Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì là sinh tự nhiên nên thân thể Hàn Mai cũng không bị tổn thương gì quá lớn, thật ra thì ngày đó sinh con xong, cô đã có thể đi lại được rồi, ra viện cũng không có vấn đề gì, hơn nữa cũng có nhiều sản phụ mang con về nhà ở cữ, có điều cả Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc đều nghĩ rằng dù sao Tiểu Nghị, Tiểu Lôi cũng sinh sớm hơn nửa tháng, mặc dù bác sĩ nói sức khỏe hai đứa nhỏ cũng bình thường, nhưng trong lòng của đôi vợ chồng son vẫn lo lắng, liền quyết định ở lại viện thêm vài ngày nữa mới trở về bộ đội.
Hàn Mai vốn định ở bệnh viện nửa tháng sẽ về bộ đội, nhưng Dương Vân Tú sợ sau khi cô trở về rồi, một mình Triệu Kiến Quốc không thể chăm sóc hai đứa nhỏ cùng lúc được, Hàn Mai trong ngày ở cữ một mình chăm hai đứa sẽ mệt nhọc, liền đề nghị Hàn Mai ở lại bệnh viện đến hết tháng cữ rồi hãy trở về, chị cũng tiện mà thường xuyên tới thăm con trai, con gái nuôi của mình.
Triệu Kiến Quốc suy nghĩ, cũng thấy lời Dương Vân Tú có lý, nếu trở về bộ đội rồi, anh là đàn ông cũng không biết làm sao mà chăm sóc tốt cho vợ được, hơn nữa ban ngày anh cũng không có thời gian rảnh, cho dù có Lưu Anh giúp đỡ nhưng nhà người ta cũng có không ít chuyện cần phải làm, Lưu Anh cũng không thể bỏ bê con gái được, không khéo lại gây phiền phức cho người ta. Bây giờ ở trong bệnh viện có bác sĩ và y tá chăm sóc, thức ăn lại có Dương Vân Tú giúp chuẩn bị, vợ anh ở cữ cũng có thể thoải mái hơn. Hơn nữa, nghe nói thời gian ở cữ của phụ nữ rất quan trọng, nếu làm không tốt thì sau này già rồi sẽ phải chịu khổ. Càng nghĩ, Triệu Kiến Quốc càng cảm thấy để vợ anh ở lại trong bệnh viện an toàn hơn, liền không bảo Hàn Mai xuất viện nữa.
Ngược lại, Hàn Mai lại không cảm thấy khổ cực chút nào, hai bảo bối nhà cô cũng rất ngoan, bây giờ còn chưa nhận thức được, người nào ôm cũng được. Bình thường, hai anh em trừ ăn ra thì chính là ngủ, giống y như heo nhỏ, Hàn Mai chỉ cần cho hai đứa bú sữa là được, việc tắm rửa đã có y tá giúp đỡ. Hơn nữa, mấy ngày nay Triệu Kiến QUốc đã có thể thuần thục thay tã cho Tiểu Nghị và Tiểu Lôi rồi, ôm đứa bé cũng có hình có dáng hơn, mỗi lần có tã bẩn, anh sẽ lập tức mừng rỡ nhặt lấy mang vào phòng tắm.
Phòng bệnh lần này của Hàn Mai có hai giường đơn, có điều lần này không đợi Triệu Kiến Quốc tự mình động thủ, người ta đã giúp anh kê hai chiếc giường sát lại với nhau, bên cạnh còn đặc biệt chuẩn bị giường nhỏ cho hai tiểu bảo bối nhà cô. Đối với sự an bài này, Triệu Kiến Quốc hết sức hài lòng, chỉ cần buổi tối anh có thể ôm vợ đi ngủ, những thứ khác như thế nào cũng được.
Phòng bệnh nhỏ trong bệnh viện bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành thiên đường của cả nhà bốn người bọn họ rồi!
Hai ngày đầu, Hàn Mai không đủ sữa, may mà cô có mang theo sữa bột tới, liền thử pha sữa bột cho hai đứa nhỏ nhưng không hiểu vì sao hai bảo bối nhà cô không chịu uống.. không biết có phải là vì ngửi thấy mùi sữa không đúng hay không mà mới hút được hai cái liền phun hết ra ngoài, ăn không đủ no lại bắt đầu oa oa khóc to. Hàn Mai khẩn trương nhưng cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là liều mạng ép bản thân ăn, chỉ cần là đồ người ta nói giúp có nhiều sữa, cô sẽ ăn. Dương Vân Tú ngày ngày đều đưa cơm tới, có đôi khi là tự mình mang tới, đôi khi là là sai bảo mẫu mang tới, chưa bỏ sót bữa nào bao giờ.
