Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu nói Lục Vi Dân không chút động lòng thì là nói dối. Nhà máy 195 là một nhà máy lớn, cấp bậc cao, mình trở về phần nhiều là sẽ vào văn phòng nhà máy. Có sự coi trọng của Quách Chinh, trong ba năm, năm năm có thể lên cấp trưởng ban chứ chẳng phải nói chơi, xem chừng muốn tới cấp cán bộ cấp phòng cũng chỉ là chuyện trong vòng vài năm. Trước ba mươi lăm tuổi lên đến cấp Trưởng phòng cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng điều này chỉ có thể có khi mọi chuyện đều thuận lợi.
Lục Vi Dân không thể không suy xét tới những chuyện xấu cùng khả năng tồn tại biến số nếu mình quay trở lại nhà máy.
Mình không phải học về chuyên ngành máy móc hàng không, thậm chí ngay cả mảng khoa học cũng còn không dính tới. Mình có thể khiến cho Quách Chinh coi trọng đều là dựa vào trí nhớ hai mươi năm trước của mình về xu hướng phát triển của thế giới. Nói khó nghe một chút, hiện nay ở trước mặt Quách Chinh nói bốc nói phét, lý luận suông khoe khoang một chút còn được, nếu thực sự để mình vào nhà máy 195 tiếp xúc thực tế, chỉ sợ chưa chắc đã thuận lợi như vậy. Mà theo thế cục phát triển hiện nay, người ngoài ngành làm lãnh đạo sẽ từng bước thay đổi, nhất là ở một xí nghiệp quốc doanh quy mô lớn như nhà máy 195, phương diện này cũng sẽ càng được coi trọng.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn đó là nhân tố Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung cùng với Cô Minh Lương này còn chưa thể xác định được.
Trong kiếp trước Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung đều là hơn mười năm sau mới bị thất bại. Một đời này bởi vì mình tham gia vào, đã thành công trong việc để Chân Kính Tài tránh bị loại khỏi cuộc chơi. Mà hiện tại Quách Chinh cũng bởi vì mình cung cấp một vài ý nghĩ quan điểm mà càng được cấp trên coi trọng, xem ra đã có thay đổi rất lớn. Nhưng Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung vẫn còn tại vị, mình thực sự muốn về nhà máy, khó tránh khỏi sẽ bị cuốn vào trong đó. Cục diện sẽ lại diễn biến thành kiểu gì nữa, điều này đối với ḿnh mà nói đến rốt cuộc là họa hay phúc thật sự vẫn rất khó nói.
Mà Cô Minh Lương là một người có tính cách vô cùng cố chấp, bảo thủ. Ông ta một khi đã nhận định sự việc, thì anh muốn đảo ngược lại cũng không dễ dàng. Cho dù ông ta miễn cưỡng đồng ý để Quách Chinh điều động mình vào nhà máy, nhưng điều này có lẽ sẽ tăng mạnh phản cảm của ông ta đối với mình, thậm chí có khả năng mình sẽ bị chèn ép trong một thời gian. Điều này cũng là một biến số.
Cho nên Lục Vi Dân cần cân nhắc kỹ một chút. Hắn cảm thấy có lẽ mình nên ở lại, cung cấp cho Quách Chinh một vài trợ giúp trên các phương diện khác dường như thích hợp hơn.
- Chú Chân, chú cảm thấy cháu ở nhà máy phát triển thật sự rất thích hợp sao?
Lục Vi Dân trầm ngâm một chút mới nói:
- Cháu biết chú Quách rất coi trọng cháu, nhưng những người Bí thư Cô và Lương Quảng Đạt, Trần Phát Trung chưa chắc cũng như thế. Cháu thật sự cũng muốn quay về, nếu chỉ được điều đến phân xưởng hoặc là bộ phận râu ria khác có lẽ còn tạm được, nhưng nếu đến bộ phận văn phòng nhà máy, chỉ sợ ngược lại sẽ gây ra một vài mâu thuẫn không cần thiết. Nhất là thời điểm hiện tại đang khá là nhạy cảm, chú Chân từng suy xét về điều này chưa?
Trong lòng Chân Kính Tài thấy chấn động. Những lời này của Lục Vi Dân không phải không có lý. Bởi vì chuyện của mình mà mấy người Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung cùng với Diêu Chí Bân đang rắc rối hơn, mà quan hệ giữa Quách Chinh và mình cũng ngày càng chặt chẽ. Hiện tại con của Diêu Chí Bân là Diêu Bình hiện đang ở văn phòng nhà máy, nếu Lục Vi Dân cũng quay về nhà máy làm việc ở văn phòng chỉ sợ còn có chút châm chọc. Cảm giác của Cô Minh Lương sẽ như thế nào?
Nếu Lục Vi Dân thực sự được điều về, ngược lại dễ dàng trở thành một mồi lửa. Điều này đối với phía Lục Vi Dân và mình mà nói, chỉ sợ cũng không phải là thượng sách.
