Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Mãn muốn đi sân chơi chơi trò đâm xe, ba ba không được khỏe, Tô Bạch đành xung phong làm bảo mẫu.
Thiếu hai người, yên tĩnh hiếm có, Tần Ly cuối cùng có thời gian đọc sách. Phòng sách gần đây mới sửa sang, không nhiều sách lắm, một ít là lão Mã đưa tới, còn lại do anh mới mua.
Vị trí phòng sách rất đẹp, đối diện sân, có một cửa sổ sát đất lớn. Đọc được một lát, Tần Ly mỉm cười. Trong vườn thêm hai tên trộm nhỏ. Hai đứa nhóc đang lom khom chui dưới giàn dưa chuột, nhìn đám dưa non, muốn hái lại không dám hái, thỉnh thoảng còn quay đầu về phía phòng ở xem có người không.
Tần Ly được giá sách che, người bên ngoài không thấy, đứng ở đó nhìn ra lại rất rõ. Nhìn một lát, nhịn không được, anh đi ra ngoài tóm hai nhóc con.
Hai đứa bé, chừng sáu bảy tuổi, một hiền lành rụt rè, thấy Tần Ly liền đỏ mặt cúi xuống một hung hăng trừng chủ nhân khu vườn đột nhiên nhảy từ đâu ra, kéo đứa kia về sau lưng, hệt con hổ con.
“Muốn ăn dưa à? Sao cháu không hái? Giờ đang non như thế, ăn là ngon nhất đấy.” Tần Ly cười tủm tỉm, sợ dọa hai cậu bé.
Anh tự hái mấy trái, rửa sạch, đưa cho hai đứa, “Dưa phải rửa sạch mới ăn được, đừng sợ, chú không phải người xấu.”
Lát nữa, phòng khách của Tần Ly thêm hai vị khách nhỏ.
“Chào chú Trình, cháu là Miêu Miêu, năm nay sáu tuổi ạ.” Cậu bé rụt rè chủ động giới thiệu.
“Chú cũng có con trai, tên là Tiểu Mãn, chưa được năm tuổi.” Tần Ly lại lấy thêm mấy cái bánh đi ra.
“Cháu là Vương Sâm, sáu tuổi ạ.” Đứa hung hung nói.
“Ba mẹ các cháu đâu?” Tần Ly khẽ nhíu mày. Khu này an ninh tốt nhưng cũng không thấy nhà ai để con nhỏ như vậy tự chạy ra chơi.
Miêu Miêu không nói gì.
“Ba ba đang tăng ca, cháu với em cháu tự chơi.” Vương Sâm nói, như chẳng thèm quan tâm, ánh mắt lại mờ đi.
“Ra hai đứa là anh em!” Tần Ly xoa xoa đầu Miêu Miêu, vào bếp làm hai bát hoành thánh. Bụng hai đứa nhỏ hát “không thành kế”[1] đến là vang, có lẽ đã đói lắm rồi!
[1. Không thành kế: Xuất phát từ một điển cố về Gia Cát Lượng trong Tam quốc diễn nghĩa, khi ấy Gia Cát Lượng đánh vào tính đa nghi của Tư Mã Ý mà giữ được một tòa thành trống, hoàn toàn không có khả năng kháng cự nếu bị Tư Mã Ý tiến công.]
Miêu Miêu ngắm nhìn gian phòng, tay vươn về phía đĩa điểm tâm.
“Ba ba bảo không được ăn đồ người lạ cho!” Vương Sâm tóm tay em lại, liếm môi.
“Nhưng chú không phải người xấu mà...” Miêu Miêu ấm ức, cái miệng dẩu thật cong.
“Đồ ngốc, người xấu thì phải dán hai chữ ‘người xấu’ lên trán hả?” Vương Sâm vẫn không cho.
“Anh lại mắng em ngốc, em mách ba.” Miêu Miêu không vui.
Tần Ly bưng hai bát hoành thánh về phòng khách, hai anh em ngoảnh mặt không thèm nhìn nhau, đoạn đối thoại vừa rồi anh cũng đã nghe hết, thấy vậy bèn đặt xuống bàn, lấy di động ra.
“Đây, cháu gọi cho ba đi nào!”Tần Ly đặt điện thoại trước mặt Vương Sâm, anh nhận ra đứa này mới là đứa cầm đầu.
Bên kia nói vài câu, điện thoại lại bị đưa qua, Vương Sâm vẫn rất mất tự nhiên: “Ba ba muốn nói chuyện với chú ạ.”
“Xin chào, tôi là Trình Lâm.” Tần Ly nhận điện thoại.
“Chào anh, tôi là Vương Thiếu Khanh...” Giọng nói đầu kia rất ôn hòa.
Vài câu đã nói rõ tình hình, cha phải tăng ca, bảo mẫu có chuyện đột xuất phải xin nghỉ, hai anh em bị quẳng ở nhà ăn không khí. Chắc là hai cậu nhóc đói quá mới để ý tới dưa chuột trong vườn nhà anh.
Hai vị khách nhỏ ăn no rồi, lại không có việc gì làm nữa. Chuyện chơi với trẻ, Tần Ly không hề có kinh nghiệm, sự kiên nhẫn vốn không nhiều nhặn lắm của anh đã dốc cả cho Tiểu Mãn, chẳng còn bao nhiêu. May mà hai cậu bé bị người lớn vứt một xó quen rồi, không nghịch ngợm không quấn người, tự chơi rất vui vẻ.
~*~
Tiểu Mãn chơi một ngày, rất là mỹ mãn về nhà, thấy hai bạn nhỏ bên cạnh ba ba, ghen tị ngay.
“Ba ba, họ là ai đấy?” Tiểu Mãn rất mất hứng, lại có người muốn chia sẻ ba ba, nhất là cái cậu mặc áo đỏ kia, lại còn để ba ba nắm tay dạy viết chữ nữa!
“Là các anh ở gần đây đấy. Lại đây, giới thiệu chút nào.” Tần Ly ôm con thơm rối rít, “Đây là con chú, Trình Tiểu Mãn, năm tuổi. Còn anh áo đỏ này là Miêu Miêu, Trịnh Miêu Miêu, anh áo trắng tên là Vương Sâm.”
