Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quan Đạo Vô Cương
  3. Chương 193: Chương 192: Lối thoát
Trước /393 Sau

Quan Đạo Vô Cương

Chương 193: Chương 192: Lối thoát

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Trong tình hình hiện nay, anh nghĩ chú Chân e rằng cũng không có khả năng tiếp tục làm việc ở nhà máy 195 nữa. Đương nhiên, điều này phải xem ý kiến của chính chú Chân.

Lục Vi Dân không tiện trả lời câu hỏi này. Trên thực tế Chân Kính Tài cũng không có khả năng lựa chọn tiếp tục ở lại nhà máy. Bất kể là cuối cùng đưa ra xử phạt theo dạng nào, con người sống vì thể diện, Chân Kính Tài tốt xấu gì cũng là nhân vật có máu mặt ở nhà máy 195, gây ra những chuyện kiểu này, cách duy nhất chính là rời khỏi.

- Vậy cha em sau này sẽ làm sao? Chúng ta sẽ làm thế nào?

Đôi mắt mở to của người thiếu nữ chăm chú nhìn người yêu.

Hôn một chút gương mặt vẫn còn chưa hết ửng đỏ của đối phương một cách yêu thương, Lục Vi Dân nói với vẻ hơi suy tư:

- Chú Quách chẳng phải vẫn còn ở nhà máy sao? Anh nghĩ đối với em và cô Nhạc mà nói thời gian này có thể khó khăn một chút. Đợi thời kì nhạy cảm này qua đi, sức chú ý của mọi người dần dần chuyển theo hướng khác, cũng sẽ không có vấn đề gì. Cô Nhạc vốn tuổi cũng không ít nữa, công việc bên Công Đoàn nhà máy vốn cũng không có bao nhiêu, trong khoảng thời gian này có thể tạm xin nghỉ phép. Còn em, hai ngày nay em có thể xin phép nghỉ, anh sẽ nói chuyện với chú Quách xem ý chú ấy thế nào.

- Vậy còn anh?

Cô thiếu nữ trong lòng đã an tâm hơn một chút, áp sát thân thể mình vào trước ngực người yêu, ôm cổ hắn, khe khẽ uốn éo thân mình.

- Khi nào anh mới được điều về?

- Anh? Cũng để xem đã, bây giờ điều về e rằng thời cơ không thích hợp. Anh nghĩ đợi đến khi ảnh hưởng từ chuyện của cha em dần dần phai bớt rồi mới điều về.

Lục Vi Dân hít thở gấp gáp một hồi rồi mới hạ quyết tâm. Nếu Nam Đàm trong khoảng thời gian ngắn này không thấy được triển vọng, thì còn không bằng nhà máy quay trở về nhà máy 195. Tuy nhiên điều này cũng phải nói chuyện với Quách Chinh.

- Vậy muộn nhất là bao giờ?

Thiếu nữ vẫn có chút lo lắng.

- Ừm, sẽ cố gắng là nửa đầu năm sau.

Lục Vi Dân định một mốc thời gian cho bản thân mình. Nếu đến đầu năm sau khi mà tình cảnh của mình vẫn như cũ, không có gì thay đổi, thì mình liền thật sự có thể cân nhắc việc quay trở về nhà máy 195. Chẳng qua là thời gian hơn một năm này mình đã tạo lập cơ sở ở Nam Đàm về cơ bản cho dù coi như là uổng phí, trở về nhà máy 195 thì tất cả đều phải làm lại từ đầu. Hơn nữa hoàn cảnh ở đó chưa chắc đã tốt hơn bao nhiêu so với Nam Đàm hiện nay.

Khi Lục Vi Dân đi vào phòng sách của Chân Kính Tài, nhận thấy Chân Kính Tài dường như đã hoàn toàn trở lại bình thường. Ít nhất nhìn bề ngoài không ra nửa điểm có gì khác với bình thường, ngoài hốc mắt bên trái còn có vết xanh, cách ăn mặc và tinh thần cũng không khác gì so với ngày thường.

- Đại Dân đến rồi à, ngồi đi.

