Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Mộc ngồi xuống, bưng tách trà đặt trước mặt lên uống giải khát.
- Lạc tổng nói đi, hẹn tôi đến có chuyện gì?
Lạc Khang Hoa cắn môi nói:
- Tô trưởng trấn, lần này tôi lại đây chủ yếu là xin lỗi, trước kia tôi không suy nghĩ chu đáo chuyện của Tô trưởng trấn và Lâm nhi, cho tôi xin lỗi.
Tô Mộc đặt tách trà xuống:
- Khoan.
Sắc mặt Tô Mộc khó xem nói:
- Lạc tổng, tôi nghĩ Lạc tổng đã hiểu lầm. Tôi đồng ý đến đây không phải để nghe Lạc tổng xin lỗi và cũng không cần nói với tôi. Còn nhớ ngày xưa Lạc tổng nói các người làm vậy vì tốt cho Lâm nhi, tôi sẽ không có câu oán hận. Nếu Lạc tổng không còn việc gì khác thì tôi xin đi trước.
- Đừng đừng, tôi không nói, không nói nữa!
Lạc Khang Hoa thấy Tô Mộc đứng dậy định đi thì vội nói:
- Đừng vội, đúng là tôi có chuyện muốn nói với Tô trưởng trấn.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Nói đi, tôi nghe.
Lạc Khang Hoa chính thức chấp nhận sự thật rằng dựa vào mặt mũi của gã nói về Lạc Lâm là không có khả năng. Lòng dạ Tô Mộc cứng rắn, không dao động chút nào. Có thể gỡ nút cần người thắt nút làm, muốn cứu vãn chuyện ngày xưa phải do chính Lạc Lâm cố gắng.
Lạc Khang Hoa trầm giọng nói:
- Tô trưởng trấn, tôi đã nghe nói kế hoạch phát triển Trấn Hắc Sơn. Không giấu gì Tô trưởng trấn, kiến trúc Lạc thị chúng tôi rất có hứng thú với kế hoạch lớn này. Không biết Tô trưởng trấn có thể cho chúng tôi tham gia vào không? Miễn Tô trưởng trấn đồng ý, cái khác không dám nói, kiến trúc Lạc thị cam đoan chất lượng tuyệt đối không có vấn đề gì.
Lạc Khang Hoa biết dùng tiền tài không thể dánh động Tô Mộc, gã nói thẳng mục đích mình đến. Kiến trúc Lạc thị dựa vào xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn tạm thời ổn định, nhưng còn lâu mới thoát khỏi khó khăn. Trừ phi có hạng mục lớn hơn giúp kiến trúc Lạc thị nghịch chuyển hoàn toàn, không thì kiến trúc Lạc thị sớm muộn gì sẽ phá sản.
Quả nhiên là việc này.
Trên đường đến đây Tô Mộc đã đoán được Lạc Khang Hoa hẹn hắn là muốn tham gia xây dựng công trình phát triển Trấn Hắc Sơn. Đầu tư ức vạn vào Trấn Hắc Sơn bày ra đó, tùy tiện chọn một ít đủ cho kiến trúc Lạc thị ăn. Trước kia Tô Mộc có nói miễn kiến trúc Lạc thị xây dựng tốt trường tiểu học Trấn Hắc Sơn, không lừa dối thì hắn sẽ cho bọn họ cơ hội tiếp.
Lạc Khang Hoa nhắc chuyện này chắc vì sợ Tô Mộc nuốt lời, hắn hiểu rõ tâm lý của Lạc Khang Hoa. Tô Mộc không nói gì, Lạc Khang Hoa có suy nghĩ này là bình thường.
Tô Mộc nói:
- Lạc tổng, về xây dựng trong kế hoạch phát triển Trấn Hắc Sơn thì trên trấn sẽ thống nhất sắp xếp, Lạc tổng cứ xem thông báo sẽ rõ. Có một điều xin Lạc tổng yên tâm, miễn tư chất kiến trúc Lạc thị đủ tiêu chuẩn thì ủy ban trấn sẽ đối xử bình đẳng.
Tô Mộc quay đi:
- Nếu không còn chuyện gì khác tôi xin đi trước, tôi không hy vọng chuyện hôm nay xảy ra lần thứ hai. Bàn việc riêng thì tôi vui lòng nói, nhưng bàn việc công thì xin đến văn phòng của tôi.
Xe Tô Mộc rời khỏi trước quán trà, Nghiêm Xuân Hoa xuất quỷ nhập thần xuất hiện.
Nghiêm Xuân Hoa nhìn Lạc Khang Hoa, khẽ hỏi:
- Thế nào? Có được không? Tô Mộc nói sao?
Sắc mặt Lạc Khang Hoa âm trầm nói:
- Không có gì, em cũng biết Tô Mộc sẽ không thu tiền. Tô Mộc chỉ hứa là giải quyết việc công, đối xử công bằng.
Nghiêm Xuân Hoa cười nói:
- Vậy là thành công!
- Cười, cười gì mà cười? Chỉ biết cười!
