Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Lực Hành biết rằng quan điểm của tỉnh đối với việc các thành phố cấp 3 thúc đẩy phát triển khu kinh tế mới cũng có chút bất đồng. Phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Kính Xuyên phân công quản lý kinh tế chủ trương tình hình này phải để các nơi tự quyết định, phải xác định trước công việc, chỉ cần các nơi thấy điều kiện đã chín muồi thì có thể tiến hành làm trước. Nhưng Chủ tịch tỉnh Nhạc Đăng Hiên không mấy ủng hộ quan điểm này. Ông ta cho rằng một khi tỉnh mở rộng cánh cửa này, vậy thì các thành phố cấp 3 trong toàn tỉnh, thậm chí là các huyện cũng sẽ phát cuồng lên, xông trận một cách mù quáng, điều này không chỉ làm xuất hiện một làn sóng khai thác vô độ, chiếm dụng đất đai với diện tích lớn, hơn nữa còn có thể dẫn đến cạnh tranh không lành mạnh trong công tác chào mời doanh nghiệp, kêu gọi đầu tư. Điều này ngược lại còn không có lợi cho việc xúc tiến các hạng mục công việc ở Xương Giang. Ông chủ trương tiến hành thúc đẩy công việc dưới sự phân chia khu vực, tầng lớp riêng. Ví dụ như các thành phố cấp 3 có thể tiến hành công tác này trước, nhưng ở những khu vực khác thì phải suy nghĩ thận trọng, có thể tiến hành thí điểm khu kinh tế mới tại các huyện trước, mà không nên bắt đầu xây dựng khu kinh tế trên quy mô lớn.
Hai quan điểm này ở tỉnh mỗi cái cũng có những người tán đồng, nhưng đa số mọi người cho rằng quan điểm của Nhạc Đăng Hiên có phần quá bảo thủ, không thích hợp với nhu cầu phát triển của tình thế mới hiện nay, mà nghiêng về ủng hộ quan điểm của Thiệu Kính Xuyên. Trong vấn đề này thì Điền Hải Hoa lại có thái độ không rõ ràng hiếm thấy. Điều này cũng khiến cho nhiều người có phần nghi ngờ.
Theo lý mà nói Điền Hải Hoa không phải là người hiếm khi thể hiện rõ thái độ của mình, nhưng trong vấn đề mà hai quan điểm này khác nhau rõ rệt thế này thì lại chỉ giữ im lặng… Chỉ có người thân cận nhất của Điền Hải Hoa mới biết đại khái là Điền Hải Hoa mặc dù không mấy tán đồng với quan điểm có phần cấp tiến của Thiệu Kính Xuyên, nhưng cũng không đồng tính với quan điểm cứng nhắc của Nhạc Đăng Hiên. Suy cho cùng toàn tỉnh ngoại trừ thành phố cấp phó tỉnh Xương Châu này ra thì chỉ có 5 thành phố cấp ba,còn lại tất cả đều là khu vực. Điều này đồng nghĩa với việc cắt bỏ các khu vực này ra khỏi phạm vi có thể thành lập khu kinh tế mới. Điền Hải Hoa nghĩ rằng các điều kiện ở các khu vực mà hoàn thiện thì đều có thể xem xét thành lập các khu kinh tế. Mà các điều kiện trong các thành phố cấp ba nếu chưa hoàn thiện thì cần phải chuẩn bị cho thật chu đáo mới có thể thực hiện được, chẳng qua là Đại hội Đảng lần thứ 14 sắp tổ chức, ông ta chỉ muốn áp chế tranh luận của cả hai bên, yêu cầu các khu vực phải tích cực chuẩn bị… có được tiến hành khởi công xây dựng khu kinh tế mới hay không, đặc biệt là khu kinh tế của các thành phố cấp ba, bắt buộc phải do Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh tiến hành trù tính chung cho quyết sách, tuyệt đối không cho phép chuyện tiến hành một cách hấp tấp, nhưng các khu vực đều phải dùng trăm phương ngàn kế để chuẩn bị thật tốt về mọi mặt cho công tác chuẩn bị để xây dựng khu kinh tế.
