Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cánh cửa vừa mở ra lại bị hung hăng đóng lại. Càng là thời điểm như vậy, song phương chọn lựa thái độ mặc kệ, tình huống sẽ càng hỏng bét. Luồng hỏa khí kia nếu không phát tiết ra, tuyệt đối sẽ không có cách nào dừng lại.
Đây cũng là việc Tô Mộc cần phải làm hiện tại.
Đối mặt với yêu tinh mê hoặc như Chu Từ, sức chống cự của Tô Mộc vốn rất yếu kém, chưa nói đến hiện tại Chu Từ lại còn hấp dẫn như vậy. Khi hai tay Tô Mộc ôm Chu Từ vào trong ngực, cảm thụ được luồng mê hoặc của nữ nhân thành thục này phón thích ra, ngọn lửa trong bụng càn dâng trào. Nhưng khi hắn sắp trở thành mãnh thú, ai ngờ điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Chết tiệt, người nào lại gọi đến vào lúc này!
- Anh nghe đi!
Chu Từ nói.
Tô Mộc có thể không nghe sao? Sau khi tiện tay nhấc điện thoại, nghe được bên kia truyền đến tạp âm cực lớn, sắc mặt hắn liền trở nên âm trầm. Khốn khiếp, Hạ gia các ngươi định chơi với ta đến cùng sao? Nếu như vậy, vậy ta sẽ chơi đến cùng.
- Tôi lập tức qua đó!
Tô Mộc cúp điện thoại, bất đắc dĩ cười một tiếng với Chu Từ:
- Anh có chút chuyện phải đi xử lý.
- Đi đi, buổi tối em ở nhà chờ anh.
Chu Từ cười nói.
- Tốt!
Tô Mộc gật đầu.
Hai người chỉnh sửa quần áo, sau khi xác định không có gì dị thường, mới đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Tiễn Chu Từ đưa về, Tô Mộc liền chạy đến phân cục công an khu Cao Khai. Ngay cả Trương Quan Trung cũng có thể nhìn ra tâm tình của hắn bây giờ rất khó chịu, chẳng qua rốt cuộc là người nào trêu chọc hắn? Chẳng lẽ là đám người của hóa chất Húc Thịnh đang nhốt trong phân cục công an sao? Nếu thật sự như vậy, vậy các ngươi gặp phiền phức rồi.
Phân cục công an Khu Cao Khai, đại sảnh lầu một.
Nơi này đích xác là vô cùng ồn ào, vừa rồi người gọi điện cho Tô Mộc chính là Từ Viêm, hắn không phải muốn cầu cứu, mà là muốn nhận được một đáp án từ chỗ Tô Mộc, chuyện này nên làm như thế nào. Chỉ cần Tô Mộc cho ra đáp án, Từ Viêm tuyệt đối sẽ động thủ rất lưu loát. Nếu như không phải vì trước đó không biết ranh giới cuối cùng của Tô Mộc ở đâu, Từ Viêm sao lại để cho Hạ Hà gây nhốn nháo nơi này.
- Các vị còn đứng ngây ra đó làm gì? Biết tôi là ai không? Tôi là Hạ Hà. Là chủ tịch hóa chất Húc Thịnh, hôm nay tôi tới đây, chính là muốn mang người của hóa chất Húc Thịnh đi. Các vị làm vậy là có ý gì? Cho dù người của hóa chất Húc Thịnh chúng tôi có chuyện, chúng tôi có thể tự giải quyết, nếu không được thì có cục công an huyện Hoa Cổ giải quyết, từ lúc nào lại đến phiên phân cục công an khu Cao Khai các vị nhúng tay vào?
- Hôm nay tôi cứ đứng ở đây, nếu các vị không cho tôi gặp công nhân của tôi, tôi sẽ không đi. Gọi điện thoại đi, kêu đoàn luật sư của hóa chất Húc Thịnh chúng ta tới đây. Hôm nay tôi nhất quyết phải có một câu trả lời, nếu không tôi sẽ kiện bọn họ. Phân cục công an các vị thật sự nghĩ, tôi không có cách nào sao? Các ngươi bắt người có đúng quy trình không?
