Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Câu nói của Lục Vi Dân khiến Lục Ủng Quân bật cười ha hả.
Có điều anh ta cũng thừa nhận lời em mình vừa nói cũng không phải là không có lý. Mình đang ngồi yên vị ở chiếc ghế Phó chủ nhiệm phân xưởng nhà máy cơ khí Hồng Kỳ bỗng dưng không có nguyên do gì mà thôi việc. Những trải nghiệm thăm trầm trong thời gian hơn một năm kể từ khi tốt nghiệp của Lục Vi Dân không hề kém với các cán bộ công tác cả chục năm, bây giờ lại trở thành thư ký của nhân vật quyền lực nhất của cả một địa khu. Còn Lục Chí Hoa tốt nghiệp Học viện sư phạm Hoa Đông vốn dĩ là giáo viên rất có tiếng ở trường trung học số 1 của Lê Dương, tính cách đặc biệt của cô càng khiến cô trở thành nhân vật gây chú ý nhất trong trường. Nếu thật sự cô cũng thôi việc, thì nhà họ Lục sẽ thật sự trở thành gia đình khiến người ta nhìn với một ánh mắt khác.
- Anh thì lại thấy, Chí Hoa muốn làm gì không quan trọng, mấu chốt ở chỗ chỉ cần nó có ý tưởng của bản thân thì không có vấn đề gì, anh ủng hộ nó.
Lục Ủng Quân nói rất thoải mái.
- Ha ha, anh à, anh đương nhiên phải ủng hộ chị ấy rồi, nếu không một mình anh chẳng phải sẽ gặp áp lực quá lớn từ cha mẹ sao? Nếu chị Hai cũng thôi việc, vậy anh chẳng phải còn có thêm một quân đồng minh à, có thể hợp lực tác chiến chống lại cha mẹ.
Lục Vi Dân đi guốc trong bụng ông anh cả.
- Nói linh tinh. Anh cũng không đành lòng khiến cha mẹ quá lo lắng, nhưng nói cho cùng chúng ta vẫn phải có con đường riêng của mình, suy nghĩ của cha mẹ và của chúng ta không giống nhau cũng là điều dễ hiểu. Cho nên, Vi Dân, em mới là hợp ý cha mẹ nhất, phải cố gắng giúp bọn anh giải thích để cha mẹ thông cảm, để hai người nghĩ cho thông suốt.
Lục Ủng Quân thở dài một hơi.
- Đời người chỉ có mấy chục năm như vậy, không nhân lúc còn trẻ tận dụng thời gian, đến khi già rồi sẽ giống như lời Nikolai Alexeevich Ostrovsky nói, sẽ “ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí”.
Lời nói của Lục Ủng Quân đã cất lên tiếng nói từ đáy lòng Lục Vi Dân.
Khoảng thời gian hơn một năm trong nháy mắt đã trôi qua, Lục Vi Dân cảm thấy trong thời gian này đôi khi mình vẫn có một cảm giác ngẩn ngơ và không thực tế như bước ra từ trong mơ, chỉ có khi ôm chặt Chân Ny, hắn mới có thể thực sự tin rằng mình đang có mặt ở hiện tại.
Đối với kế hoạch cho tương lai thì hắn chỉ có một nét sơ lược mơ hồ. Nhất là hiện tại, mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành, có thể nói thịnh suy vinh nhục đều phụ thuộc vào con đường quan lộ của Hạ Lực Hành có được suôn sẻ hay không. Như thế vừa có ưu thế cực lớn, đồng thời cũng ẩn chứa mạo hiểm cực độ. Mình không thể làm thư ký cho Hạ Lực Hành mãi được, nếu thật sự đúng như Trương Tĩnh Nghi nói, trong năm nay Hạ Lực Hành sẽ rời khỏi Phong Châu, tiền đồ của mình lại đứng trước một sự thay đổi.