Đến ngày thứ ba thì khẩu phần lương thực của hai nhóc kia cũng đầy đủ, hơn nữa buổi tối mỗi ngày, trước khi đi ngủ, Hàn Mai còn có thể cảm thấy ngực căng căng rất khó chịu, làm cô chỉ có thể hút lượng sữa thừa ra, vài ngày sau tình trạng trướng sữa cũng từ từ tốt hơn nhiều, có điều hiện tại chỉ cần vừa nghe tiếng hai bảo bối khóc, sữa của Hàn Mai sẽ tự động chảy ra. Để tiện cho con bú sữa, bình thường Hàn Mai đều mặc áo rộng, tuy bây giờ trời đã dần dần chuyển lạnh nhưng ở trong nhà mặc một bộ quần áo mỏng cũng cảm thấy ấm áp. Có điều thỉnh thoảng Hàn Mai lại có sữa chảy ra, khiến ngực áo đều ẩm ướt hết, lành lạnh rất khó chịu, bị người khác nhìn thấy cô cũng lúng túng. Cũng may là trừ Triệu Kiến Quốc ra, cũng không có người đàn ông nào khác lui tới, nếu có người đến thăm, cô cũng chỉ cần khoác thêm một cái áo ngoài vào là được.
Triệu Kiến Quốc lại luôn lấy chuyện này giễu cợt cô, bởi vì hai bảo bối nhà cô đều cầm tinh con trâu, cho nên người đàn ông kia liền biên ra một bộ lý luận gọi là ‘Gia đình ngưu nhân’. Anh giải thích, anh chính là trâu bố cường tráng, con trai con gái mới sinh thì là nghé con, còn Hàn Mai cả ngảy chỉ biết có ăn thôi, ăn nhiều đến nỗi thành bò sữa rồi! Lúc không có người khác trong phòng bệnh liền gọi Hàn Mai là bò mẹ, còn anh chính là bò cha, buổi tối lên giường còn ôm Hàn Mai, gọi cô là bò bò, còn có ý dính lên trước ngực Hàn Mai, có đẩy anh ra thì anh vẫn tiếp tục, khiến cô cảm thấy chẳng mấy chốc mà cô sẽ thăng cấp thành mẹ của ba đứa bé!
Thực ra Hàn Mai cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù bình thường cô rất thích sạch sẽ, trời nóng nực, chỉ cần hơi ra mồ hôi cô cũng sẽ nâng cao bụng bự chạy đi tắm gội. Nhưng trong tháng cữ, cô lại không được tắm, mỗi ngày chỉ dùng nước nóng lau người, nhất là bộ ngực. Mỗi lần trước khi cho con bú sữa, Hàn Mai đều dùng khăn ấm lau qua một lần. Nhưng cho dù như vậy thì Hàn Mai vẫn cảm thấy trên người mình có mùi kỳ quái, đặc biệt là mấy ngày đầu sau khi sinh, cho nên mỗi lần Triệu Kiến Quốc tới gần cô đều cảm thấy không được tự nhiên.
Thật ra lo lắng của Hàn Mai đều là dư thừa, cô cũng không suy nghĩ xem Triệu Kiến Quốc là ai? Vài chục năm lăn lộn cùng đám đàn ông trong bộ đội, có lúc gặp phải nhiệm vụ đặc biệt, mấy tháng không tắm, mùi gì anh cũng đã ngửi qua! Hơn nữa, sau khi Hàn Mai bắt đầu xuống sữa, trên người cô luôn mang theo một mùi sữa nhàn nhạt, trên người hai con nghé nhỏ nhà anh cũng có, nhưng lại không hề giống với mùi hương trên người Hàn Mai, Triệu Kiến Quốc chẳng những không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy rất thơm, buổi tối mỗi ngày đều phải ôm vợ đi ngủ mới chịu.