Trẻ con rất dễ chơi chung, Tiểu Mãn thấy mình không thất sủng liền yên tâm, ba đứa rất nhanh quấn lấy nhau cùng chơi.
Thấy ba đứa trẻ mất hút trong phòng Tiểu Mãn, Tô Bạch nhanh tay đè chủ quán lên salon, ra sức gặm mấy cái.
“Anh nhặt được mấy đứa này ở đâu thế?” Tô Bạch xoa thắt lưng ngồi xuống, chủ quán đạp mạnh thật.
“Người lớn tăng ca, hai thằng nhóc bị quẳng ở nhà, chắc là đói bụng không chịu được nữa, tôi nhặt được ở dưới giàn dưa đấy.” Tần Ly lắc đầu. Cuộc sống quả thật khó khăn, nhưng con nhỏ như vậy mà bị bỏ ở nhà một mình thì anh vẫn không sao hiểu được.
“Đừng quan tâm nữa, chúng ta đi nghỉ đi, tôi định thu xếp một kỳ nghỉ dài hạn.” Tô Bạch vuốt ve hông chủ quán, lòng thầm tính toán. Tân hôn là phải có tuần trăng mật, hai ta đương nhiên cũng muốn có...
“Tôi nhớ là bọn anh cuối năm mới được nghỉ ngơi dài hạn cơ mà!” Tần Ly khinh bỉ vị luật sư đại lười này.
“Tôi đã rất nhiều năm chưa nghỉ phép rồi, lần này mới xin nghỉ một lần, khéo còn được kỳ nghỉ siêu dài luôn ấy chứ!” Tô Bạch ra sức thuyết phục.
“Không đi, tôi phải chuẩn bị mở chi nhánh.” Tần Ly từ chối thẳng thừng. Trình ký làm ăn ngày càng tốt, tài chính ngày càng nhiều, anh muốn mở một nhà hàng ở khu trung tâm.
Tô Bạch như quả bóng xì hơi, chuyện chủ quán muốn làm, anh không tham dự được, cũng không thể cản trở, đành phải chui vào một xó tự thương thân.
Ăn xong cơm tối, vị ba ba thiếu trách nhiệm kia tới đón con. Đó là một người đàn ông trông ngăn nắp sạch sẽ, vẻ ngoài ôn hòa, thân hình khá gầy yếu, mặt nhìn có vẻ tiều tụy.
Tiễn ba cha con về, Tô Bạch thu hồi ánh mắt quan sát người kia, khóe miệng thoáng nhếch lên. Người kia, là đồng loại. Thế giới này thật nhỏ bé!
~*~
Ngay sau đó, hai người đều bận rộn.
Tô Bạch nhận một vụ án khá phức tạp, ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, không còn đoái hoài đến chuyện vòi vĩnh thân mật với chủ quán nữa, về đến nhà ăn no là lăn ra ngủ.
Công việc của Tần Ly lại thuận lợi hơn nhiều, người quản lý là dân chuyên nghiệp, anh chỉ cần phụ trách tiền và đưa ra phương hướng đại thể là được, những công tác chuẩn bị để mở chi nhánh đã gần đầy đủ. Vị trí nhà hàng mới khá đẹp, nằm trên đoạn đường gần quảng trường Á Tân, lưu lượng khách rất lớn, lắp đặt thiết bị đầy đủ là có thể khai trương.
“Dạo này vất vả lắm à?” Thấy Tô Bạch lại gà gật trên bàn ăn một lần nữa, Tần Ly đau lòng.
“Chút chút.” Tô Bạch vặn dây cót lên tinh thần, “Đừng lo, mấy ngày nay điều tra chứng cứ nên hơi mất công một chút, gần xong rồi. Ba ngày nữa lên tòa, xong vụ này nghỉ được rồi.”
Tần Ly =.= “Xong vụ này được nghỉ rồi” là điều một luật sư có thể nói à? Sao nghe chẳng lọt tai chút nào.
Mệt thì mệt nhưng Tô Bạch vẫn làm một vụ bào chữa thật đẹp mắt. Đương nhiên, phí luật sư cũng rất đẹp.
Tối đó, văn phòng luật sư Bách Xuyên mở tiệc mừng, địa điểm là nhà hàng của Tần Ly.
“Anh Đại Lâm, em nói anh biết nha, thủ lĩnh chúng em lúc đó trông rất oách.” Vương Diệu Diệu kéo tay Tần Ly tâng bốc sếp mình.
“Thế cơ à? Oách cỡ nào?” Tần Ly nổi hứng. Anh chưa từng thấy bộ dáng người kia lúc làm việc trước tòa, phải tìm dịp xem mới được.
“Ừm.” Vương Diệu Diệu chớp chớp mắt, liều mạng tìm từ, “Giống như thể con hổ mới xuống núi, cái loại cắn người được ấy.”
Tần Ly phì cười. Tỷ dụ này, tuyệt! Ngẫm lại bộ dáng cắn người của Tô Bạch, xùy xùy, dạo này toàn là mình bị cắn, có gì hay mà tưởng tượng...
“Xì!” Mục Triết Viễn xem thường, “Là hổ thì cũng được tích sự gì, đến trước mặt ai đó, hổ con không biến thành mèo nhà ư...”
Vừa nói khỏi miệng, phía sau, một bóng đen trùm lên, kéo theo một giọng nói u u sởn da gà, “Vẫn còn khá hơn kẻ nào đó bị một tên thuần[2] đè rồi phải nghỉ việc hai ngày, Mục Triết Viễn, cuộc sống của cậu có vẻ vui vẻ quá nhỉ? Cho nên, vì cậu nghỉ quá nhiều, tiền thưởng quý này đi đứt rồi nhé.”
[2. 0 và 1 ám chỉ vai trò trong mối quan hệ tình cảm giữa hai người đàn ông.]
Mục Triết Viễn muốn chết thật rồi. Nhục quá nhục quá! Thế giới này sao lại có loại người như tên Triển Vân kia cơ chứ, trông bề ngoài rõ ràng là một cậu thư sinh nhỏ nhắn, vì sao lại là cao thủ quyền anh hả? Cao thủ thì cao thủ, vì sao mình lại đụng tới? Đụng thì đụng, vì sao mình ra ngoài không mang kính để nhìn rõ bản chất người ta? Không nhìn ra thì thôi, vì sao đã chia tay rồi còn đột nhiên xuất hiện? Xuất hiện thì xuất hiện, vì sao cứ bám chặt mình không tha? Bám thì bám, vì sao lại để tên thủ trưởng âm hiểm kia biết được cơ chứ?
