Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lốp bốp, lốp bốp”
Âm thanh tiếng pháo kèm theo là màn sương khói màu lam cuối cùng cũng mất dạng trong không khí.
Khu vườn hơi có chút cũ kỹ này được gắn thêm hai tấm biển mới khiến cửa vào của nó trở lên bắt mắt vô cùng. Dòng chữ “Hội nghị công tác ủy viên Ban quản lý khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm Đảng cộng sản Trung Quốc” chữ đỏ trên nền trắng và dòng chữ “Ban quản lý khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm” chữ đen trên nền trắng, đều thu hút ánh mắt nhìn tò mò của vô số người.
Sau khi họp một cuộc họp đơn giản với các thành viên trong bộ máy, Lã Ngọc Xuyên liền vội vàng rời khỏi cái sân có chút cũ kỹ này đi về văn phòng Chủ tịch huyện, chỉ còn Mã Thông Tài và một nhóm cán bộ Ban quản lý ở lại.
Liệu cơm gắp mắm, gian khổ sáng nghiệp, đoàn kết hăm hở tiến lên, tạo thành huy hoàng. Đây là hy vọng mà Bí thư huyện ủy An Đức Kiện đưa ra khi thành lập khu khai thác. Chủ tịch Huyện Thẩm Tử Liệt thì đưa ra mấy quan điểm làm đến nơi đến chốn, dốc tâm hết sức để làm, tích lũy, tiết kiệm. Ý kiến của hai vị lãnh đạo chủ yếu được Mã Thông Tài ghi chép lại một cách cẩn thận như bắt được vàng vậy. Và ông ta ngay lập tức cho người đến huyện tìm người bạn cùng lớp khi xưa am hiểu thư pháp Sử Chí Biện viết cho mình, chuẩn bị sau khi giấy dán tường thì sẽ treo ở phòng họp của Ban quản lý khu kinh tế.
Khu kinh tế mới bây giờ vẫn là trống rỗng. Ngay cả địa điểm làm việc cũng là thuê một cái sân nhỏ của một gia đình nhà nông ở gần tỉnh lộ xã Song Phượng.
Cả nhà của chủ nhân cái sân đó đều đã đến Lĩnh Nam làm việc, nhờ họ hàng trông nhà cho. Vị trí và độ rộng thì đều phù hợp.Thế nên được Ban quản lý khu kinh tế thuê. Bỏ mấy tấm bê tông trước cửa ra để đường rộng hơn và xe con có thể đi vào đi ra được và cải tạo cổng lớn một chút thì cũng khá là ra dáng.
Chu Khắc Cường vừa mới tiễn Bí thư đảng ủy xã Song Phượng xong, Mã Thông Tài mới bắt đầu có cuộc gặp mặt nói chuyện lần đầu với thành viên của bộ máy.
Tuy rằng Lã Ngọc Xuyên kiêm nhiệm Bí thư đảng ủy Ban quản lý khu kinh tế mới nhưng dù là Thẩm Tử Liệt hay Lã Ngọc Xuyên thì cũng đều nói rõ với Mã Thông Tài rằng quản lý công việc thường ngày của Ban quản lý đều phải do Mã Thông Tài đảm đương. Quản lý công việc hàng ngày của Ban Quản lý có thể mở ra cục diện trong năm 91 hay không, thì phải xem Mã Thông Tài thế nào. Điều này khiến cho Mã Thông Tài ngoài niềm vui ra thì tăng thêm rất nhiều áp lực.
Đi ra từ văn phòng của Mã Thông Tài, Đồng Lập Trụ đi vào văn phòng của Lục Vi Dân, trên mặt của người đàn ông có khuôn mặt nhọn là nụ cười:
- Cảm ơn chú em Vi Dân!
- Anh Đồng, anh nói gì thế?
Lục Vi Dân giả bộ ngẩn ngơ.
- Được rồi, chủ nhiệm Mã đã nói với tôi rồi.
Đồng Lập Trụ có chút cảm thán, nhìn thật sâu Lục Vi Dân đang gọi mời mình ngồi xuống.
- Nếu đến khu kinh tế mới này mà làm không tốt, thì tôi thật là trách nhiệm nặng nề đây.
