Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ăn xong điểm tâm, Thạch Đầu lái xe đưa Hàn Mai đến ga tàu. Hành lý của Hàn Mai cũng không nhiều, một túi quần áo, chủ yếu là quần áo mùa đông, quần áo mùa hè cô chỉ mang theo vài bộ, sau khi đến nơi sẽ đi mua thêm sau. Còn một túi nhỏ nữa chứa ít đồ cá nhân để dùng trên tàu. Ngoài ra còn có một túi đặc sản Hàn mẹ ép buộc Hàn Mai cầm theo, bà nói cô đến bộ đội phải tạo quan hệ thật tốt với hàng xóm nên những đồ này là không thể thiếu được. Trước khi đi, Thạch thẩm lại đưa thêm cho cô một túi thuốc, có thuốc cảm, thuốc tiêu chảy… Tiểu Thúy thì đưa cho cô một túi đồ ăn vặt để ăn trên tàu.
Sau tối hôm qua, Thạch Đầu đã xích Cầu Cầu lại, cho nên lúc đi Hàn Mai chỉ nghe thấy tiếng của nó ở trong sân nhà truyền ra.
Đến sân ga, Thạch Đầu đích thân đưa Hàn Mai lên tàu, tìm được chỗ ngồi, đem hành lý cất cẩn thận xong mới xuống tàu.
Giường nằm của Hàn Mai bên cạnh cửa sổ, cô cầm khăn ướt lau qua một lần rồi mới dám ngồi lên. Ở tại giường đối diện là một đôi vợ chồng trẻ và con gái khoảng bốn năm tuổi. Giường bên trên giường Hàn Mai không biết là của ai, tàu đã khởi động mà người còn chưa thấy tới.
Hàn Mai nhìn bé gái kia, hai bím tóc như hai sừng dê nhỏ, khuôn mặt trắng mịn, một đôi mắt to ngập nước rực sáng, rất đáng yêu. Bé gái cũng mở to mắt, tò mò nhìn Hàn Mai. Hàn Mai cười với cô bé, lấy ra một quả lê từ trong túi.
“Con cầm ăn đi.”
Cô bé kia nhìn Hàn Mai, cắn môi, lại quay đầu nhìn mẹ của mình.
“Dì cho con thì con nhận đi, nhớ cám ơn dì!”
Cô bé nhận lấy quả lê, ngọt ngào lên tiếng, “Cám ơn dì.”
“Ừ, thật biết nghe lời! Nhanh ăn đi, dì đã rửa sạch rồi.”
Cô bé nghe lời, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn.
“Em gái, em đi đâu đấy?”
“Em đến chỗ chồng em, anh ấy đang làm lính trong bộ đội.”
“Không nhìn ra a! Em còn trẻ tuổi như thế mà đã là quân tẩu rồi, không dễ dàng.”
“Cũng bình thường. Con gái chị thật là đáng yêu! Bé năm nay mấy tuổi rồi?”
“Đình Đình nhà chị mới bốn tuổi rưỡi.”
………….
Hàn Mai ngồi ở giường tiếp tục trò chuyện với mẹ Đình Đình, cha Đình Đình không nói chuyện, ôm con gái lên đùi, cẩn thận lau nước miếng cho bé.
Lúc này, một người phụ nữ thấp bé đi vào, trên tay bế một đứa trẻ đang khóc to, trên lưng vác một bọc màu đen lớn, đầu đội một cái mũ lưỡi trai cũng màu đen. Cô ta nhìn một lượt quanh khoang tàu liền đi tới trước mặt Hàn Mai.
“Cái đó… cô gái à, thương lượng với cô chuyện này được không?”
“Chị cứ nói đi.”
“Cô có thể đổi giường cho tôi được không? Cô xem tôi bế đứa bé, cứ leo lên leo xuống cũng không tiện.”
“Chuyện này thì có gì khó khăn đâu, chị chờ một chút, tôi mang đồ lên.”
“Vậy thì thật cám ơn cô.”
