Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Chủ nhiệm Mễ, anh xem đi, bên Lê Dương dám công khai ở trước cửa lôi kéo người còn nói là muốn đưa họ đi khảo sát khu kinh tế mới ở huyện Nam Đàm bọn họ? Thế này là sao? Hay gọi sang nhờ Cục công an cử người tới giam giữ chiếc xe của hắn!
Diêu An thật sự không thể kiềm chế được. Làm như vậy quả thực là muốn bọn họ mất mặt rồi, hơn nữa lại ngay trước mặt của vô số lãnh đạo cấp trên. Đánh vào thể diện của nhân viên cấp dưới đang công tác ở khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu, cũng chính là đánh vào mặt mình.
- Giam giữ? Dựa vào cái gì mà giam giữ? Khách chủ động lên xe, không phải là bị cưỡng bức mà lên xe. Nếu có trách cũng là trách chúng ta công tác chưa được chu đáo về mọi mặt. Rất nhiều khách hoàn toàn không nắm rõ được tình hình của khu kinh tế ở Xương Châu chúng ta, hơn nữa đối với ngành sản xuất công nghiệp chủ đạo và những khuyến khích trong công nghiệp còn chưa có sự xác định rõ ràng, về các ưu đãi đối với dự án đầu tư cũng chỉ nói sơ lược. Với những điều đó sao có thể yêu cầu người ta phải ở lại hội trường?
Bàng Thừa Bân lạnh lùng nhìn lướt về phía Chánh văn phòng đang điên tiết đứng bên cạnh, bình thường ông ta cảm thấy người kia rất thông minh lanh lợi, sao gặp chuyện thì trốn tránh sự thật mà lại như bị mê sảng đứng đây nói xằng nói bậy?
- Chủ nhiệm Bàng, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt như vậy nhìn bọn họ lôi khách đi hay sao?
Diêu An thật sự có chút nhớn nhác, nếu Lục Vi Dân thật sự đưa các vị khách tới Nam Đàm khảo sát, thì bản thân sao có thể trốn tránh được trách nhiệm nghiêm trọng của một Chánh văn phòng, nhưng hiện tại y cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt để đối phó với vấn đề này.
- Tiểu Diêu, rộng lượng một chút đi. Cho dù hiện tại mấy người khách này cảm thấy không hài lòng với điều kiện của khu kinh tế mới ở Xương Châu chúng ta hay là bọn họ vốn không thích hợp khu kinh tế mới của chúng ta, mới phải đến Nam Đàm khảo sát, cũng không nghĩa là sau này chúng ta và bọn họ không thể hợp tác. Chúng ta cứ duy trì trạng thái bình thường. Đi. Chúng ta đi đưa tiễn, ngay cả chút phong độ và tấm lòng ấy còn có, không lẽ khu kinh tế mới ở Xương Châu chúng ta lại không bằng một khu kinh tế mới cấp huyện hay sao? Ngay cả chút tự tin cũng không có hay sao?
Bàng Thừa Bân khoát tay,
- Chủ nhiệm Mễ, tôi cảm thấy nếu tỉnh, thành phố không thể cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng, chứng minh rằng ngay cả tỉnh, thành phố cũng phải cam chịu trước tình huống này. Hay là anh ở lại đây, tôi và Tiểu Diêu xuống nói chuyện với mấy người khách đang muốn đi Nam Đàm một chút xem sao, mời bọn họ sau khi khảo sát bên đó xong thì trở về càng sớm càng tốt. Chúng ta quyết thua việc không thua người.
Sắc mặt Mễ Khải Minh thay đổi không ngừng, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý với quan điểm của Bàng Thừa Bân.
Vài người khách tham dự hội nghị đi Nam Đàm khảo sát cũng không ảnh hưởng tới phần lớn đại biểu tham dự hội nghị vẫn đang ở trong hội trường nhiệt tình nói chuyện với người bên mình.
Ông ta cũng nhìn thấy những người khách tham dự hội nghị đang lên xe rời khỏi hội nghị, chính xác như lời Bàng Thừa Bân nói, không có một người nào xếp vào mục tiêu trọng điểm nhằm khắc phục khó khăn cho Xương Châu. Phần lớn là các nhà đầu tư với các dự án phát triển và quy mô cũng không phù hợp với Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Xương Châu, lúc này ngược lại có vẻ cũng không gây ảnh hưởng nhiều tới Xương Châu.
Lục Vi Dân vô cùng hài lòng.