Mục Triết Viễn sao không biết sếp đang lợi dụng việc công báo thù riêng, trả thù vụ để cho chủ quán thấy thứ không nên thấy đây mà! Oan quá, tôi mới là kẻ bị nhìn thấy hết, tôi mới là người nên mắng chứ!
Thôi quên đi, tôi đây thấp cổ bé họng không đọ được với loa bự các người, chốc nữa phải vào chùa dâng lễ đuổi tà mới được. Dưới sự uy hiếp của tiền thưởng, Mục Triết Viễn khuất phục, hờn hờn tủi tủi nuốt mấy câu đang muốn phun ra về lại bụng.
~*~
Tiệc mừng kết thúc, Tần Ly ôm Tiểu Mãn đã ngủ gục ra cửa, Tô Bạch chân thấp chân cao theo sau, anh bị chuốc rượu, đã ngà ngà say.
Cùng chờ xe trên vỉa hè, Tô Bạch đứng không vững, nửa người đã dựa vào Tần Ly. Đáng thương cho Tần Ly lúc này, một tay ôm con một tay phải đỡ tên say.
Vậy nên, khi chiếc xe ô tô lao tới, Tần Ly chỉ kịp đẩy Tô Bạch ra đồng thời quay người che chở Tiểu Mãn.
Khi bị đẩy ra, ánh đèn chói lòa của xe khiến Tô Bạch tỉnh rượu, sau đó trợn mắt nhìn người kia ôm Tiểu Mãn đứng lên, trợn mắt nhìn hai người thân yêu máu me bê bết chặn một chiếc xe phóng thẳng tới bệnh viện, trợn mắt nhìn thân thể bé nhỏ rúc vào trong lòng người đó không còn động đậy.
Cùng người đó xiêu vẹo vào bệnh viện, thấy người đó run rẩy đứng không vững, Tô Bạch bấm mạnh vào lòng bàn tay để mình tỉnh táo lại, vươn tay đỡ chủ quán, lòng không thể thả lỏng. Lúc đó Tiểu Mãn bất tỉnh, hiện đã đưa vào phòng cấp cứu, chưa rõ tình hình ra sao, máu dây trên người chủ quán không biết là của ai, phải nhanh chóng kiểm tra mới được.
“Ai là người nhà bệnh nhân?” Một cô y tá bước ra hỏi.
“Tôi ạ.” Tần Ly run lên, phải ngả về phía sau dựa vào Tô Bạch mới đứng vững.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, anh…” Y tá chưa nói hết câu, cau mày nhìn Tần Ly.
Tần Ly cuống quýt kéo Tô Bạch đẩy ra trước mặt y tá, lắp bắp, “Rút anh ta! Máu anh ta nhiều lắm, cô cứ rút đi! Chỉ cần con tôi không sao, cô rút bao nhiêu cũng được!”
“Này anh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, người bệnh đã gần sáu mươi, tuyệt đối không thể có một người cha trẻ như anh ấy được!” Cô đỡ lấy anh, “Tôi nghĩ lúc này anh mới là người cần bác sĩ đấy!”
“Ba ba.” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới.
Quay lại, thấy con trai bảo bối êm đẹp đứng ngay đó, bên cạnh là một người quen, Vương Thiếu Khanh, Tần Ly ngẩn người, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
“Cháu bé không sao, chỉ hơi trầy xước một chút. Anh Trình, mời anh theo tôi, anh cần đi khám cẩn thận một chút.” Vương Thiếu Khanh là bác sĩ, lập tức nhận ra Tần Ly hơi bất thường.
Tần Ly cúi đầu nhìn lại vết máu trên người mình, nếu không phải là của Tiểu Mãn, vậy là của mình rồi. May quá, Tiểu Mãn không sao! Anh cười cười, chầm chậm ngã xuống.
Như thể một kỳ tích, vết thương trên người Tần Ly không nặng lắm. Thân thủ Tần Ly khá linh hoạt, lúc xoay người đã lựa thế ngã để lăn vài vòng, bảo vệ tốt con mình, còn bản thân anh, ngoại trừ vài chỗ gãy xương nho nhỏ thì chỉ mất máu hơi nhiều một chút. Mà nguyên do Tiểu Mãn bất tỉnh là vì cái tật sợ máu di truyền từ ông bố. Tô Bạch yên lòng, gọi vài cú điện thoại rồi về phòng bệnh.
Chủ quán ngủ rất say, sắc mặt rất trắng, lẳng lặng nằm ở đó không một tiếng động, Tô Bạch cảm thấy tim mình như bị siết chặt.
“Chú Đại Bạch ơi, lúc nào ba ba mới tỉnh ngủ ạ?” Trình Tiểu Mãn đứng bên giường, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ lên ngón tay quấn đầy băng vải của cha.
“Bác sĩ bảo ngày mai là tỉnh.” Tô Bạch ôm chặt bé, cảm thấy ngực như bị xé toạc, đau thắt tim. Nếu không có chủ quán, nếu không có người ấy, mình và con trai sợ là khó qua được.
~*~
Lúc Tần Ly tỉnh lại, phòng bệnh im ắng, chỉ có Tiểu Mãn co ro bên cạnh ngủ say. Bé như thể sợ đụng tới vết thương của cha nên ngoan ngoãn rúc vào một góc, trên người đắp áo vest của Tô Bạch.
Anh thử cử động, thấy toàn thân đều đau, định ngồi dậy lại có một bàn tay ngăn anh.
“Giờ còn chưa được động đậy, muốn lấy cái gì để tôi lấy cho anh.” Tô Bạch vừa bước vào đã thấy người kia định ngồi lên, vội vàng chạy tới đỡ anh nằm xuống.
