọc không vội vàng ngăn cản, có khả năng đứa nhỏ uống canh xong sẽ liếm tô…
Quách Tề Ngọc thở một hơi, sói con vẫn có chỗ tốt của sói con, không lãng phí đồ ăn cũng như không kiêng ăn một món nào.
Hiện tại Quách Tiểu Bắc ở trong mắt hắn lại trở thành một đứa nhỏ hoàn mỹ.
Viện mồ côi buổi chiều liền đưa đến vài món đồ.
Quách Tề Ngọc nghiêm túc kiểm tra, không biết có phải viện mồ côi chu đáo hay không, ngược lại kiểm tra xong xuôi, đồ vật phi thường đầy đủ.
Chỉ có đồ chơi cùng sách truyện, không thì cũng là quần áo cùng với sách nhi đồng chồng chất trên giường cùng chăn bông.
Có điều đồ chơi cùng sách truyện mỗi lần sẽ định kỳ đưa tới, hơn nữa đồ ăn tuy không nhiều nhưng cũng đầy đủ, đảm bảo Quách Tiểu Bắc phát dục trưởng thành.
Viện mồ côi đưa người đến quan sát phòng ở, xác định không có vấn đề gì, mới cáo từ rời đi.
Quách Tề Ngọc đóng cửa lại, xùy xùy nói: “Hiện tại mới sốt sắng như vậy, sao lúc trước không đối xử tốt hơn với Tiểu Bắc!?”
Giờ khắc này, Tiểu Bắc ngồi trên giường mặt đờ ra.
Quách Tề Ngọc đi tới, “Đợi lát nữa anh cho Tiểu Bắc bận quần áo nhé!”
Quách Tiểu Bắc không nói lời nào.
Quách Tề Ngọc liền bắt đầu di chuyển đồ đạc.
Hắn đối với phương diện này thực sự không có thiên phú gì, liền đơn giản chồng chất lên giường cả một buổi trưa.
Đứa nhỏ ngồi trên giường lẳng lặng nhìn, ánh mắt tối om om.
Quách Tề Ngọc bị nhìn mà căng thẳng, đi qua bên này rồi lại qua chỗ khác nhưng ánh mắt sói con vẫn như hình như bóng nhìn chằm chằm hắn.
Quách Tề Ngọc như có gai ở sau lưng, bưng bê thành công thì đã đầu đầy mồ hôi, không biết là mệt do bị nhìn hay do khuân vác.
Buổi tối hai người đơn giản ăn một chút, Quách Tề Ngọc để nhóc con tự mình đọc sách, mười giờ đúng lên giường ngủ.
Chính hắn đi ra cửa tới nhà hàng làm việc.
Về nhà đêm đã khuya.
Mở cửa, ánh đèn ấm áp màu vàng hiện ra, Quách Tề Ngọc cả người thả lỏng, nhóc con đang ở trên giường thiu thiu ngủ.
Thân thể nho nhỏ cuộn mình trong chăn, có vẻ vô cùng đáng yêu.
Quách Tề Ngọc thưởng thức gương mặt lúc ngủ của tiểu thiên sứ, đột nhiên phát hiện không đúng, thiên sứ khuôn mặt nhỏ làm sao còn mang theo hai dòng nước mắt?
Đứa nhỏ đã khóc.
Quách Tề Ngọc nghĩ, tại sao nhóc lại khóc?
Nhìn kỹ lại, Quách Tề Ngọc cảm thấy không đúng, nhóc con tựa hồ ôm món đồ gì đó, hắn cẩn thận từng li từng tí một – mở ra một góc chăn.
Là áo ngủ của hắn!
Quách Tề Ngọc đầu óc linh quang chợt hiểu rõ ra, có chút đau lòng lại có chút đắc ý: Từ lúc nào sói con ỷ lại vào mình?
Hắn rửa mặt, ngồi trên giường nhìn lá thư, đem thân thể mình bọc chăn ấm áp, xuống giường rón rén mang nhóc con ôm lấy đi về phía phòng mình.
Nhóc con tỉnh lại, hơi nghi hoặc một chút nhìn hắn.
Quách Tề Ngọc nhìn thấy tròng mắt đen láy bên trong ngậm đầy oan ức, lòng hắn mềm nhũn, hôn một cái lên trán nhóc con.
“Anh có chút sợ hãi, em ngủ cùng anh được không?”
Nhóc con gật gật đầu, nép mình trong lồng ngực Quách Tề Ngọc, tìm nơi thoải mái nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong ánh mắt nghi hoặc của Quách Tiểu Bắc – Quách Tề Ngọc thu dọn giường mang đi hủy.
Ăn xong điểm tâm, Quách Tề Ngọc thay quần áo cho Quách Tiểu Bắc, cường điệu giọng một lần nữa: “Em nhất định phải ngoan ở nhà đọc sách, không nên chạy lung tung, biết chưa?”
Khẽ gật đầu đáp lại, Quách Tề Ngọc vẫn có chút không yên lòng.
Thế nhưng hắn cũng không muốn để cho Quách Tiểu Bắc chính mình chờ ở trong nhà, tối hôm qua Tiểu Bắc trên mặt hai dòng nước mắt đã để hắn tan nát cõi lòng thành thủy tinh tan vỡ.
Vì lẽ đó, hắn chuẩn bị mang theo Tiểu Bắc đi làm.
Nhà sách có quy mô nhất định, cũng có khu vực chuyên dành cho thiếu nhi, mỗi ngày – đặc biệt là cuối tuần sẽ có thật nhiều đứa trẻ ngồi ở nơi đó đọc sách.
Chị Mã bên ngoài là một người rất sạch sẽ.