Đêm qua hắn và Tô Yến Thanh đã tính toán lựa chọn thăm hỏi mười vị khách tham dự hội nghị, trên cơ bản đều nói chuyện rất hợp. Đối với Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàn mà nói, hiện tại các dự án công nghệ cao, vốn đầu tư lớn hiển nhiên là tham vọng quá xa vời, không thực tế. Bởi vậy có lẽ mời các vị khách không phải là khách trọng điểm của Xương Châu, coi trọng một vài dự án với số lượng lao động đông đúc vả lại quy mô đầu tư không lớn mới là hướng đi đúng.
Tô Yến Thanh cũng cùng quan điểm với Lục Vi Dân nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ cũng chỉ để ý tới các nhà đầu tư thích hợp nhất.
Ban ngày ở hội trường, biểu hiện của Lục Vi Dân đã được rất nhiều người chú ý, bất kể là thích hay là không thích, bất kể là cảm thấy Lục Vi Dân kiêu ngạo hay không biết tự lượng sức mình, nhưng rất nhiều người đều nhớ kỹ về Nam Đàm, nhớ kỹ Lục Vi Dân.
Tại khách sạn Cẩm Phong, khi Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh rất ôn hòa lễ độ xuất hiện trước cửa phòng của các vị khách tham dự hội nghị mà gõ cửa, không ai lại không dành cho họ chút thời gian để gặp mặt nói chuyện.
Kết quả là Lục Vi Dân đã giành được thành công lớn.
Buổi tối Lục Vi Dân sau hơn ba giờ bận rộn thường xuyên đi lại giữa các phòng ở các tầng của khách sạn Cẩm Phong, thời gian hỏi thăm nói chuyện cũng đến mười lăm phút đồng hồ, mà thành quả lại khá là phong phú.
Buổi sáng, những vị khác trèo lên xe đi tới Nam Đàm khảo sát, trên cơ bản đều có một vài ý định. Hơn nữa Lục Vi Dân xem ra, mặc dù lúc này nói chuyện hợp tác không thành công, chỉ cần có thể lưu lại một ấn tượng tốt thì coi như đã tạo được cơ sở cho hợp tác tốt đẹp sau này.
Sau khi lên xe, Lục Vi Dân liền gọi điện thoại về báo tin với An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt, đoàn xe đang trên đường xuất phát từ Xương Châu trở về.
Không ai ngờ được hành động của Lục Vi Dân lại có thể gây ra sức ép lớn như vậy. Rõ ràng, trong cuộc họp thu hút đầu tư ở Xương Giang, lại có thể lôi kéo được nhiều khách tham dự hội nghị từ trên tay Xương Châu như vậy, không biết Xương Châu sẽ suy nghĩ như thế nào?
Tuy nhiên lúc này đã chẳng còn muốn đứng trên phương diện Xương Châu mà suy xét nữa, dù Xương Châu có suy nghĩ thế nào, hiện giờ điều cần phải suy xét nhất là phải tiếp đãi tốp khách này thế nào cho tốt.
Thấy Mã Thông Tài hưng phấn đến đỏ cả mặt, An Đức Kiện hút một hơi đem mẩu thuốc lá dụi vào gạt tàn thuốc lá.
Phòng họp trang trí có vẻ có chút hơi cũ, hai chiếc quạt trần che khuất một vài chiếc đèn, làm cho ánh sáng trong phòng họp trở nên có chút loang lổ.
- Lão Mã, xác định là chỉ có mười sáu vị khách?
- Đúng, mười sáu vị khách. Vi Dân nói chính xác là có mười hai người khách, có thêm bốn người đi cùng khách, trong đó thương nhân Hồng Kông có hai người, thương nhân Đài Loan có ba người, còn những người khác đều đến từ thủ đô, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Lĩnh Nam.
Mã Thông Tài đã có thể đem những lời nói của Lục Vi Dân trong điện thoại đọc làu làu. Thằng nhóc Lục Vi Dân này vừa đi Xương Châu đã có thể tự mình làm ra tiếng động lớn như vậy, cũng không uổng mình bật đèn xanh cho hắn. Thằng nhóc này quả thực là rất khéo léo.
- Mười người khách này chỉ cần có một hai người có thể có hứng thú với khu kinh tế mới Nam Đàm chúng ta, đã coi như là một thu hoạch lớn rồi. –
Thẩm Tử Liệt thở ra một hơi,
- Tuy nhiên không rõ bên Xương Châu sẽ tỏ thái độ thế nào về hành động của chúng ta?