Tần Ly nhìn trên nhìn dưới Tô Bạch một lượt, nhịn không được bèn phì cười, lại động tới vết thương khiến anh đau nhe răng một phen. Lúc Tô Bạch bị đẩy ra, xui xẻo thế nào lại lấy mặt tiếp đất, mà khi đó họ đang đứng bên lề đường, cho nên Tô Bạch rất đen đủi đập mặt vào ngay vỉa hè. Gương mặt anh lúc này phải gọi là cực kỳ đặc sắc.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của chủ quán, Tô Bạch phẫn nộ hạ vũ khí kiểu mới - cái bô - xuống, đỡ người ta vào phòng vệ sinh. Vốn định diễn vai nàng dâu ngoan hiền một phen nhưng người ta không tạo cơ hội, Tô Bạch đành dẹp đám sắc niệm trong đầu qua một bên.
“Chuyện đó giải quyết xong rồi?” Tần Ly dựa cả người vào ngực Tô Bạch, mặc ai kia giở trò.
“Ừ, xong rồi, còn lại để anh cả lo nốt.” Tô Bạch vắt vả giúp người ta cởi quần, nhìn không chớp mắt.
“Sau này có vụ nào nguy hiểm thì đừng nhận nữa.” Tần Ly bảo.
“Ừ.” Tay Tô Bạch thoáng sững lại, nhớ tới câu nói kia của chủ quán, trầm mặc.
“Vợ, anh cứu vợ một mạng, vợ phải lấy thân báo đáp đấy.” Tần Ly cười híp mắt, vươn cái tay bọc băng trắng xóa dày cộm sờ lên mặt Tô Bạch.
“Được.” Tô Bạch giúp người kia sửa sang lại quần, tranh thủ gặm một cái lên mặt đối phương rồi mới dìu người về giường bệnh.
“Ba ba.” Tiểu Mãn ngồi trên giường, vươn tay ra với cha. Tô Bạch vội vã nhanh chân bế bé.
“Cục cưng, con có đau không?” Tần Ly vuốt vuốt lên mấy chỗ bị băng trên tay chân con, đau lòng lắm.
“Ba ba có đau không ạ?” Tiểu Mãn ngồi im không dám động dậy, sợ đụng vào vết thương của cha.
“Chỉ cần Tiểu Mãn không sao thì ba ba cũng sẽ không đau.” Tần Ly đụng nhẹ lên vòng băng gạc trên trán con, lo lắng lắm. Vết thương ở đó khá sâu, không biết có để lại sẹo không nữa, có sẹo thì nguy.
“Tiểu Mãn không sao đâu, không đau chút nào cả.” Tiểu Mãn lùi xuống giường, đứng thẳng tắp ra vẻ.
“Ba ba cũng không đau, không đau chút nào!” Tần Ly thỏa mãn vô cùng, chỉ huy Tô Bạch ôm con lên giường.
Nằm viện vài ngày, Tần Ly tự thấy đã khá nhiều, chí ít những nhu cầu tối thiểu có thể tự lo, vì vậy anh muốn xuất viện. Tô Bạch đương nhiên phản đối, tuy rằng cuộc sống trong bệnh viện của anh chẳng tốt đẹp gì hơn. Không nói đến chuyện chủ quán hoàn toàn xem anh như nha hoàn mà sai sử, cái này anh vui vẻ chịu được, nhưng ông anh cùng với bà chị của chủ quán không ngại phiền phức bay tới bay lui thay nhau vào chăm cứ thấy anh lần nào là “hỏi thăm sức khỏe” lần ấy, khiến cho cái mặt vốn đã biến dạng của anh không thể an dưỡng.
Chịu đựng thêm vài ngày, Tần Ly đuổi vợ chồng lão Mã về, vui vẻ xuất viện.
~*~
Vừa vào tới cửa, giáo sư Tần nhà ta híp mắt.
Tô Bạch bắt đầu cảm thấy sau lưng gió lạnh từng trận từng trận.
Thảm trạng vào quỷ thôn là thế nào, tình cảnh hiện tại của nhà Tần Ly lúc này đúng là như thế.
Mới nằm viện có ba tuần thôi, không thể không nói, đại luật sư Tô rất có tài.
Bạn Tô này trước giờ thuộc hàng lười việc nhà có cấp bậc, mấy ngày nay cũng vậy. Tô Bạch cùng Tiểu Mãn luôn luôn ở trong viện trông Tần Ly, nhưng thấy hai người ngày nào cũng ăn mặc sạch sẽ tinh tươm, Tần Ly không hỏi tới, cho rằng Tô Bạch thu xếp tốt. Đúng là Tô Bạch thu xếp rất tốt, có điều…
Tô Bạch rất nhiều quần áo. Tự mua một phần, anh cả đặt may theo quý gửi cho một phần, sau lại có Tần Ly sắm thêm, trên lầu dưới lầu hai tủ quần áo đều đầy chặt. Tiểu Mãn cũng rất nhiều quần áo. Tần Ly thích sắm sửa cho con, mỗi lần đi mua sắm thấy có mẫu nào đẹp là khuân về nhà không hề tiếc tiền.
Cho nên Tô Bạch rất sạch sẽ. Hai cha con cứ mỗi ngày thay một bộ. Chỉ là, quần áo sạch mặc đi ra ngoài, đồ bẩn thì vứt lại.
Ba tuần.
Phòng ngủ, phòng khách, nhà vệ sinh đã vứt đầy quần áo bẩn, mấy tủ đồ đã vơi một nửa.
Tần Ly vất vả gạt đống đồ bẩn trên salon ra, được một chỗ nho nhỏ liền ngồi xuống, nhìn Tô Bạch chằm chằm. Cái tên này, lười dọn thì thôi, chẳng lẽ không biết thuê người tới dọn hay sao?
“Tôi dọn ngay đây!” Tô Bạch bị người ta trừng tới tê cả da đầu, vội vã nói.
“Nhanh tay lên, tối còn có khách tới thăm đấy!” Tần Ly tựa vào salon, không định giúp đỡ, có điều tay vừa vắt lên thành salon lại mò phải một chiếc tất nhỏ.
Tiểu Mãn rụt rè bước tới, nhặt tất bẩn của mình lên, quay sang nhét vào túi chú Đại Bạch. Ba ba giận rồi, sợ quá đi…
“Tiểu Mãn lại đây nào, đánh đàn cho aba nghe đi.” Thấy con bưng cái chậu nhỏ định đi giặt tất, Tần Ly đau lòng.
