Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói là không say không về, nhưng ai cũng biết bây giờ là buổi trưa, xế chiều còn phải đi làm, cho nên mọi người vẫn duy trì khắc chế. Kết quả đến cuối cùng chính là lấy trà thay rượu, hơn nữa hẹn lần sau có dịp sẽ uống thêm. Kế tiếp chính là tùy ý nói chuyện phiếm, trong lúc hàn huyên, Đỗ Dã phát hiện Từ Viêm có thể trở thành huynh đệ của Tô Mộc, quả nhiên không phải bình thường. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng ở phương diện trinh sát đã thấy hắn có năng lực rất mạnh.
Có mấy lời chẳng qua là để lộ dấu vết trong lời nói, Từ Viêm có thể bắt được rất nhanh. Phát hiện này khiến cho hai mắt Đỗ Dã tỏa sáng, dưới tay hắn có không ít người rất khá, nhưng không có ai đi chê nhân tài. Nếu lúc này Từ Viêm có thể tới đây, đối với chuyện Đỗ Dã muốn giải quyết vụ án khoa học Phi Long, không chừng sẽ đưa đến trợ giúp không tưởng được.
Dĩ nhiên nhờ trợ giúp như vậy, Từ Viêm cũng có thể tăng thêm một phần chính tích dễ như trở bàn tay, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ tới đây, trước khi đi Đỗ Dã lại nói một lần nữa, chuyện thủ tục sau khi hắn trở về sẽ bắt tay sắp xếp, kêu Từ Viêm bây giờ lập tức chạy về thành phố Thanh Lâm, bàn giao công việc trong tay, chuẩn bị tới đây bất cứ lúc nào.
Kết quả như thế, hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của Tô Mộc. Nhưng như vậy thật ra khiến Tô Mộc rất vui mừng.
- Từ Viêm, cậu không cần ở đây nữa, cậu cũng nghe Đỗ cục nói rồi đấy. Bây giờ lập tức chạy về Thanh Lâm, nói chuyện với Từ thúc, kêu Từ thúc hỗ trợ, mau sớm chứng thực chuyện của cậu. Nếu như Từ thúc bất tiện, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lý bí thư.
Tô Mộc nói.
- Tôi hiểu!
Từ Viêm gật đầu, xoay người quyết đoán rời đi.
Giải quyết xong chuyện này khiến cho Tô Mộc tạm thời thở phào nhẹ nhỏm. Có hứa hẹn của Đỗ Dã, muốn điều động Từ Viêm tới đây, thật ra không có vấn đề gì lớn. Dù sao loại cán bộ cấp bậc giống như Từ Viêm, thật sự không có cách nào đặt trong mắt Đỗ Dã.
- Thời gian trôi qua thật là nhanh, nháy mắt hôm nay đã là thứ sáu rồi!
Tô Mộc lẩm bẩm nói.
Nghĩ đến ngày mai mình sẽ phải đến kinh thành, Tô Mộc liền có chút nhức đầu, không biết đến lúc đó Từ lão sẽ nói cái gì. Thiệt là, Từ Long Tước cũng lưu loát, phủi đít bỏ đi, để lại hậu quả cho mình. Nhưng nghĩ đến cú điện thoại lúc trước của Từ lão, tâm tình khẩn trương của Tô Mộc cũng buông lỏng không ít. Lần này đến kinh thành, ngoài Tây Sơn biệt viện, Tô Mộc còn chuẩn bị đến nhà Quan Ngư, mang chút lễ vật cho mẹ nàng. Dù sao bất kể nói thế nào, Quan Ngư cũng là hắn mang đi, dù thế nào cũng phải để mẹ nàng an tâm mới được.
Chỉ là nhớ đến Chu Phụng Tiền đứng sau lưng Quan Ngư, trong lòng Tô Mộc mơ hồ có mong đợi, không biết lần này có thể có cơ hội gặp vị Chu lão này hay không.
Đợi đã!
Thứ sáu! Tô Mộc đưa mắt nhìn Từ Viêm rời đi, vừa nghĩ sẽ đi dạo một lát, đột nhiên dừng bước, trong đầu chợt hiện ra quan bảng, tin tức trên quan bảng liên quan đến Trương Quan Trung rõ ràng cho thấy. Không sai, chính là thứ sáu, chính là hôm nay, Trương Quan Trung sẽ bị lột chức nhân viên phòng làm việc cục văn hóa.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp lấy điện thoại gọi đi, bên kia Vũ Phượng giống như đang chờ chờ cú điện thoại này, trong nháy mắt điện thoại vang lên liền nhanh chóng mở máy. Đợi sau khi nàng nói ra tất cả mọi chuyện, sắc mặt Tô Mộc đang từ vui sướng biến thành âm trầm.
Không ngờ, Trương Quan Trung nhìn sảng lãng như thế lại gặp phải chuyện như vậy!
Thật ra chuyện này nói ra rất đơn giản, đó chính là gia gia của Trương Quan Trung, ngụ ở thôn trong thành. Một lần hoàng hôn ra ngoài tản bộ, bất hạnh gặp phải một đám đua xe. Ngươi nói các người đua xe thì đua xe, tại sao lại đua trong thôn? Tại sao lại lựa chọn thành khu cũ làm đường đua? Tại sao sau khi đụng vào người, chẳng những không ở lại cứu người, còn nghênh ngang rời đi?