Lạc Khang Hoa ngước đầu lên trừng Nghiêm Xuân Hoa:
- Lời quan trường thế mà em tin? Có biết kiến trúc Trấn Hắc Sơn lớn cỡ nào không? Đầu tư mấy ức, khúc xương to như vậy kiến trúc Lạc thị chúng ta nuốt trôi nổi sao? Nếu có công ty kiến trúc lớn bên ngoài vào, em nghĩ chúng ta có cơ hội sao? Không thừa dịp bây giờ nịnh bợ Tô Mộc, chờ đến phút cuối đừng nói ăn thịt, không có canh mà húp.
Biểu tình Nghiêm Xuân Hoa thay đổi:
- Nghiêm trọng vậy sao?
Nghiêm Xuân Hoa lải nhải:
- Làm sao bây giờ? Nếu kiến trúc Lạc thị hao hụt thêm nữa thì thật sự sẽ bị hủy.
Mọi thứ Nghiêm Xuân Hoa có toàn dựa vào kiến trúc Lạc thị, nếu không có kiến trúc Lạc thị thì cô có là gì? Không là gì cả. Không thể, tuyệt đối không thể để kiến trúc Lạc thị bị hủy, may mắn lão nương ta còn có hậu chiêu, không tin Tô Mộc không trúng chiêu.
Nghiêm Xuân Hoa nói:
- Được rồi, đừng nhăn nhó nữa, em đã kêu Lâm nhi đi thử.
Lạc Khang Hoa nhỏ giọng nói:
- Giờ chỉ còn biết trông chờ điều này. Hy vọng Tô Mộc nể mặt Lâm nhi mà giúp đỡ chúng ta một chút.
Không trách hai người nghĩ vậy, vì từ khi Lạc Lâm và Tô Mộc lại liên lạc với nhau, đãi ngộ trong đài truyền hình so với trước kia cách biệt một trời một vực. Lạc Lâm được thuyên chuyển từ đài phát thanh ít ai chú ý đến kênh tin tức huyện Hình Đường. Nghe nói Lạc Lâm có khả năng trở thành biên tập viên tin tức huyện Hình Đường, nếu đúng vậy Lạc Lâm sẽ là nữ biên tập số một huyện Hình Đường.
Tất cả điều này đến như thế nào, Lạc Khang Hoa hiểu rõ hơn ai hết.
Rào rào! Rào rào!
Tô Mộc mới ngồi vào xe rời khỏi quán trà Thanh U thì bầu trời sáng sủa đột nhiên thay đổi, đổ mưa như trút nước. Mưa to không ngừng gõ cửa sổ xe, ngoài khung cửa thế giới mông lung. Thời tiết thế này đừng nói lái xe về Trấn Hắc Sơn, đi trong huyện thành đều phải hết sức cẩn thận. Đường đi Trấn Hắc Sơn gặp trời mưa to thế này sẽ bị cấm lưu thông, nếu ai không tin tà, lái xe qua đó chắc chắn xảy ra tai nạn xe cộ.
Tô Mộc thầm quyết định
- Sửa đường, phải nhanh chóng sửa đường thật tốt. Không có con đường đàng hoàng thì dù kéo đầu tư đến cũng không được gì.
Đoạn Bằng hỏi:
- Lãnh đạo, mưa lớn như thế khó tạnh ngay, bây giờ chúng ta đi đâu?
Tô Mộc nói:
- Đi nhà khách Hình Đường.
Nhà khách Hình Đường là nhà khách tốt nhất huyện Hình Đường. Khi đến nơi, Tô Mộc chọn một căn phòng lớn vào ở. Đoạn Bằng lái xe đi bệnh viện. Giữa trưa Tô Mộc uống ít rượu cộng với bên ngoài mưa rơi như trút nước, nên tắm nước nóng xong hắn thay đồ mới, nghỉ ngơi.
Tô Mộc mơ màng thiếp ngủ chuông cửa đột nhiên vang lên. Tô Mộc lười đi mở cửa, nghĩ là phục vụ, hắn xoay người tính ngủ tiếp. Ai ngờ chuông cửa cứ reo mãi không ngừng.
Là ai?
Lòng Tô Mộc rực lửa giận, ai đó không biết quấy rầy người ta ngủ là chuyện đáng hận nhất sao? Nghĩ đến đây Tô Mộc khoác áo ngủ, mặt âm trầm mở cửa. Khi mở cửa ra, nhìn khuôn mặt người đến, hắn ngơ ngẩn.
Chượng 108: Kích động
- Sao là em? Sao em đến đây?
Người đứng trước cửa phòng chính là Lạc Lâm, so với mọi khi thì cô khá chật vật. Lạc Lâm mặc đồ tây màu vàng, ướt mưa làm áo dán sát người, tôn lên vóc dáng nóng bỏng. Nhìn kỹ xuyên qua khe hở hẹp dài có thể thấy đồ lót màu đen.
Tóc Lạc Lâm ướt dính vào mặt, che khuôn mặt cô cũng toát ra phong tình. Đôi giày cao gót thủy tinh nâng Lạc Lâm cao ngang hàng Tô Mộc, đối diện nhau.
Lạc Lâm cười nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ anh không định mời em vào?
Lạc Lâm giơ cái ví lên:
- Giờ em trúng mưa, anh định để em đứng trước cửa này mãi sao?