Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vi Dân?
Chu Du Minh có chút kinh ngạc mà nhìn người thanh niên bước ra từ chiếc xe Mercedes-Benz, hình như là mắt mình có vấn đề. Nhưng chàng trai mới xuống đó không còn nghi ngờ gì nữa chính là Lục Vi Dân.
- Chủ tịch Chu? Ngài cũng ở đây sao?
Lục Vi Dân cũng có chút ngạc nhiên, nhanh chóng đi tới. Chu Du Minh đối xử với hắn không tồi, bất kể là trước mặt An Đức Kiện hay là Lã Ngọc Xuyên cũng đều nói tốt về hắn. Phải nói rằng cách nhìn của An Đức Kiện đối với Lục Vi Dân đã có sự thay đổi rất lớn, mà phần nhiều là do sự trợ giúp của Chu Du Minh.
- Ừ.
Chu Du Minh nhìn xung quanh, lại liếc mắt nhìn Lôi Đạt đang bước xuống từ chiếc xe Mercedes Benz, lúc này mới hạ giọng nói:
- Bí thư An cũng ở đây, cậu đi với bạn…
- Vâng, tôi và một người bạn từ nơi khác đến. Bí thư An cũng ở đây sao?
Lục Vi Dân trong lòng biết rõ.
Chu Du Minh hồi đầu năm được bổ nhiệm làm Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, cũng coi như là được thỏa ước mong. Không ngờ An Đức Kiện rất nhanh đã đến Phong Châu, mà Thẩm Tử Liệt cũng quay trở về Xương Châu một cách không ngờ. Hai lãnh đạo chủ quản Đảng và chính quyền mới nhậm chức, bất luận là Tần Hải Cơ hay là Tào Cương thì cũng không thích gì hắn. Đặc biệt là Tào Cương thì càng muốn xóa sạch dấu vết của Thẩm Tử Liệt.
Còn Chu Du Minh thì vừa may trong thời gian Thẩm Tử Liệt đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện, vì chuyện giúp tiêu thụ được lượng lớn kiwi mà trở thành người được lợi nhất. Tuy rằng vì thời gian Chu Du Minh đảm nhiệm Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện không lâu mà tạm thời chưa động đến Chu Du Minh, nhưng bản thân Chu Du Minh cũng cảm thấy ngồi vị trí Chủ tịch ở Ủy ban nhân dân huyện này rất khó chịu. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lục Vi Dân bị điều sang làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn, rất có cảm giác thỏ chết cáo thương, cũng đang cân nhắc làm thế nào để thoát khỏi cảnh khó khăn.
- Ừ, đợi một lát thì sang uống chén rượu đi. Không có ai đâu, chỉ có tôi và Phó bí thư Từ, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trương nữa thôi.
Chu Du Minh gật đầu.
- Được, lát nữa nhất định tôi sẽ qua.
Xem ra hẳn là An Đức Kiện và mấy cán bộ cấp dưới cũ tụ họp. Nhưng Cù Tuấn không tham gia, điều này khiến cho Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên. Nghĩ lại thì có lẽ là vì Từ Hiểu Xuân. Trong cuộc đua giành ghế Phó bí thư Huyện ủy, Từ Hiểu Xuân thắng, vị trí của Cù Tuấn không thay đổi. Điều này đã gây ra bàn tán sôi nổi ở huyện Nam Đàm. Có điều cũng có lời đồn đại rằng Cù Tuấn có khả năng sau này sẽ điều động rời khỏi Nam Đàm, đến huyện khác nhậm chức.
Cùng với Lôi Đạt và mấy trợ thủ chủ yếu khác uống ba tuần rượu, Lục Vi Dân nói cho Lôi Đạt mình phải sang đó một chút. Mấy lãnh đạo xưa và lãnh đạo hiện tại đều đang ở ngay bên vách, mình phải sang đó kính một chén. Lôi Đạt cũng không để ý, chỉ hỏi là ai.
Lục Vi Dân nói có An Đức Kiện và mấy người nữa. Lôi Đạt nói là biết người này. An Đức Kiện hiện tại là Chánh văn phòng tổ lãnh đạo trù bị Địa khu Phong Châu, cũng đã có không ít người gọi trước An Đức Kiện là Trưởng ban thư ký rồi. Ngụ ý là An Đức Kiện rất có khả năng trở thành Trưởng ban thư ký Địa ủy Phong Châu mới thành lập.