Sau Trương Quan Trung căn cứ vào miêu tả của mọi người, cộng thêm điều tra lúc ấy của bộ phận cảnh sát giao thông, xác định bọn đua xe này là ai, người đụng vào gia gia của Trương Quan Trung là người nào, cũng bị hắn điều tra được. Nhưng điều tra được thì sao, Trương Quan Trung dù cứng rắn vẫn không có cách nào làm gì được đối phương. Sau khi tố cáo, pháp viện ban đầu không chấp nhận, sau này tiếp nhận lập án lại kéo dài mãi đến bây giờ không mở phiên toà.
...,
Tình cảnh chán chường như vậy khiến cho Trương Quan Trung nghĩ tới cách giải quyết riêng, muốn đối phương phải trả tiền thuốc thang cho gia gia của hắn, sau đó chịu nhận lỗi, yêu cầu như thế rất quá đáng sao? Một chút cũng không quá đáng! Nhưng đối phương dám phát ngôn bừa bãi, đừng nghĩ đến chuyện hắn cúi đầu xin lỗi gia gia của Trương Quan Trung, đừng có nằm mơ, từ bỏ ý định đi!
Thậm chí đối phương chẳng những phát ngôn bừa bãi như vậy, hơn nữa cũng đích xác làm như vậy!
Sau khi đối phương phát ngôn bừa bãi, Trương Quan Trung vốn sẽ được đề bạt, lập tức bị quét xuống. Cái này cũng chưa tính, cục văn hóa bây giờ còn muốn loại bỏ hắn. Đây không phải là khinh người quá đáng sao? Chẳng lẽ bởi vì đối phương là con trai duy nhất của thường ủy thị ủy, bí thư khu ủy khu Triều Nhan Yến Nguyệt Dung là có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như vậy sao?
Thật ra, chuyện này không phải do con trai của Yến Nguyệt Dung làm, con trai của nàng chỉ chịu trách nhiệm tổ chức, thích chơi những trò cảm giác. Người chân chính đụng vào gia gia của Trương Quân Trung chính là nhi tử của cục trưởng cục văn hóa thành phố Cổ Lan, Cao Bằng Phi. Nhưng ai bảo Cao Bằng Phi là theo Yến Tiễn xen lẫn, Yến Tiễn lại là người trọng nghĩa khí, liền gánh lấy chuyện này, cho nên mới phải lên tiếng làm khó Trương Quan Trung.
- Tô chủ nhiệm, Yến Tiễn thật ra cũng không làm sao lên tiếng, người chân chính động thủ vẫn là Cao Bằng Phi, bởi vì cha hắn là cục trưởng cục văn hóa, cho nên muốn thu thập Trương Quan Trung hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Yến Tiễn lên tiếng, thật ra chính là giả truyền thánh chỉ của Cao Bằng Phi, bởi vì cho đến hiện tại, cũng không có tin tức xác thực nói Yến Tiễn chịu trách nhiệm chuyện này. Hơn nữa theo như tin tức tôi thăm dò được, Yến Tiễn gần đây còn cố ý lạnh nhạt với Cao Bằng Phi.
Vũ Phượng hơi chút dừng lại tiếp tục nói.
- Tôi biết rồi!
Tô Mộc lãnh đạm nói.
Bất kể chuyện Vũ Phượng nói là thật hay giả, chuyện này chung quy vẫn có liên quan đến Yến Nguyệt Dung. Nếu như ban đầu con trai cô ta không tổ chức đua xe, làm sao lại phát sinh chuyện phiền toái như vậy? Đụng vào người chẳng những không xin lỗi, chẳng những không dừng lại cứu người, ngược lại còn nghênh ngang rời đi, cái này còn ác liệt hơn cái gọi là gây chuyện mà bỏ chạy tính. Yến Nguyệt Dung giám thị bất lực, tuyệt đối trốn không thoát trách nhiệm.
- Cao Bằng Phi, cha là cục trưởng cục văn hóa Cao Viễn. Lẽ nào Cao Viễn lại không biết chuyện này sao? Tốt nhất không biết, nếu biết còn làm như vậy, vậy ngươi chính là một cục trưởng khốn kiếp rồi!
Tô Mộc nghĩ tới đây, không chút do dự, xoay người đi về phương hướng cục văn hóa. Nếu trong lòng đã quyết định cho Trương Quan Trung làm thư ký của mình, vậy Tô Mộc càng muốn tới gần thực tế tự mình tìm hiểu. Tô Mộc thật sự không thể quên được, khi dập tắt được đám cháy, trên mặt Trương Quan Trung lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái như thế nào.
Nếu ngay cả người như vậy, Tô Mộc gặp được cũng không đi quản, vậy làm quan còn có ý nghĩa gì!
Cục văn hóa.
Khi Trương Quan Trung đến phòng làm việc vào xế chiều, bên tai liền truyền đến thanh âm của chủ nhiệm:
- Trương Quan Trung, hiện tại cậu lập tức tới bộ phận nhân sự, Hoạt trưởng ban có chuyện tìm cậu.