Trình Tiểu Mãn hí hửng chạy lại, chơi bài “Hai con hổ” mà aba thích nhất, vừa đàn vừa đong đưa đầu vui vẻ hát theo.
Nhìn căn phòng hỗn độn, Tô Bạch choáng váng cả đầu. Nhưng cũng may, toàn là quần áo, cứ nhét cả vào máy giặt là xong, nhỉ? Anh nghĩ vậy, tay cũng nhanh nhẹn vơ đám quần áo bẩn tống vào máy giặt.
“Từ từ!” Tần Ly nhìn không nổi nữa, vội lên tiếng trước khi anh chàng hậu đậu kia bấm nút.
“Sao cơ?” Tô Bạch vội lùi tới trước mặt chủ quán chờ chỉ thị.
“Quần áo của anh chỉ giặt khô được thôi, anh ném vào máy giặt là định không mặc nữa à?” Tần Ly sờ sờ vệt màu đỏ tím vẫn chưa biến mất trên sống mũi Tô Bạch, thở dài một hơi.
Tô Bạch chớp chớp mắt, không biết thật mà. Trước đây là người làm thuê theo giờ đem giặt, sau này là chủ quán lo, anh chỉ biết mặc thôi.
“Tôi nói, anh làm theo là được.” Tần Ly hết cách.
Rất nhanh, núi quần áo đã được phân loaijthanfh mấy ngọn đồi con, nào giặt khô, giặt ướt, giặt tay, giặt máy, màu đậm, màu nhạt giặt riêng, chất liệu thô, chất liệu mỏng giặt riêng để điều chỉnh lực giật.
Mấy đám quần áo giặt máy đã lần lượt xử lý, đồ giặt khô cũng đã gọi người tới lấy, hiện tại chỉ còn mấy cái cần giặt tay.
~*~
Lúc Tô lão đại tới nhà, bắt gặp em mình đang ngồi trên cái ghế con của Tiểu Mãn trong nhà tắm, ra sức vò một cái áo len nho nhỏ, bọt xà phòng trắng xóa khắp nơi.
Tô lão đại đau lòng rồi. Tam công tử nhà chúng ta, thằng út nhà chúng ta lớn lên trong nuông chiều, thế mà nay lại bị sai khiens như hầu gái thế này! Tô đại ca nổi giân, quay sang, bắt gặp vẻ như cười như không của người kia, lửa giận vừa phừng lên lập tức tắt ngóm. Người này, vừa cứu lão tam một mạng!
Sau đó, Tô lão đại xắn tay áo vào nhà tắm giúp em trai giặt quần áo. Thật bất ngờ, kỹ thuật của Tô lão đại khá ổn, trông rất thuần thục, đám quần áo của Tiểu Mãn nhanh chóng được xử lý xong.
“Còn mấy cái này nữa.” Tô Bạch mặt dày ném qua một đống tất.
“Chú dám để anh giặt tất cho cậu ta?” Tô lão đại muốn nhai đầu thằng em ngốc.
“Của em.” Tô Bạch rụt cổ lại, “Không có của cậu ấy.”
Quả thật không có tất của Tần Ly. Ở trong viện, Tần Ly chỉ mặc quần áo bệnh nhân, hai chân đều quấn băng, không cần đi tất, đồ của anh khi đó đều do vợ chồng lão Mã bao giặt hết.
Đếm đống tất, hơn chục đôi. Tô lão đại lúc này lại muốn một cước đạp bay thằng em. Có một đứa em như vậy thật là mất mặt!
Tô Bạch cũng có nỗi khổ riêng. Chủ quán rất sạch sẽ, những thứ như đồ lót, đồ ngủ hay bít tất đều luôn giặt tay vì chê giặt máy không được sạch.
Nhìn một đám quần áo lớn nhỏ bay phấp phới ngoài ban công, Tô Bạch đắc chí lắm, xoa xoa thắt lưng vào nhà tranh công.
“Đi dọn cái tủ lạnh đi, đồ trong đó đều hỏng cả rồi.” Tần Ly lại sai một câu.
Tô Bạch thêm một phen tất bật.
Tủ lạnh cửa kép cỡ lớn, dọn dẹp mất khá nhiều công sức. Nhìn vợ luôn chân luôn tay dọn dẹp, Tần Ly cũng hết giận. Xem ra vợ là không thể quá nuông chiều, thường ngày phải chú ý bồi dưỡng giáo dục, hết ăn lại nằm có vẻ không ổn...
~*~
Buổi tối, khách đến thăm bệnh đã về hết, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
“Anh ôm chặt quá, tôi không thở được.” Tần Ly giãy vài cái. Không hiểu vợ bị làm sao, lên giường là ôm chặt lấy mình, không nói không rằng, chỉ ôm thật chặt.
“Ừ...” Tô Bạch rầu rĩ lên tiếng, tay lại siết chặt một chút. Nghĩ mà sợ, anh chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ. Đoạn phim đó anh đã xem lại, chỉ một chớ mắt ngắn ngủi nhưng là nguy hiểm trùng phùng.
Tần Ly đành bỏ cuộc, muốn ôm thì ôm đi, dù sao cũng là vợ mình, hơn nữa, quả thật rất lâu chưa được ôm rồi.
Tô Bạch lật người kia lại, từ phía sau đeo dính vào lưng người ta mà cọ cọ, hạ giọng rất thấp, lại rất rõ ràng, “Tiểu Mãn là con anh, cả đời đều là con anh.”
“Ừ.” Tần Ly hơi nhếch miệng cười. Anh biết mà, người như Tô Bạch, thận trọng vô cùng, chỉ cần một chút dấu vết cũng khiến anh ta nắm được trọng điểm. Như vậy cũng tốt, hai bên đỡ phải đoán tới đoán lui.
“Biết từ lúc nào?” Tay Tô Bạch bắt đầu sờ loạn.
“Theo dấu bưu điện thì chừng nửa tháng sau khi thư được gửi về.” Tần Ly bắt lại cái tay mất nết kia, không cho nó lên cơn.
Tô Bạch lại ôm chặt lấy người ta, im lặng. Nếu là từ khi đó, vậy thì rất lâu rồi.