Hàn Mai lại tốn thêm nửa ngày đem giường trên sửa sang lại sạch sẽ. Vừa định nằm xuống ngủ một giấc, đứa bé ở giường dưới khóc suốt không ngừng, Hàn Mai thực sự không có cách nào ngủ được. Mới vừa rồi cô mải dọn giường không để ý, giờ cẩn thận nghĩ lại mới thấy hình như đứa bé kia từ lúc bắt đầu lên tàu đã khóc rồi. Người mẹ kia cũng kỳ quái, lại không dỗ dành con của mình để cho nó khóc lâu như vậy. Hàn Mai tò mò thò đầu nhìn xuống bên dưới, vừa vặn nhìn thấy đứa bé kia đang bị quấn thật chặt. Đứa bé này thoạt nhìn rất nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng, mắt cũng không mở ra, chỉ có miệng là mở rộng khóc không ngừng, Hàn Mai chưa nuôi trẻ con bao giờ, không biết bé trai kia bao nhiêu tuổi rồi. Hơn nữa, lúc vừa đến tiếng khóc vẫn còn lớn, lúc này thanh âm càng ngày càng nhỏ. Hàn Mai cẩn thận quan sát người phụ nữ kia, chỉ thấy cô ta đội mũ lưỡi trai, đem vành mũ kéo xuống thật thấp, Hàn Mai chỉ nhìn được nửa đoạn cằm lộ ra ngoài.
“Con của chị có phải là đói bụng không? Khóc dữ như vậy, chị cho nó bú sữa đi.” Mẹ Đình Đình nằm đối diện không nhìn nổi, lên tiếng giảng đạo.
“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ là bé đói bụng, khóc từ lúc lên tàu đến giờ, nó còn nhỏ như vậy, nếu để đói bụng quá sợ không tốt đâu.” Hàn Mai thấy người phụ nữ kia không có phản ứng gì, lên tiếng phụ họa.
Người phụ nữ kia nghe xong, không nói gì, chậm chạp nâng đứa bé lên cho bú.
Hàn Mai thấy đứa bé ngừng khóc, nghĩ không còn chuyện của cô nữa, liền nằm sấp lên giường chuẩn bị ngủ. Hiện tại cô thấy rất mệt, tối hôm qua bởi vì quá hưng phấn không ngủ được; sau nửa đêm lại xảy ra chuyện kia, cô muốn ngủ cũng không ngủ được; cơ hồ là một đêm thức trắng.
Nhưng ngay khi Hàn Mai sắp ngủ, đứa bé ở giường bên dưới lại khóc nữa. Cô thò đầu nhìn ra, thấy đứa bé kia vừa bú vừa khóc thú thít. Là do không hút ra sữa sao?
“Chị không đủ sữa sao? Nếu không thử cho bé ăn chút sữa bột đi.” Mẹ Đình Đình hỏi.
“Chị để sữa bột ở đâu? Lấy ra, tôi pha giúp chị.”
Mọi người nhìn chằm chằm người phụ nữ kia hồi lâu, cô ta mới ấp úng nói lúc lên tàu quên mang theo.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Hàn Mai nhìn cô ta, thế nào cũng không thấy giống một người mẹ.
“Cô gái, đừng trách tôi lắm mồm. Đứa bé nào cũng là thịt trong bụng mẹ, nào có người mẹ nào như cô chứ? Con cô còn nhỏ như vậy, bản thân cô không đủ sữa, đã không thích hợp đi xa nhà, thậm chí sữa bột cũng quên mang theo, chẳng may đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, cô có hối hận cũng không kịp đâu.”
“Giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, để tôi đi lấy chút nước ấm tới đút tạm cho bé ăn, chị tới giường khác xem có ai mang trẻ nhỏ theo không, hỏi người ta có sữa bột không thì xin một ít, chứ cứ để như này, bé làm sao chịu được?” Hàn Mai cầm bình nước lên, đi ra ngoài.
Mẹ Đình Đình xoay người nói với chồng,”Anh ở lại trông con nhé.. Em gái, chờ một chút ,” theo sau ra ngoài, “Haiz….. em không thấy gì à?”
“Thấy cái gì cơ?” Hàn Mai bị hỏi một câu không đầu không cuối làm cho mung lung.
Mẹ Đình Đình kéo Hàn Mai đến bên cạnh lối đi nhỏ, nhìn chung quanh, hạ thấp giọng nói, “Còn có thể là cái gì nữa? Đứa bé kia a!”
