Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Mai đi tới bên cạnh một lính trinh sát đang đứng nghiêm.
“Chào đồng chí, tôi tới thăm người thân, Liên trưởng Triệu Kiến Quốc, làm phiền anh giúp tôi thông báo một tiếng.”
Lính trinh sát Tiểu Lưu nhìn Hàn Mai một cái nói, “Cô chờ ở đây.” Nghĩ thầm đây thật sự là người nhà của Liên trưởng? Dáng dấp cũng thật xinh đẹp nha! Nghe nói trong nhà Liên trưởng còn có một người em gái, không phải là cô gái đó chứ? Chỉ là cô nương này nhìn trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có thể nhéo ra nước rồi, dáng dấp cùng Liên trưởng thực không giống nhau. Cũng không thể trách được, nghe nói hai người cũng không phải cùng một cha sinh ra mà.
Tiểu Lưu vừa đi vừa suy đoán lung tung, trong lòng chắc chắc Hàn Mai là em gái của Liên trưởng. Ai kêu Triệu Kiến Quốc kết hôn cũng không có tin tức gì, khó trách người khác nói vợ anh là em gái anh.
Chẳng được bao lâu, tin tức em gái xinh đẹp của Liên trưởng đến thăm truyền ra khắp liên đội, ai nói chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện, đàn ông cũng không kém, chỉ là bọn họ không thể hiện ra mà thôi. Mọi người tranh nhau chạy đến xem em gái xinh đẹp trong truyền thuyết, biết đâu lại vừa mắt con gái nhà người ta thì sao, đến lúc đó Liên trưởng không phải trở thành anh rể của mình sao?
Triệu Kiến Quốc vừa mới làm mẫu động tác cho binh sĩ xong liền thấy Tiểu Lưu tới thông báo có một cô gái tới tìm anh, nghe bảo hình như là em gái anh.
Triệu Kiến Quốc nhất thời khó hiểu, quan hệ của anh và em gái cùng mẹ khác cha vốn không thân thiết làm sao có thể đến thăm anh, chẳng lẽ trong nhà có chuyện? Trong đầu Triệu Kiến Quốc rơi lộp bộp một tiếng, không phải là mẹ anh xảy ra chuyện chứ? Càng nghĩ càng thấy có thể, lần trước anh về thăm bà, bà còn đang bị ốm. Nhưng vợ anh gửi thư đến đã nói là không đáng lo nữa. Nghĩ như vậy, anh vội vã đi ra cổng doanh trại.
Phạm Bằng thấy Liên trưởng nóng nảy cũng lo lắng, theo sau rời đi.
Thật xa đã trông thấy một nhóm người vây ở cửa, Triệu Kiến Quốc quát một tiếng dẹp đường đi ra.
Giây phút Hàn Mai nhìn thấy Triệu Kiến Quốc, mấy tháng nhớ nhung cùng uất ức, cả khủng hoảng khi gặp Lý Khải Dân đều bừng lên, cô nhào tới trong ngực Triệu Kiến Quốc khóc to. Cũng không ngại Triệu Kiến Quốc vừa huấn luyện xong cả người dính mồ hôi và nước bùn, ôm hông Triệu Kiến Quốc không chịu buông tay.
Triệu Kiến Quốc thấy là vợ đến thăm mình, mới vừa rồi còn tràn đầy lo lắng, bị Hàn Mai ôm như vậy lập tức bối rối, ngây ngốc đứng ra đó. Nghe thấy vợ khóc thút tha thút thít mới phản ứng được, chuyển buồn thành vui, không nghĩ tới cô lại đi xa như vậy đến thăm anh, thấy cô khóc thảm thiết liền cảm thấy đau lòng cùng yêu thương.
Binh sĩ ở bên cạnh cũng bối rối, không phải nói là em gái của Liên trưởng sao? Sao hai người lại chẳng giống nhau chút nào cả?
Tiểu Lưu cũng không hiểu ra sao, thấy các chiến hữu trừng mắt nhìn liền tức giận. Tại sao chỉ nhìn tôi? Tôi cũng chưa nói cô ấy là em gái của Liên trưởng! Là tự các cậu nghĩ như thế, bây giờ còn quay ra trách tôi. Tôi thật là oan uổng mà!
Phạm Bằng vừa nhìn thấy Hàn Mai liền nhận ra là cô gái trong tấm hình bảo bối của Liên trưởng. Thì ra là đối tượng của Liên trưởng đến thăm.
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai vẫn còn khóc, đau lòng vỗ vỗ lưng cô, vừa lau nước mắt vừa nhẹ nhàng nói, “Ngoan, đừng khóc.”
Sau lưng lập tức nổi lên một trận hút khí, này……. Đây có đúng là Liên trưởng của bọn họ không? Vẫn là khuôn mặt đó nhưng nhìn sao cũng thấy không giống. Thật là quỷ dị!
Phạm Bằng lại không quá để ý, gần đây hiện tượng này thường xuyên xuất hiện trên người Liên Trưởng, tập mãi nên quen rồi. Nhìn thấy binh lính lại dễ xúc động như vậy liền nghĩ năng lực ứng biến của mấy người này vẫn chưa được! Phải tìm cơ hội huấn luyện lại mới được.