- Ha hả, anh Đồng, anh đừng nghe mấy lời nói khoa trương của chủ nhiệm Mã. Anh cũng biết với thân phận của tôi ăn bữa nay lo bữa mai, làm sao có đủ tư cách để soi mói người khác. Tôi chỉ là trong một cơ hội ngẫu nhiên nói về việc phát triển khởi động khu kinh tế mới này liên lụy đến nhiều gúc mắc về lợi ích. Đồn công an này nếu như không có một người dẫn đầu phẩm hạnh tốt, nghiệp vụ giỏi thì Khu kinh tế mới sẽ đối diện với rất nhiều rắc rối.
Trong phòng làm việc chỉ có một bàn làm việc rất đơn sơ, phía sau đó là một cái ghế mây. Bên cạnh hai cái ghế mây sát bên tường là một cái bàn uống trà cũ kỹ. Đây là tất cả trong văn phòng của Lục Vi Dân - ủy viên công ủy Đảng, trợ lý chủ nhiệm Ban quản lý.
- Đơn giản vậy sao?
Đồng Lập Trụ cũng không nói gì.
- Vi Dân, về sau có việc gì cần anh Đồng này giúp thì cứ nói nhé.
- Ha hả, đương nhiên rồi. Anh Đồng, chúng ta là người trên cùng một con thuyền, chẳng ai chạy nhanh hơn ai được. Khu kinh tế mới này mà làm thành, thì ai cũng vui mừng, làm không xong thì chẳng con quan hệ gì với nhau. Ai chuồn theo đường người nấy. Chủ nhiệm Mã lúc này chỉ sợ là trong lòng cũng nặng trĩu thôi.
Lục Vi Dân ngẩng đầu lên:
- Nghe mấy lời đầy hy vọng của các lãnh đạo trong cuộc họp thành lập. Ha hả, ngủ cũng không yên.
- Chú em, một cán bộ cấp phó phòng mới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi đầu, điều này chỉ sợ địa khu Lê Dương của chúng ta, thậm chí toàn tỉnh của chúng ta cũng là đầu tiên. Anh Đồng chú đây từ lúc theo quân ngũ đến khi vào cục công an, phấn đấu 16 năm mới đến được bước này. Cậu thật là tốt số, có nửa năm thôi. Người so với người, đúng là tức chết người mà!
Đồng Lập Trụ đã có nhận thức không tầm thường về chàng thanh niên trước mặt này.
Ban đầu thì chỉ cảm thấy chàng trai này có lẽ chính là có một chút năng lực trong việc thu hút đầu tư phát triển kinh tế, nhưng lại được bất ngờ điều đến khu kinh tế mới này nhậm chức. Còn người ông ta đặt niềm tin vô cùng ban đầu là Tần Lỗi lại ra khỏi cục một cách chán nản. Ngay cả Cục trưởng Ngưu cũng mù mờ không biết cuối cùng là ai đã cố gắng nỗ lực trong đó.
Sự bí ẩn bên trong, ông ta cũng là thông qua tìm hiểu đánh giá tổng hợp nhiều phương diện mới coi như là nắm được một số thông tin. Sự trầm lắng chua ngoa của người thanh niên trẻ trước mặt này khiến cho ông ta khi đối diện không dám có chút xem nhẹ buông lỏng nào.
- Chỉ là trùng hợp đuổi kịp sự may mắn thôi.
Lục Vi Dân khoát tay:
- Anh Đồng, chủ nhiệm Mã có giao cho anh một đống công việc không?
- Ha hả, cậu cũng thế hả? Bên này tôi thì cũng chẳng có gì, ăn bữa cơm, làm mấy việc. Quen rồi! Bên đó của cậu thì là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Năm nay khu kinh tế mới của chúng ta có thể hãnh diện được hay không thì cũng quy hết về bên đó của cậu.
Lời nói này của Đồng Lập Trụ là lời nói thật. Khu khai thác phát triển nói cho cùng là phải xem năm nay anh có bao nhiêu doanh nghiệp đến đầu tư, có thể đầu tư bao nhiêu vào đó. Còn về những cái khác, phương tiện xây dựng cơ sở lớn đến thế nào, trị an xã hội tốt đến thế nào, mà chẳng có dự án đầu tư vào thì cũng là vô ích.
