Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lão giả gật đầu:
- Ta đúng là người của thư viện vạn năm trước! Ta tên là Hồng Nhân! Không biết ngươi từng nghe qua tên ta??
Nhất Thành lắc đầu cười khổ, một năm hắn chỉ lo việc của hắn, chả quan tâm điều gì! Thế nên người ở hiện tại còn không rõ huống chi là vạn năm trước.
- Xin lỗi! Tiểu bối chưa nghe qua bao giờ!
Nghe câu trả lời của Nhất Thành; mấy lão già khác cố nhịn cười. Lão Hồng Nhân này lúc nào cũng tự vỗ ngực nói danh tiếng mình để lại sẽ được tiểu bối của Huyết Nguyệt thư viện đời đời nhớ mãi, vậy mà giờ lại có người thư viện không biết lão.
Hồng Nhân hỏi lại lần nữa:
- Ngươi chưa bao giờ nghe qua tên ta?
Nhất Thành lại lắc đầu. Những người khác đã nhịn không được cười thành tiếng. Mỹ phụ mở miệng nói:
- Hồng Nhân đừng cố nữa! Tiểu tử này thật sự không từng nghe qua tên ngươi. Sau này đừng có khoe mẽ danh tiếng ngươi với bọn ta nữa nhé.
- hì hì hì
Tiếng cười làm Hồng lão ngượng đỏ mặt. Lão trừng mắt nhìn Nhất Thành. Nhất Thành chỉ gãi gãi đầu không biết làm sao.
Nhất Thành lấy quyền chủ động hỏi:
- Các vị tiền bối, có thể cho ta biết tình hình trong này là thế nào không?
Hồng Lão thấy hắn hỏi thì trở nên nghiêm túc hẳn đi! Dù sao làm tiền bối người ta, không nhận ra hắn nhưng không thể để mất mặt được:
- Nơi này thì chúng ta không biết gọi là gì nhưng đây là nơi giam giữ tù nhân như chúng ta. Có điều nơi đây chỉ giảm giữ pháp sư cực mạnh, còn lại đều bị giết khi bị bắt giữ.
Nhất Thành khó hiểu nhưng cũng cảm thấy buồn cười. Lão nói vậy nghĩa là tự khen mình rất mạnh rồi còn gì. Hắn hỏi:
- Vậy mục đích giam giữ các vị để làm gì? Chắc không phải rảnh quá hành hạ chơi thôi chứ!? Với lại những dây quấn quanh thân thể các vị tiền bối không đơn giản chút nào.
Hắn biết mục tiêu là biến bọn họ thành quái dị, nhưng có vẽ để biến mấy lão tiền bối này thành quái dị thì không đơn giản như vậy. Phải có một thủ đoạn phi thường nào đó? Hồng Nhân cùng mấy lão kia gật đầu tán thưởng. Lão Nhất Ma lên tiếng:
- Ngươi cũng nghĩ đến những điều này đã là rất tốt. Nhận ra điều mà người khác ít chú ý đến!? Ngươi đoán thử xem cây này đang làm gì?
Nhất thành quan sát thì thấy hai sợi dây leo đang quấn từng người. Ở phần trói, dây lại mọc ra gai nhọn, đâm sâu vào thân thể của mỗi người. Chúng quấn rất chặt, thậm chí đè ép da thịt của bốn người này. Nhất thành đứng đó bất động một lúc. Tinh thần, linh hồn, và tâm trí đều tập trung vào quan sát dây leo. Có điều làm thế đã đưa hắn vào một tình trạng kỳ dị.
Ngay khi hắn đứng bất động, mấy lão giả cũng trợn tròn mắt nhìn hắn. Linh Lung khó hiểu nhăn mày. Nàng cảm giác có gì đó khác thường nhưng không thể hiểu rõ cảm giác kia là gì.
Giờ đây Nhất Thành giống như một hố đen sâu thẩm, không ai có thể nhìn thấu hắn. Đúng hơn là giờ này hắn không phát ra một chút hơi thở của sự sống nào. Hắn đứng ở đó nhưng nếu không dùng mắt nhìn thì sẽ không thể phát hiện được. Đây là lợi ích của hai loại thể chất mang lại, có điều Nhất Thành không biết trong lúc mình tập trung đã tiến vào tình trạng kỳ dị này.