“Cho nên mới muốn bẻ cong tôi?” Tô Bạch trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hỏi tới vấn đề này.
“Ừ.” Tần Ly thẳng thắn nhận.
Tô Bạch tủi thân lắm, há miệng cắn mạnh lên cổ Tần Ly một cái.
Tần Ly bị cắn đau, lập tức quay sang tung một vô ảnh cước tiễn tên kia xuống sàn.
Tô Bạch nằm thõng thượt trên mặt đất giả chết, càng nghĩ càng thương thân. Mệt cho anh còn cho là mình giấu giếm tốt lắm, ngày ngày cẩn thận lấy lòng một lớn một nhỏ, rất sợ chỗ nào không ổn sẽ dẫn tới cảnh gà bay trứng vỡ, ai dè bản thân mới là người chẳng hay biết gì.
Thật ra trong việc này, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng chẳng nói được ai. Tô Bạch can tội giấu giếm trước, gạt người ta cho nên không an lòng. Còn Tần Ly, có thể nói là tương kế tựu kế, dù sao xuất phát điểm cũng là không tốt. Tóm lại, hai người là cùng tội.
“Nói cho tôi biết tên anh.” Tô Bạch nằm ỳ trên sàn, lơ đi bàn tay chìa ra trước mặt.
“Tôi còn tưởng anh không hỏi cơ đấy.” Tần Ly nở nụ cười.
“Tôi không hỏi thì anh không định nói à?” Tô Bạch trừng mắt. Ai quan tâm chuyện anh là người hay yêu quái phương nào, dù sao cũng là của tôi.
“Tôi họ Tần, tên chỉ có một chữ Ly.” Tần Ly ghé vào mép giường, cố sức kéo Tô Bạch lên. Tuy đã tháng Năm nhưng đêm vẫn hơi lạnh, để vợ nằm dưới đất bị cảm thì không được tốt.
“Tần, Tần Ly, ừm, tên rất êm tai.” Tô Bạch hài lòng, đè lên đối phương hung hăng gặm mấy cái.
“Trước kia là giáo sư đại học, dạy văn học cổ điển.” Tần Ly giới thiệu nốt.
Ái chà, văn học cổ điển! Nhớ đến nào là “chi, hồ, giả, dã” chua lòm, Tô Bạch cảm thấy răng mình sắp rụng sạch. Lại còn là giáo sư, đúng là thành phần tri thức cao cấp... điều này làm một người vẫn chưa lấy được học vị tiến sĩ như luật sư Tô Bạch ghen tị lắm lắm.
“Vậy anh... thế nào?” Tô Bạch hỏi.
“Tai nạn ô tô liên hoàn.” Tần Ly lắc đầu. Tai nạn liên hoàn, sự việc phát sinh quá đột ngột, anh thậm chí còn chưa kịp cảm nhận bao nhiêu đau đớn đã đổi một thân thể.
Vòng tay Tô Bạch như căng cứng, thêm ra sức siết người kia. Tai nạn ô tô, lại là tai nạn ô tô, sau này phải bắt chủ quán cách xa tất cả các loại phương tiện chạy máy.
“Có điều việc này nhất định không được để anh hai tôi biết, may mà anh ấy cả năm chẳng ở nhà, hai người cũng không có cơ hội chạm mặt đâu.” Tô Bạch nhớ tới người anh thứ hai của mình, mày nhíu chặt lại.
“Hử?” Tần Ly nhướng mày. Chỉ đề cập tới anh hai, có vấn đề!
“Anh hai tôi là một quái nhân yêu khoa học, nếu để anh ấy biết chuyện của anh, chưa biết chừng sẽ đem anh đi giải phẫu đấy.” Tô Bạch nhớ tới những ký ức chua xót năm xưa, giận nghiến răng nghiến lợi.
“Nào nào, kể nghe chút coi.” Tần Ly nổi hứng.
“Anh cả hơn tôi mười một tuổi, anh hai hơn tôi bốn tuổi, tôi từ nhỏ đã không có ai quản không ai chơi cùng, khu nhà tôi lại ít người Hoa, cũng chẳng chơi được với bọn trẻ con bản xứ quanh đấy, từ khi biết ghi nhớ đến nay, tôi đều chỉ có một mình.” Tô Bạch lặng lẽ nằm xuống, ôm chủ quán kể khổ, “Biết không, tôi là do chú Chung quản gia nuôi lớn. Năm sáu tưởi, chú Chung tặng tôi một con thỏ. Tôi thích lắm, lúc nào cũng ôm vào lòng, nhưng không được bao lâu thì nó mất tích.”
Tô Bạch dừng lại một chút, Tần Ly không cắt đứt, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Sau tôi cũng có mấy con vật nuôi khác, tính ra có ba con thỏ, hai con chó con, một ổ mèo con, còn có một con nhím với cả một con hamster, thế nhưng chúng đều lần lượt mất tích.”
“Khi con thỏ cuối cùng cũng biến mất, tôi khó chịu lắm, bèn tới phòng anh hai rủ anh ấy chơi với mình. Anh biết tôi thấy gì không?”
“Thấy gì?” Tần Ly đổi tư thế, nắm lấy tay Tô Bạch.
“Tôi thấy một bộ da thỏ hoàn chỉnh, vừa được lột ra, cùng với một cái thi thể thỏ bị banh bụng đóng trên bàn mổ.” Tô Bạch nói rất chậm, tay hơi run run, “Trên bộ da thỏ ấy, còn có tên tôi được viết bằng bút sơn màu lam.”
Tần Ly trở tay ôm người kia vào ngực không biết nên an ủi cậu bé sáu tuổi năm ấy như thế nào. Haizz... hồi ấy mình còn từng bất chấp bị ba phạt mà đánh cái tên dám ăn thịt con chó lão Mã lén nuôi một trận gần chết, như vậy một Tô Bạch mới sáu tuổi cô đơn không bạn bè đã khổ sở đến đâu?
“Sau, tôi ốm nặng một trận, từ đó không còn nuôi thêm con gì, cũng không còn có thể thân cận với anh hai được nữa.” Tô Bạch rúc vào lòng chủ quán, tranh thủ sàm sỡ một phen.