- Anh Đồng, lời nói này không đúng. Trị an xã hội mà không trị nổi, thì dù cho là có hạng mục đầu tư tài chính đi vào cũng gà bay trứng vỡ, không có chủ nhiệm Cao đến quy hoạch kiến thiết thì có ai lại muốn đến đây đầu tư đâu. Bên này không ai có thể thiếu ai được, ba cái cột trụ, không thể thiếu một được. Lục Vi Dân nói một cách rất khách khí.
- Được rồi. Hai người đừng ở đây mà ca tụng nhau lên nữa. Vi Dân, lão Đồng, chúng ta vẫn là nên mở hội nghị, bàn luận một chút bước công tác tiếp theo.
Mã Tài Thông đi đến cửa nghe thấy hai người nói chuyện bên trong thì liền cười:
- Một câu thôi, tất cả đều chạy theo công việc. Đừng có để khu kinh tế mới này trở thành khu kinh tế mới đoản mệnh là được.
Hội nghị công việc họp rất nhiệt liệt. Không thể không nói rằng Mã Thông Tài rất có sức thuyết phục và sự thúc giục. Hơn nữa ở một số phương diện công tác cũng có nhận thức khá là chính xác. Ít nhất thì cũng không giống như những người chỉ biết bốc phét không dựa vào hiện thực.
Mang đến cho Lục Vi Dân một chén trà nóng, khiến Lục Vi Dân sợ hãi:
- Chủ nhiệm Mã, làm sao tôi nhận được.
- Được mà, chú em. Cũng giống như cậu đã nói với anh Đồng ấy. Chúng ta đều là ở trên cùng một con thuyền. Khu kinh tế mới năm nay có thể làm được hay không thì phải xem cậu thôi. Chú em, tôi đây không có bản lĩnh gì khác. Làm mấy việc điều tiết về phương diện hậu cần thì còn được. Chứ còn thu hút đầu tư này thì tôi đây luống cuống. Không giấu gì chú em, cả đời tôi vẫn còn chưa đi ra khỏi Tỉnh. Lĩnh Nam Giang Chiết bên kia thì tôi cũng chỉ là nhìn thấy trên tivi mà thôi chứ chưa đến bao giờ. Muốn để tôi đi thu hút đầu tư thì thật là khó.
Mã Thông Tài với thái độ thành khẩn lạ thường khiến cho Lục Vi Dân cũng có chút xúc động. Đầu năm nay, các cán bộ đều không hề biết gì về thu hút đầu tư. Nhưng cán bộ mà dám thẳng thắn thừa nhận thiếu sót của mình như Mã Thông Tài thế này thì chẳng được mấy ai. Bản tính giấu lỗi sợ phê bình là trời sinh rồi. Mã Thông Tài có thể làm được như thế cũng có thể coi là việc khó mà làm được, thật đáng quý.
- Chủ nhiệm Mã, anh đừng có nói thế mà. Việc thì cũng không ai sinh ra là có thể làm được ngay. Huống hồ là việc thu hút đầu tư này anh cũng đừng nghĩ nó thần bí quá như thế. Nhà tư bản, nhà đầu tư, vốn nhiều, họ muốn thu về nhiều hơn thì phải đầu tư. Họ đến Nam Đàm của chúng ta đầu tư xây dựng, tất có lý do riêng của họ. Đừng xem trọng họ quá, tư bản trục lợi, nếu như không thể kiếm được lợi nhuận gì thì mình có lạy sát đất họ thì họ cũng sẽ không đến đâu. Có lợi nhuận thì có ý đồ, dù là mình có lạnh nhạt với họ thì bọn họ cũng phải tươi cười niềm nở. Chỉ có điều công việc của khu kinh tế mới của chúng ta làm tốt một chút thì có thể giảm đi mấy trình tự phiền hà, nâng cao hiệu suất để có thể có được thế cục có lợi cho cả nhà đầu tư và chúng ta là được rồi.