Nhìn thấy Lục Vi Dân bước vào, Chân Kính Tài cũng không có nét ngạc nhiên là bao, cũng không có gì nhiều thần sắc hổ thẹn và ngượng ngùng. Phải thừa nhận Chân Kính Tài có thể leo được đến vị trí này cũng không phải là bỗng dưng tay không có được. Nếu là người bình thường trong hoàn cảnh này, hoặc nhiều hoặc ít đều hơi ngượng ngùng hoặc là xấu hổ, nhưng Chân Kính Tài lại bình thản đến như thế mà bỏ qua tất cả những cảm xúc bối rối vây quanh.

- Chú Chân, bây giờ chú định giải quyết thế nào?

Lục Vi Dân thấy tâm trạng Chân Kính Tài rất ổn định, cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

- Có phải chú định rời khỏi Xương Châu hay không?

Trong mắt Chân Kính Tài ánh lên một tia sửng sốt và tán thưởng, gật đầu:

- Ừ, tôi định đi khỏi đây.

- Chú đã chọn được nơi nào tốt để đến chưa ạ?

Lục Vi Dân cũng không khách sáo.

- Nếu không có nơi nào tốt để đến, cháu muốn giới thiệu với chú một nơi. Điều kiện có thể kém một chút, nhưng cháu cảm thấy chắc chắn có triển vọng phát triển.

- Ồ?

Chân Kính Tài vô cùng kinh ngạc, ông ta thực sự dự định rời khỏi Xương Châu, trong hai ngày nay cũng liên hệ với vài nơi. Nhưng chuyện này đến quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không tìm được nơi thích hợp để đi. Không ngờ Lục Vi Dân lại sắp xếp nơi để mình đến, điều này rất khiến ông ta cảm thấy rất bất ngờ.

- Là nơi nào?

- Nhà máy xi măng của tập đoàn Thác Đạt ở Phong Châu.

Lục Vi Dân nói rất chắc chắn.

- Tập đoàn Thác Đạt? Chân Kính Tài có chút ngờ vực, ông ta thật sự là chưa từng nghe đến cái tên này.

- Một công ty theo hình thức đầu tư cổ phần, mới thành lập, hiện nay đang đầu tư xây dựng một xí nghiệp sản xuất xi măng theo kiểu mới ở Phong Châu. Quy mô đầu tư không nhỏ, dự tính quy mô sản xuất cũng tương đối lớn.

Lục Vi Dân trầm ngâm một chút, dường như là đang suy xét có nên nói thật với Chân Kính Tài hay không, cuối cùng vẫn cảm thấy với Chân Kính Tài không cần phải quá giấu giếm điều gì.

- Các cổ đông của công ty đều là những cá nhân và doanh nghiệp có chút lai lịch ở Bắc Kinh, hiện đang chuyển hướng làm công nghiệp, cần một số nhân tài quản lý cấp cao. Trong đó có một cổ đông lớn có chút quan hệ với cháu, cũng từng hy vọng cháu có thể giúp anh ta giới thiệu một số người có năng lực trong lĩnh vực quản lý. Cháu cảm thấy chú Chân khá là thích hợp.

Chân Kính Tài kinh ngạc há hốc miệng, từ Bắc Kinh? Đầu tư muốn làm công nghiệp? Bất ngờ mà Lục Vi Dân mang tới cho ông quả thực quá nhiều, cái nọ kế tiếp cái kia, khiến ông thực sự có chút không tiếp nhận được. Ông ta thật sự không nghĩ ra Lục Vi Dân làm thế nào lại có thể có quan hệ với nhân vật hoạt động lĩnh vực công nghiệp ở Bắc Kinh. Nghe giọng điệu của hắn thì hình như không phải bạn học của hắn.

Mà muốn xây dựng nhà máy xi măng, thì cũng không phải là dự án đầu tư ngắn hạn, quy mô nhỏ mà số vốn ít ỏi. Chân Kính Tài tuy rằng không phải làm trong ngành xi măng này, nhưng đâu phải không làm thì không đoán ra được điều đó? Dự án xi măng phải có đầu tư cơ sở hạ tầng không nhỏ. Kiểu xí nghiệp nửa tài nguyên nửa kinh doanh này, chẳng những giai đoạn tiền kỳ phải đầu tư cực lớn, mà còn có yêu cầu khá cao trong việc tiếp thị trên thị trường, phương diện bảo vệ môi trường cũng có hạn chế nhất định, thông thường đều cần chính quyền địa phương ủng hộ. Ông ta thật đúng là chưa từng nghe nói có doanh nghiệp tư nhân có gan đầu tư mạnh tay vào lĩnh vực này.