“Sau này chúng ta không ăn thịt thỏ, cũng không ăn thịt chó nữa.” Tần Ly an ủi.
“Tôi vốn không ăn mà.” Tô Bạch nghiến răng. Có kiểu an ủi người khác như thế này sao, chẳng phải lúc này nên chủ động hiến thân ư… Còn nữa, tôi không phải Tiểu Mãn đâu, đừng có vỗ vỗ lưng tôi như thế được không?
“Anh hai bây giờ làm gì?” Tần Ly hỏi tiếp.
“Làm nghiên cứu viên gì đó, năm ngoái đang nghiên cứu hắc tinh tinh, bây giờ thì không biết.” Tô Bạch bĩu môi. Anh và người anh hai kia đã bao lâu không gặp, bảy năm, hay tám năm?
Tần Ly trầm mặc. Một gia đình như vậy thật khó hình dung nổi. Cha mẹ thờ ơ, anh em hờ hững, đây còn là một gia đình sao?
“Nhà anh thì như thế nào?” Tô Bạch tò mò, cũng thjat sự chờ mong. Có thể nuôi ra một chủ quán như thế này sẽ là một gia đình ra sao?
“Ừm, biết nói thế nào nhỉ?” Khóe miệng Tần Ly hơi cong lên.
“Thì cứ tiện đâu nói đó cũng được.” Tô Bạch kéo tay Tần Ly lại, nhẹ nhàng vuốt lên vết sẹo trên đó.
“Nhà tôi có một người mẹ rất đẹp, mẹ tôi là một hình ảnh ddienr hình của mỹ nữ Giang Nam, là kiểu người cầm kỳ thi họa thi từ ca phú không gì không giỏi. Có một người cha rất nghiêm khắc rất bác học, tính tình hơi mang chút chủ nghĩa nam nhi. Hồi bé tôi lì lắm, ăn không ít đòn đâu.” Tần Ly kể.
“Hử? Ăn đòn á?” Tô Bạch tức giận.
“Ừ, ăn đòn. Nhưng cha bảo mình là văn nhân, không được thượng cẳng chân hạ chẳng tay, cho nên đánh tôi đều dùng thước. Thước đặc chế, dài bảy tấc[3] rưỡi, rộng một tấc ba, anh không biết cái thước đó vụt vào tay đau thế nào đâu, lại còn chuyên đánh tay trái.” Tần Ly chìa tay trái ra, Tô Bạch vội vã ôm lấy xoa nhẹ anh ủi.
[3. 1 tấc Trung quốc bằng 3.3 cm.]
“Sau đó tôi với lão Mã ăn trộm cái thước đi, cha lập tức làm cái khác. Sau nữa thì mẹ tôi bảo bọn tôi lớn rồi, đánh đòn mất mặt lắm, cha mới cất nó đi.” Nhắc tới thước, Tần Ly vẫn còn bị ám ảnh trong lòng.
“Thế à? Sau đó thì sao?” Tô Bạch hỏi tiếp.
“Sau cha phát minh ra một hình thức phạt mới. Có lần tôi với lão Mã đánh nhau bị phá hiện, cha phạt chúng tôi ngồi úp mặt vào tường, lại chê chúng tôi ngồi không nghiêm túc nên đặt một cái đĩa lên đầu chúng tôi.” Khóe miệng Tần Ly giật giật, “Mẹ cũng góp vui, bỏ thêm mỗi đĩa một quả trứng gà.”
Tô Bạch chớp mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái, cố tưởng tượng cảnh chủ quán cùng với ông anh vô lương của chủ quán cùng ngồi úp mặt vào tường, cẩn cẩn thận thận đội cái đĩa với một quả trứng gà. Sau đó, cười bò.
“Nghiêm túc chút, chúng ta đang nhớ lại quá khứ đấy.” Tần Ly giận, đạp Tô Bạch một cái.
“Ừ, nói tiếp.” Tô Bạch lập tức đổi sang vẻ nghiêm túc thật lòng lòng mong đợi.
“Còn cái gì nữa, sau này đội đĩa ngồi úp mặt vào tường thành truyền thống nhà tôi, tôi với Lão Mã độc quyền.” Tần Ly tức giận.
Tô Bạch lần thứ hai cười lăn lộn.
“Vợ à, vợ nói xem, sau này Tiểu Mãn không nghe lời, tôi cũng cho con đội đĩa ngồi úp mặt vào tường có được không nhỉ?”
Tần Ly nheo mắt, tưởng tượng cảnh con trai bảo bối đội đĩa ngồi phạt, lòng ngứa ngáy vô cùng.
“Anh nỡ?” Tô Bạch kinh hãi.
“Không nỡ.” Tần Ly lắc đầu, liếc nhìn Tô Bạch, “Hay là vợ chịu thay Tiểu Mãn đi.”
“Tôi rất nghe lời mà.” Tô Bạch khóc rống trong lòng,
“Cổ đại có chế độ liên đới.” Tần Ly khoe khoang vốn tri thức pháp luật nghèo nàn của mình.
“Anh cũng nói đấy là cổ đại, giờ đã là thế kỷ 21 rồi.” Tô Bạch toát cả mồ hôi lạnh.
“Biết rồi!” Tần Ly bật dậy, đấm tay, “Tôi biết để ai đội rồi.”
“Ai?” Tô Bạch thẽ thọt đặt câu hỏi, trái tim bé nhỏ kinh hoàng từng trận, chủ quán thật đáng sợ.
“Trịnh Miêu Miêu với Vương Sâm, hai đứa nhỏ này muốn học viết bút lông với tôi. Hừ hừ, Vương Sâm chỉ nhìn là biết ngay không phải đứa an phận, đến lúc đó không thể tránh được đâu!” Tần Ly cười híp mắt.
Nhớ tới hai đứa nhỏ hiểu chuyện nghe lời, Tô Bạch rùng mình một cái, tán thành cả hai tay đối với quyết định của chủ quán. Tử đạo hữu bất tử bần đạo… vì con mình…
“À quên, vợ à, vợ không định nói lai lịch của Tiểu Mãn cho tôi hay sao?” Tần Ly nhớ tới điểm quan trọng nhất.
“Chuyện này… dài dòng lắm.” Tô Bạch đảo mắt lảng tránh.