Dự án nhà máy xi măng của Lôi Đạt tuy hiện nay chủ yếu là tiếp xúc với huyện Phong Châu, nhưng đây là một dự án lớn, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Địa khu Phong Châu sắp thành lập.
Hiện tại vẫn đang là Bí thư Địa ủy Lê Dương Hạ Lực Hành lại kiêm nhiệm Tổ trưởng tổ lãnh đạo trù bị địa khu Phong Châu đã từng hai lần dẫn Lý Chí Viễn, Tôn Chấn đi khảo sát tình hình thi công nhà máy xi măng. Lôi Đạt đã tiếp một lần, cũng vừa khéo lần đó An Đức Kiện bởi vì phải tiếp đãi khách ở tỉnh đến nên không tham gia. Cho nên Lôi Đạt cũng không biết mặt An Đức Kiện.
- Thế này, Vi Dân, cậu đi mời rượu trước đi. Lát nữa tôi cũng qua đó mời một chén.
An Đức Kiện nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi nghe bên Xương Châu nói chỉ sợ bên tỉnh mong việc thành lập địa khu Phong Châu đẩy nhanh tiến độ, không cần cứ phải đợi đến cuối năm mới chính thức công bố, có thể làm xong trước một cách thíchhợp. Xem ra chắc hết quốc khánh thì đã công bố thành lập rồi.
- Ồ?
Lục Vi Dân trong lòng khẽ xao động.
- Xác định là Bí thư Hạ sẽ sang sao?
Tuy rằng Hạ Lực Hành đã đảm nhiệm Tổ trưởng tổ lãnh đạo trù bị địa khu Phong Châu nhưng vẫn rất nhiều người cảm thấy Hạ Lực Hành từ vị trí Bí thư Địa ủy Lê Dương rồi lại lên vị trí Bí thư Địa ủy Phong Châu thì có chút không thể tin được. Bọn họ cho rằng Hạ Lực Hành rất có khả năng chỉ là phụ trách công tác trù bị, một khi chính thức thành lập thì Hạ Lực Hành liền có khả năng phải tiếp tục đảm nhiệm vị trí Bí thư Địa ủy Lê Dương, thậm chí còn có thể được điều lên tỉnh.
- Ha ha, chuyện này tôi nói không rõ, tuy nhiên theo lệ thường, Hạ Lực Hành đảm nhiệm Bí thư Địa ủy Phong Châu mới là hợp lẽ thường.
Lôi Đạt liếc mắt sang nhìn Lục Vi Dân một cái:
- Cậu chẳng phải là không quan tâm đến chuyện này sao?
- Ha ha, tôi chỉ là hỏi thế thôi. Người bên ngoài đều nói Bí thư Hạ từ Lê Dương đến Phong Châu có chút nói không thông.
Lục Vi Dân cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Trong trí nhớ thì Hạ Lực Hành vẫn chưa đảm nhiệm Tổ trưởng tổ lãnh đạo trù bị địa khu Phong Châu mà là Thượng Quyền Trí đảm nhiệm chức vị này, về sau cũng thuận lý hợp tình mà lên đảm nhiệm vị trí Bí thư Địa ủy Phong Châu kỳ đầu tiên. Nhưng về sau người đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Địa khu Phong Châu cũng không phải là người chưa từng nghe nói đến - Lý Chí Viễn mà lại là nguyên Bí thư Địa ủy Lê Dương Đường Văn Trung. Nhưng Tôn Chấn lại không bị ảnh hưởng bởi những chuyện bất ngờ này mà vẫn đến Phong Châu.
- Vi Dân, với những người đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo bậc một như bọn họ, thực ra đến đâu thì cũng chẳng còn là vấn đề nữa rồi. Điều mà bọn họ chờ đợi chẳng qua chỉ là một cơ hội mà thôi. Đến Lê Dương hay đến Phong Châu khác nhau cũng không nhiều lắm.