Nếu Hạ Lực Hành thật sự sẽ thăng chức đến tỉnh, bất kể là đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh hay là vào ghế Ủy viên thường vụ, mình đi theo Hạ Lực Hành dường như cũng là một điều đương nhiên. Cho dù là Hạ Lực Hành rời khỏi Phong Châu sau Đại hội Đảng lần thứ 14, mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành cũng không đến một năm, Lục Vi Dân cũng tự tin rằng Hạ Lực Hành sẽ công nhận người thư ký như mình. Nhưng đi theo Hạ Lực Hành lên tỉnh có phải là sự lựa chọn tốt nhất hay không?
Nhìn bề ngoài thì là như thế. Trong hoàn cảnh thông thường, đi theo lãnh đạo thì tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng Lục Vi Dân lại biết mình thực sự không phải một người thích hợp làm công việc thư ký, trong sâu thẳm tâm hồn mình cũng cũng không thích cuộc sống làm thư ký. Hắn càng hy vọng có thể có một không gian thuộc vè bản thân mình để dốc sức sáng tạo.
Nhưng hiện nay nghĩ tới điều đó dường như còn có chút chơi sớm. Làm tốt công việc mỗi ngày của mình, giành được càng ngày càng nhiều sự công nhận từ những người bao gồm Hạ Lực Hành, thậm chí Tôn Chấn, An Đức Kiện, tận dụng mỗi công việc hàng ngày, mỗi chuyện nhỏ, không ngừng nâng cao vị trí của mình trong mắt bọn họ mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Cây đa ngoài cửa sổ trông xanh ngăn ngắt và tươi mát, xung quanh ao nhỏ là những bụi cây, hai chiếc ghế mây đặt ngay trên bãi cỏ. Tuy rằng màu sắc chính của cỏ vẫn là sắc vàng úa, nhưng mơ hồ có thể nhìn phát hiện thấy vài tia màu xanh non trong sắc vàng úa.
- Mang thêm một chiếc áo cho ông ấy đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Người phụ nữ trung niên đứng ở trước cửa sổ đưa chiếc áo khoác cho cô giúp việc đứng bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế mây không hề để ý tới sự quan tâm của vợ, vẫn tiếp tục đề tài của mình:
- Lực Hành, tôi đồng ý với quan điểm của cậu, tình hình Phong Châu khá đặc thù. Tôi nói thẳng là ban đầu tỉnh muốn tách Phong Châu ra là có ý cởi bỏ gánh nặng cho Lê Dương. Nhưng đó chỉ là một mặt, ở địa khu Lê Dương cũ, khu vực hành chính quá lớn, dân số quá đông, tách Phong Châu ra có thể tạo cơ hội cho tỉnh ủng hộ Phong Châu một cách tập trung hơn, để các cậu có thể có được sức lực đầy đủ hơn để đẩy mạnh phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội Phong Châu. Đây mới là chủ ý của tỉnh.
- Vấn đề chủ yếu của Phong Châu hiện nay là gì? Xóa bỏ sự chênh lệch tồn tại khách quan, quan trọng hơn chính là tư tưởng, quan niệm đội ngũ cán bộ chúng ta, nhất là cán bộ lãnh đạo! Giải quyết vấn đề đổi mới quan niệm của nhóm người này là nhiệm vụ đầu tiên và khó khăn nhất. Chỉ có giải quyết được vấn đề này, việc phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội Phong Châu mới có bảo đảm chắc chắn nhất về tư tưởng và đội ngũ!
Hạ Lực Hành yên lặng lắng nghe lời nhận xét của người trước mặt. Ông ấy là Bí thư Tỉnh ủy, cho dù là Tết âm lịch về cơ bản cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mình có thể có được hai tiếng buổi sáng nói chuyện thoải mái với Bí thư Điền đã là ưu ái đặc biệt. Hạ Lực Hành mơ hồ cảm giác thấy, đây đương nhiên là có liên quan đến một số ý tưởng, quan điểm của mình trong lần Bí thư Điền đến Phong Châu khảo sát, điều tra nghiên cứu. Chỉ sợ cũng có quan hệ nhất định với bài viết của mình đăng trên tờ “Nhật báo Xương Giang” hai ngày trước.
