Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ha ha, thư ký Lục, tôi vẫn chưa có cơ hội chính thức chúc mừng cậu, lần trước nói cùng ăn cơm một bữa cậu lại bận suốt, tối nay…
Quế Kiến Quốc thân thiết bắt tay Lục Vi Dân, mặt tươi cười hết mức.
- Cảm ơn sự quan tâm của Phó chánh văn phòng Quế, tối nay tôi đã có sắp xếp. Phó bí thư Từ là lãnh đạo cũ ở Nam Đàm của tôi đến đây, cũng là nhân tối nay Bí thư Hạ có bữa tiệc. Để hôm khác tôi mời Phó chánh văn phòng Quế được không?
Lục Vi Dân cũng biết ở khách sạn Phong Châu này nhất định không gì giấu được Quế Kiến Quốc, vì thế cũng liền thoải mái thừa nhận.
- Hả? Phó bí thư ở Từ Nam Đàm? Ha ha, tối nay Bí thư Thiên Hào cũng ở đây, chi bằng bớt chút thời gian đến ngồi một lát?
Quế Kiến Quốc tỏ ra rất tự nhiên, thoải mái:
- Bí thư Thiên Hào cũng luôn nhớ đến cậu đấy, chúng tôi ở phòng Rome.
Lục Vi Dân có chút không ngờ, sao hôm nay khách sạn Phong Châu này sao có thể có nhiều buổi tiếp đãi như vậy. Trước khi vào khách sạn Phong Châu, hắn ở trên xe thoáng nhìn thấy Chánh văn phòng Huyện ủy Cổ Khánh đang ở kia thu xếp gì đó, mà chiếc Santana của Cát Vân Khôn cũng có mặt, xem ra cũng là có bữa tiệc gì đó, không ngờ Trương Thiên Hào tối nay cũng ở đây, thế này thật thành hội Quần Anh rồi.
Nghĩ đến đến đây trong lòng Vi Dân không khỏi khẽ động, chẵng lẽ là có liên quan với bữa tiệc tối nay tiếp đãi đoàn lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà Bí thư Hạ phải tham gia? Làm thế nào Cát Vân Khôn và Trương Thiên Hào lại trùng hợp đều có sắp xếp tại khách sạn Phong Châu như thế này?
Lục Vi Dân chưa bao giờ nghe nói tiệc tiếp đãi hoặc tiệc của huyện Cổ Khánh được sắp xếp tại khách sạn Phong Châu, dù sao đây vốn dĩ là nhà khách của Uỷ ban nhân dân huyện Phong Châu. Mà sau khi Bí thư Trương Thiên Hào vừa làm Bí thư, vừa làm Chủ tịch thành phố cũng không thích đến khách sạn Phong Châu nữa. Ít nhất Lục Vi Dân biết Phùng Khả Hành càng ngày càng hay sắp xếp việc tiếp đãi tại khách sạn Phong Giang. Nhưng hôm nay lại trùng hợp như vậy, mấy bữa tiệc đều được sắp xếp ở đây?
Mặc dù có không ít điều cần cân nhắc, nhưng Lục Vi Dân cũng chỉ là lướt qua trong lòng, cười đáp lại
- Được, đợi chút tôi qua mời Bí thư Thiên Hào và Phó chánh văn phòng Quế một ly.
- Vậy thì tốt, chúng ta sẽ chờ rượu của thư ký Lục.
Quế Kiến Quốc lại tiến gần Lục Vi Dân cười tủm tỉm:
- Mấy ngày trước phòng tiếp đón có chút thổ sản vùng núi từ Đại Hoài Sơn, có quyết phấn tự tay người dân trên núi làm, có hai chân giò lợn rừng ướp chế biến, hun khói. Ngày mai tôi gọi người đem đến hai phần tặng thư ký Lục, không đáng là bao, thử chút món tươi.
