Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dương Vân Tú không trở về công ty như ngày thường mà trực tiếp lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà, dì Trần đã chuẩn bị xong cơm tối, bốn món mặn, một món canh, đủ cho ba người ăn, ông cụ nhà chị luôn luôn chủ trương tiết kiệm, không thích lãng phí.
Trong phòng trống không, luôn có vẻ quá mức yên tĩnh. Mấy năm nữa, nếu Lục Hạo kết hôn thì sẽ có thêm bảo bảo, có lẽ trong nhà sẽ náo nhiệt hơn. Tiểu tử thối vì tránh mẹ mà đã không về nhà mấy hôm nay, cũng không biết bây giờ nó đang ở xó xỉnh nào rồi. Hẳn là nó chưa biết ngày hôm qua, Lục tiên sinh và Dương nữ sĩ nhà bọn họ đã đi du lịch nước ngoài rồi, bằng không nó đã lăn trở về. Dương Vân Tú cũng không báo cho em trai, cứ để cho tiểu tử kia chịu khổ một chút, nếu không chịu được nữa thì nó đã sớm về nhà rồi.
Dương Vân Tú vào phòng ngủ thay quần áo xong liền đi lên lầu gõ cửa, chỉ thấy con trai bảo bối nhà chị đang mím môi ngồi trước bàn, nghiêm túc luyện chữ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có thể nhìn ra mấy phần bóng dáng của Ngô Bân.
Ông ngoại của Dương gia, Dương Hoành, đang nhàn nhã nằm trên xích đu đọc sách dạy đánh cờ, bên cạnh là khay trà để nửa ly trà nhỏ vẫn còn bốc khói.
Sớm đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cầu thang, biết chắc là mẹ đã về, nhưng người bạn nhỏ Ngô Địch của chúng ta vẫn kiên trì viết xong một chữ cuối cùng mới thả bút lông trong tay xuống, chạy tới nhào vào trong ngực mẹ, mở miệng liền hỏi, “Mẹ, mẹ đã gặp em Lôi Lôi chưa? Đồ chơi con gửi mẹ mang đến, em ấy có thích không? Mẹ đã nói cho em ấy biết là mấy ngày nữa con sẽ tới thăm em ấy chưa?...”
Dương Vân Tú hôn một cái lên mặt con trai, nói, “Con trai ngốc, Tiểu Lôi còn nhỏ như vậy, con đưa rô bốt cho em ấy thì em ấy biết chơi như thế nào chứ!” Dương Vân Tú bất đắc dĩ, lần trước chị dẫn con trai tới thăm mẹ con Hàn Mai, tiểu tử này hơi chút liền lo lắng cho con gái nhà người ta, cả ngày dắt ba chữ “em Lôi Lôi” trên khóe miệng, có thứ gì tốt đều nhớ dành một phần cho con bé, chị làm mẹ mà cũng muốn ghen tỵ.
“Vậy lúc nào thì mẹ dẫn con tới thăm em ấy?” Người bạn nhỏ Ngô Địch ôm cổ Dương Vân Tú, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
“Ngoan! Mấy ngày nữa là Tiểu Nghị và Tiểu Lôi đầy tháng, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn con đi gặp hai em ấy! Bây giờ con xuống lầu trước, chuẩn bị ăn cơm đi, mẹ nói chuyện với cụ ngoại một lát, sẽ xuống sau!”
“Vâng ạ!” Lấy được sự bảo đảm của mẹ, tiểu tử nghe lời, trượt xuống khỏi người Dương Vân Tú, cung kính chào ông ngoại Dương một tiếng mới đi xuống lầu.
“Đã làm xong chuyện chưa?” Ông ngoại Dương gấp sách dạy đánh cờ lại, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, hỏi.
“Cháu đã nói rồi, nhưng cô ấy không lập tức đồng ý ngay mà bảo là chờ bàn bạc với Triệu Kiến Quốc xong mới trả lời.”
Ông ngoại Dương nghe xong cũng không có phản ứng gì, giống như đã sớm biết sẽ có đáp án như vậy, đặt ly trà trong tay xuống, nói, “Được rồi, cháu đi xuống trước đi!”
“Vâng.”