Hiện tại Phó giám đốc nhà máy phụ trách mảng mua bán Trương Tuấn An rất có khả năng bị điều đến nhà máy 132. Chiếc ghế trống này đang có Diêu Chí Bân và quản đốc phân xưởng 28 là Hoắc Liên Như đang dốc sức cạnh tranh. Quan hệ giữa Hoắc Liên Như cùng Quách Chinh và mình cũng khá tốt, nếu liều điều Lục Vi Dân trở về sẽ gây ra mâu thuẫn, chỉ sợ cũng khiến trong lòng Cô Minh Lương lưu lại một ấn tượng không tốt lắm. Như thế còn ảnh hưởng đến ưu thế cạnh tranh giữa Hoắc Liên Như và Diêu Chí Bân.
Thấy Chân Kính Tài dường như có điều gì xúc động, Lục Vi Dân biết rằng lời nói của mình đã tác động được tới đối phương.
Chân Kính Tài cũng không phải người bình thường, để có thể tồn tại ở vị trí đó trong nhà máy như hiện nay cũng đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn mới leo lên được. Tuy rằng Lục Vi Dân vẫn cảm thấy sức thu hút và tầm nhìn của Chân Kính Tài so với Quách Chinh còn hơi kém, nhưng sự khôn khéo, thiết thực của Chân Kính Tài thì không người nào có thể phủ nhận.
- Vi Dân, cậu suy xét sự việc rất thận trọng, như thế rất tốt. Tuy nhiên trước sau gì tôi cũng cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Sau khi cậu trở về cũng có nhiều thời gian với Chân Ny hơn. Hiện tại, tình cảm của Chân Ny chưa ổn định. Ở nhà không có việc gì liền cả ngày cùng đám bạn học ra ngoài vui chơi. Tôi sợ con bé học cái xấu, nhưng bắt nó ở nhà cả ngày cũng không phải cách xử lý, cũng không phải là kế lâu dài. Cho nên tôi đề nghị cậu vẫn nên suy xét kỹ một chút.
Đúng lúc đã bước đến cửa chính, lúc này Chân Kính Tài mới dừng bước nói:
- Cậu xem, con bé kia giờ này còn chưa về. Nếu cậu ở nhà máy, bậc bề trên như chúng tôi cũng yên tâm hơn một chút.
Lục Vi Dân thoáng động lòng.
Lời nói của Chân Kính Tài cũng là đánh đúng điểm yếu. Chân Ny vốn thích vui chơi, nếu mình không ở Xương Châu, với vẻ xinh đẹp như cô, sẽ không tránh được một vài ruồi bọ sẽ vo ve loanh quanh bên cạnh cô, như Diêu Bình là một điển hình. Hiện tại tuy rằng Chân Ny đã cảnh giác với Diêu Bình, nhưng bạn học của cô suốt ngày cứ mời cô đi chơi, lâu dần, người ta đều thấy bên cạnh cô không có bạn trai, chắc chắn sẽ có người nghĩ cách cưa cẩm.
Tình cảm nam nữ rất khó nói, kiểu tình yêu sông cạn đá mòn không thay đổi đối với Lục Vi Dân mà nói có vẻ có chút viển vông. Quan hệ giữa hắn và Chân Ny đã đến mức độ như hiện nay, nhất là người đã có thêm ký ức kiếp trước như hắn mà vẫn để người bạn gái mình yêu thương nhất rơi vào tay kẻ khác, bất kể là vì nguyên nhân gì, Lục Vi Dân đều không thể chấp nhận. Trừ phi chính mình cam tâm tình nguyện chủ động rời bỏ cô ấy, nhưng ít ra bây giờ mình còn chưa có ý như thế.
Thấy Lục Vi Dân dường như thoáng chút suy nghĩ, Chân Kính Tài cũng không nói thêm nữa.
Nói thật, ông ta cũng có chút lo lắng khi thấy Lục Vi Dân cứ ở Nam Đàm lâu như vậy, khoảng nửa tháng mới có thể về một lần. Con bé Chân Ny kia lại có tính cách hoàn toàn khác với người chị, thích đi ra ngoài chơi, hôm nay đi sàn nhảy, ngày mai có thể lại đi hát karaoke, nếu không thì cùng với nhiều người khác đi xem biểu diễn và dạo chơi ở ngoại thành. Chuyện nam nữ thanh niên ở bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm, thật sự rất nguy hiểm. Ông ta thật sự sợ đây sẽ là nguyên nhân hủy hoại đi nhân duyên của Lục Vi Dân và Chân Ny.
Đang cân nhắc, chợt nghe được từ bên kia vọng đến tiếng bước chân cùng với tiếng trai gái cười đùa.
Lục Vi Dân liếc mắt một cái liền thấy Chân Ny đi giữa vài người.