Khu nhà sách thiếu nhi nằm tận cùng bên trong, cha mẹ đưa mấy đứa nhỏ đi ra đi vào, coi như không mua sách cũng sẽ mua chút tạp chí, vì lẽ đó tuy rằng khu thiếu nhi sách không hề quý trọng, rất dễ dàng liền tổn hại thế nhưng chị Mã không đóng cửa khu này.
Quách Tề Ngọc liền chuẩn bị để Quách Tiểu Bắc đi đến khu vực sách thiếu nhi làm một ngày!
Hắn không đi cùng Quách Tiểu Bắc vào cửa, mà để Quách Tiểu Bắc vào trước, chính mình đứng bên ngoài, mới đi vào chỗ chị Mã đưa tin.
Chị Mã nói 10 giờ sẽ có chuyến sách mới đến, Quách Tề Ngọc trước đây công tác chính là thu dọn sách.
Quách Tề Ngọc đầu tiên lựa chọn khu nhi đồng.
Nhìn thấy Quách Tiểu Bắc yên lặng – ngồi ở trong góc cúi đầu nhìn sách trong tay, trên lưng Quách Tề Ngọc chuẩn bị ấm nước Thất Tinh bọ rùa cái yên phận không lấy xuống.
Quách Tiểu Bắc cũng nhìn thấy hắn, Quách Tề Ngọc hướng hắn cười cười, đi tới bên cạnh hắn, cùng Lý Thư một bên nói chuyện cùng hắn.
Lúc này còn rất sớm, khu thiếu nhi chỉ có một mình Quách Tiểu Bắc.
“Tiểu Bắc, buổi trưa muốn ăn gì?”
“…”
“Muốn ăn sủi cảo không?”
Kỳ thực nói lời này cũng hơi phí, sáng sớm hôm nay hắn làm nhân bánh sủi cảo, Quách Tiểu Bắc đưa muối cho hắn, sắp xếp đặt trong thùng giữ ấm đậy nắp lại.
Quách Tề Ngọc kiên quyết không ăn đồ ăn thừa, nhất định phải làm cho nhóc con ăn thức ăn mới mẻ đầy dinh dưỡng.
Hơn nữa, trong lòng hắn yên lặng quyết định, hắn muốn càng thêm nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ chính mình có năng lực đi nhận nuôi Quách Tiểu Bắc.
Để nhóc con có tên chân chính – họ Quách, tên Tiểu Bắc!
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Quách Tề Ngọc trong lòng liền hào hùng vạn trượng.
Nói thí dụ như vào giờ phút này!
Nhưng loại hào tình vạn trượng này, ở 10 giờ chuyển xong lời bạt biến mất không còn một mống.
Nhìn hắn dáng vẻ gầy gò ốm yếu, dùng nửa giờ cũng gắng gượng đem một xe sách chuyển xong, chị Mã kêu hắn đi nghỉ một lát, ăn cơm trưa, chờ cô mang hóa đơn kiểm kê, buổi chiều còn muốn thu dọn đống sách.
Quách Tề Ngọc cùng Quách Tiểu Bắc núp ở phía sau cửa, ăn sủi cảo đầy thơm ngát.
Sau khi ăn xong, Quách Tề Ngọc cầm ấm nước hình Thất Tinh bọ rùa nước đi đến khu công nhân đổ nước vào ấm.
“Tiểu Bắc, kiên trì thêm một buổi chiều, sau đó chúng ta về nhà nha!”
Hắn sờ sờ đầu nhóc con.
Bởi vì buổi chiều muốn trở về làm cơm, Quách Tề Ngọc bất đắc dĩ về sớm hơn một giờ và ít đi tiền lương một giờ đó.
Về đến nhà, vội vội vàng vàng làm cơm cho tốt, lại cấp tốc ăn xong, hắn mang theo Quách Tiểu Bắc đi tới nhà hàng.
“Tiểu Quách, đây là con nhà ai đây?”
Thật vất vả xong mới hết việc, Quách Tề Ngọc ngồi ở góc tối yên tĩnh đọc sách, Quách Tiểu Bắc chuẩn bị về nhà, chị Lý nhịn một buổi tối rốt cuộc lời nói cũng buột miệng ra.
Quách Tề Ngọc có chút ngại ngùng cười cười, “Em của em đó, để nó một mình ở nhà không yên lòng, phiền phức đến chị Lý rồi.”
“Không phiền phức.” chị Lý xua tay, đứa bé này rất đẹp đẽ, lại ngoan không quậy phá, nàng rất hào phóng – để Quách Tề Ngọc mang tới làm linh vật biểu tượng trong cửa hàng.
Quách Tề Ngọc không lấy đồ ăn thừa, chị Lý nhìn cả người hắn đều hợp mắt, nhân tiện nói: “Cậu tối nay không đến dùng cơm, sao thế chị đây bao cơm ăn mà, do đồ ăn không ngon ư?”
Quách Tề Ngọc vội vàng nói: “Không phải, chỉ là do có em trai của em…”
“Đừng lo lắng, cứ mang em trai cậu lại đó ăn là được!”
Quách Tề Ngọc sững sờ, gật gật đầu, “Cảm ơn chị Lý, tiền cơm của nó cứ trừ thẳng vào lương em đi.”
Chị Lý hài lòng gật đầu, “Như vậy là yên tâm rồi nhé, chỉ là thêm một đôi đũa và một cái chén.”
(Hết chương 6)
Lời editor: chương gì dài khủng khiếp dã man, dạo này nghỉ edit ăn Tết nên nhìn chương này nước mắt tuôn rơi, à tuy mình edit 2 bộ nhưng cứ cách 1 chương bộ này thì mình mới edit chương mới của bộ kia nên mong các bạn đừng hối mình nhé. Vì ngoài edit ra mình còn công việc xã hội bên ngoài nữa.