- Chỉ là một chút chuyện nhỏ đã bị các vị náo thành lớn như vậy, các vị muốn làm gì? Không phải là muốn phạt tiền sao? Bao nhiêu tiền tôi đưa. Nói đi, Hạ Hà tôi tuyệt đối sẽ không nhăn mặt. Các vị phạt tiền không phải vì kiếm tiền sao? Mau thả người ra, tôi chẳng những nộp phạt tiền cho các vị, còn có thể đóng góp chút tài chính cho phân cục công an các vị.
...
Thân thể mập mạp của Hạ Hà cứ như vậy đứng trong đại sảnh, hồn nhiên không để ý tới người làm việc đây, không kiêng sợ hét lên. Bên cạnh hắn đi theo một luật sư, hắn lại không làm ra cử động gì quá đáng, cộng thêm Hạ Hà còn là uỷ viên chính hiệp huyện Hoa Cổ, thân phận như vậy cộng chung lại một chỗ, thật sự khiến cho đám nhân viên cảnh sát bên cạnh không dám động đến hắn.
- Từ cục trưởng. Tôi nói xong rồi, các vị định thế nào?
Hạ Hà nhìn Từ Viêm hỏi.
Thần sắc Từ Viêm bất thiện quét về phía Hạ Hà, khóe miệng lộ ra nụ cười đùa cợt, nhưng trong nháy mắt biến mất, nhanh đến mức làm cho người ta cũng hoài nghi, Từ Viêm vừa rồi rốt cuộc có cười hay không. Từ Viêm đã nhận được tin chính xác từ Tô Mộc, khi nhìn về hướng Hạ Hà, đã không còn chần chờ như vừa rồi.
- Hạ chủ tịch, công nhân của quý công ty có nghi ngờ tham gia vào một vụ ẩu đả, chúng tôi là dựa theo quy định đưa bọn họ về đây xét hỏi, nếu như chứng minh bọn họ không có chuyện gì, chúng tôi sẽ nhanh chóng thả bọn họ ra. Trước đó, ai tới nói gì cũng không được.
Từ Viêm thản nhiên nói.
Hạ Hà nghe nói như thế, sắc mặt không khỏi âm trầm:
- Từ cục, đây là ngài không muốn nể mặt tôi?
- Nể mặt ngài? Hạ chủ tịch, lời này của ngài có ý gì, chúng tôi chưa bao giờ nể mặt ai, chúng tôi chỉ là dựa theo luật pháp làm việc, chẳng lẽ ngài muốn cho chúng tôi làm trái pháp luật sao?
Từ Viêm kiên quyết nói.
Chính là hai câu nói nghe như rất bình thường này, đến tai đám người Nhâm Lập Quyên đều hăng hái vô cùng. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ cục trưởng Từ Viêm, không để ý đến uy hiếp của Hạ Hà, đi theo cục trưởng như vậy làm việc, hăng hái vô cùng. Không nghe thấy vừa rồi Hạ Hà nói những gì, lại dám ở đây tiến hành vũ nhục nhân thân bọn họ.
Đám nhân viên cảnh sát của phân cục, nghe Từ Viêm nói, nhìn ánh mắt của hắn, bất giác đưa ra so sánh giữa Từ Viêm và Mã Minh Sơn trước kia, kết quả bọn họ phát hiện, Mã Minh Sơn mặc dù cũng là cục trưởng, nhưng nói đến quyết đoán, thật sự không có cách nào so sánh với Từ Viêm. Tối thiểu Từ Viêm dám đối đầu với Hạ Hà, dám không để cho hắn tiến lên nửa bước. Nếu đổi lại là Mã Minh Sơn, chỉ sợ đã sớm mời Hạ Hà đến phòng làm việc nói chuyện.
Chiêu bài hóa chất Húc Thịnh, huynh đệ của huyện trưởng huyện Hoa Cổ, thân phận như vậy đối những người khác mà nói, thật sự rất có lực sát thương.
- Từ cục, đây là ngài thật sự muốn vạch mặt với tôi rồi?
Vẻ mặt Hạ Hà dữ tợn hỏi.
- Chúng tôi là theo quy định làm việc.
Từ Viêm không tỏ rõ ý kiến.
- Ngài thật sự không thả người sao? Cho dù ngài không thả người nào, tôi chỉ yêu cầu các vị thả Hạ Tiểu Xuyên ra, hắn không ra tay đúng không? Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với hắn?
Hạ Hà nói.
- Ngài là ai? Tại sao ở chỗ này quơ tay múa chân, cơ quan công an bắt người nào thả người nào, từ lúc nào lại đến phiên ngài làm chủ?