Điều này thực ra có chút giống với sách lược thỏa hiệp đã biến tướng. Rốt cuộc thì gió sẽ thổi về hướng nào, Hạ Lực Hành cũng phỏng đoán phải sau khi triệu tập Đại hội Đảng lần thứ 14 thì mới sáng tỏ.
- Tuy tôi cũng biết ở tỉnh cũng không thật chủ trương các nơi không phân biệt có hội tủ đủ điều kiện hay chưa mà đã bắt buộc phải thúc đẩy trù bị xây dựng khu kinh tế, nhưng Phong Châu chúng tôi là trường hợp đặc biệt… Trưởng ban Đào, ông đừng cười, tôi nói trường hợp đặc biệt ở đây không phải là chỉ kinh tế công nghiệp gì đó của chúng tôi yếu kém… hay là Phong Châu chúng tôi là địa khu mới được thành lập, cần có các chính sách ưu ái. Điều tôi muốn nói là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm của Phong Châu chúng tôi đã vận hành được một năm, đã tích lũy được kinh nghiệm cho khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Địa khu Phong Châu. Ngoài ra còn có một nguyên nhân càng đặc biệt nữa chính là ở ngoại ô Phong Châu có một đơn vị đặc thù, bây giờ tỉnh đã quy về khu vực Phong Châu chúng tôi, mà đơn vị này tình hình hiện giờ tình hình cũng bình thường nhưng lại chiếm cứ được một diện tích rộng lớn ở trung tâm ngoại ô Phong Châu… Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể tận dụng thời cơ này, đưa đơn vị này trở thành bản mẫu nguyên thủy để cải tạo trở thành khu kinh tế địa khu Phong Châu.
Lời của Hạ Lực Hành vừa thốt ra, Đào Hán hết sức nhạy cảm, lập tức phản ứng lại:
- Cậu Hạ, cậu muốn nói đến nông trường Hồng Tinh ?
Đào Hán đã từng là người thanh niên trí thức trong nhiều năm ở nông trường Hồng Tinh dưới chân núi Sơn Trà… đương nhiên biết rất rõ về đơn vị này, nghe Hạ Lực Hành nói như vậy thì biết ngay là Hạ Lực Hành lại có chủ ý gì.
- Nông trường Hoa kiều Hồng Tinh?
Điền Hải Hoa khẽ nhướn mày không để người khác thấy:
- Lực Hành, ý cậu là muốn trực tiếp để nông trại Hoa kiều Hồng Tinh trở thành khu kinh tế mới của địa khu Phong Châu các cậu?
- Quả thực là tôi có ý nghĩ ấy. Nông trường Hồng Tinh bây giờ nhân công không phải là nhiều, mặc dù số lượng kiều thuộc kiều quyến cũng không ít nhưng tỷ lệ thì cũng không được tính là lớn cho lắm. Hơn nữa khu vực của nông trường Hồng Tinh lại nằm đúng ở khu ngoại ô Phong Châu, hơn nữa việc tận dụng tài nguyên đất đai cũng chưa được triệt để, hơn mười kilomet vuông bờ cát và đồi núi hoang chưa được thật sự khai thác. Giống như vườn trà, vườn trái cây và đất rừng mà hiện nay bọn họ đang khai thác, lợi ích mang lại cũng chẳng là bao nhiêu, khá là đáng tiếc. Nếu mảnh đất này mà được thật sự khai thác hết mức thì có thể tạo ra được hiệu quả hỗ trợ cho xu hướng phát triển của thành phố Phong Châu hiện nay, tôi hy vọng thông qua việc dựa vào việc cải tạo chế độ của khu nông trường Hoa kiều Hồng Tinh để tìm cho khu vực Phong Châu chúng ta một điểm tựa để cho nền kinh tế cất cánh.
Hạ Lực Hành gật đầu, ngữ khí chứa đầy kiên quyết.