Cô đi tất, mặc váy ngắn kẻ ô vuông cùng với chiếc áo trắng ngắn tay, nhất là chiếc nơ kiểu thủy thủ ở cổ áo càng làm cô trông có vẻ quyến rũ hơn vài phần. Đôi mắt mê hồn người trên gương mặt ửng hồng như làn mây trong cõi mơ mộng huyền ảo, nhìn rất hấp dẫn. Đôi môi màu anh đào căng mọng, cánh tay trắng nõn và dôi chân dài trắng mịn trong đêm tối có một sức hấp dẫn khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Mặt Chân Kính Tài lập tức trầm xuống, vừa nhìn Chân Ny cũng biết là đã uống rượu. Con bé này thật sự không làm cho người khác bớt lo được. Ông đã nhiều lần nói với cô, ra ngoài phải tỉnh táo, không bao giờ được tùy tiện uống rượu, cho dù là bia hay rượu vang. Hiện nay ở bên ngoài rất loạn, một đám người cả trai lẫn gái, sau khi uống rượu vào, khả năng điều khiển bản thân cũng giảm xuống không ít, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Lục Vi Dân sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện hôm nay, trong lòng mình cũng không khỏi cảm thấy khó chịu chứ không cần phải nói tới Lục Vi Dân.
Chân Kính Tài đoán rất đúng, trong lòng Lục Vi Dân thực sự không vui. Nhất là nhìn thấy Chân Ny cười dịu dàng quyến rũ không giây phút nào không hấp dẫn ánh mắt của mấy người thanh niên kia. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lục Vi Dân trở về thế giới này, hắn cảm nhận được cảm giác chua xót.
Lục Vi Dân cứ lẳng lặng đứng đó như vậy, nhìn đoàn người chưa phát hiện ra mình và Chân Kính Tài đang dần dần đến gần, . Giờ phút này không ngờ lại dài như một thế kỷ.
Cũng không có gì, bọn họ chỉ là vài người bạn học ra ngoài chơi một chút mà thôi, không phải Diêu Bình. Lục Vi Dân cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, phải rộng lòng, nhưng hắn phát hiện ra mình không ngờ lại không làm được. Không phải Diêu Bình, theo phương diện nào đó mà nói có lẽ còn nguy hiểm hơn cả Diêu Bình nữa. Bởi vì Diêu Bình rõ ràng đã là kẻ thù, Chân Ny đã sớm có cảnh giác và phòng bị. Còn “ kẻ thù “ này có lẽ còn ẩn sâu chưa lộ mặt.
- Đại Dân?
Tiếng gọi bất ngờ lập tức đánh thức Lục Vi Dân khỏi trạng thái như gần như xa này, trong lòng Lục Vi Dân chợt tỉnh táo, mình làm sao vậy? Ngay cả chút tự tin cũng không có, chẳng phải uổng đi lòng tự trọng này sao? Còn những kế hoạch lớn đợi mình đi thực hiện. Chỉ vỏn vẹn vấn đề tình cảm chẳng lẽ mình cũng không thể thu xếp được. Vớ vẩn!
- Lục Tiểu Ny!
Lục Vi Dân cười lên tiếng đáp lại.
Chân Ny vui vẻ, đi vội vàng như chú nai con, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào trước niềm vui bất ngờ, chạy như bay tới. Có lẽ là còn do cả chút rượu, cô thậm chí không bận tâm đám bạn học phía sau mình, cũng không nhìn thấy Chân Kính Tài đang đứng bên cạnh Lục Vi Dân, cách đó không xa, lập tức nhào vào trong lòng LụcVi Dân.
- Anh trở về lúc nào? Sao không nói trước một tiếng?
Vẻ mặt đầy yêu thương của cô khiến lòng Lục Vi Dân trong nháy mắt cũng như có hơi rượu:
- Hơn bảy giờ chiều anh mới về, không kịp gọi điện thoại cho em.
- Con còn biết trở về sao? Bây giờ đã là lúc nào rồi?
Giọng Chân Kính Tài trầm thấp vang lên chẳng hề đúng lúc. Lúc này Chân Ny mới phát hiện cha mình đang đứng cách Lục Vi Dân không xa, sắc mặt sa sầm.
- Cha, sao cha cũng không lên tiếng vậy? Khiến con sợ muốn chết!
Chân Ny bĩu môi đầy xinh đẹp nói:
- Cha như ngáo ộp vậy, dọa người cũng không vui như vậy đâu.
Chân Kính Tài cảm thấy đau đầu, ông ta đúng là không có cách nào với một cô con gái này. Mình tức giận tới tái mặt, vậy mà nó này ngang nhiên như không, khiến mình chuyển giận thành vui, chắc là do được mình chiều từ nhỏ thành ra như vậy. Nhưng việc hôm nay thực sự phải dạy bảo Chân Ny kỹ càng, nếu không sau này thật sự khiến Lục Vi Dân và Chân Ny có khúc mắc gì, vậy cũng không tiện xử lý.
- Con đi đâu vậy? Vi Dân khó lắm mới trở về một chuyến, mà ngay cả bóng của con cũng không thấy, giờ muộn như vậy mới về, thật không ra gì!
Chân Kính Tài nghiêm mặt nói.
- Người ta sao biết được Đại Dân sẽ về? Bạn học đã hẹn con cùng tới sàn nhảy Gia Lạc chơi mà, chúng con đi cả đám đông, thì có gì chứ?
Chân Ny có chút mất hứng, ôm cổ Lục Vi Dân, nói lấy lòng:
- Đại Dân, anh nói cha em có phải rất kỳ lạ hay không?