Sau khi đóng cửa phòng lại, Dương Vân Tú thở dài một hơi. Chị cảm thấy rất kỳ quái, mỗi lần ông cụ nhà chị không nói gì đều khiến chị khẩn trương, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Cả nhà trên dưới cũng chỉ có em trai Lục Hạo của chị là dám đối nghịch với ông cụ, còn những người khác ở trước mặt ông cụ đều một mực cung kính, ngay cả con trai của chị, cả ngày nghịch ngợm cũng bị trị phải ngoan ngoãn.
Thật ra có lúc chị rất hâm mộ tên nhóc Lục Hạo kia, muốn làm cái gì thì làm, không phải băn khoăn điều gì hết, cho dù chỉ là làm cảnh sát quèn cũng được nhẹ nhõm tự tại, không giống như chị, cả ngày phải suy nghĩ, một giây cũng không dám buông lỏng, chỉ sợ phân tâm sẽ bị người ta tính toán. Lần trước, chuyện dự án ở Hà Đông kia là do chị nhất thời sai sót, để cho Cao thị thừa cơ. Thật may là Hàn Mai kịp thời nói ra, nếu không chờ đến lúc ký hợp đồng rồi, chị có hối hận đến đen cả ruột cũng không làm được gì.
Vì chuyện đó mà Dương Vân Tú phải vội vàng xử lý chuyện của công ty, không có thời gian ngẫm nghĩ xem có gì không hợp lý hay không. Ví dụ như lúc ấy chị chỉ thuận miệng nói ra một câu về mảnh đất ở Hà Đông, làm sao Hàn Mai lại lập tức nghĩ tới khu đang được sửa đường kia? Ở Hàn Đông còn có vài mảnh đất khác rất tốt mà. Hơn nữa, trên thực tế thì con đường kia còn chưa bắt đầu xây dựng, vẫn còn đang trong thời gian quy hoạch, bản thân chị cũng phải thông qua vài tầng quan hệ mới biết được, người bên ngoài biết chuyện này cũng không nhiều, bằng không chị cũng sẽ không vì vội vã nghĩ thừa dịp tin tức chưa truyền ra mà nhất thời khinh thường muốn mua mảnh đất kia.
Nhưng Hàn Mai mới ngoài hai mươi tuổi, lại lớn lên ở nông thôn, là quân tẩu mới tới theo quân, làm sao cô ấy lại biết được Chính phủ muốn sửa đường? Kỳ quái hơn nữa là lúc ấy Hàn Mai hỏi là đoạn đường đang sửa chứ không phải là có kế hoạch sửa.
Dương Vân Tú càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chị có cảm giác như Hàn Mai có thể biết trước chuyện xảy ra trong tương lai vậy. Chị phái người đi thăm dò ông cụ trên tàu trong lời Hàn Mai nhưng không tra ra được người nào như thế, cũng không phát hiện ra nhà Tổ nào bị sụt đất hết.
Tất cả đều chỉ rõ, Hàn Mai đang nói dối!
Nhưng Dương Vân Tú có thể khẳng định Hàn Mai không có chút ác ý nào, rõ ràng chỉ vì muốn nhắc nhở chị chuyện dự án ở Hàn Đông có vấn đề, hơn nữa, nếu không phải vì câu nói kia của Hàn Mai, nói không chừng Hồng Viễn sẽ sụp đổ trên tay chị.
Dương Vân Tú suy nghĩ chuyện này thật lâu, không dám nói với người khác, ngay cả Ngô Bân chị cũng không tiết lộ. Sau đó có một lần đang báo cáo tình trạng của công ty với ông ngoại, chị mới do dự nói ra, chị nghĩ ông cụ đã sống hơn nửa thế kỷ, có chuyện kỳ lạ nào mà chưa từng thấy qua, biết đâu lại có thể giải thích cho chị thì sao.
Dương Vân Tú nhìn ra được ông cụ nhà chị dường như cảm thấy rất hứng thú với Hàn Mai, cặn kẽ hỏi rõ mọi chuyện, híp mắt suy nghĩ thật lâu nhưng lại không nói gì, chỉ dặn chị không nên nói ra chuyện này, còn bảo chị có cơ hội thì dẫn người về nhà cho ông nhìn một chút.
