Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Xem ra mọi người đều không tin. Tôi cảm thấy mọi người đã quá thành kiến với Phong Châu chúng tôi rồi, có điều tin rằng có trường cấp 3 Phong Châu II kiểu mẫu thì việc có thêm điều bất ngờ xảy ra ở đây cũng là một điều rất bình thường không phải sao?
Lục Vi Dân buông thõng tay, ánh mắt bình lặng như nước:
- Không sai... Phong Châu là khu vực mới được thành lập, về căn bản vẫn còn rất yếu kém, nhưng không có nghĩa là tầm mắt chúng tôi hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng. Phong Châu là nơi tụ họp của 4 con sông, hơn nữa nước sông dồi dào, nằm gần đường phân chia địa lý giữa phía bắc và phía nam đất nước. Đây cũng là điểm nút di cư Bắc Nam của các loài chim do đó mà điều kiện quan sát chim khá lí tưởng. Điều kiện tự nhiên tuyệt vời này chúng tôi đương nhiên phải bảo vệ rồi. Điều này chẳng những có thể nâng cao phong cách của thành phố Phong Châu, mà còn là tài nguyên quý báu của Phong Châu chúng tôi, là điểm đến lí tưởng cho người dân Phong Châu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc bận rộn. Với tư cách là cán bộ đảng ủy chính quyền, việc cung cấp môi trường sinh hoạt nghỉ ngơi thoải mái cho những người dân đã lao động vất vả cả ngày cũng là lẽ dĩ nhiên, không thể phủ nhận.
Nghe Lục Vi Dân nói như vậy, ánh mắt của những người trên xe đều trở nên có chút phức tạp. Nói thật thì bọn họ có chút khinh thường đối với những cán bộ địa phương trên này, luôn cho rằng tố chất văn hóa của những cán bộ quê mùa này là thấp, giáo dục kém, thêm vào đó thổ âm của Phong Châu rất nặng, càng có vẻ nhà quê hơn. Buổi tham quan hôm nay tuy chỉ mới bắt đầu nhưng đã để lại cho họ những ấn tượng khác nhau. Ngoại trừ việc trường cấp 3 Phong Châu II đem đến cảm giác mới mẻ ra thì biểu hiện của Trưởng phòng Thư kí văn phòng Địa ủy, người phụ trách tiếp đãi giới thiệu đằng trước cũng đáng chú ý, khiến mọi người không ngừng tán thưởng.
- Ha ha, trưởng phòng Lục, thật là không thể hình dung ra được Địa ủy và Uỷ ban nhân dân địa khu Phong Châu lại có tầm nhìn xa như vậy, chỉ có điều các anh định xây dựng khu hành chính và khu sinh hoạt chính đều ở gần công viên nước. Nếu khu sinh hoạt của công nhân nhà máy cơ giới Bắc Phương có thể xây dựng cùng một chỗ với khu sinh hoạt của cán bộ cơ quan các anh, vậy chắc sẽ không có ảnh hưởng gì tới công viên nước nhỉ?
Nói chen vào là Trưởng phòng xây dựng cơ bản nhà máy cơ giới Bắc Phương.
- Vâng. Trưởng phòng Dương lo lắng điểm này cũng đúng. Tuy nhiên sau khi đã đi xem, ông có thể nhận ra rằng chúng tôi sớm đã suy nghĩ tới vấn đề này rồi.
Lục Vi Dân ra hiệu cho lái xe nổ máy.
- Trăm nghe không bằng một thấy, lát nữa mọi người sẽ được quan sát thực tế. Ngoài ra chúng tôi cũng đã chuẩn bị bản đồ quy hoạch của thành phố Phong Châu trong vòng 5 đến 10 năm, thậm chí là 20 năm. Tôi tin rằng kết hợp với bản đồ quy hoạch này, mọi người có thể hiểu rõ hơn về Phong Châu.
Khi xe khách Kim Long chậm rãi đưa đoàn khách men theo sông Đông Phong và các nhánh sông Phong, một cảnh tượng tuyệt vời của mùa hạ như một bức tranh sinh động tràn trề sức sống có cánh chim bay lượn cỏ mọc xanh tươi hiện ra trước mắt mọi người.
