Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Nguyên Tuấn tuyệt đối không muốn bước vào phòng làm việc của Thích Bản Dự một chút nào, nhưng y vẫn không thể không đến. Cho tới bây giờ y cũng không phải là người của Thích Bản Dự, điểm này y biết rõ, Thích Bản Dự biết rõ, những người khác cũng rất rõ ràng như vậy.
Y cũng biết mình không có khả năng thành người của Thích Bản Dự, cũng không muốn trở thành người của Thích Bản Dự. Nhưng Thích Bản Dự gọi điện mời gặp, y có thể không đến hay sao? Nhiều năm làm cán bộ cấp cơ sở xã, thị trấn, chức Trưởng ban chỉ huy Quân sự, Phó chủ tịch xã, Phó bí thư… những chức vụ này về cơ bản y đều đã làm qua một lần, những trận mưa gió cũng thấy nhiều lắm. Y hiểu rất rõ tác phong làm việc của Thích Bản Dự.
Toàn bộ Song Phong, ngoại trừ lời nói của Lương Quốc Uy, Thích Bản Dự có thể không nghe, phớt lờ đi lời nói của bất kỳ ai khác. Y không nể mặt bất kỳ ai. Lý Đình Chương cũng tốt, Chiêm Thái Chi cũng tốt, Ngu Khánh Phong cũng được, đều không phải ngoại lệ. Trong mắt người ngoài, dường như thấy Thích Bản Dự còn giống Chủ tịch huyện hơn Lý Đình Chương.
Mà ở Song Phong, người nào dám không nghe lời của y thì cuộc sống của người đó có lẽ sẽ chấm dứt. Đã có vô số ví dụ thực tiễn chứng minh cho điểm này.
Lương Quốc Uy tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng ít nhất còn có thể nắm được cơ bản. Nói trắng ra một chút, Lương Quốc Uy xử lý người khác phải có lý do hợp lý. Mà nếu anh bị Thích Bản Dự để ý, y sẽ tìm mọi cách làm cho anh khó sống, hơn nữa còn sẽ thực hiện từng bước một làm cho anh đi theo ý đồ của y, nếu đến cuối vẫn là không thành, kết quả của anh coi như đã định trước.
Tác phong của Thích Bản Dự trong toàn huyện chỉ cần là người trong bộ máy thì ai ai cũng biết. Anh có thể đắc tội với Lương Quốc Uy, có thể đắc tội với Lý Đình Chương, thậm chí có thể đắc tội Ngu Khánh Phong, nhưng anh không thể đắc tội với Thích Bản Dự. Điều này đã được công nhận trở thành chân lý.
- Phó bí thư Thích.
- Ngồi đi cậu Tề, đã lâu như vậy cũng không thấy đến chỗ tôi? Thế nào, Bí thư Lục mới tới của các cậu chẳng lẽ lại giao trọng trách cho các cậu, bận rộn tới mức thời gian đến huyện cũng không có?
Trên mặt Thích Bản Dự tươi cười rất rạng rõ, nhìn cũng không ra chút đầu mối nào.
- Phó bí thư Thích nói đùa rồi. Thời gian này Bí thư Lục còn đang làm quen với tình hình, chủ yếu là đi xuống xã thị sát, mặt khác cũng đang nghĩ biện pháp để trả nợ. Hai năm qua Quân ủy hình như ghi nợ không ít… Thời gian này đám chủ nợ đã biết vừa thay đổi Bí thư, đều ào ào vọt tới như ong vỡ tổ để đòi nợ. Bình thường buổi sáng Bí thư Lục đều phải chạy xuống xã, tôi xem chừng vừa là để điều tra nghiên cứu rõ tình hình… Cũng có thể là đi trốn nợ.
Tề Nguyên Tuấn cười xem ra còn vui vẻ hơn so với Thích Bản Dự, vẻ mặt nặng nề lúc mới bước vào phòng đã sớm biến mất không chút tung tích.