- Vi Dân, cháu là nói đây là một xí nghiệp tư nhân?

Chân Kính Tài thật sự không kìm nổi hỏi một câu, ông ta phải hiểu rõ về tình hình.

- Cũng coi như vậy, hẳn là vốn tư nhân là chủ yếu, nhưng cháu không rõ lắm về tình hình cụ thể của mấy cổ đông khác, cháu chỉ biết cổ đông lớn đứng đầu thì có chút lai lịch. Chú Chân, chú cứ yên tâm, nếu là xí nghiệp vớ vẩn, cháu cũng sẽ không giới thiệu cho chú. Cháu cũng biết chú đã công tác nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng có rất nhiều bạn bè người quen, có điều cháu thấy xí nghiệp này đang trong giai đoạn sơ khai, thực sự cần nhân tài quản lý. Chú có kinh nghiệm làm việc phong phú, làm công tác quản lý nhiều năm như vậy, nhất là vô cùng quen thuộc với mảng công tác hậu cần. Xí nghiệp này vừa mới bắt đầu xây dựng, chú tới đó vừa có thể lập tức phát huy năng lực bản thân, mặt khác với chú mà nói là một cơ hội phát triển bản thân một lần nữa, có thể mượn cơ hội này đứng lên trở lại. Hơn nữa cách Xương Châu không quá xa, chỉ có điều duy nhất là hiện này điều kiện còn hơi yếu kém, nhưng cháu nghĩ đối với chú mà nói thì cũng không phải vấn đề gì.

Lời nói của Lục Vi Dân rất thẳng thắn và chân thành, Chân Kính Tài không khỏi tim đập thình thịch. Nhất là câu nói “phát triển bản thân một lần nữa, có thể mượn cơ hội này đứng lên trở lại” khiến Chân Kính Tài lại có phần không kìm nén nổi cảm xúc của mình.

Ông ta biết mình hiện nay có thể coi là chẳng còn chút gì ở 195 nhà máy nữa. Ở một xí nghiệp nhà nước quy mô lớn như vậy mà nói, danh tiếng gần như là tất cả. Dù cho mình đã cống hiến bao nhiêu cho nhà máy 195, cũng không cần biết tầm quan trọng của mình ở nhà máy 195 là lớn đến thế nào, đối với một xí nghiệp quy mô lớn của ngành sản xuất quan trọng, về mặt đạo đức mà xuất hiện tỳ vết nào, hơn nữa lại theo kiểu này, mình chỉ có thể chọn cách rời khỏi, thậm chí e rằng trong cả lĩnh vực này cũng không còn chỗ đứng nữa.

Mà Lục Vi Dân mang đến cơ hội này cho ông ta chắc chắn là một cơ hội tốt mang trong đó cả thời cơ và thách thức. Xí nghiệp tư nhân, vừa mới xây dựng, hơn nữa lại là chức vụ quản lý cấp cao, tuy rằng mình cũng không quen với ngành này, nhưng cũng không có gì, Chân Kính Tài tin với năng lực bản thân có thể thích ứng rất nhanh. Mình cũng cần một cơ hội như vậy để chứng minh mình gặp hạn ở nhà máy 195, nhưng mình có thể đứng dậy từ lĩnh vực khác, không vì sao, chỉ vì chứng minh mình ở bất cứ nơi nào cũng có thể giành được thành công!

- Vi Dân, để tôi cân nhắc một chút, nếu có thể, cậu xem có thể đưa cho tôi một chút tài liệu cơ bản về xí nghiệp này hay không, để tôi tìm hiểu một chút?

Chân Kính Tài trầm ngâm một lúc lâu, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Lục Vi Dân.