Kể từ khi mang thai đến tháng thứ tám, bộ ngực của Hàn Mai liền bắt đầu trướng lên, hiện tại sinh con xong càng trướng tức hơn trước. Hơn nữa gần đây ngày nào cô cũng ăn canh móng heo, so với trước kia thì đầy đặn hơn rất nhiều. Hơn nữa cả tháng ở cữ, cả ngày cô chỉ nằm trên giường, không phải làm gì, Dương Vân Tú lo lắng ban đêm hai bảo bối sẽ khóc nháo, khiến cô không ngủ được nên dặn Hàn Mai nhớ thừa dịp ban ngày hai đứa nhỏ đi ngủ thì ngủ bù. Cho nên hiện tại Hàn Mai không khác gì hai bảo bối nhà cô, ăn xong rồi lại nằm ngủ, tỉnh ngủ thì ăn tiếp, cả ngày trôi qua giống hệt như heo nhỏ. Đến lúc hết một tháng này, sợ là trên người cô sẽ dư ra không ít thịt, bắp tay cũng tròn vô, trên lưng từng ngấn từng ngấn một! Cũng may là Hàn Mai trắng trẻo, hiện tại cho dù có mượt mà một chút thì nhìn cũng không mập, ngược lại nhiều thêm mấy phần thành thục, quyến rũ của phụ nữ.
Triệu Kiến Quốc thấy, đương nhiên là không thể không thích được, buổi tối mỗi ngày nằm lên giường liền bắt đầu không thành thật, sờ sờ bên này một chút, lại siết chặt bên kia một chút, mặc dù vợ anh vẫn đang trong thời gian ở cữ, anh cũng không làm được chuyện gì, nhưng ít thịt vụn này cho dù không đủ lót dạ thì cũng đủ cho anh nhét kẽ răng, có một chút để an ủi còn tốt hơn là không có gì! Triệu Kiến Quốc vừa vuốt ve làn da trơn bóng của vợ vừa tiếc nuối nghĩ, sớm biết như thế này có thể nuôi mập vợ thì anh đã sớm trói cô lên giường, không để cô phải làm gì ngoài việc ngủ ra.
Hàn Mai sợ anh huấn luyện cả ngày còn phải lái xe sẽ cực khổ, hơn nữa đoạn đường núi kia cũng không dễ đi, nếu chẳng may trên đường xảy ra chuyện gì, muốn tìm người giúp đỡ cũng khó khăn. Nghĩ thế nên cô bảo nếu như quá muộn thì hôm sau anh đến viện cũng được. Nhưng cô nói nửa ngày mà người đàn ông kia vẫn cứ ôm con gái nhỏ giọng nói chuyện, không thèm nghe cô nói. Hàn Mai xị mặt xuống, không nói chuyện nữa, ngồi trên giường vừa cho con trai bú sữa vừa buồn bực.
Triệu Kiến Quốc không hề phát hiên ra bản thân trong lúc mơ màng đã đạp trúng mìn, vẫn vui vẻ chơi đùa với con gái, thấy khóe miệng của con gái khẽ nhếch lên, anh liền kích động, vội vàng ôm con gái đến bên cạnh Hàn Mai, nói, “Vợ, em mau nhìn này, Tiểu Lôi vừa cười với anh! Em mau nhìn đi!”
Hàn Mai liếc anh một cái, nói, “Bác sĩ nói đó là cơ mặt vận động, không phải cười!” Buổi trưa hôm nay cô cũng phát hiện ra trong lúc ngủ mà con gái vẫn cười, tìm bác sĩ hỏi mới biết nguyên nhân.
Thấy vợ xị mặt, tinh thần của Triệu Kiến Quốc có vững vàng đến đâu đi nữa cũng biết là mình đã chọc tới phong ba rồi, anh vội vàng đặt con gái xuống giường, cẩn thận ngồi xuống trước mặt Hàn Mai.
Nhưng mặc kệ Triệu Kiến Quốc nói như thế nào, Hàn Mai đều cố ý không để ý đến anh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một lần nào, cúi đầu nhìn chằm chằm vào con trai đang ra sức bú sữa trong ngực mình.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ im lặng thì nóng nảy, dựa vào kinh nghiệm trước đây, lúc này anh có nói gì cũng vô dụng, nói nhiều lại càng sai nhiều, nên anh dứt khoát không nói gì nữa, nghiêm túc ngồi nhìn con trai bú sữa mẹ.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện, bốn phía im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đứa bé ừng ực ừng ực bú sữa.