Sự nhiệt tình của Quế Kiến Quốc kiến Lục Vi Dân có chút không quen, nhưng hắn cũng biết trong trường hợp kiểu này biện pháp tốt nhất chính là thoải mái nhận lời, nếu không ngược lại sẽ bị người ta cho là kẻ nhỏ nhen, thậm chí khả năng sẽ nảy sinh một số liên tưởng và ngăn cách không cần thiết.
- Làm phiền Phó chánh văn phòng Quế quá rồi, vậy tôi xin cảm ơn trước.
Quế Kiến Quốc lại rất vui vẻ bắt tay Lục Vi Dân, sau đó mới quay sang nói với trưởng ca trực:
- Chi phí của phòng thư ký Lục ghi vào tên tôi.
- Như vậy sao được?
Lục Vi Dân vội ngăn lại, Quế Kiến Quốc lại nghiêm mặt:
- Thư ký Lục nói như vậy chính là khinh thường anh Quế tôi rồi? Chỉ là một bữa cơm, phòng tiếp đón thành phố Phong Châu chúng tôi có thể làm được chút việc này. Nhớ lấy, ai dám thu tiền bàn này của thư ký Lục, tôi sẽ trở mặt coi như không quen biết đấy.
Lục Vi Dân chỉ có thể cười khổ gật đầu nhận lời.
- Sao có người trả tiền cậu lại không vui chứ? Coi như lại giúp anh Từ tiết kiệm.
Từ Hiểu Xuân nghe Lục Vi Dân nói như vậy cũng mỉm cười, xem ra trọng lượng phòng Tổng hợp ở Văn phòng Địa ủy này của Lục Vi Dân sẽ lên như nước triều dâng. Trước đó y còn cảm thấy Lục Vi Dân ở bên Địa ủy rất khiêm tốn, cơ bản không để ý gì tin tức gì liên quan đến hắn, không ngờ lẳng lặng lại được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp rất có chỗ đứng trong Văn phòng Địa ủy. Hơn nữa đến người ở Phong Châu dường như cũng rất coi trọng Lục Vi Dân.
Quế Kiến Quốc là người thế nào Từ Hiểu Xuân đương nhiên biết. Mặc dù là Phó chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu kiêm Chánh văn phòng phòng tiếp đón, nhưng Từ Hiểu Xuân đã sớm nghe nói vị Quế Kiến Quốc này rất có thể sau khi quyết định người làm Chủ tịch thành phố Phong Châu sẽ đảm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu, cũng chính là nói trong một năm ngăn ngủi, y sẽ từ Phó chánh văn phòng Ủy ban nhan dân thành phố đến Phó chánh văn phòng Thành ủy, sau đó lại quay về làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Về việc tranh chấp vào ghế Ủy viên Địa ủy của Trương Thiên Hào và Cát Vân Khôn đã bước vào giai đoạn gay cấn, ai cao tay hơn ai cũng chưa biết, nhưng Từ Hiểu Xuân cũng nghe nói Cát Vân Khôn có hậu thuẫn rất mạnh, mà Trương Thiên Hào cũng không phải đèn cạn dầu, hai người đều dốc hết sức muốn tranh đấu cao thấp ở vị trí này.
- Ai biết tối nay có chuyện gì, những người ở huyện Cổ Khánh cũng ở đây.
Tạ Trường Sinh mặc dù cũng đang dần hòa nhập với vòng tròn này của Phong Châu, nhưng dù sao thời gian gia nhập quá ngắn, hơn nữa phạm vi cũng có hạn, vẫn chưa hiểu rõ lắm những thứ còn bị che khuất ở chính trị Phong Châu.
- Ha ha, không nghe Vi Dân nói hôm nay Bí thư Hạ phải tiếp đón một đoàn lãnh đạo của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sao? Anh nghĩ Cát Vân Khôn và Trương Thiên Hào đều là kẻ điếc người mù sao. Tai mắt bọn họ nhanh hơn bất kì ai, giờ là lúc nào rồi, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể khiến mọi người dựng hết tóc gáy lên, anh theo dõi tôi, tôi theo dõi anh.