- Không vấn đề gì ạ, nếu chú Chân sau khi hiểu rõ về tình hình của xí nghiệp này thấy không có vấn đề gì, cháu sẽ liên hệ với đối phương, mời anh ta đến gặp chú. Cháu tin hai người có thể tìm được tiếng nói chung.

Lục Vi Dân nói rất tự tin.

Lôi Đạt hiện nay thực sự rất cần một người vừa hiểu rõ tình hình Xương Giang, lại vừa có thể đảm trách được việc xây dựng toàn diện nhà máy xi măng để giải phóng cho anh ta. Mấy trợ thủ của anh ta đều chủ yếu là từ lĩnh vực thương mại, đối với việc làm về công nghiệp, nhất là một xí nghiệp mới xây dựng thì lại càng không thành thạo. Rất nhiều lúc Lôi Đạt đều không thể không tự mình ở Phong Châu để giám sát. Tuy nói gây dựng sự nghiệp phải gian nan, nhưng việc này yêu cầu Lôi Đạt phải ở Phong Châu trong thời gian dài không được rời mắt, anh ta cũng có chút không chịu nổi. Cho nên mới cực kỳ cần gấp một người có thể tin tưởng được, lại có thể đảm trách được gánh nặng này đến hỗ trợ.

Chân Kính Tài đảm nhiệm chức trợ lý Giám đốc nhà máy, sau khi thăng chức lên Phó giám đốc nhà máy mới được phân công quản lý hậu cần và xây dựng cơ bản, nắm rất rõ về hai mảng xây dựng cơ bản và mua bán. Hơn nữa Chân Kính Tài khá là vững vàng trong lĩnh vực kinh tế, điểm này Lục Vi Dân cũng có thể cam đoan. Thêm vào đó Chân Kính Tài đã làm trong xí nghiệp ở Xương Giang nhiều năm như vậy, cũng có không ít mạng lưới quan hệ, vừa lúc có thể bù vào chỗ thiếu sót là không nắm rõ tình hình Xương Giang của tập đoàn Thác Đạt. Như vậy đôi bên có thể ăn khớp với nhau, mà Lôi Đạt chắc cũng sẽ tin tưởng người đứng ra bảo đảm là hắn.

Thấy Lục Vi Dân vô cùng tự tin, trong lòng Chân Kính Tài cũng có chút cảm thán. Đối phương một năm trước còn vì không vào được nhà máy 195 mà nhọc lòng, giờ lại thản nhiên như không mà sắp xếp tiền đồ giúp mình, sự tương phản cũng thật sự quá lớn. Cũng may Chân Kính Tài không phải kiểu người hay câu nệ, đối với Lục Vi Dân cũng là vui mừng, dù sao cũng liên quan đến vấn đề sau này mình có thể lội ngược dòng một cách ngoạn mục hay không.

Thấy tâm trạng Chân Kính Tài đã khá hơn một chút, trong lòng Lục Vi Dân cũng thoải mái hơn.

Hắn không muốn nhìn thấy Chân Kính Tài từ đây mà bị xuống dốc không phanh. Còn chuyện ông ta rời khỏi Xương Giang hơn mười năm bặt vô âm tín như trong kiếp trước, đợi đến khi công thành danh toại mới ngẩng cao đầu trở về cũng là điều mà Lục Vi Dân không muốn thấy.

Trong kiếp trước Chân Kính Tài tuy rằng cũng ngẩng cao đầu trở về, nhưng lại không được hai chị em Chân Tiệp và Chân Ny tha thứ, tình cha con cũng không thể nối lại như xưa. Còn Nhạc Thanh tuy rằng vẫn không ly hôn với Chân Kính Tài, nhưng Lục Vi Dân lại biết cuộc hôn nhân của Nhạc Thanh và Chân Kính Tài kỳ thật đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, mà Nhạc Thanh cũng đã sớm có người khác, cũng chỉ như người dưng với Chân Kính Tài.

Một gia đình tan tành, mà cuộc sống của mỗi người đều vì Chân Kính Tài gặp chuyện mà bị ảnh hưởng tiêu cực vô cùng nặng nề, Lục Vi Dân hy vọng lúc này mình có thể thay đổi tất cả.

Quảng cáo
Trước /393 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hư Không Liệp Sát Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net