- Chú em, cậu nói cũng có lý. Nhưng theo thực tế mà nói, như trường hợp trong huyện của chúng ta hoặc như Xương Giang cũng thế. Lấy địa khu Lê Dương của chúng ta mà nói, Phụ Đầu ở phía tây, Hoài Sơn của phía Đông, còn có Song Đỉnh ở phía Tây Bắc, Phong Châu, Cổ Khánh ở phía Bắc, tình trạng đều gần giống nhau cả. Đất gò nhiều, đất nhiều ruộng ít, ngoài dân số đông ra thì chẳng có tài nguyên gì. Chúng ta dựa vào đâu để mấy nhà tư bản đến đầu tư xây dựng khu khai thác phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm của chúng ta đây?
Mấy lời nói này của Mã Thông Tài lại khiến ấn tượng của Lục Vi Dân đối với ông ta có chút đổi mới. Ít nhất thì Mã Thông Tài không bị những lời nói vừa nãy của mình khiến cho bị mê muội.
- Chú em, cậu cũng biết rằng tôi đây bị đẩy lên vị trí này, mọi người ai nấy đều nhìn chòng chọc. Khu khai thác phát triển này lên được không xuống được, chỉ có thể cố gắng làm tốt. Không giấu gì cậu, Bí thư An, chủ tịch huyện Thẩm đều đã từng nói chuyện riêng với tôi. Khu kinh tế mới này là khu đầu tiên của toàn tỉnh, nếu như làm hỏng thì tôi đây sợ là sẽ không thể về hưu một cách yên ổn được.
Nghe Mã Thông Tài nói rất đáng thương, Lục Vi Dân trong lòng cười thầm. Vị trí chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới này không phải là muốn nhảy lên là nhảy được. Thực sự nếu muốn nghỉ hưu yên ổn thì hà tất đến đây làm gì?
Tuy nhiên lời nói này cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng mà thôi. Mã Thông Tài con người này tóm lại cũng khá là thật thà. Giao lưu với con người như thế này thích hơn nhiều so với kiểu người đạo mạo ra vẻ thanh cao.
- Chủ nhiệm Mã, anh cũng đừng kêu khổ trước mặt tôi. Giống như anh nói ấy, chúng ta đều là cùng ngồi chung trên một con thuyền cả mà. Tôi có thể không làm tốt được sao?
Lục Vi Dân cũng không muốn nói nhiều lời vô ích:
- Về công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Lâm Cẩm Ký thì đã xong, cũng coi như thành quả đầu tiên của chúng ta năm nay. Bây giờ điều cần làm tốt chính là cố gắng hoàn thành quy hoạch cơ bản và con đường kiến thiết. Chúng ta đã ký hợp đồng với Lâm Diệu Hồng. Trước cuối tháng năm, mặt bằng không những phải làm xong mà còn phải xây dựng nên con đường nối tiếp với con đường tỉnh, thông suốt đến cửa của nhà máy. Thời gian khá là sát sao, áp lực của chủ nhiệm Cao bên kia cũng không nhỏ.
- Chú em, chuyện này tôi nắm rõ. Ông Cao đã lập ra quân lệnh với tôi. Cuối tháng tư là phải hoàn toàn làm xong con đường này, đảm bảo công ty thực phẩm Lâm Cẩm Ký hoàn thành xây dựng một cách thuận lợi.
Ông Cao là Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng, lần này điều đến Ban quản lý khu kinh tế mới thuần túy là điều ngang. Vì thế vừa mới bắt đầu đến thì rất là oán giận. Nhưng khi nhìn thấy các lãnh đạo chủ yếu của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân đích thân dự nghi thức khởi công khu kinh tế mới. Hơn nữa trong lúc phát biểu lại rất nhấn mạnh việc kiến thiết khu khai thác phát triển là điều vô cùng quan trọng trong công tác của toàn huyện năm nay thì tâm trạng mới cân bằng hơn rất nhiều.
Tính toán lại một chút, Bí thư Đảng ủy Ban quản lý khu kinh tế mới là do phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm nên ông ta cũng có những suy nghĩ không tầm thường chút nào.
Cho nên khi Mã Thông Tài tìm ông ta nói chuyện thì ông ta cũng hứng thú dạt dào, dốc lòng muốn làm nên thành tích cho khu kinh tế mới từ tay trắng dựng lên. Làm không tốt thì có thể tạo nên một đường cong cứu nước, xuất một chiêu hồi mã thương quay lại Ủy ban Xây dựng.