Nói thật, bài viết đó có thể được “Nhật báo Xương Giang” chọn, hơn nữa là đăng ngay ở trang đầu, khiến Hạ Lực Hành cũng có chút không ngờ tới, vì thế ông ta còn gọi điện thoại riêng cho Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Tần Cự.
Trong điện thoại Tần Cự cũng không giấu gì, nói thẳng là đã giới thiệu bài viết đó với Bí thư Tỉnh ủy Điền, mà Bí thư Điền sau khi xem xong bài này được hai ngày sau khi mới đột nhiên gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông ta sắp xếp đăng ở một vị trí nổi bật ở “Nhật báo Xương Giang”.
- Tôi vẫn khá vừa lòng với tình hình bộ máy Phong Châu hiện nay, nhưng chỉ có bộ máy này có nhận thức về vấn đề này thì còn chưa đủ, bộ máy ở cấp huyện và thành phố thì sao? Tư tưởng có phải đã thật sự được khai thông hay không, đã đưa ra được đối sách và biện pháp chưa?
- Phải có hành động! Tư tưởng đã được khai thông, vậy thì phải đưa ra những biện pháp, đối sách thực sự!
Người đàn ông già hơi dựa người vào chiếc ghế mây.
- Tôi nhớ rõ lần trước đồng chí Chính Hi từng nhắc tới một việc, nói khi Xương Châu triển khai hoạt động thu hút đầu tư đã bị cán bộ một huyện trực thuộc Lê Dương lúc đó “đánh lén”, khiến phía Xương Châu vô cùng giận dữ. Tôi cũng từng hỏi đồng chí Chiêu Dương, cậu ta nói thật sự là có chuyện như vậy. Nghe nói đồng chí “đánh lén” đó cũng nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ, cho rằng khi triển khai hoạt động thu hút đầu tư tỉnh không nên phân biệt đối xử. Hơn nữa còn đưa ra một quan điểm, đại khái ý nói là nếu nhà đầu tư chọn bọn họ tuyệt đối không phải vì sự xuất hiện bọn họ, mà là do bản thân Xương Châu không đủ sức hấp dẫn, không có sự xuất hiện bọn họ thì nhà đầu tư cũng sẽ không lựa chọn Xương Châu, sẽ tới địa phương khác. Mà nếu các nhà đầu tư đã hạ quyết định chắc chắn sẽ chọn Xương Châu thì cũng sẽ không vì bọn họ xuất hiện mà thay đổi ngay chủ ý. Tôi rất đồng ý với quan điểm này!
- Hiện nay chúng ta muốn phát triển kinh tế thì phải thay đổi lối suy nghĩ, tâm lý khệnh khạng ngồi chờ nguồn lợi chạy tới cửa rất có vấn đề. Anh không cải thiện môi trường đầu tư của mình, không chuyển đổi tác phong làm việc thì sao có thể thích ứng với sự thay đổi của thời đại, sao có thể khiến nhà đầu tư từ nơi khác đến hài lòng?
Trong cuộc nói chuyện hôm nay rõ ràng là Điền Hải Hoa rất hứng thú.
- Cho nên tôi nói với đồng chí Chính Hi, cạnh tranh công bằng là đảm bảo căn bản cho phát triển tốt đẹp, Xương Châu không nên so đo với các thành phố cấp ba anh em của mình, mà nên suy xét từ góc độ làm thế nào để cải thiện môi trường đầu tư, phát triển của mình. Điều kiện phía Xương Châu tốt, đủ sức hấp dẫn với nhà đầu tư, còn lo lắng các thành phố cấp ba khác tranh cướp các nhà đầu tư đi sao? Chẳng lẽ nói sức cạnh tranh của Xương Châu còn không bằng Phong Châu, Lê Dương? Không phải như vậy chứ!