An Đức Kiện mỉm cười liếc mắt nhìn Thẩm Tử Liệt một cái:
- Tử Liệt, liệu họ có thể không ý kiến sao? Tôi hiện tại đã cảm thấy lo lắng không yên, không nhận được điện thoại của bên trên, cũng không biết là bên trên không biết thật hoặc là giả không biết. Tôi cho rằng chuyện này sớm hay muộn cũng phải tới, chúng ta đây là cướp mồi từ miệng hổ, may mắn thì có thể khiến lãnh đạo thay đổi mà bao dung. Nếu tính toán chi li, ha hả, lãnh đạo tỉnh nơi đó khẳng định không thể không tố cáo chúng ta.
- Bí thư An, vậy mình nên xử lý thế nào?
Thẩm Tử Liệt nghe được An Đức Kiện tuy nói như vậy nói, nhưng giọng điệu thực ra lại rất nhẹ nhàng, trong lòng cũng cảm thấy vững vàng hơn.
- Bây giờ cái gì nên làm thì cứ làm, chúng ta chẳng qua cũng chỉ mời mà thôi. Còn việc tới hay không tới là do khách tham dự hội nghị quyết định, nhiều nhất thì nói chúng ta không tốt thôi.
- Nếu trên tỉnh thật sự muốn phê bình, cũng đã có Ủy ban nhân dân Địa khu gánh vác, tôi tin ở điểm này địa khu vẫn có thể giúp chúng ta gánh vác trách nhiệm.
An Đức Kiện rất tự tin khoát tay,
- Chúng ta cứ dựa theo công việc chúng ta mà làm, đừng suy nghĩ tới chuyện sau này làm gì. Tử Liệt, khu vực ranh giới bên này đã bố trí người vệ sinh quét tước chưa?
- Tôi đã bố trí người rồi, chỉ ba giờ là đủ rồi. Mặt khác, đúng lúc chúng ta cũng nên lập ra sơ đồ quy hoạch thị trấn đi, có thể mời những người khách xem qua một cái, giúp cho khách hàng hiểu rõ thêm một chút về triển vọng và xu thế phát triển của Nam Đàm chúng ta. Tôi đã thu xếp đưa tin tới đài truyền hình huyện, mặt khác cũng nhờ đài truyền hình phái người đến làm tốt công tác hướng dẫn.
Thẩm Tử Liệt đối với phương diện này cũng tương đối thành thạo, lợi dụng truyền thông để khai thác tạo ra tác động đối với Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàn.
- Tử Liệt có chú ý tới một số quan điểm trên báo chí gần đây không?
An Đức Kiện dường như nhớ tới cái gì, rất tùy ý hỏi.
Thẩm Tử Liệt rất mẫn cảm liếc mắt nhìn An Đức Kiện một cái,
- Bí thư An, ý anh là…
- Ừ, nhật báo giải phóng.
An Đức Kiện gật gật đầu nói ra tên của tờ báo tuyên truyền cho Thẩm Tử Liệt nghe, đây đúng là ngọn gió mới đầy mẫn cảm của giới truyền thông.
- Đã chú ý tới.
Thẩm Tử Liệt liếc liếc mắt nhìn Mã Thông Tài đang ngồi ở bên cạnh. Mã Thông Tài lập tức phản ứng lại, hiểu được hai vị lãnh đạo có vấn đề bí mật cần nói, nên khẩn trương đứng dậy rời khỏi phòng.
- Anh cảm thấy thế nào?
Lúc này chỉ còn lại có hai người, vẻ mặt An Đức Kiện trầm xuống, có chút nghiêm túc hỏi.
- Hoàng Phủ Bình kia không đơn giản đâu.
Thẩm Tử Liệt chú ý tới Hoàng Phủ Bình này cũng là do Lục Vi Dân nhắc nhở anh ta, đương nhiên anh ta cũng có ý thức đưa việc Hoàng Phủ Bình dẫn đầu trong việc tiến hành cải cách nhật báo Giải Phóng giới thiệu cho An Đức Kiện, xem ra An Đức Kiện cũng tương đối chú ý tới cơn gió mới này nên mới hỏi vậy.