Sắc mặt Thích Bản Dự nhất thời hơi cứng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở lại như thường, giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nói:
- Vi Dân xuống đúng là tiếp nhận phải gánh nặng rồi. Điều kiện của Oa Cố vốn rất kém, vài nhiệm kỳ Bí thư Quận ủy trước cũng không thể xoay chuyển được cục diện này… Vi Dân chủ động xin đi giết giặc, vì Huyện ủy chia sẻ âu lo. Huyện ủy sau khi suy xét thận trọng mới quyết định để đồng chí Vi Dân đến tiếp nhận trọng trách nặng nề này, các đồng chí phải ủng hộ công việc của đồng chí Vi Dân. Hắn tuổi vẫn còn trẻ, công tác có thể mạnh dạn mà đi đầu, nhưng ở mặt kinh nghiệm thì có hơi khiếm khuyết, cho nên các cán bộ làm việc lâu năm ở xã, thị trấn như các cậu, có kinh nghiệm phong phú … quen thuộc với tình hình hơn, nhất định phải tích cực giúp đỡ hắn, mau chóng giúp đồng chí Vi Dân quen thuộc với tình hình thực tế ở Oa Cố.
Nghe lời nói như vậy, bên ngoài thì không nghe ra một chút manh mối nào… Nhưng trong lòng Tề Nguyên Tuấn lại thở dài một hơi. Vị Phó bí thư Thích này nghĩ gì ở trong lòng, y đã đoán được một ít. Sợ là sớm đã có người báo cáo việc tranh luận trong hội nghị Đảng ủy vào lỗ tai ông ta.
Tề Nguyên Tuấn rất chán ghét loại thủ đoạn này. Đúng vậy, mình và Lục Vi Dân có bất đồng trong việc di dời chợ nông sản, nhưng đây là bất đồng trong công việc bình thường. Thậm chí Tề Nguyên Tuấn còn có thể hiểu được, Lục Vi Dân đứng ở góc độ Bí thư Quận ủy để suy xét vấn đề, tất nhiên sẽ khác với góc độ Chủ tịch thị trấn suy xét vấn đề, điều này có thể lý giải được. Huống chi Lục Vi Dân cũng không tỏ vẻ cưỡng ép, nhất định phải dựa theo ý đồ của hắn để xử lý… chỉ nhấn mạnh tính cấp bách của công việc này. Nhưng trong thị trấn có người vin vào cớ này để giở trò, y không thể hiểu nổi những người này nghĩ như thế nào.
Mà hiện tại trong lời nói của Thích Bản Dự cũng có hàm ý xen vào chuyện này, càng khiến cho Tề Nguyên Tuấn sinh phản cảm. Chỉ có điều phản cảm thì phản cảm, y chỉ dám suy nghĩ trong lòng, mặt ngoài Tề Nguyên Tuấn cũng không biểu lộ lấy nửa điểm… Không những vậy y còn phải giả bộ làm ra vẻ mặt cảm tạ sự quan tâm.
- Phó bí thư Thích, Bí thư Lục làm quen với tình hình mới rất nhanh. Tôi và mấy vị lãnh đạo của thị trấn nói đến công tác cùng với Bí thư Lục, có rất nhiều tình hình Bí thư Lục còn quen thuộc hơn cả chúng tôi.
Tề Nguyên Tuấn làm bộ như nghe không hiểu, vẫn khen Lục Vi Dân.
- Đây là Huyện ủy phái người đúng lúc cho Oa Cố chúng tôi. Tin rằng dưới sự lãnh đạo của Bí thư Lục, công tác sang năm của Oa Cố nhất định sẽ khởi sắc.
Thích Bản Dự không ngờ Tề Nguyên Tuấn lại đánh giá Lục Vi Dân cao như vậy, sắc mặt nhất thời hơi u ám.
Theo y biết thì Tề Nguyên Tuấn và Lục Vi Dân cãi vã nhau rất ghê gớm trong việc xây dựng chợ nông sản của thị trấn Oa Cố. Thậm chí Tề Nguyên Tuấn còn phát ngôn rằng cho dù y không làm Chủ tịch thị trấn nữa thì cũng không đồng ý để xảy ra chuyện tổn hại tới lợi ích của thị trấn Oa Cố. Lúc này Thích Bản Dự mới sinh ra một ít hứng thú, không ngờ Tề Nguyên Tuấn lại không biết thức thời, lời nói của mình y nghe mà dường như lại không hiểu ý.