“Khụ.”
Phạm Bằng quay đầu thấy hai người Liên trưởng còn đang dính lấy nhau không để ý đến mọi người xung quanh, ngượng ngùng ho một tiếng thầm nghĩ, Liên trưởng cũng đừng trách tôi, chủ yếu là các người như vậy ở bộ đội sẽ có ảnh hưởng không tốt! Liên trưởng cũng phải vì tôi mà suy nghĩ một chút, hai người ở trước mặt tôi ngọt ngào bảo tôi làm sao mà chịu nổi?
Ai biết trong mắt hai người này căn bản không có người khác, lòng không để ý việc khác như thế, không nghe thấy nhắc nhở, buộc Phạm Bằng không thể không lên tiếng.
“Tôi nói này Liên trưởng, anh không phải nên giới thiệu một chút sao?”
Hàn Mai lau khô nước mắt, rời khỏi ngực Triệu Kiến Quốc nhìn mọi người, đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Chào mọi người, tôi tên là Hàn Mai, là người yêu của Liên trưởng.”
Lời Hàn Mai vừa thốt ra không thua gì bom nguyên tử “Bùm” một tiếng nổ tung.
Liên trưởng khi nào thì kết hôn rồi?
Phạm Bằng vừa nghe cũng lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm thật không ngờ Triệu Kiến Quốc có thể như thế, dù sao hai người cũng đã làm chiến hữu vài chục năm rồi mà kết hôn cũng không nói cho mình biết. Nếu không phải chị dâu tới thăm, có phải Triệu Kiến Quốc định lừa anh cả đời không?
Triệu Kiến Quốc nghe được Hàn Mai giới thiệu là người yêu của anh liền cảm thấy tư vị mỹ mãn. Cô nói là người yêu, hai người yêu nhau mới gọi là người yêu nha. Vậy không phải là cô đã yêu anh sao? Mọi suy nghĩ không xác định ban đầu trong lòng anh bị một câu nói của Hàn Mai làm cho biến mất hoàn toàn.
Nhìn các chiến hữu ở bên cạnh, Triệu Kiến Quốc cũng biết họ đang suy nghĩ gì nhưng anh cũng không cố ý gạt họ nha! Ai bảo họ không hỏi anh, họ hỏi, anh chắc chắn sẽ nói! Bọn họ không hỏi lại muốn một người đàn ông sắp ba mươi tuổi cũng chưa nói qua chuyện yêu đương là anh chạy đến nói ra chuyện lần trước anh về nhà để kết hôn, anh thực sự không nói được!
Nhìn mọi người vẫn còn ở bên cạnh bàn luận, mặt Triệu Kiến Quốc tối sầm.
“Các người không có chuyện làm đúng không? Đi, động tác vừa rồi mỗi người thực hiện năm trăm cái, không làm xong buổi tối không được phép ăn cơm.”
“Vèo” một tiếng, tất cả mọi người giải tán. Chuyện cười, không nhìn thấy Liên trưởng đại nhân tức giận rồi sao? Ở lại làm gì? Tìm chết chắc?
Triệu Kiến Quốc đỡ lấy túi của Hàn Mai, dắt tay cô đi về hướng ký túc xá của mình.
Đến ký túc xá, mở cửa, đem túi vứt lên bàn, hai người lại ôm lấy nhau.
“Anh rất nhớ em!”
“Ừ, em biết. Em cũng nhớ anh!”
Hai người cứ ôm nhau như vậy thẳng đến giờ cơm tối.
Triệu Kiến Quốc buông Hàn Mai ra nói, “Anh đi tắm, sau đó chúng ta đến phòng ăn ăn cơm.”
“Không muốn, em không để cho anh đi đâu.” Hàn Mai cái gì cũng không quan tâm, chỉ nghĩ muốn ở gần anh, lần nữa chui vào trong ngực Triệu Kiến Quốc. Chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới có cảm giác an toàn. Chỉ có chạm vào anh, cảm nhận nhiệt độ của anh, cô mới tin đây là thật.
Khóe miệng Triệu Kiến Quốc nhẹ nhàng giơ lên, anh thật là không có biện pháp với cô gái nhỏ này. Bình thường vợ anh đều rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng có chủ kiến riêng; chỉ khi không có người ngoài mới lộ ra một chút tính trẻ con, một chút làm nũng, anh chính là yêu tính cách này của cô.
Hàn Mai cũng cảm thấy cô và Triệu Kiến Quốc ở chung có lúc rất giống cha và con gái. Triệu Kiến Quốc thương cô, cưng chiều cô, mọi chuyện đều nhường cô, giống như cha cưng chiều con gái mình; nhưng đồng thời cũng có loại thương tiếc của đàn ông dành cho phụ nữ. Hàn Mai đùa giỡn, làm nũng với anh nhưng trong lòng cũng vô cùng lệ thuộc vào anh. Hai người đối với hình thức chung đụng này đều hài lòng, hơn nữa còn có cả thích thú.
Triệu Kiến Quốc tắm xong, Hàn Mai thay một bộ quần áo khác liền cùng nhau đi tới phòng ăn.
