Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mai Tranh nói:
- Được rồi, hai ngươi đừng mèo khen mèo dài đuôi nữa. Tống Thời, rượu và thuốc lá này thuộc về ngươi. Tô Mộc, trong bao bên kia có hai bao thuốc lá, để trong chỗ ta cũng vô dụng, cầm đi hút. Sau này rảnh rỗi nhớ gọi điện cho ta, có gì không hiểu cứ hỏi ta.
Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Vâng thưa sư phụ!
Tô Mộc và Mai Tranh trò chuyện suốt mấy tiếng, sau đó hắn xách đồ rời khỏi sân.
Tống Thời nhìn bóng lưng Tô Mộc biến mất, gã ngừng cười, biểu tình nghiêm túc nói:
- Mai lão, tại sao để Tô Mộc xông pha quan trường? Người như Tô Mộc chỉ cần Mai lão gật đầu thì hắn có thể nổi bật trong Long nha. Cho thêm thời gian, Tô Mộc thay thế tôi cũng không thành vấn đề. Tô Mộc ở lại quan trường thì uổng quá.
Mai Tranh chắp hai tay sau lưng, đứng dưới cây liễu xanh nhạt, lạnh nhạt nói:
- Đáng tiếc? Đúng vậy, Tô Mộc rất có thiên phú, lúc trước ta chọn hắn cũng vì vậy. Không biết ai đặt nền móng giúp hắn mà vững chắc như thế, trong vòng bốn, năm năm đã tu luyện Hình Ý quyền đến trình độ này.
- Nhưng ngươi nói uổng thì ta không đồng tình. Thời buổi hiện nay làm quan tốt càng hữu dụng, có giá trị với đất nước hơn là lính tốt. Ta biết con người của Tô Mộc, hắn không có bối cảnh lai lịch hiển hách, chỉ là đứa trẻ nhà nông cực kỳ bình thường.
- Nhưng xuất thân như vậy, trong bốn năm học đại học Giang Nam hắn không tiện không kiêu, đối nhân xử thế có nguyên tắc của mình. Không tự ti vì điều này, không ghét giàu. Người như Tô Mộc đặt trong quan trường tôi luyện sẽ có tác dụng lớn, nếu may mắn có thể phong hầu bái tướng.
Tống Thời lắc đầu, nói:
- Nhưng tôi vẫn thấy tiếc.
- Tiếc cái gì? Ai nói Tô Mộc làm quan thì không thể làm thứ khác?
Mai Tranh lớn tiếng nói:
- Đừng quên hắn là đồ đệ của Mai Tranh ta!
Mắt Tống Thời sáng rỡ:
- Ý của Mai lão là...?
- Ta không nói gì hết, tự mình ngộ đi.
Mai Tranh xoay người vào phòng, bỏ lại Tống Thời ngây người một lúc sau cười tủm tỉm ômg thùng giấy rời đi.
Mỗi lần Tô Mộc trò chuyện với Mai Tranh thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Tô Mộc ra khỏi rừng trúc, bên ngoài trời đã hoàng hôn. Tô Mộc nghĩ chuyện nên làm đều đã hoàn thành, hắn không đi tìm Diệp Tích, cất bước đi hướng ký túc xá nghiên cứu sinh. Tô Mộc biết rất rõ ngõ ngách trong đại học Giang Nam nên không cần tìm kiếm lung tung.
- Đêm nay chúng ta đi ăn cái gì?
- Hay đi xem phim?
- Hình như quảng trường có vũ hội lộ thiên, mấy cô gái vũ nữ rất đẹp, đi thử không?
Tô Mộc đi trên đường vườn trường, nhìn các nam nữ lướt qua người mình, nghe lời bọn họ nói. Tô Mộc nở nụ cười đã lâu không thấy. Một năm trước Tô Mộc cũng giống bọn họ, tùy ý đi trong sân trường, nói cười với huynh đệ chung ký túc xá.
Nhưng có ai ngờ một năm sau Tô Mộc trở thành trưởng trấn Trấn Hắc Sơn? Chuyện đời khó đoán, đời người vô thường, câu này không sai.
Trước ký túc xá nghiên cứu sinh đậu một chiếc xe đắt tiền rất chói mắt. Trên xe đặt bó hoa hồng rực rỡ, nhiều như biển hoa, tỏa mùi thơm ngát.
Bởi vì là lúc hoàng hôn, nắng chiều chiếu rọi nhìn càng kích thích hơn. Người tới lui không kiềm được đứng lại. Nữ thì mắt hâm mộ, nam thì nhăn nhó nhìn nam nhân tựa vào xe đắt tiền, lòng thầm rủa.
Nam nhân cười tươi nói:
- Tích Tích, em hãy cho anh cơ hội đi, đêm nay anh mời em ăn cơm được không? Nể mặt đi.
Diệp Tích liếc hoa hồng, thản nhiên nói:
- Tôn Tân, đừng nằm mơ nữa. Tôi nói rồi, tôi và anh không có khả năng. Sau này làm phiền anh đừng làm chuyện như vậy nữa.