- Đứng ở góc độ Lê Dương để nhìn nhận, với cán bộ biết cách “đánh lén”, chẳng những phải cổ vũ, ủng hộ, hơn nữa phải gióng trống khua chiêng mà khen ngợi thật rõ ràng. Muốn làm được việc thì phải có tâm thế quyết tâm không sờn, chỉ cần là phương pháp, sách lược hợp pháp, đều có thể thử một lần. Tôi thấy Xương Giang chúng ta chính là thiếu sức mạnh dứt khoát quyết tâm không nản chí!
Hạ Lực Hành thật sự không ngờ những gì Lục Vi Dân đã làm khi ở Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm lại khiến cho Bí thư Hải Hoa có được ấn tượng sâu sắc đến như vậy. Khi đi ra khỏi nhà Điền Hải Hoa, ông ta vẫn còn đang nhớ lại những điều cần nghiền ngẫm trong buổi nói chuyện vừa rồi.
Thật sự là sau khi “Nhật báo Xương Giang” đăng nguyên văn bài viết của mình, Hạ Lực Hành cũng đã có chút cảm giác. Chiều hướng của cấp cao đang lặng yên không một tiếng động đã có thay đổi, mà Tỉnh ủy Xương Giang chắc chắn cũng cảm thấy được điểm này. Bí thư Điền sở dĩ dám mạnh dạn như vậy mà chỉ thị rõ ràng để đăng bài viết của mình lên, chính là một cách biểu thị công khai.
Con mắt đánh giá của Yến Thanh thật sự rất khá, khứu giác chính trị và tầm mắt của Lục Vi Dân đều hơn người. Mặc dù là lúc trước mình vẫn có chút lo ngại với bài viết này, nhưng lời nói “tỉnh sẽ có sự nhìn nhận đúng đắn” của Lục Vi Dân đã thuyết phục được Hạ Lực Hành.
Hạ Lực Hành biết hiện giờ mình đang ở trên một vị trí tương đối tinh tế. Từ lần trước Bí thư Hải Hoa đến Phong Châu khảo sát, điều tra nghiên cứu Hạ Lực Hành liền mơ hồ cảm thấy mình có khả năng sẽ không ở Phong Châu trong thời gian quá dài. Thiệu Kính Xuyên cũng rất hàm súc mà nhắc đến một số ý chứng minh phán đoán của Hạ Lực Hành, sau Đại hội Đảng lần thứ 14 e rằng chức vụ của mình sẽ thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi như thế nào thì bản thân Hạ Lực Hành cũng không xác định được.
Chính là vị trí tinh tế như thế khiến Hạ Lực Hành cũng rất do dự. Trong quan điểm, tư tưởng, “cấp tiến” quá mức không thể nghi ngờ chính là điều tối kỵ, nhưng ổn định, bảo thủ quá cũng có cái hại. Cân nhắc mãi, Hạ Lực Hành vẫn quyết định làm theo chủ ý của mình mà liều một lần, như Lục Vi Dân nói, giao trách nhiệm đầu tiên cho tỉnh, tỉnh sẽ đánh giá mức độ mạo hiểm của bài viết này.
Tuy rằng ý của Bí thư Hải Hoa là đồng ý với quan điểm của mình, nhưng rất nhiều việc chưa đến lúc chắc chắn thì chưa dám kết luận. Thường thường anh cho là mình nắm chắc phần thắng, kết quả lại không như mình tưởng tượng, những chuyện kiểu này tiền lệ quá nhiều. Nhưng bước này nếu đã thực hiện, chỉ sợ cũng không còn đường mà hối hận.
Nghĩ đến Tôn Chấn còn dám kí tên ở bài viết trên tờ “Cầu thị”, Hạ Lực Hành không kìm nổi lại vì sự thấp thỏm và lo nghĩ của mình mà bật cười. Có gì đáng sợ cơ chứ, mình quang minh lỗi lạc, coi trọng thái độ thực sự cầu thị, chẳng phải chỉ là thể hiện ý nghĩ, quan điểm thực sự của mình với truyền thông thôi sao!