Lục Vi Dân vốn vẫn luôn cảm thấy Từ Hiểu Xuân trong ấn tượng của hắn là một nhân vật rất sâu sắc, nhưng có lẽ tiếp xúc nhiều rồi hoặc hắn giờ đây trên một vị trí khác, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng có đổi khác. Hắn thấy Từ Hiểu Xuân lão luyện mưu trí ngày trước dường như cũng trở nên có chút thẳng thắn, cũng có lẽ là quan hệ giữa đối phương và hắn ngày càng mật thiết vì thế lời nói cử chỉ cũng không có gì phải kiêng kị. Cảm giác này khiến Lục Vi Dân có chút kì lạ, cũng là lần đầu Lục Vi Dân cảm thấy.
Lục Vi Dân cười, không trả lời câu hỏi của Từ Hiểu Xuân, nhưng Tạ Trường Sinh lại hiếu kì:
- Anh Từ, anh là nói hai nhóm người này đều là vì những người ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà đến sao?
- Điều này tôi cũng không rõ, tôi chỉ là cảm thấy trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.
Từ Hiểu Xuân mặt không chút thay đổi:
- Được rồi, anh Tạ, anh cũng đừng quan tâm việc của người khác nữa, làm tốt chuyện của anh là được rồi.
Ở bàn rượu không bao giờ tránh khỏi mấy chuyện đó, mặc dù như Từ Hiểu Xuân và Tạ Trường Sinh cũng không tránh được, nhiều lắm cũng là mịt mờ hàm súc một chút. Cũng may Từ Hiểu Xuân và Tạ Trường Sinh cũng biết thân phận Lục Vi Dân không giống, vì thế cứ mặc cho Lục Vi Dân chỉ việc ngồi ăn cơm gắp rau, không nói thừa một câu, hai người đều không lấy làm lạ.
Nếu như làm thư ký mà miệng rộng thì chưa được hai ngày đã bị tống ra bên ngoài, không có lãnh đạo nào thích thư ký miệng rộng cả, dẫu cho là vấn đề không liên quan đến mình cũng phải kiêng kị như nhau.
Trong lúc Phùng Khả Hành và Quế Kiến Quốc đến phòng Lục Vi Dân mời rượu, không khí bắt đầu dần nóng lên. Mặc dù Phùng Khả Hành và Từ Hiểu Xuân không coi là thân thiết nhưng khi Từ Hiểu Xuân làm Chánh văn phòng Huyện ủy Nam Đàm, Phùng Khả Hành vẫn là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu, coi như là có qua lại, vì thế cũng không tính là xa lạ, lại thêm có Lục Vi Dân ở bên trong, rất nhanh liền tạo được không khí.
Trong bữa tiệc Từ Hiểu Xuân và Tạ Trường Sinh cũng không tránh được phải sang bên Trương Thiên Hào mời một ly, kết quả lại ở hành lang đụng phải một vị Phó bí thư huyện Cổ Khánh. Vị Phó bí thư vừa hay cùng với Từ Hiểu Xuân là bạn học ở trường Đảng Tỉnh ủy, cục diện có chút hỗn loạn, Từ Hiểu Xuân và Tạ Trường Sinh không tránh được lại phải sang bên Cổ Khánh đi một vòng, mà Lục Vi Dân lại càng không thoát thân được.
Hai vòng đi quanh này, Lục Vi Dân biết ngày hôm nay hắn đến khách sạn Phong Châu tuyệt đối là một sai lầm, đặc biệt là chọn một thời điểm không hợp lí như vậy. Không cần biết hôm nay Hạ Lực Hành và Tôn Chấn cùng với An Đức Kiện biết lí do hắn đến đây hay không, đều có thể để lại một ấn tượng không tốt lắm. Đây là điều Lục Vi Dân nằm trên giường với cảm giác say lơ mơ nghĩ đến.
- Cậu cũng coi như biết mình làm sai, tôi còn cho rằng cậu thật sự quên thân phận của mình là gì rồi cơ.
An Đức Kiện không lớn giọng, giọng điệu nghe cũng rất bình tĩnh, còn hơi có vẻ chế nhạo, nhưng Lục Vi Dân biết rằng đây là biểu hiện rất không vui của An Đức Kiện.