Đối với mấy lão mà nói việc của Nhất Thành vừa làm đã vượt qua sự hiểu biết của họ. Những người có thể thu liễm khí tức đến mức che đi sự sống của mình hầu hết đều là những pháp sư cực kỳ mạnh mẽ. Đến chính bọn họ cũng không thể làm đến hoàn hảo như Nhất Thành. Nhưng tên tiểu tử này từ lúc bước vào đây, cơ thể chỉ tỏa ra một chút pháp lực rất yếu kém, chắc chắn không đến cấp S vậy mà lại có thể làm được.
Nhất Thành tĩnh lại, nhìn quanh mọi người. Thấy tất cả mọi người chằm chằm nhìn mình thì tỏ ra khó hiểu. Hắn gãi gãi đầu quay sang hỏi Linh Lung:
- Linh Lung, có chuyện gì thế? Sao lại nhìn ta như vậy?
Linh Lung chỉ lắc đầu không nói gì. Hắn quay qua nhìn đám lão nhân như muốn hỏi chuyện gì. Hồng Nhân hỏi ngược lại hắn:
- Ngươi không biết chuyện gì?
Nhất thành thành thật lắc đầu. Mấy lão nhìn nhau một cái rồi như đạt thành hiệp nghị cho qua việc này. Nhất Ma hỏi:
- Nhìn ra được gì chưa?
Nhất Thành gật đầu:
- Dây leo kia có hai sợi trói chặt các vị tiền bối. Nhìn thì giống một nhưng thật ra là hai. Gai nhọn thì lại cắm sâu vào thân thể. Nhìn thì chỉ như tra tấn và trói chặt nhưng hai sợi dây leo này lại có tác dụng khác. Một sợi dùng để hút pháp lực, máu để kiềm chế Magic Plate của các vị tiền bối. Một sợi khác lại truyền vào cơ thể tiền bối một lượng hắc khí nhất định để ăn mòn thân thể và tâm trí. Nói ăn mòn thì không đúng, nói đồng hoá thì đúng hơn. Nhưng pháp lực của bốn vị tiền bối rất thuần tuý, cơ thể và linh hồn được pháp lực hùng hồn của mình bảo vệ nên việc hắc khí đồng hoá diễn ra lại rất chậm chạp. Nhưng đã qua vạn năm, pháp lực dù mạnh đến đâu cũng không thể mãi kéo dài, may mắn cơ thể các tiền bối tự động hấp thu năng lượng ma pháp bên ngoài, dù không nhiều nhưng cũng đủ giúp các vị chèo chống đến bay giờ nhưng vì việc đồng hóa đã diễn ra vạn năm nay, các vị tiền bối không còn nhiều thời gian nữa. Hắc khí đã sắp xâm nhập linh hồn lẫn Magic Plate. Lúc đó thì sẽ bị hắc khí đồng hoá, biến thành Quái Dị. Không biết ta nói đúng không? Mục đích giam giữ là biến các vị thành quái dị nhưng việc này cần rất nhiều thời gian và phụ thuộc vào cái cây cổ thụ phía sau kia.
Hắn vừa dứt lời, mấy lão nhân đầy vẻ kinh ngạc không thôi. Trên mặt hiện lên vẻ vui buồn lẫn lộn. Mỹ phụ trung niên lên tiếng:
- Haizzz, vạn năm qua đi không biết bên ngoài thế nào nhưng từ ngươi ta chỉ có thể nói, quá tài giỏi. Thực sự chúng ta đã già rồi, thời dại này đã không còn thuộc về chúng ta. Không biết Nhật Nguyệt thư viện sao rồi? Hy vọng vẫn phát triển tốt!
Nhất Thành kinh ngạc hỏi:
- Tiền bối là người của Nhật Nguyệt thư viện?
- Ta quên giới thiệu. Ta họ Du tên Dung, là người thư viện vạn năm trước.
Lúc này, lão nhân còn lại cũng lên tiếng giới thiệu mình:
- Ta là Hoả Dục đến từ Ngũ Hành Tông.
Nhất Thành kinh ngạc, không nghĩ đến đây đều là tiền bối của các phái lớn. Đúng lúc này, Hông Nhân hỏi:
- Tình hình của Huyết Nguyệt sao rồi? Ngươi nói một chút tình huống bên ngoài đi, mà sao các ngươi lại có thể đến đây. Lần trước tiểu nữ oa kia đến mà chúng ta không có cơ hội trao đổi.