Dương Vân Tú cũng không biết ông cụ đang diễn tuồng gì, nhưng chị cũng đã nghe người ta nói trên đời này có vài người sinh ra đã có năng lực trời sinh, có thể là Thấu Thị, có thể là đọc được suy nghĩ của người khác, nói không chừng Hàn Mai có thể đoán trước được tương lai thì sao?
Dương Vân Tú càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lại nhớ tới chuyện Hàn Mai mở tiệm ăn ở quê, một người phụ nữ dám ra ngoài làm ăn đã không dễ dàng gì, Hàn Mai lại có gan kí hợp đồng với người ta những mười năm thì nhất định phải là đã nắm chắc phần thắng, bản thân chị lăn lộn trên thương trường đã vài chục năm, nhưng đứng ở vị trí của Hàn Mai, chưa chắc chị đã dám làm như vậy.
Nghĩ như vậy, Dương Vân Tú càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, vốn dĩ chị đã định bồi dưỡng Hàn Mai thành cánh tay phải của mình, hiện tại càng thêm muốn giữ Hàn Mai ở bên người.
Lần này, Dương Vân Tú nói muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Nghị và Tiểu Lôi, một mặt là vì thật sự yêu thích hai đứa nhỏ, mặt khác ít nhiều cũng có ý cảm kích.
Hàn Mai sao có thể ngờ được cô chỉ khiến mọi chuyện xảy ra trước thời gian nhưng lại sản sinh ra một hiểu lầm lớn như vậy!
Kiếp trước, Hàn Mai kết hôn với Triệu Kiến Quốc được hơn ba năm mới đi theo Lý Khải Dân, khi đó con đường ở Hà Đông đã tiến hành sửa chữa được hơn một năm, cũng sắp làm xong rồi mới phát hiện bên dưới có hố lớn, cùng lúc đó mấy công trình lớn của Hồng Viễn đã thi công được một nửa. Nói cách khác, nếu như lúc ấy Hàn Mai không nhắc nhở Dương Vân Tú thì phải hơn một năm sau chị mới biết được chuyện hố lớn kia, mà con đường kia cũng phải mấy tháng sau mới bắt đầu đi vào chính thức xây dựng, thậm chí tin tức chuẩn bị sửa đường khi đó cũng là cơ mật, không phải tùy tiện người nào cũng có thể biết được.
Hàn Mai không nghĩ tới những thứ này, lúc ấy cô cũng khẩn trương, cô cho rằng Dương Vân Tú sẽ không đi điều tra về ông cụ kia nên mới thuận miệng mà bịa ra như thế, không ngờ đây lại là sơ hở lớn, nhưng cũng không có ảnh xấu gì đến cô cả.
Dĩ nhiên là Hàn Mai không biết gì hết, lúc này cô và Triệu Kiến Quốc đang nằm trên giường bệnh bàn xem nên tổ chức tiệc đầy tháng cho con như thế nào.
“Vợ à, em nghĩ như thế nào?” Triệu Kiến Quốc nghe Hàn Mai nói xong chuyện xảy ra ban ngày liền cau mày suy nghĩ, chốc lát sau mới mở miệng hỏi.
“Em biết chị dâu là có ý tốt, đầy tháng mà đặt tiệc rượu trong khách sạn quả thật là có mặt mũi, nhưng chúng ta chỉ là người bình thường, cần loại mặt mũi đó làm gì? Hơn nữa, ở đây chúng ta không có thân thích nào, khách mời đều là chiến hữu của anh, chỉ vì một bữa cơm mà bắt mọi người phải mất công đi lại cũng không tốt. Với lại, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra khỏi bộ đội, chỉ sợ đến lúc đó lại không đến đông đủ được, quan trọng nhất nhà, như nhà khác bày tiệc trong khách sạn, theo như quy củ thì tàn tiệc là muốn thu bao lì xì, chúng ta có thể thu tiền của mọi người được sao? Tình cảm của anh với mọi người lại như là người thân trong gia đình, chúng ta sao có thể thản nhiên thu tiền của người nhà được chứ? Vốn dĩ chỉ định nhân dịp đầy tháng của Tiểu Nghị và Tiểu Lôi mà mời mọi người đến chung vui một bữa, bây giờ sao có thể thay đổi thành ra như vậy được?”