Hàn Mai vừa vào tới cửa liền nhìn thấy binh sĩ đứng thành từng hàng một chỉnh tề cùng nhau hô, “Chào chị dâu.”
“Chào mọi người, làm phiền mọi người rồi!” Hàn Mai bị nhiệt tình của binh sĩ dọa sợ hết hồn, vội vàng cười chào mọi người.
Phạm Bằng đã giúp hai người Hàn Mai lấy cơm xong, kêu hai người ngồi xuống.
“Chị dâu, ăn nhiều một chút, đừng khách khí, có điều thức ăn ở đây cũng không được ngon lắm.” Một tiểu đội trưởng ngượng ngùng nói.
“Không sao! Tôi thấy ngon vô cùng. Chờ sau này tôi theo quân đến bộ đội rồi sẽ mời các cậu đến nhà chúng tôi ăn cơm.”
Phạm Bằng vừa nghe liền kinh hãi nhìn Triệu Kiến Quốc một cái, thấy người ta căn bản không để ý tới mình, lại hỏi, “Chị dâu muốn theo quân sao?”
Cũng không trách hắn hỏi lại nha, vốn dĩ đã ít người thân theo quân, người trẻ tuổi như Hàn Mai mà chịu đến bộ đội chịu khổ quả thật là không có nhiều.
Nhắc tới theo quân, Hàn Mai lập tức lộ ra vẻ mong chờ, “Đúng vậy. Cũng phải chờ mấy tháng nữa các anh xây xong khu nhà cho người thân mới chuyển tới được.”
“Vậy thì tốt, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đến nhà chị ăn chực cơm, cám ơn chị dâu trước.”
Phạm Bằng cảm thấy Liên trưởng thật tốt số. Bình thường bảo Liên trưởng tìm vợ, Liên trưởng đều không chịu tìm, một khi đã tìm lại tìm được người tốt nhất, không nói đến dáng dấp xinh đẹp, tính tình cũng tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ đã chịu theo quân, khó trách Liên trưởng muốn cất giấu.
“Chào chị dâu!”
Đột nhiên chào to một tiếng, Hàn Mai sợ hết hồn. Trong bộ đội ai không có thanh âm lớn đều không phải là người hay sao? Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là người lúc trước chở cô tới, Vương Lôi, cười cười chào hỏi, “Chào cậu.”
“Thật không nghĩ tới người chị dâu tìm lại là Liên trưởng của chúng tôi! Tôi còn đang nghĩ nhà ai lại có cô dâu xinh đẹp như vậy? Hóa ra là Liên trưởng Triệu.”
“Tiểu tử ngươi tại sao lại biết chị dâu?”
“Hôm nay lúc tôi tới vừa đúng lúc gặp được Vương Lôi đi mua thức ăn trở về, liền xin đi nhờ xe, cậu ấy còn kể cho tôi rất nhiều chuyện thú vị trong bộ đội.” Hàn Mai giải thích."
Ánh mắt Triệu Kiến Quốc nguy hiểm nhìn Hàn Mai, Hàn Mai biết anh muốn cái gì, cảm thấy người đàn ông này thật là hẹp hòi. Sau đó lại giả bộ đáng thương, nhìn Triệu Kiến Quốc nói, “Trên đường em bị say xe, may mà có Vương Lôi ở bên cạnh nói chuyện cùng, cậu ấy kể chuyện một tân binh sợ ma đến mức tiểu ra quần, em mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Triệu Kiến Quốc vừa nghe thấy vợ bị say xe, đau lòng không dứt, lập tức mặc kệ cô cùng ai nói chuyện xưa.
Hàn Mai thấy vẻ mặt của đau lòng của Triệu Kiến Quốc, cười thầm nói nguy cơ được giải trừ, không nhìn thấy Vương Lôi ở một bên đang nháy mắt ra hiệu.
Một binh sĩ không nhịn được nói với Vương Lôi, “Chính cậu sợ ma đến mức tiểu ra quần, lại dám nói ra trước mặt chị dâu, thật là có ý tứ.”
Hàn Mai bật cười một tiếng, chuyển sang nói với Vương Lôi, “Thì ra người tiểu ra quần đó chính là cậu!”
Đến lúc này mọi người đều không nhịn được cười đến ngã trái ngã phải.
Vương Lôi kìm nén đỏ bừng cả mặt, nhìn Hàn Mai uất ức nói, “Chị dâu, tôi không có…. Không có tè ra quần!”
Hàn Mai thấy hắn như vậy, cười càng vui vẻ hơn, dựa vào vai Triệu Kiến Quốc xoa bụng.
Tân binh khi nãy nghe Hàn Mai nói như vậy thầm kêu nguy rồi, vội nói với Vương Lôi, “Tôi không có nói cậu là người tè ra quần nha, là chính cậu tự nói! Chuyện này không liên quan đến tôi!” Nói xong co cẳng chạy, Vương Lôi lập tức đuổi theo phía sau quát “Tiểu tử, cậu có bản lĩnh thì đừng chạy! Đem chân giò hun khói trả lại cho lão tử….”