- Ha ha, cậu Tề, đồng chí Vi Dân là cán bộ do Địa ủy cử xuống. Hắn có tố chất lý luận rất cao, tầm nhìn rộng, ý nghĩ thoáng, tuổi còn trẻ, tiếp nhận tư tưởng mới rất nhanh. Điều này dùng trong công việc, nhất là trong khi trong cả nước trên dưới đều lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, dòng nước làm sâu sắc cải cách mở cửa chảy mãnh liệt, thì càng phát huy tác dụng. Đây cũng là Huyện ủy đã nghiên cứu quyết định, nhưng chúng ta cũng phải nhìn đến tình hình thực tế của Song Phong chúng ta, nhất là tình hình của Oa Cố lại có chút đặc biệt. Tình hình phát triển kinh tế lạc hậu, cơ sở vật chất yếu kém, thu hút đầu tư không có khởi sắc, băng dày ba thước thì không phải chỉ lạnh một ngày mà tạo ra được. Những vấn đề này cũng không phải là ngày một ngày hai có thể giải quyết được, nhất là dính đến vấn đề lợi ích của quần chúng nhân dân thì càng cần thận trọng. Tôi nghe nói trong thị trấn, về vấn đề xây dựng chợ nông sản mới, ý kiến bất đồng rất lớn. Ý kiến của cá nhân tôi cho rằng phải thong thả bàn bạc lại, tất cả phải ngồi xuống thống nhất các ý kiến. Nếu như thật sự không thể đạt được ý kiến thống nhất thì có thể áp dụng cách chế độ dân chủ tập trung mà biểu quyết. Tất cả là vì công việc, chuyện này cũng không có gì, cậu nói có đúng hay không?
Giọng điệu Thích Bản Dự bình thản:
- Có thể là một số đồng chí có một số ý tưởng và ý kiến xuất phát điểm rất tốt, nhưng cần phải xem xét kết hợp với tình huống thực tế. Có được hay không? Có thể làm hay không thì phải tiếp thu ý kiến của quần chúng, trưng cầu ý kiến trên nhiều phương diện. Phải cố gắng tìm được điểm chung ở mức lớn nhất, gác lại mọi sự bất đồng, đừng sợ đắc tội với người khác, nguyên tắc nào nên kiên trì thì phải kiên trì. Đây mới là tố chất tối thiểu phải có của cán bộ Đảng Cộng sản. Chỉ cần là vì công việc thì tôi nghĩ tất cả mọi người đều có thể hiểu được.
Tề Nguyên Tuấn chỉ cảm thấy miệng mình có chút đắng lại. Nhất là nhìn đến ánh mắt có phần âm u của Thích Bản Dự đang nhìn mình dò xét, lòng y cũng có chút rối loạn. Y cũng không biết Phó bí thư Thích và Bí thư Lục có chuyện gì không hợp. Theo lý mà nói thì việc di dời chợ nông sản như thế nào cũng không tới phiên Thích Bản Dự nói chen vào. Chủ tịch huyện Lý và Phó bí thư Chiêm đều không hỏi qua chuyện này, vì sao Thích Bản Dự lại thích thò chân vào làm gì?
Lục Vi Dân đi đến nhà khách thì gặp Đỗ Tiếu Mi.
- Ơ, Bí thư Lục, tôi còn tưởng ngài tới Oa Cố rồi nên vui đến quên cả quay về rồi chứ?
Người phụ nữ này lắc xương hông có chút khoa trương, dáng người rất chuẩn, chiếc quần bò bó sát bộ mông thành một đường cong duyên dáng. Mà ngoài áo len có cài một chùm lớn trang sức ngọc châu san hô, màu sắc diễm lệ. Bộ ngực đầy đặn lay động làm cho người ta không thể không hoài nghi đây có phải là một loại quyến rũ biến tướng hay không.
- Chủ nhiệm Đỗ, đây không phải là đã trở lại rồi hay sao? Từ vui đến quên cả quay về này hay đấy. Tôi xuống dưới mới biết được, nơi này của chúng ta thực sự khác với các địa phương khác của Phong Châu. Ai bảo phụ nữ Song Phong chúng ta quá quyến rũ mê người như vậy?