Hàn Mai nằm trong ngực Triệu Kiến Quốc, nói liền một hơi, chờ một lúc lâu mà không thấy Triệu Kiến Quốc nói gì, cô ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy anh đang nhìn cô cười hì hì, Hàn Mai không khỏi lườm anh, nói, “Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đó, rốt cuộc anh có nghe hay không hả? Cứ nằm đó mà cười!”
Triệu Kiến Quốc nhìn vợ phồng má trừng mình, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, anh càng nhìn càng thấy vui vẻ, thừa dịp cô không chú ý liền hôn lên đôi môi hồng hồng một cái, “Vợ à, anh phát hiện ra em làm chị dâu mà rất biết săn sóc bọn nhóc kia, lại còn muốn tiết kiệm tiền thay cho bọn họ nữa! Xem ra anh đúng là đã nhặt được bảo vật rồi!”
Hàn Mai giận, giả bộ cảm khái nói, “Haizz! Làm vợ lính cũng không dễ dàng gì! Nhớ ngày đó nếu không phải do anh cho em mấy trăm đồng tiền sính lễ thì em cũng không lấy anh đâu đấy!”
Triệu Kiến Quốc biết vợ đang giả bộ, nhất thời vui mừng, vẻ mặt lưu manh, phối hợp nói, “A.. Bây giờ con cũng có rồi nên chê anh phải không? Lúc nặn hai anh em nó là ai thoải mái ôm anh không chịu buông tay? Khi đó sao không thấy em chê anh thối hả? Hôm nay gia thật sự là không nuốt trôi được giọng điệu này, để gia xem xem tiểu nương tử em có bao nhiêu thơm nào!!”
Triệu Kiến vừa nói vừa thừa dịp Hàn Mai đang mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, nghiêng người, nhẹ nhàng đè lên người cô, dí mũi vào cổ áo của cô không ngừng hít vào như con chó nhỏ, râu mới mọc thô sáp cọ vào cần cổ thon dài trắng noãn của Hàn Mai, chọc cho cô vừa xấu hổ vừa nhột, không nhịn được cười ha ha nói, “Tránh ra.. ha ha.. Khốn kiếp.. Mau dừng lại.. Ha ha…”
Bởi vì phải cho con bú nên Hàn Mai chỉ mặc một cái áo ngủ, nút áo cài rất lỏng lẻo. Lúc này bị Triệu Kiến Quốc cúi người ở phía trên như vậy, nút áo đầu tiên đã tuột ra, lộ ra một mảnh ngực trắng như tuyết.
Triệu Kiến Quốc biết vợ anh sợ nhột, vốn dĩ chỉ định trêu cô, không muốn đùa quá trớn, ai ngờ lại thành tự châm lửa đốt mình, cả người anh nóng lên, khó chịu muốn chết, bây giờ đã hơn nửa đêm, lại đang ở trong bệnh viện, anh có muốn tắm nước lạnh cũng không dễ dàng gì, lửa dục tràn đầy mà không có chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là ôm vợ thật chặt, nằm trên người cô không nhúc nhích.
Hàn Mai nửa cười nửa đáp, thấy Triệu Kiến Quốc đột nhiên lại ngừng lại, trán anh đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, cô liền biết rõ là chuyện gì, nằm im không dám động đậy nữa.
Qua hồi lâu, Hàn Mai thấy hô hấp của Triệu Kiến Quốc đã thong thả hơn rất nhiều, mới lên tiếng hỏi, “Đã đỡ chưa?”
“Ừ.”
Hàn Mai nghe thanh âm của Triệu Kiến Quốc vẫn còn hơi khàn khàn, lại đợi thêm một lúc nữa, đợi đến khi cô sắp ngủ thiếp đi mà vẫn không thấy anh nói gì mới mơ hồ lên tiếng, “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ thường đưa thức ăn tới nhà chúng ta á?”
“Không phải, là người khác, một Đại anh hùng chống lũ giải nguy.”
“Sao lại nghĩ tới người ta làm gì?”
“Anh đang nghĩ không biết cậu ấy đã được làm ba ba chưa..”
………
Lại qua hồi lâu, Triệu Kiến Quốc hít vào một hơi thật sâu, lật người xuống ôm cô vợ nhỏ đã ngủ say vào trong ngực, kéo cao chăn lên.