- Ừ, cải cách nhật báo Giải Phóng mở ra một suy nghĩ mới, các chủ đề sâu sắc, đi thẳng vào lòng người, đưa ra một vài vấn đề nòng cốt tương đối mẫn cảm. Tôi nhớ rõ trong đó có một câu nói rất đáng được tìm tòi nghiên cứu, “kế hoạch và thị trường” chỉ là hai thủ đoạn và hình thức để phân phối tài nguyên, mà không phải là dấu hiệu phân chia chủ nghĩa xã hội khoa học và tư bản chủ nghĩa, tư bản chủ nghĩa có kế hoạch, chủ nghĩa xã hội khoa học có thị trường, quan điểm này ở mười năm trước, sợ rằng mãi mãi cũng không thay đổi được.
An Đức Kiện lại đốt một điếu thuốc, hút một hơi,
- Bài văn sâu sắc như vậy cũng chỉ có Nhật Báo Giải Phóng mới dám đăng, điều đó nói lên điều gì?
Thẩm Tử Liệt yên lặng, nhưng mí mắt hơi nhướng lên cũng thể hiện rõ anh ta cũng cảm thấy rất khó giải quyết được vấn đề này:
- Bí thư An, so với trước đây, về nhiều mặt phải nói rằng đã tiến thêm một bước lớn. Đối với việc tu sửa trật tự kinh tế, còn nói tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản đã thâm nhập vào lĩnh vực kinh tế rồi, khiến chúng ta không thể khống chế được nền kinh tế, nguyên nhân chủ yếu chính là chúng ta lơ là không cảnh giác trong việc quản lý cán bộ kinh tế, để cho cán bộ kinh tế bị tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản ăn mòn. Hiện tại, quan điểm chính trị và kinh tế tiến hóa nhanh như vậy, lớn như vậy, nhưng chỉ có nhật báo Giải Phóng dám phát biểu, các tờ báo khác không những không dám đăng lại mà ngay cả bình luận trực tiếp, cũng khó mà nói.
- Sơn vũ dục lai phong mãn lầu (Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu), nếu trung ương không nhìn nhận một cách đúng đắn về quan điểm này, chỉ biết làm rối loạn tư tưởng, kìm chế sự phát triển.
An Đức Kiện lắc đầu,
- Dù biết rằng cần phải tìm ra một câu trả lời nhưng không một ai có thể dễ dàng đưa ra một câu trả lời rõ ràng được.
- May ra chỉ có… có thể.
Thẩm Tử Liệt híp mắt, An Đức Kiện chú ý tới vẻ mặt này của anh ta:
- Vậy cách nhìn của anh thế nào?
- Tôi?
Thẩm Tử Liệt do dự một chút, nhớ tới lần Lục Vi Dân và mình khi trao đổi đã đặc biệt khẳng định một cách đầy tự tin, hít một hơi, chậm rãi nói:
- Tôi cảm thấy chỉ cần có lợi cho sự phát triển kinh tế xã hội, thì đều có thể thử. Cái cách mở cửa của chúng ta không phải cũng là một quá trình thử nghiệm không ngừng sao?
- Nhưng cũng có người nói, cải cách mở cửa đã thay đổi, sự cải cách mở cửa thay đổi sẽ làm giống như Đông Âu như vậy biến đổi quá nhanh có khả năng đánh mất chính quyền.
An Đức Kiện thản nhiên nói.
- Tôi không đồng ý với quan điểm này. Đông Âu xuất hiện vấn đề hoàn toàn là do Đảng chấp chính đã bỏ qua yêu cầu mãnh liệt của dân chúng nhằm cải thiện nhu cầu cuộc sống, thể chế quan liêu cứng nhắc lại diễn ra ở khắp nơi, hình thành giai cấp độc quyền với ích lợi thật lớn. Như vậy việc chính quyền sụp đổ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tôi thấy hiện nay Liên Xô đã từng bước một đi lên, hoàn toàn khác với con đường Đông Âu ngày xưa.
Thẩm Tử Liệt lắc đầu,
- Được lòng dân là được thiên hạ, mà đối với tình hình trước mắt của chúng ta mà nói, cải thiện trình độ cuộc sống nhân dân chính là mong muốn lớn nhất trong dân rồi!
Bị Thẩm Tử Liệt mở miệng nói những lời tâm đắc đầy chấn động, tuyên truyền giác ngộ, An Đức Kiện trầm tư suy nghĩ.
Thấy An Đức Kiện im lặng, Thẩm Tử Liệt khẽ thở dài một hơi, bản thân mình khi nghe đến quan điểm này của Lục Vi Dân, lúc đó chẳng phải cũng có tâm trạng giống như An Đức Kiện bây giờ sao?