- Trưởng ban thư ký, tôi biết tôi sai rồi. Chuyện tối hôm qua tôi…
Lục Vi Dân cũng không biết mình nên làm thế nào để giải thích chuyện này.
Một câu nói, việc này làm sai rồi. Mặc dù có vài nhân tố không ngờ bên trong nhưng biết rõ lãnh đạo chủ chốt hai bên Cổ Khánh và Phong Châu đều có mặt, hắn còn đi góp vui, đây là hành động cực kỳ ngu xuẩn.
Tuy rằng hắn không hề có hành động gì khác thường, nhưng ở thời điểm không thích hợp với một thân phận nhạy cảm xuất hiện ở một nơi không hợp thời, vậy anh chính là mười phần sai.
- Được rồi, cậu không cần giải thích nhiều với tôi, tình hình tôi còn rõ hơn cậu, đắc ý vênh váo!
An Đức Kiện gằn giọng hừ một tiếng. Hôm qua lúc gặp Từ Hiểu Xuân, An Đức Kiện có chút không khách khí nói vài câu, đến tối Từ Hiểu Xuân lại gọi điện thoại đến giải thích rõ ràng, An Đức Kiện trong điện thoại giáo huấn Từ Hiểu Xuân một trận ghê gớm, Từ Hiểu Xuân cũng giải thích hết tình hình. An Đức Kiện cũng biết rõ sự việc tối qua cũng không thể chỉ trách Lục Vi Dân. Ai có thể nghĩ tới lãnh đạo chủ chốt của hai huyện Cổ Khánh và Phong Châu không hẹn mà cũng xuất hiện ở khách sạn Phong Châu, ở trường hợp này Lục Vi Dân nếu tránh không gặp chỉ sợ cũng không ổn, nhưng lộ diện rồi lại khó tránh khỏi có một vài ý nghĩ không hay. Vì thế An Đức Kiện chỉ có thể bực tức mắng Từ Hiểu Xuân rồi lại giáo huấn Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân biết An Đức Kiện nhất định vẫn còn câu tiếp theo, chỉ có điều vẫn cúi đầu im lặng nghe.
- Vi Dân, cậu phải chú ý thân phận của mình, nếu cậu chỉ là một Trưởng phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy thì hành vi tối qua của cậu cũng không có gì đáng trách, nhưng cậu cần nhớ lấy, cậu là thư ký của Bí thư Hạ! Thư ký có nghĩa là gì? Đó có nghĩa là cậu là người bên cạnh thân cận nhất của Bí thư Hạ, tối ngày hôm qua là Địa ủy Phong Châu tiếp đón đoàn của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, hàm nghĩa chính trị trong đó, với đầu óc cậu chẳng lẽ không nhận ra được bên trong có gì đó khác biệt sao?
An Đức Kiện có chút tức giận vì Lục Vi Dân không sáng suốt.
Ông ta luôn rất coi trọng Lục Vi Dân, mà biểu hiện của Lục Vi Dân cũng làm ông ta nở mày nở mặt. Phía Hạ Lực Hành không cần nói rồi, vừa năm mới liền chủ động đề nghị phải suy xét vấn đề chức cấp của Lục Vi Dân. Dựa vào sự hiểu biết của An Đức Kiện về Hạ Lực Hành, có thể chủ động vì người chính bên cạnh ông ta suy xét vấn đề phương diện chức cấp đãi ngộ này không phải ở tình huống khiến Hạ Lực Hành rất vừa lòng thì tuyệt đối không có khả năng. Mà Tôn Chấn và Vương Chu Sơn đều có ấn tượng tốt về Lục Vi Dân, đặc biệt là Tôn Chấn mấy lần ở trước mặt ông ta nhắc tới biểu hiện rất tốt của Lục Vi Dân, điều này càng khiến An Đức Kiện đắc ý.
Nhưng người thông minh như vậy không ngờ có thể mắc sai lầm ngu xuẩn thế này, điều này khiến An Đức Kiện nổi giận đùng đùng.