“Đứa bé kia thế nào?” còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
“Em còn trẻ, khó trách em không biết. Từ lúc đầu người phụ nữ kia đến, chị đã cảm thấy quái lạ rồi. Trời nóng như vậy, cho dù có sợ đứa bé cảm lanh cũng không thể đem con quấn chặt vậy được. Hơn nữa, cô ta nhìn đứa bé khóc dữ dội cũng không lo lắng gì. Tám phần không phải là mẹ ruột của đứa bé. Trên đời này làm gì có người mẹ nào nhìn con khóc thành như vậy lại có thể không quan tâm? Chị nhìn lúc cô ta cho đứa bé bú sữa, cũng là bộ dáng giả vờ giả vịt, cô ta căn bản là không có sữa a! Có người mẹ nào lại quên không mang sữa bột cho con không?”
“Chị nói thật chứ?”
“Em đừng có không tin. Vừa nhìn thấy đứa bé kia, chị dám vỗ ngực đảm bảo nó còn chưa đủ tháng đâu. Cô gái kia không chừng còn là bọn buôn người đấy. Chỉ sợ đứa bé kia còn nhỏ như vậy, không biết có thể sống sót hay không? Nếu bị bán cho người trong sạch coi như còn đường sống, bằng không sẽ phải chịu khổ!”
Hàn Mai nghe xong liền nhớ tới những lời của mẹ chồng trước khi lâm chung, bà cũng là rơi vào tay bọn buôn người, chịu không ít khổ. Ngẫm lại mới thấy vừa rồi mặt đứa bé kia trắng bệch, tiếng khóc yếu đuối, Hàn Mai liền cảm thấy không đành lòng.
“Em gái…. Em gái… Làm sao vậy? Sao không nói câu nào?”
“Em không sao, trước hết chúng ta cứ lấy nước cho đứa bé kia đã.”
…………
Hàn Mai tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một người mặc đồng phục.
“Đồng chí… Tôi có chuyện muốn báo cáo…” Hàn Mai thở hổn hển nói.
Lục Hạo nhìn cô gái đang thở không ra hơi vịn tay bên cửa, khuôn mặt trắng noãn, đôi mắt biết nói đặc biệt có thần. Hai cái đuôi sam rũ xuống hai bả vai, trông cô hãy còn nhỏ tuổi, đứng thẳng cũng mới tới ngực mình.
“Cô cứ từ từ nói…” Nói xong liền đưa cho Hàn Mai một chén nước.
Hàn Mai không để ý tới nước, kể lại chuyện lúc nãy trong khoang tàu cùng phỏng đoán của mẹ Đình Đình cho Lục Hạo nghe.
“Theo như cô nói thì người phụ nữ kia thật sự rất giống với bọn buôn người. Nếu đúng như vậy, tôi sẽ lập tức liên lạc với đồn cảnh sát ở ga kế tiếp. Cô đi ổn định người phụ nữa kia, trước tiên phải giải quyết vấn đề đứa bé mới là mấu chốt.”
“Được, các anh phải nắm chặt một chút! Mặc dù không biết có đúng như vậy hay không, nhưng chuyện này cẩn thận cũng tốt. Không phải thật là tốt nhất, nếu thực đúng như vậy cũng cứu được một đứa bé.”
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng xử lý.”
“Vậy được rồi, tôi đi về trước.”
Lục Hạo ngơ ngác nhìn theo bóng dáng nho nhỏ biến mất cuối khoang tàu, qua một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, đi tìm trưởng tàu.
Hàn Mai cầm bình nước ấm về giường, mẹ Đình Đình đã trở lại, xin được một ít sữa bột, Hàn Mai vội vàng đút cho đứa bé uống.
Đứa nhỏ này phải đói bụng lắm, Hàn Mai nhìn mẹ Đình Đình dùng thìa nhỏ đút cho bé ăn từng thìa một. Cái miệng nho nhỏ, khẽ mở khẽ đóng, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra liếm môi, bộ dáng vô cùng dễ thương.
Mẹ Đình Đình sợ đứa bé bị cảm lạnh, vội vàng đem áo bông cởi ra khi nãy mặc lại. Ăn no rồi đứa bé cũng có tâm tình chơi đùa. Hàn Mai nhẹ nhàng ôm nó, đứa bé trên tay giống như không nặng chút nào vậy. Tiểu tử nằm trong ngực Hàn Mai, lần đầu tiên mở mắt, mắt đen nhánh cứ như vậy lăng lăng nhìn Hàn Mai, đầu lưỡi còn duỗi ra một cái, Hàn Mai đụng ngón tay lên môi nó một cái, nó lập tức le lưỡi ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay Hàn Mai.