Lôi Đạt ăn một miếng thịt ba ba mà người bên dưới gắp vào bát anh ta, đặt đũa xuống rồi nói:
- Hạ Lực Hành bất kể ở Lê Dương hay Phong Châu thì thời gian cũng sẽ không quá dài, nhiều lắm là một năm rưỡi. Người này có chút bản lĩnh.
Lục Vi Dân có thể nghe được ra hàm ý ẩn sâu trong câu nói của Lôi Đạt. Cái từ “có chút bản lĩnh” này ý nghĩa rất phong phú, có thể hiểu thành nhiều kiểu. Còn anh hiểu như thế nào, chỉ cần hiểu thôi, không cần nói ra.
An Đức Kiện cười nhận chén rượu từ Lục Vi Dân, ra hiệu bảo Lục Vi Dân ngồi xuống.
Người thanh niên này rất hiểu lễ nghĩa, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Người trẻ tuổi có khí chất như thế thì không nhiều, chẳng trách Thẩm Tử Liệt rất kỳ vọng vào người này. Chỉ có điều có chút thời vận không tốt.
An Đức Kiện vẫn có chút bất đồng đối với cách làm của Tần Hải Cơ và Tào Cương, chỉ có điều ông ta đã rời khỏi cái ghế đó, có một số lời không dễ nói. Từ Hiểu Xuân còn nói riêng đến việc điều chỉnh chức vụ của Lục Vi Dân với An Đức Kiện, cho rằng Tần Hải Cơ và Tào Cương đã làm quá, nhưng An Đức Kiện không tỏ thái độ gì.
An Đức Kiện thật ra không quá để ý đến những điều này. Với thân phận hiện nay của ông ta, việc điều chỉnh một cán bộ cấp phó ban đương nhiên không khiến ông ta phải để mắt. Nhưng thật ra biểu hiện của Lục Vi Dân thì ông ta rất xem trọng, đã là vàng thì ở đâu chẳng sáng, với ưu thế tuổi trẻ của Lục Vi Dân, thứ hắn có chính là cơ hội.
Trên thực tế khi Từ Hiểu Xuân báo cáo với ông ta việc Tần Hải Cơ và Tào Cương quyết điều động một loạt cán bộ bậc trung, đứng mũi chịu sào chính là Lục Vi Dân thì ông ta liền cân nhắc.
Bây giờ trong tay ông vẫn giữ bài viết của Lục Vi Dân khi còn ở Văn phòng Huyện ủy. Bài viết chủ yếu nói về một số suy nghĩ và kiến nghị về việc huyện Nam Đàm tranh thủ giành việc đường sắt Kinh Cửu đi qua, rất có kiến giải. Nhất là một số kiến nghị về việc tổng hợp chính sách và phương thức điều chỉnh của trung ương có liên quan đến việc giúp đỡ xóa đói giảm nghèo ở các nơi xa xôi nghèo khó để giành lấy đường phía đông đường sắt Kinh Cửu chạy qua địa khu Lê Dương khá là sâu sắc.
Khi Thẩm Tử Liệt giới thiệu bài viết này cho An Đức Kiện, An Đức Kiện lúc ấy liền thầm đập bàn ngạc nhiên. Chỉ có điều tiếp sau đó là vấn đề kiwi và việc xây dựng Khu kinh tế mới khiến cho An Đức Kiện tạm thời không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này. Tiếp đó lại bận bịu với việc điều chỉnh nhân sự. Hiện nay ông ta đã không còn ở vị trí Bí thư Huyện ủy Nam Đàm nữa, nhưng đứng trên góc độ toàn bộ Địa khu Phong Châu mà nói, bài viết này của Lục Vi Dân rất có giá trị và ý nghĩa thực tế.
Lục Vi Dân tay nâng chén rượu, chúc rượu từng người một, bắt đầu từ Từ Hiểu Xuân, rồi đến Trương Lập Bản, Chu Du Minh, tuyệt đối không lâu la dài dòng, không mánh lới. Chất rượu chính là phẩm chất con người, Lục Vi Dân biết rõ rằng rất nhiều lãnh đạo đều có tâm tư như thế. Tuy hắn không đồng tình với quan điểm này, nhưng bản thân mình đã như thế rồi thì cũng không cần thiết phải ngượng nghịu thoái thác làm gì.
- Ngồi đi, Tiểu Lục, đừng câu nệ.