Hàn Mai chờ mãi cũng không thấy Triệu Kiến Quốc lên tiếng dỗ cô như dạo trước, cảm thấy kỳ lạ liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm vào con trai, có điều ánh mắt kia khiến cô có cảm giác rất lạ.
“Ah!” Triệu Kiến Quốc thấy rốt cuộc vợ cũng chịu nhìn mình liền giả bộ kinh ngạc, giống như phát hiện ra chuyện lạ.
“Thế nào?”
Triệu Kiến Quốc không trả lời, tiếp tục nhìn chằm chằm vào con trai.
“Rốt cuộc là làm sao? Anh mau nói đi!” Hàn Mai tưởng trên người con trai bị làm sao, gấp gáp hỏi.
“Con trai giống như đã trưởng thành lên rất nhiều!”
Hàn Mai nghe xong liền lườm Triệu Kiến Quốc, không cho là đúng, nói, “Trẻ sơ sinh đều là như vậy, mỗi ngày mỗi vẻ đấy!”
Triệu Kiến Quốc khoanh hai tay trước ngực, cười xấu xa nói, “Làm sao em biết là anh đang nói tới con trai!” Cuối cùng còn làm như vô tình chạm nhẹ lên ngực Hàn Mai.
Hàn Mai dĩ nhiên đoán được ý của anh, vừa ở trong lòng tức giận Triệu Kiến Quốc không đứng đắn, vừa không có tiền đồ mà đỏ mặt. Thấy con trai ăn đã no, cô vội vàng kéo áo xuống, đứng dậy ôm con trai đặt vào giường nhỏ, để nó nằm song song với em gái Tiểu Lôi, cầm đồ chơi màu sắc rực rỡ bắt đầu chơi đùa với hai anh em.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ lại bắt đầu không để ý đến mình, anh gọi cô cũng không đáp lại, không nói gì nữa, trực tiếp bế cô lên xoay tròn.
“A!!!”
Hàn Mai bị giật mình liền thét chói tai ra tiếng. Động tác của Triệu Kiến quá nhanh, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khẩn trương ôm chặt cổ của Triệu Kiến Quốc, cuối cùng dứt khoát vùi đầu vào trong ngực của anh.
Triệu Kiến Quốc rất hài lòng với biểu hiện của vợ, trong lòng hả hê nghĩ ai bảo em dám không để ý đến anh!
“Anh mau dừng lại, mau!”
“Không ngừng!”
“Người khác nhìn thấy bây giờ!” Hàn Mai thấy cửa phòng không khóa, nửa khép nửa mở, bên ngoài thỉnh thoảng lại có người đi lại, gấp gáp nói.
“Nhìn thấy thì nhìn thấy! Anh ôm vợ của mình thì có gì phạm pháp sao?” Triệu Kiến Quốc thờ ơ trả lời.
Hàn Mai không nói nên lời, Phó Doanh đại nhân anh cả ngày đi sớm về trễ, không quen mặt với các bác sĩ, y tá trong viện, đương nhiên là không sao! Nhưng cô ngày ngày đều ở đây, cùng những người đó là cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, có thể không sao được sao?
Triệu Kiến Quốc thấy vợ lại chu cái miệng nhỏ nhắn lên, buồn cười hỏi, “Còn dám không để ý tới anh hay không?”
“Không dám!” Hàn Mai không tình nguyện trả lời.
“Vậy thì tốt!” Triệu Kiến Quốc hài lòng.
“Anh còn không thả em xuống!”
“Thả em xuống cũng được, nhưng em phải hôn anh một cái trước đã!” Triệu Kiến Quốc nói xong, liền nghiêng má phải lên.
Thực lực cách xa anh, Hàn Mai không thể không cúi đầu, ngoan ngoãn hôn lên má Triệu Kiến Quốc.
“Không nghe thấy tiếng vang, không tính!”
Hàn Mai cắn răng “Chụt” một tiếng hôn lên mặt của Triệu Kiến Quốc.
“Má trái nữa!”
Lúc này, hai mắt Hàn Mai đã muốn phun ra lửa, có điều có người đang vẫn chìm đắm trong hả hê nên không có chú ý tới.
“Còn miệng nữa!” Thấy vợ lại ngoan ngoan hôn một cái vang dội lên má trái của mình, Triệu Kiến Quốc không sợ chết mà đem miệng đưa tới.