Hàn Mai suy nghĩ, sau này con của cô và Triệu Kiến Quốc có đáng yêu như vậy không?
“Mẹ, em trai thật nhỏ!” Đình Đình không biết trèo xuống khỏi người cha từ lúc nào, bò lên giường, đứng tựa vào sau lưng Hàn Mai, mở mắt to ngập nước nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang nằm trong ngực cô.
“Lúc con bằng em trai này còn nhỏ hơn đấy! Đúng rồi, cô gái, con trai cô lúc sinh nặng mấy cân?”
Sắc mặt người phụ nữ kia không tốt trả lời, “Đứa bé là sinh tại nhà, không có cân qua.”
Mẹ Đình Đình liếc Hàn Mai một cái, lại hỏi,” Tôi thấy đứa nhỏ này lúc ra đời sợ là ít cân, bây giờ nhìn vẫn như chưa đủ tháng. Con cô được mấy tuần rồi hả?”
Người phụ nữ kia nín nửa ngày, mới thoát ra một câu, “Sắp hai tháng.”
“Nha! Vậy thì không tốt nha! Nhìn này, cái mũi nhỏ, đôi mắt ti hí, còn chưa nảy nở hết! Đứa nhỏ này bình thường ăn cái gì? Thế nào hai tháng còn nhỏ như vậy được?”
Người phụ nữ kia không biết là tức giận hay là nổi lên nghi ngờ, đi tới muốn ôm lại đứa bé từ trong tay Hàn Mai. Hàn Mai xoay người tránh khỏi. Đúng lúc này, Lục Hào mang theo mấy người nữa đến, trực tiếp bắt người mang đi.
Lục Hạo đi tới bên cạnh Hàn Mai nói, “Chúng tôi đã thẩm tra qua, cô ta chính là tội phạm buôn người của vùng này, gọi là ‘Phương tỷ’. Những năm gần đây, chúng tôi một mực điều tra vị trí của Phương tỷ, không nghĩ tới hôm nay có thể ở nơi này bắt được ả. Lần này thật phải cám ơn sự phối hợp của cô!”
“Có gì mà cám ơn tôi chứ. Tôi cũng chỉ là thấy cô ta khả nghi, mới ôm ý tưởng thử một lần xem sao. Người anh phải cám ơn chính là mẹ Đình Đình kìa. Nếu không phải chị ấy nhìn ra sự khác thường của Phương tỷ, tôi cũng sẽ không đi báo với các anh.”
“Mặc kệ nói thế nào cũng phải cám ơn cô. Chúng tôi đã liên lạc với cha mẹ đứa bé rồi, bọn họ đang trên đường tới đây. Đến ga tiếp theo, chúng tôi sẽ giao đứa bé cho đồng chí trực ban ở đó chăm sóc, chờ cha mẹ nó đến. Vì thế hiện tại tôi muốn đem đứa bé đi.”
Hàn Mai nhìn đứa bé trong ngực, tiểu tử không biết đã ngủ từ lúc nào rồi, đầu nhỏ cứ như vậy lẳng lặng tựa trước ngực cô. Nói thật, cô có chút không bỏ được nó.
Lục Hạo nhận lấy đứa bé, mùi sữa thơm trên người trẻ con nhẹ nhàng tỏa ra, ở giữa còn kèm theo một mùi thơm thoang thoảng, không biết là mùi gì, rất thoải mái. Lục Hạo biết đây là mùi hương trên người Hàn Mai, lúc trước khi đưa nước cho cô cũng ngửi thấy mùi hương này.
Sau khi Lục Hạo đi khỏi, mẹ Đình Đình mới từ trong câu chuyện của hai người nghe ra mang mối, quay sang nói với Hàn Mai, “Thảo nào khi nãy em đi lấy nước lâu như vậy.. Thì ra là làm việc này.”
Hàn Mai cũng không nói tiếp, cô thật sự là mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt, trực tiếp bò lên giường, đi ngủ.