Nữ nhân bị theo đuổi là Diệp Tích.
Nam nhân thâm tình lái xe sang là Tôn Tân, lúc trước nói chuyện với Hồ Bình trong biệt thự.
Tôn Tân luôn thiếu gái là bứt rứt, từ lúc thấy Diệp Tích thì mãnh liệt theo đuổi cô, tấn công dồn dập không ngừng nghỉ.
Tôn Tân hiểu rõ thân phận của Diệp Tích, biết nếu bắt được cô chẳng lẽ ôm mỹ nhân, quan trọng là lôi kéo bố của cô thành cánh tay đắc lực cho bố Tôn Tân. Chỉ cần Diệp An Bang ngã về phía Tôn Tân, bố của gã càng vững vàng trong tỉnh Giang Nam hơn.
Tôn Tân mỉm cười nói:
- Tích Tích, em đừng như vậy nữa, hãy đồng ý lời mời của anh đi. Nhìn xem những đóa hồng này là anh tặng cho em, nhận lấy đi.
Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Đừng kêu tôi là Tích Tích, tôi không quen với anh.
- Tích Tích, anh...
Tôn Tân chưa kịp nói gì thì một thanh âm vang lên sau lưng:
- Người ta đã không cho ngươi kêu mà cứ kêu hoài, có ai không biết xấu hổ như ngươi không?
Tôn Tân tức giận quát:
- Ai đó? Lăn ra đây!
Tô Mộc nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh Tôn Tân.
- Mỹ nữ nể mặt đi, cùng nhau ăn cơm được không? Tặng cô đóa hoa.
Một đóa nguyệt quý rất bình thường trồng trong bồn hoa trường học, hoa nở rộ giữa ngón tay Tô Mộc.
Đám người xem ngây ra.
Mọi người chưa tỉnh táo lại thì Diệp Tích làm hành động khiến bọn họ hóa đá.
- Được thôi!
Mới rồi Diệp Tích lạnh băng bỗng chốc biến sắc mặt, cười chúm chím bước tới trước mặt Tô Mộc, thật tự nhiên kéo tay hắn.
Diệp Tích cúi đầu xuống, ngước mắt lên dịu dàng nói:
- Chúng ta đi đâu ăn?
Đóa nguyệt quý nằm trong tay Diệp Tích, cô đặt bên chóp mũi say mê hít ngửi như thể nguyệt quý hấp dẫn hơn hoa hồng đắt tiền đầy ắp xe.
Tô Mộc cười nói:
- Mỹ nữ, chúng ta đi đi.
Diệp Tích hạnh phúc gật đầu:
- Tốt!
Tô Mộc hỏi:
- Muốn ăn cái gì?
Diệp Tích cười yêu kiều:
- Ăn gì cũng được, em không kén chọn bao giờ.
Tô Mộc lớn tiếng nói:
- Tốt, vậy chúng ta đi ăn quán vỉa hè.
Tô Mộc dõng dạc như thể đi nơi cao cấp hơn cả nhà hàng Tây.
Tình huống gì đây? Rốt cuộc là chuyện gì? Thế giới này hỗn loạn rồi sao? Một đóa nguyệt quý thắng xe hoa hồng, ôm mỹ nhân về?
Nếu không phải ánh mắt Diệp Tích nhìn Tô Mộc rất quen thuộc thì nhiều sinh viên nam sẽ rối loạn thần kinh vì điều này.
Nhưng nam nhân lái xe sang không dễ chịu thua.
Tôn Tân tỉnh táo lại, thấy Diệp Tích khoác tay Tô Mộc sắp đi thì hét lên:
- Hai ngươi đứng lại đó!
Tôn Tân sải bước vọt lên chặn đường Tô Mộc, Diệp Tích.
Diệp Tích nét mặt sa sầm nói:
- Tôn Tân, rốt cuộc ngươi muốn sao?
Tôn Tân hung tợn hỏi:
- Hắn là ai? Các ngươi có quan hệ gì?
Diệp Tích lạnh lùng nói:
- Ngươi là gì của ta? Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?
Tôn Tân quay sang nhìn Tô Mộc, âm trầm nói:
- Tiểu tử, tốt nhất là cách xa Diệp Tích chút, không thì coi chừng đi ra đường bị xe tông.
Tô Mộc liếc Tôn Tân, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
- Ngươi nói sao thì tùy.
Tôn Tân hăm dọa:
- Diệp Tích là nữ nhân mà Tôn Tân ta theo đuổi, trừ ta ra đừng hòng có ai nhúng chàm. Ai dám đụng vào cô ấy thì ta cho kẻ đó chết!
- Chết?
Tô Mộc nhìn Tôn Tân từ trên xuống dưới, quay sang nhìn Diệp Tích, hỏi:
- Bạn học của em?
- Không phải.
Diệp Tích ôm Tô Mộc, nói:
- Hắn không học trong đại học Giang Nam. Tô Mộc, chúng ta đi đi, người này thật rắc rối, ra ngoài rồi em sẽ kể với anh.