Sự thật chứng minh, thỏ trắng hiền lành cũng có thể cắn người! Cho nên, khi Triệu Kiến Quốc bày xong tư thế, mong đợi nụ hôn của vợ, trong nháy mắt, thỏ trắng liền hóa thân thành cọp mẹ, Hàn Mai quả quyết ôm mặt cha đứa bé nhà mình, nhào tới cắn một hớp.
Lúc đó, y tá Lưu ở cách đó không xe nghe được một tiếng kêu thê lương trong phòng bệnh liền vội vàng chạy tới. Có điều khi chị chạy tới cửa phòng bệnh, nhìn vào chỉ thấy hai vợ chồng bên trong quay lưng về phía cửa, vai kề vai đứng trước giường của hai đứa bé, người chồng cầm trống nhỏ khẽ lắc, người vợ thì khom người đùa với con, tiếng trống thùng thùng quanh quẩn trong phòng bệnh, tiếng cười khoan khoái của người vợ hòa cùng tiếng y y nha nha của đứa bé, không khí ấm áp khiến cho người ta phải hâm mộ.
Y tá Lưu kỳ quái gãi đầu, vừa rồi rõ ràng là chị nghe thấy tiếng kêu phát ra từ phòng này, hơn nữa còn là tiếng đàn ông! Chị đã đến hết mấy phòng bệnh bên cạnh nhưng không có phát hiện ra được gì, người đàn ông kia kêu thảm thiết như vậy, sao tự nhiên lại biến mất được? Chẳng lẽ là do gần đây chị trực đêm quá nhiều, nên nghe nhầm sao?
Đêm đó cũng có rất nhiều người nghe thấy tiếng đàn ông kêu thảm thiết quanh quẩn ngoài hành lang của phòng bệnh số 308, có người còn nói rằng đó là hồn ma của ông cụ bị ung thư gan mới qua đời mấy hôm trước hiện về. Người khác lại nói mấy năm trước cũng nghe được tiếng kêu ở phòng đó! Những người nghe được chuyện này liền có ít nhiều sợ hãi trong lòng, ban đêm không dám đi qua đoạn hành lang này nữa.
Tóm lại là có rất nhiều phiên bản, mọi người lại không thể kiểm chứng tính chân thực, nhưng nghe nói từ sau đó trở đi, ban đêm đi qua nơi đó đều sẽ nghe được tiếng kêu thê lương của đàn ông, nhưng mà điều này để sau này rồi nói…
Trong phòng bệnh số 308, vẻ mặt Triệu Kiến Quốc buồn rầu, mày nhíu lại, ánh mắt rất phức tạp, nhìn kỹ sẽ thấy được khóe miệng bên trái của anh bị sưng lên, vết máu còn chưa kịp khô, rõ ràng là vừa mới bị cắn. Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa, anh liền để trống nhỏ xuống, thấy vợ đang khom người trêu chọc con trai liền đen mặt, nói, “Vợ à, người đã đi rồi!” Bởi vì nói chuyện chạm đến vết thương trên khóe miệng nên “Xuy” một tiếng.
Hàn Mai cũng biết người đã đi rồi, nhưng cô buồn cười không đứng lên nổi! Bàn tay vẫn chạm nhẹ vào bả vai của con trai, nhưng thật ra trong lòng cô đang nghĩ phải nén lại, không được cười ra tiếng, nhưng… Nhưng… cô không nhịn được!
Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai như vậy lại càng thêm ấm ức, trong lòng hối hận vì đã khinh thường cô, dịu dàng xứng anh hùng thật đúng là không có sai!
Đêm hôm đó là lần đầu tiên Hàn Mai ngủ quay lưng lại với Triệu Kiến Quốc, bởi vì muốn đi tiểu đêm, cho nên ngọn đèn nhỏ trong phòng vẫn bật sáng, Hàn Mai sợ đối mặt với Triệu Kiến Quốc, không tự chủ được lại nhìn đến đôi môi của anh, sau đó không tự chủ được mà bật cười, cuối cùng lại đổi lấy ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo của anh. Có điều như bây giờ, cô nằm quay lưng lại phía anh, hai tay đè chặt lên ngực nhưng cũng không có bao nhiêu hiệu quả, bả vai bất thình lình còn run rẩy.
Triệu Kiến Quốc dĩ nhiên có thể cảm thấy được động tĩnh của cô vợ nhỏ, nhưng bây giờ anh còn đang bận nghĩ đến một vấn đề khác…. Vợ anh còn phải ở cữ bao nhiêu ngày nữa đây?