- Nhìn xem, đây chính là khu vực sông Đông Phong và các nhánh sông Phong. Cả một miền sông nước không phải là rất lớn, chỉ có trên dưới 2.5 km2, mọi người cũng đã nhìn thấy rồi. Bên đó có ba bãi cỏ xếp thành hình tam giác trong hồ. Diện tích thoạt nhìn thì tương đối nhỏ nhưng vào mùa đông sẽ có thể to hơn một chút. Vùng bao gồm ba bãi cỏ xếp thành hình tam giác đó cũng chính là thiên đường trú đông của các loài chim. Những loài thực vật như lau, sậy, rau nghể mọc dọc theo bờ sông. Bây giờ là mùa hạ, có thể nhìn thấy rất nhiều loài chim nhỏ quý hiếm, nếu là mùa đông thì càng không cần phải nói, những loài chim bay về đây trú đông thực sự khiến mọi người nhìn không chớp mắt…
Lục Vi Dân cũng có chút xúc động, miền sông nước này ở hậu thế cũng chính là khi bước vào thế kỉ 21 chưa được mấy năm hầu như biến mất không còn. Cả vùng sông nước Hồ Nam cách thành phố khá xa, có diện tích lớn hơn, điều kiện tốt hơn cũng nhanh chóng thu hẹp. Nếu như không có một vị lãnh đạo trung ương nào đó đã tự mình đến hỏi, yêu cầu tỉnh ủy và UBND tỉnh Xương Giang hỏi đến chuyện vây hồ chiếm đất này thì e là vùng đất Hồ Nam cũng sớm đã bị biến mất rồi.
- Mọi người có thể nhìn vào tấm bản đồ trên tay mình. Đúng chính là trang đó. Đây là bản đồ quy hoạch thành phố Phong Châu chúng tôi. Từ màu sắc đậm nhạt mọi người có thể nhìn thấy quy hoạch của Phong Châu trong vòng 5 năm, 10 năm và 15 năm. Vùng đậm nhất chính là nội thành Phong Châu hiện nay, còn vùng nhạt hơn là khu vực quy hoạch xây dựng 5 năm tới.
Lục Vi Dân lại tìm được hứng thú và bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Vùng này vốn là khu nhà ở của cán bộ các ban ngành Địa ủy và Uỷ ban nhân dân, nhưng để hoan nghênh nhà máy cơ giới Bắc Phương và nhà máy cơ khí Trường Phong đến Phong Châu, Ủy ban nhân dân thông qua nghiên cứu cẩn thận đã quyết định sẽ mở rộng phạm vi của khu vực này, đồng thời quy hoạch lại khu buôn bán và khu sinh hoạt văn hóa. Khu vực này vốn được chuẩn bị cho nhà máy cơ giới Bắc Phương.
- Bí thư Âu, các vị có thể nhìn thấy, nơi đó cách cảnh đẹp trước mắt chúng ta chưa đầy 2 km, đi bộ hơn 10 phút là có thể đến nơi. Hơn nữa quy hoạch xây dựng cầu qua sông Đông Phong của chúng tôi sẽ chính thức khởi công vào tháng 3 năm sau. Đây được coi là tuyến giao thông trọng điểm nối liền sông Đông Phong. Nếu như nhà máy cơ giới Bắc Phương muốn di dời đến Phong Châu chúng tôi, nhà máy của các ông cũng sẽ ở bờ sông bên kia không đến 4 km và đi xe buyt hoặc xe đạp 10 phút là có thể tới nơi.
- Khu đất này của Uỷ ban nhân dân Phong Châu sẽ mọc lên những kiến trúc sông núi hiểm trở từ nguồn ngân sách tài chính nghèo nàn. Từ đây sẽ có rất nhiều đường núi hiểm trở men theo khu vực đầm lầy. Nơi này sẽ trở thành nơi nghỉ ngơi chính của nhân dân Phong Châu.
Ở chỗ giao nhau giữa sông Đông Phong và các nhánh của sông Phong, nghe nói khu vực này dự định làm khu sinh hoạt của nhà máy cơ giới Bắc Phương, đoàn đại biểu của nhà máy cơ giới Bắc Phương thật đã có chút ham chơi quên đường về. Nếu bên Phong Châu thật sự sẽ đưa khu đất này cho nhà máy cơ giới Bắc Phương, và xây dựng công viên nước này thì có thể tưởng tượng điều này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với công nhân nhà máy. Đặc biệt là đối với những công nhân đã nghỉ hưu hoặc những công nhân sẽ nghỉ hưu trong vòng 5 hoặc 10 năm nữa mà nói, viễn cảnh như này quả thật không thể bỏ qua được.