An Đức Kiện khoát tay, cười tủm tỉm nói:
- Trong công việc thì là lãnh đạo của cậu, sau công việc thì mọi người đều giống như bậc cha chú và bạn bè thôi, không cần phải câu nệ căng thẳng như vậy đâu. Hiểu Xuân và Du Minh rất đánh giá cao biểu hiện của cậu. Bây giờ cậu đã thích ứng được ở Ủy ban công tác Đoàn chưa?
- Cũng tạm ổn, bên Ủy ban công tác Đoàn không có nhiều công việc cụ thể như ở Khu kinh tế mới, nhưng cũng có rất nhiều công việc cần triển khai. Thời gian này tôi vẫn đang làm quen. Xin Bí thư An cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc.
Lục Vi Dân trả lời rất trôi chảy.
- Ừ, thế thì tốt. Cậu còn trẻ, làm việc ở nhiều cương vị đối với bản thân là một sự rèn luyện nhiều mặt, rất có lợi cho sự trưởng thành về sau này của cậu. Về sau cậu sẽ cảm thấy kinh nghiệm ở mỗi một cương vị công tác đều sẽ là tài sản quý báu hiếm có. Đó là điều mà không có cách nào khác có thể thay thế được. Sau này cậu sẽ có cảm nhận sâu sắc về điều đó.
An Đức Kiện cũng là một nhân vật lão luyện thành tinh. Lục Vi Dân tuy trả lời rất gọn gàng nhưng ông ta đương nhiên cũng biết rõ chi tiết bên trong. Chỉ có điều ở vị trí của ông ta lại không thể nói gì nhiều.
- Cảm ơn Bí thư An đã chỉ bảo.
Lục Vi Dân nâng chén rượu lên:
- Bí thư An, xin cảm ơn sự quan tâm của ngài khi tôi làm việc ở Nam Đàm. Tôi lại kính ngài thêm một chén.
- Được, Tiểu Lục, chén rượu này tôi phải uống. Nhưng Hiểu Xuân, Lập Bản, Du Minh, hai anh cũng là lãnh đạo của Tiểu Lục, chẳng phải cũng nên uống sao? Tuy tôi đi rồi nhưng các anh vẫn còn ở đây, cũng phải quan tâm nhiều hơn một chút đến công việc và cuộc sống của Tiểu Lục đấy.
An Đức Kiện rất sảng khoái nâng chén rượu lên.
Bữa tiệc rất tưng bừng, Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản cũng đều cười nâng chén rượu lên. Chu Du Minh lại không ngừng rót đầy cốc cho các lãnh đạo, không khí vô cùng vui vẻ.
Khi Lôi Đạt gõ cửa đi vào, mấy người bên bàn tiệc đều chú ý đến phong thái phi phàm của Lôi Đạt. Lục Vi Dân cũng nhanh chóng giới thiệu thân phận của Lôi Đạt, sau đó giới thiệu mấy người ngồi đó với Lôi Đạt.
- Bí thư An, lần trước Bí thư Hạ đến thị sát nhà máy xi măng ở Phong Châu của tập đoàn Thác Đạt chúng tôi nhưng ông lại không đến. Tôi vẫn cứ tiếc mãi vì không được gặp ông. Không ngờ lại gặp ông ở đây. Ông nói nên làm thế nào đây?
Lôi Đạt đã quá quen thuộc với những bữa rượu như thế này. Anh ta là người phương Bắc, tửu lượng vốn rất tốt. Rượu Phong Châu 38 độ mà người ta thường uống ở Phong Châu đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Vì thế nên anh ta vừa đi vào đã khí thế đầy mình.
- Ha ha, Chủ tịch Lôi đầu tư xây dựng nhà máy ở Phong Châu chúng tôi, Phong Châu chúng tôi vô cùng hoan nghênh. Lần trước thực sự có việc nên không kịp đến, tôi cũng rất lấy làm tiếc. Như vậy hai người chúng tôi sẽ uống ba ly trước, thế nào? Mấy vị ở đây đều là những đồng nghiệp cũ của tôi ở Nam Đàm, họ cũng phải chúc Chủ tịch Lôi. Tôi cũng không thể hưởng một mình được, đúng không?