- Cậu Hạ, ý tưởng này của cậu có phải có phần quá đường đột không? Tỉnh ủy vừa mới giao cho địa khu Phong Châu các cậu quyền quản lý nông trường Hoa kiều Hồng Tinh, các cậu liền định cho nó biến mất hoàn toàn sao? Vậy thì mấy trăm nhân công bên đó phải làm sao? Trong đó có không ít kiều bào về nước, kiều bào gặp nạn, gia quyến kiều bào, hơn nữa nông trường Hồng Tinh cũng được xem là một thương hiệu của hệ thống nông trường tỉnh Xương Giang chúng ta. Nếu thực sự chuyển đổi không tốt, nếu xảy ra sơ suất gì thì sẽ dẫn đến những ảnh hưởng rất xấu.
Đào Hán theo bản năng muốn nhắc nhở Hạ Lực Hành, sau khi nói xong mới thấy bản thân xử trí dường như có chút cảm tính, có lẽ là do thời gian làm thanh niên tri thức tại nông trường Hồng Tinh đã để lại cho mình quá nhiều vết hằn, khiến y theo bản năng mà phản đối hành động này của Hạ Lực Hành.
- Trưởng ban Đào, nông trường Hồng Tinh được tỉnh giao lại cho Phong Châu chúng tôi, tỉnh cũng hy vọng cuộc sống của hàng trăm con người ở nông trường Hồng Tinh này ngày càng tốt hơn. Làm thế nào để tận dụng triệt để khu đất hơn chục ki lô mét vuông của nông trường Hồng Tinh, lại vừa có thể làm cho đời sống của mấy trăm con người ở đấy tốt đẹp hơn, tôi tin rằng chúng tôi có thể làm được điều đó, đây chính là ý đồ của tôi.
Hạ Lực Hành lời lẽ ôn hòa nhưng ngữ khí lộ ra lại khá là cứng rắn:
- Huống hồ tôi cũng cho rằng nông trường Hồng Tinh chắc chắn là một cơ hội tốt.
- Cơ hội tốt gì chứ, cậu Hạ, tôi thấy cậu chẳng qua là nhắm đến tài nguyên đất của nông trường Hồng Tinh đó thì có? Thế này thì hay rồi, ôm cây đợi thỏ, trong chốc lát có tất cả.
Đào Hán cười lớn, cảm thấy bản thân có hơi chút quá lố, Đào Hán nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc. Y đã không còn là thanh niên tri thức của nông trường Hồng Tinh nữa, mà là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Xương Giang, đang tiến hành giao lưu trao đổi với Bí thư Tỉnh ủy Địa khu Phong Châu hiện tại và cũng chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Xương Giang tương lai.
- Ha ha, thưa Trưởng ban Đào, tôi không phủ nhận là Phong Châu chúng tôi quả thật nhắm đến nguồn tài nguyên đất đai ở nông trường Hồng Tinh, nhưng theo tình hình hiện tại của nông trường Hồng Tinh thì bọn họ có đủ khả năng khai thác hoàn toàn ưu thế của nguồn tài nguyên đó không? Hiển nhiên là không, huống hồ đất đai ở nông trường Hồng Tinh cũng chẳng thuộc sở hữu của tập thể hay cá nhân nào, đều là đất đai nhà nước. Nhìn từ góc độ nào đó mà nói, tỉnh đã giao cho địa khu Phong Châu chúng tôi quyền sở hữu cũng như quyền quản lý nông trường Hồng Tinh thì Phong Châu chúng tôi đương nhiên sẽ được quyền đưa ra chính sách để thực hiện việc khai thác, tận dụng khu đất ấy, chỉ cần chúng tôi không làm ảnh hưởng đến quyền lợi của công nhân nông trường Hồng Tinh, thậm chí để họ có thể đạt được lợi ích từ đó, như vậy là đủ.
Lời của Hạ Lực Hành khiến cả Điền Hải Hoa lẫn Đào Hán đều gật gù. Câu cuối cùng thì đã cho thấy Hạ Lực Hành cũng đã ý thức được tính phức tạp và tính khó khăn trong vấn đề đưa nông trường Hồng Tinh trở thành khu kinh tế mới của địa khu Phong Châu, mấu chốt nhất vẫn là vấn đề làm sao để giải quyết tốt hướng đi cho mấy trăm công nhân viên chức nhà nước của nông trường Hồng Tinh.