Người này thật sự đã tốn một phen tâm trí, Âu Chấn Thái chú ý đến những đoạn đường đoàn đã đi qua ban nãy đều là những đoạn đường mở tạm thời hoăc dùng bùn đất đá vụn lót lên, hiển nhiên là làm để đón đoàn tham quan của mình rồi. Khu vực này bây giờ xem ra còn rất hẻo lánh và bình yên, đơn thuần chỉ là vùng ngoại ô nhưng nếu đúng như lời Lục Vi Dân nói, cầu lớn bắc qua sông Đông Phong có xây dựng qua đây, vậy thì đi xuống dưới có thể cùng với chiếc cầu qua sông Phong đã được xây dựng qua lại giao lưu. Đường vòng Tân Hà này nếu cũng như hắn nói sắp được khởi công, như vậy vùng này, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ dần dần trở thành khu trung tâm quan trọng của Phong Châu.
Lúc từ công viên nước tương lai trở về khách sạn Thiên Hà, những vị khách của nhà máy cơ giới Bắc Phương đều rất sôi nổi ngoại trừ Âu Chấn Thái.
Các vị khách tuy không thể hiện thái độ với những gì họ đã thấy vào buổi sáng nhưng Lục Vi Dân biết rằng
Âu Chấn Thái đại khái cũng sẽ suy nghĩ nghiêm túc một chút rằng lần này bọn họ rốt cuộc là đi đánh đấm giả bộ cho có khí thế hay cần suy nghĩ cân nhắc thành ý của bên Phong Châu. Điều kiện tốt như thế này, Lục Vi Dân tự cho rằng bất luận là Thanh Khê, Côn Hồ hay Lạc Môn, Lê Dương đều không thể có được nhưng thực sự mà nói mấy thành phố cổ kia cũng không có ưu thế về tài nguyên đất đai như thế này.
Sau khi đã có sự so sánh rõ ràng, Lục Vi Dân cho rằng điều mà những người trong nhà máy cơ giới Bắc Phương cần phải suy nghĩ là lợi ích trước mắt hay lợi ích lâu dài. Nếu lúc này mà họ còn do dự không quyết vậy thì buổi chiều hắn sẽ tìm cách khắc sâu thêm ấn tượng cho bọn họ.
- Làm tốt lắm, Vi Dân!
Vương Chu Sơn có chút hơi men trong người đứng ở hiên Lăng Ba một tay vịn cột gỗ, một tay chống eo, hai cúc áo ngắn tay trước ngực mở ra, để gió thổi vào mặt xua tan những phiền muộn trong lòng.
- Thật không nghĩ tới chuyện này sẽ thuận lợi như vậy. Đừng tưởng thằng nhãi Âu Chấn Quốc kia không ra gì, nhưng hắn ở nhà máy cơ giới Bắc Phương cũng có chút địa vị, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Hừ, tránh việc Ủy ban nhân dân bên kia cảm thấy Địa ủy chúng ta làm việc không đắc lực, giờ để tôi xem ai tới nói xấu!
- Bí thư Vương, hiện tại không thể nói như vậy được, đám đại biểu này tuy rằng có chút động lòng nhưng quyền quyết định không nằm trong tay họ, bọn họ cũng phải về báo cáo, quyền quyết định cuối cùng còn nằm trong tay nhà máy của bọn họ cơ.
Lục Vi Dân cũng biết từ việc tham quan cho đến thương lượng được tiến hành tương đối thuận lợi, nhất là cảnh tượng náo nhiệt cải tạo con đường Phong Cổ của một đám người chiều hôm qua, hơn nữa đã chính thức khởi động xây dựng công trình tàu bến cảng chuyên dụng của nhà máy xi măng Phong Châu thuộc tập đoàn Phong Châu, tới căn cứ quy hoạch trong thành phố xác định được vị trí cây cầu lớn đường sắt Kinh Cửu qua hồ Phong Giang và hồ Tây Phong,. Mặc dù mới chỉ tồn tại trên bản đồ, nhưng lại bị Lục Vi Dân thổi phồng đến mức tưởng như ngày mai sẽ phải chính thức khởi công vậy, tập trung tại trạm xe lửa Phong Châu, sau khi trạm trung tâm vận chuyển quốc lộ và trạm giao thông công cộng chung hình thành khu quy hoạch đầu mối trọng yếu vận chuyển thành phố Phong Châu, đám người nhà máy cơ giới Bắc Phương thật có chút bị cám dỗ rồi.