“Vậy nói một cách ngắn gọn thôi.” Tần Ly lại nằm xuống, bày ra vẻ “luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu.”
“Thôi được rồi.” Tô Bạch thỏa hiệp, “Là như vầy, lúc đó tôi với anh cả đang ngồi với nhau có một cô nàng tính bẫy anh ấy nên bỏ thuốc vào rượu của anh ấy tôi mê rượu cho nên uống nhầm sau đó anh ấy đặt phòng cho tôi rồi định gọi một cô ở quán đêm tới giúp ai dè có người vào nhầm phòng cứ thế là thất thân á.”
Tô Bạch nói một hơi, suýt thì tắt thở.
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của vợ hướng về mình chăm chú, Tần Ly lúc này chỉ muốn đập cho anh ta một trận.
“Sau đó thì sao?” Tần Ly siết chặt nắm tay.
“Sau đó tôi chỉ cho đấy là gái gọi của quán bar nên không để ý lắm nhưng vẫn nhớ được bộ dáng của cô ta đồng thời biết tên cô ta lúc cô ta gọi điện thoại rồi sau nữa anh tới nhờ tôi tranh…” Tô Bạch lại làm một hơi.
“Cứ nhẩn nha, không ai tranh với anh đâu.” Tần Ly cắt đứt cái câu lê thê của người nọ, nói một hơi không có dấu câu trước mặt thầy giáo dạy văn là không được.
“Anh tới nhờ tôi giúp vụ tranh quyền nuôi Tiểu Mãn, đọc tư liệu về cô gái kia tôi nghe rất quen tai, lúc gặp cô ta cũng thấy rất quen mắt, đến khi anh bảo Tiểu Mãn thuộc nhóm máu hiếm thì tôi bắt đầu nghi ngờ.” Tô Bạch ngoan ngoãn trình bày.
“Ừ, sau đó nữa?” Tần Ly bình tĩnh hỏi.
Tô Bạch run run, nói tiếp, “Sau tôi chỉ muốn làm giám định ADN, nhưng tôi không dám nói trực tiếp với anh, tôi sợ anh xách dao chém tôi.”
“Biết điều đấy.” Tần Ly gật gù.
“Rồi tôi đi tra tư liệu về người phụ nữ kia cùng với chuyện đêm đó. Đúng lúc đó anh muốn tìm nhà, tôi liền hớt tay trên của Mục Triết Viễn, gần quan được ban lộc mà.” Tô Bạch rụt rụt cổ, giọng hạ vài quãng, “Rất lâu mới gom được vài cọng tóc của Tiểu Mãn, cùng với móng tay tôi cắt giúp nó, đem đi làm giám định.”
“Từ từ, anh bảo đi nhầm phòng?” Tần Ly đưa ra nghi vấn. Trong ấn tượng của Trình Lâm, Chu Cẩn Nhan vốn là một cô gái nhu mì e thẹn, quả thật không phải là người làm ra chuyện bán thân kiếm lợi này.
“Ừ, tôi tra ra. Hôm đó là sinh nhật bạn trai cô ta, chắc cô ta định đem mình làm quà tặng người yêu, có uống thê rượu lấy can đảm, lúc ấy phòng không bật đèn, trong phòng lại có một thằng đàn ông bị chuốc thuốc…” Tô Bạch nuốt nuốt nước bọt, vụ này thật khó mở miệng.
Tần Ly không còn gì để nói. Xét một cách nghiêm khắc, Tô Bạch hẳn nên chịu trách nhiệm về mặt pháp luật… Cuộc đời Chu Cẩn Nhan thực sự bị buổi tối kia hủy hoại hoàn toàn, cô ta ghét Tiểu Mãn cũng dễ hiểu.
“Nếu đã giám định, vì sao vẫn không nói?” Tần Ly hỏi. Chuyện này khiến anh băn khoăn đã lâu.
“Lúc đầu là vì không biết nên làm thế nào. Tôi chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một đứa con, cũng không biết làm cha phải thế nào, cho tới nay tôi vẫn rất bỡ ngỡ. Tôi cũng muốn nhận con nhưng lại nghĩ tới gia đình mình, có một gia đình như vậy, tôi sợ nuôi ra một tên biến thái. Hơn nữa, tôi không dám. Tôi có điều tra quá khứ của Trình Lâm, nếu anh có ký ức của cậu ấy, hẳn anh biết cậu ấy đã hy sinh những gì cho Tiểu Mãn.” Tô Bạch nói.
“Tôi chỉ định gần gũi Tiểu Mãn một chút, sau này con đỡ xa lạ với mình. Sau anh lại dụ dỗ tôi, còn tôi cũng bị anh dụ dỗ thành công. Tôi lại nghĩ, có cha của con rồi, đương nhiên cũng có con, sau này muốn nhận lại con cũng dễ hơn.” Tô Bạch ngẩng đầu nhìn Tần Ly.
“Ừ, sau đó thì sao?” Tần Ly hỏi.
“Sau đó cái gì tôi cũng không nghĩ đến.” Tô Bạch ôm lấy Tần Ly, nói, “Tiểu Mãn là con anh, là con của mình anh.”
“Vì sao?” Tần Ly không hiểu.
“Ha ha,” Tô Bạch cười khổ, “Nếu không có Trình Lâm, mười Tiểu Mãn cũng không sống nổi. Nếu không có Tần Ly, sau khi Trình Lâm qua đời, Tiểu Mãn không biết sẽ trôi dạt tới xó xỉnh nào. Nếu không có Tần Ly, tôi và Tiểu Mãn đã chết dưới bánh xe rồi. Tô Bạch đã làm được gì? Tô Bạch có tư cách gì?”
“Tô Bạch là vợ tôi, đương nhiên cũng là cha của Tiểu Mãn, tư cách này đủ không?” Tần Ly hôn nhẹ lên môi vợ, thỏa mãn đắp chăn, ngủ.
Nhìn vẻ mặt an nhiên khi ngủ của chủ quán, Tô Bạch tắt đèn nằm xuống bên cạnh, một vấn đề vẫn lấn cấn bên miệng lại không thể hỏi thành lời.
Chủ quán của tôi, anh nói tôi là vợ anh, vậy anh yêu tôi chứ? Anh yêu vợ anh chứ?