Khi Hạ Hà vừa dứt lời, từ cánh cửa liền truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng, theo đạo thanh âm này vang lên, đám cảnh sát xung quanh nhất thời tránh ra hai bên, đồng thời không hẹn mà cùng hô vang.
- Tô chủ nhiệm!
- Tô chủ nhiệm!
Từ Viêm vội bước lên phía trước.
- Ầm ĩ cái gì, không biết nơi này là nơi nào sao? Là ai, dám ở chỗ này ồn ào? Không biết đây là đang gầm hét cơ quan nhà nước sao? Hành động như vậy không biết ác liệt thế nào sao?
Tô Mộc vừa tiến đến, đã đưa ra nhận xét đáng sợ.
Ta không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần ngươi làm những chuyện này, chính là không đúng, dám ồn ào như vậy, ta sẽ làm cho ngươi chịu không nổi.
Cùng với sự xuất hiện của Tô Mộc, không khí ồn ào vừa rồi nhất thời yên tĩnh, Hạ Hà ngẩng đầu nhìn Tô Mộc đang đứng trước mặt, hai mắt không khỏi nheo lại. Chính là người này đã hạ lệnh bắt Hạ Tiểu Xuyên. Nếu không có Tô Mộc..., Hạ Tiểu Xuyên cũng không có chuyện. Hơn nữa trước khi đến đây, Hạ Hà còn nghe được tin tức từ chỗ Hạ Sơn, nói Tô Mộc thậm chí không nể mặt hắn, điều này làm cho Hạ Hà càng thêm tức giận.
Tô Mộc người chỉ là một tên nhãi ranh, lại dám càn rỡ như vậy?
Ngươi thật sự cho rằng thành phố Cổ Lan là nhà các ngươi sao? Muốn thế nào được cái đó? Đại ca ta nói thế nào cũng là một huyện trưởng, một chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, lấy cái gì so sánh với hắn? Còn không nể mặt đại ca ta, giam giữ cháu ta, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Tô chủ nhiệm, chuyện là như vậy...
Sau khi Từ Viêm đơn giản giới thiệu thân phận của Hạ Hà, Tô Mộc nheo hai mắt, liếc nhìn người đàn ông mập mạp như heo, vừa nhìn hắn đã làm cho người ta cảm giác hắn tuyệt đối là một kẻ tham ô. Cho dù kinh doanh hóa chất Húc Thịnh, cũng là một gian thương cực lớn. Nếu không tại sao hắn có thể biến thành tai to mặt lớn như vậy, hơn nữa trên mặt còn lộ ra ánh sáng lạnh?
- Tô chủ nhiệm, tôi chính là Hạ Hà, là chủ tịch hóa chất Húc Thịnh.
Hạ Hà mở miệng nói.
- Hạ chủ tịch, chuyện vừa rồi tôi đã biết rồi, ngài làm như vậy là quấy nhiễu nghiêm trọng cơ quan nhà nước làm việc, nhưng niệm tình ngài không hiểu pháp luật, tôi bỏ qua cho lần này, mang theo người của ngài rời đi cho.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Phụt!
Nghe được lời này của Tô Mộc, Nhâm Lập Quyên đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, thật ra chẳng những là Nhâm Lập Quyên, trên mặt đám cảnh sát còn lại cũng vô cùng rạng rỡ. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc không mở miệng thì thôi, nếu đã mở miệng, quả thực còn có lực sát thương hơn Từ Viêm.
Cái gì gọi là niệm tình ngài không hiểu luật pháp? Hạ Hà nói thế nào cũng là một chủ tịch, cho dù không hiểu luật, những kiến thức cơ bản cũng nên biết. Nhưng biết thì thế nào? Bị Tô Mộc ấn lên danh tiếng như vậy, thật sự là vô cùng biệt khuất.
Hạ Hà vừa rồi còn lớn lối vô cùng, bây giờ bởi vì hai câu nói của Tô Mộc, giống như ăn phải con ruồi, vô cùng khó chịu!
Nếu như không phải ở đây không thích hợp, bọn họ thật sự muốn hô một tiếng, chủ nhiệm uy vũ!
Nhưng hiện tại Hạ Hà không còn cách nào nhẫn nại lửa giận trong lòng.
Hắn thật sự muốn bùng bổ!