- Được!
Trương Quan Trung không suy nghĩ nhiều, xoay người đi về phía phòng nhân sự. Phòng nhân sự cục văn hóa làm cái gì, đó chính là danh như ý nghĩa. Mà nói đến Hoạt trưởng ban, Trương Quan Trung thật lòng không có bao nhiêu hảo cảm. Hắn sở dĩ rơi vào tình trạng ngày hôm nay, trở thành nhân vật bị mọi người quát đánh ở phòng làm việc cục văn hóa, không có ai muốn nói chuyện với hắn nửa câu, tất cả đều do Hoạt trưởng ban ban tặng.
Hoạt Lưu là thân tín của cục trưởng cục văn hóa Cao Viễn. Đối với chuyện Trương Quan Trung muốn tố cáo Cao Bằng Phi, Hoạt Lưu từng có mấy lần ra ám hiệu với hắn, nhưng cuối cùng Trương Quan Trung đều dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Cũng chính vì như vậy, Trương Quan Trung mới gặp khó khăn trong công việc ở cục văn hóa. Không giống như trước kia, mặc dù Trương Quan Trung không hưởng thụ được vinh quang gì, nhưng tối thiểu cũng là người nào nhìn thấy cũng sẽ chào hỏi.
Hiện giờ thì sao? Không có ai phản ứng!
Giống như Trương Quan Trung trở thành thuốc cao bôi trên da chó, người nào chỉ cần dính vào cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ chịu!
Không ai biết sau khi Trương Quan Trung đi vào phòng làm việc của Hoạt Lưu, đã xảy ra chuyện gì, nhưng đến cuối cùng tất cả mọi người nghe được âm điệu của Trương Quan Trung càng ngày càng cao, thậm chí còn có tiếng vỗ bàn vang lên.
...,
- Hoạt Lưu, anh bớt lấy cái này ra đe dọa tôi đi, Trương Quan Trung tôi không phải người dễ hù dọa đâu, không phải muốn tôi từ chức sao? Ai sợ ai? Nói thiệt cho anh biết, công việc này lão tử đã sớm không muốn làm! Không cần anh uy hiếp tôi, hiện tại tôi sẽ từ chức, được rồi chứ! Nhờ anh chuyển lời với Cao Bằng Phi, chuyện đụng vào ông nội tôi, tôi và hắn vẫn chưa xong đâu, hắn muốn thông qua phương thức như thế uy hiếp tôi sao, nằm mơ đi! Tôi không tin, bầu trời của thành phố Cổ Lan này là bầu trời của Cao gia hắn? Tôi không tin, trong thiên hạ không còn người nào không nói chuyện lí lẽ!
- Trương Quan Trung, đây là thái độ gì chứ?
- Tôi chính là thái độ như vậy đấy, anh muốn động thì cứ động đi! Còn nữa, Hoạt Lưu Hoạt trưởng ban, anh cũng nên suy nghĩ cho kỹ, bán mạng cho người như vậy, thật sự không đáng giá. Đến cuối cùng, anh sẽ rơi vào kết quả bị bán đứng! Tôi chỉ nói đến thế, trở về tôi sẽ thu dọn đồ đạc, đơn từ chức tôi sẽ nộp tới sau, phiền anh đi giải thích với Cao cục trưởng!
Ầm!
Trương Quan Trung đá cánh cửa, mặt đầy tức giận bước ra khỏi phòng làm việc, ngay khi hắn rời đi, bên trong phòng làm việc truyền ra tiếng chén trà vỡ vụn, sắc mặt Hoạt Lưu vô cùng khó coi, trong mắt phun ra ánh mắt phẫn nộ.
Hoạt Lưu làm sao cũng không nghĩ tới, Trương Quan Trung lại không biết điều như vậy!
Cho ngươi tiền, ngươi không cầm!
Cho ngươi thăng quan, ngươi không gật đầu!
Chuyện thăng quan phát tài tốt như vậy ngươi cũng không muốn, ngươi còn muốn cái gì? Lẽ nào chuyện xin lỗi, thật sự quan trọng như vậy sao? Có thể đổi lấy chỗ tốt sao? Thật không biết tên đầu gỗ nhà ngươi rốt cuộc đang nghĩ như thế nào!
Nếu ngươi còn muốn đối nghịch với Cao công tử, ngươi nên sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi, Cao công tử há lại có thể là người ngươi có thể động đến được sao?
Nghĩ tới đây, Hoạt Lưu cũng không để ý đến chuyện Trương Quan Trung từ chức nữa, lửa giận cũn giảm bớt không ít, tức giận với một người như vậy có lợi ích gì. Có công phu như vậy, chẳng bằng tiếp tục đi biểu thị lòng trung thành.
- Cao công tử, chuyện kia tôi đã làm xong rồi, không sai, chuyện chính là...
Hoạt Lưu căn bản không nghĩ đến, khi hắn đang ở bên này gọi điện thoại, Tô Mộc cũng vừa vặn xuất hiện bên ngoài cục văn hóa.