Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau.
Đúng lúc nghỉ ngơi, liên tục một vòng công việc, chủ nhật đúng là ngày nghỉ của nhân viên công chức.
Phố xá sầm uất quảng trường lại càng nườm nượp người, nhiều người ngày thường đi làm bị áp lực công việc đã sớm vọt vào cửa hàng tổng hợp hoặc là rạp chiếu phim, đường dành riêng cho người đi bộ nhốn nha nhốn nháo, xuyên qua đám đông, rất dễ bị lạc phương hướng.
Giản Trang mệt nhọc một vòng, vẫn theo sau mông Nguyễn Thiếu Dật, bôn ba mệt nhọc, khó có được chủ nhật, cô vốn định ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, trong lòng giống như là bị ghim một cái gai bén nhọn, mơ hồ lo lắng, giống như sẽ có chuyện xảy ra.
Ôm tâm trạng khẩn trương như thế, sau khi ở nhà giằng co nửa tiếng, rốt cuộc Giản Trang ngồi không yên, cầm chìa khóa lên đi ra khỏi nhà.
Ngồi tàu điện ngầm, cô đi tới một khu phố buôn bán sầm uất, muốn tìm quán cafe ngồi xuống nghỉ chân một chút.
Nhưng khi thấy trên đường dành riêng cho người đi bộ, một đống người đến người đi, sóng người mênh mông bát ngát, thì lòng cô càng phiền não hơn, ngay cả tâm tình uống cafe cũng không có.
Ở trên quảng trường nhìn mấy lần, Giản Trang cũng chẳng ngẩn ngơ được nữa, xoay người chuẩn bị quay về.
Vừa đi được vài bước, thấy bên cạnh quảng trường, có một cô gái trẻ tuổi đang đỡ một bác gái lớn tuổi, hai người dìu dắt nhau, từ từ bước đi, vừa cười vừa nói đi qua người Giản Trang, từ từ biến mất trong tầm mắt của cô.
Chắc là mẹ con cùng nhau ra ngoài tản bộ nhỉ?
Giản Trang lưu luyến không rời nhìn phương hướng họ biến mất, sau một lúc…. Giản Trang đột nhiên nhớ ra đã lâu lắm rồi cô không đến khu Dụ Hoa thăm mẹ!
Từ lần lấy hai mươi vạn của Nguyễn Hàn Thành, sau khi đến bệnh viện đưa tiền giải phẫu cho mẹ, cô cũng chưa đi thăm mẹ lần nào.
Đến hôm nay, là hơn một tháng rồi.
Lúc đó, Giản Trang bận rộn chuẩn bị chuyện kết hôn giả với Nguyễn Hàn Thành, kết hôn xong, ý nghĩ thầm báo thù ngày càng trở nên mãnh liệt, nên đi vào công ty của Nguyễn Thiếu Dật tiếp xúc chuyện buôn bán.
Đi làm nửa tháng, mỗi ngày luôn bận rộn công việc trong công ty đến choáng váng đầu, tan việc chen lấn trên tàu điện ngầm về nhà, thật sự là mệt mỏi…… Thật đúng là bận rộn đến choáng váng đầu óc, quên mất việc quan trọng này!
Chắc mẹ cũng đã phẫu thuật xong và xuất viện rồi?
Giản Trang lập tức bước nhanh đến ven đường, chặn lại một chiếc taxi, cô không yên lòng, cô muốn len lén đi thăm mẹ xem sao.
*
“Ai cho cô tới? Chúng tôi không biết cô, đi ra ngoài!”
Sau khi chuông cửa vang lên, vừa mở cửa, thấy đứng trước cửa là một cô gái quần áo hàng hiệu, tóc quăn theo mốt, người đàn ông bên trong nhà lập tức sầm mặt, quát lớn đóng cửa.
“Ôi chao~ đừng nóng vội mà, sao chú lại không biết cháu chứ? Cháu chính là bạn thân của Lý Vận đây, cháu là Triệu Bội Bội, chú quên rồi à?” Mắt thấy cửa chống trộm chuẩn bị đóng lại, người phụ nữ giơ tay nâng lên khung cửa, chặn cửa lại, cười híp mắt, môi đỏ mọng nói với người đàn ông bên trong nhà, “Dù sao thì, cháu cũng là khách tới nhà, đừng không hoan nghênh như vậy chứ, cháu mang theo quà tới đó…..”
Người đàn ông trong nhà bắt đắc dĩ dừng việc đóng cửa lại, căm tức nhìn Triệu Bội Bội: “Cô còn có mặt mũi tới tìm chúng tôi, loại phụ nữ không biết xấu hổ, cướp chồng bạn, còn không nhanh cút xa một chút! Làm chuyện thất đức như vậy, cẩn thận bị xe đâm chết!”
“Ha ha….. Chú à, Hứa Kiến Nghiệp không phải là do cháu giành được, là người nhà họ không muốn cháu gái chú! Chỉ có thể nói cháu gái chú là một người vợ chỉ biết nấu cơm, không thể gợi lên hứng thú của chồng mình. Chú cũng là đàn ông, điểm ấy, chú vẫn chưa rõ sao?” Triệu Bội Bội vừa nói xong, ưỡn bụng đi lại gần từng bước, một bước đi vào trong nhà, nói với cậu của Lý Vận, “Về phần chết à…… Ai dà, cháu phúc lớn lắm, sẽ sống lâu trăm tuổi. Người chết không phải là cháu, mà là Lý Vận! Cô ta mới là quỷ chết sớm!”
“Cô có ý gì?” Lý Chí Cường ngại Triệu Bội Bội đang mang thai, không tiện đẩy cô ta ra, không thể làm gì khác hơn là quát lên: “Con mẹ nó cô đừng có mà nguyền rủa Vận Nhi nhà chúng tôi! Phải chết cũng là cô chết mới đúng!”
“Ha ha……” Triệu Bội Bội lập tức bật cười điên cuồng, tay giữ khung cửa cũng theo đó mà run rẩy, “Ông là người mù tai điếc à? Ông không biết Lý Vận đã chết rồi sao? Chắc không phải là chưa có ai nói cho ông biết chứ? Hay là, ông giả vờ giả vịt ở đây, không muốn để cho bà già kia biết? Vậy thì tôi cần phải thông báo tin tốt này rồi! Này, Lý phu nhân, nói cho bà một tin tốt nhé! Con gái Lý Vận yêu dấu của bà đã chết một tháng trước rồi, là nhảy lầu tự sát!”