Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ha ha, cũng được, ít nhất so với nhà máy cũng mạnh hơn nhiều.
Ngô Kiện cười ngoác miệng.
- Xe này là của tôi, Kính Phong có một chiếc Thái Tử Vương Suzuki rồi.
Thấy Lục Vi Dân nhíu mày, Ngô Kiện cũng biết Lục Vi Dân không thích khoa trương, liền xoa tay nói:
- Vi Dân, cũng không phải là Kính Phong khoác lác, chúng tôi hay có việc ở bên ngoài, kẻ dưới có mấy người hay phải ra ngoài, đi taxi thì tốn kém, đi xe bus cũng hơi tốn thời gian, cho nên…
Lục Vi Dân lắc đầu. Đương nhiên là hắn biết bọn Tiêu Kính Phong làm việc thì phải chạy ngược chạy xuôi, nhưng cả Xương Châu này cũng không có nhiều Thái Tử Vương, sao phải cố ý gây vạ như vậy? Có điều mua thì cũng mua rồi, Lục Vi Dân cũng không muốn nói gì. Tuổi này ai mà không thích kheo khoang một chút, chính mình cũng không ngoại lệ mà.
- Cậu ta đi bao lâu?
Lục Vi Dân ngồi trên xe, Ngô Kiện đã khởi động máy nhẹ nhàng nhấn chân ga.
- Khoảng nửa tiếng, cậu ta nói để cậu đến cửa hàng bán lẻ ngồi một chút, rồi cậu ta sẽ về ngay, có lẽ còn có chuyện để bàn với cậu.
Tuy Ngô Kiện không biết Tiêu Kính Phong cần bàn chuyện gì, nhưng chuyện Tiêu Kinh Phong không nói thì anh ta không bao giờ hỏi. Hơn nữa nếu bàn với Lục Vi Dân thì khẳng định đó là chuyện không nhỏ.
Đường Hòa Bình bây giờ là một thị trường thiết bị truyền thông lớn nhất của Xương Châu, khi Ngô Kiện kéo Lục Vi Dân đến đây, Lục Vi Dân đã bị sức nóng của mặt phố làm cho chấn động.
Một đoạn có đường ba trăm mét mà có đến gần một trăm cửa hàng bán lẻ thiết bị truyền thông, ngoài cửa hàng của cục Bưu chính ra, càng nhiều là cửa hàng tư nhân, mà cửa hàng của Tiêu Kính Phong cũng được xem như một nhân vật nổi bật trong hệ thống các của hàng bán lẻ đó.
Cửa hành này có ba mặt tiền, trên cả đường Hòa Bình quy mô cũng không nhỏ, từ máy nhắn tin đến điện thoại di động, rồi lại đến điện thoại để bàn, gần như chỗ này có tất cả các chủng loại của thiết bị truyền thông, nhưng nóng nhất vẫn là máy nhắn tin.
Panasonic, Motorola là hai thương hiệu chiếm thị phần chủ lực trong toàn bộ thị trường máy nhắn tin, nghe nói trong nước cũng có nhà máy tư nhân bắt đầu thử tham gia vào thị trường này, nhưng ít nhất đến giờ vẫn chưa thấy. Mà loại máy dùng tiếng Trung mới được đưa ra thị trường của hai hãng này giá cả tuy khá đắt, nhưng ở một mức rất lớn có thể miễn đi phiền não trả lời điện thoại cho nên nó rất được săn đón. Nhất là điều khác biệt rõ ràng với các máy nhắn tin số cũng khiến cho những người mua dòng máy này khi sử dụng nó khẳng định được đẳng cấp sĩ diện hơn người dùng máy số thông thường một bậc, cho nên nó vừa được tung ra liền bán rất chạy.
Bốn cô nhân viên phục vụ thì rất xinh đẹp, mà những khách hàng tới lui cũng là bằng chứng cho việc nơi này kinh doanh rất tốt.
- Kinh doanh sao rồi?
- Cũng được, kinh doanh chủ yếu là máy nhắn tin cũng không tồi, lúc làm ăn tốt một ngày cũng có thể bán được mười cái. Di động chỉ là một mánh lới, chủ yếu là bán linh kiện, không có quan hệ với đến cục Bưu chính… cậu đến lấy di động trần cũng vô ích, không vào được mạng…
Trước mặt Lục Vi Dân, Ngô Kiện tương đối thẳng thắn. Y biết quan hệ của Lục Vi Dân và chủ cửa tiệm này, tuy Tiêu Kính Phong chưa bao giờ nói rõ, nhưng trong lời nói cũng sớm để lộ ra Lục Vi Dân mới chính là người chủ thực sự.
- Ừ… vật này còn có thể huy hoàng được thêm vài năm nữa, tuy nhiên nếu di động thật sự bắt đầu tiến vào thị trường phổ thông thì thứ này không tồn tại được lâu.
Lục Vi Dân có phần hăng hái đứng ở quầy nhìn mấy thứ đồ này. Cũng không nhiều kiểu cách, chỉ có mấy loại ít ỏi nhưng giá cả không hề rẻ dường như căn bản không ngăn được khát khao của mọi người với nó.
“Motorola có thể truyền tin bất cứ lúc nào”.
Lời quảng cáo này dường như rất nhanh đã phổ biến khắp cả nước.
- Vi Dân, giá này người thường dùng e là không dễ dàng gì, ba, bốn mươi nghìn tệ một chiếc… mấy năm tiền lương đấy. Người bình thường ai có tiền nhàn rỗi mà chơi những thứ này?
Vẻ mặt của Ngô Kiện có vẻ hoài nghi. Tuy đã sớm biết Lục Vi Dân nhìn việc rất chuẩn, nhưng nói là máy nhắn tin chỉ có thể huy hoàng trong vài năm thì thực sự y không tin. Bây giờ dùng nó vẫn là những người có chút thân phận mới có thể dùng… Một chiếc phải hơn một ngàn đến gần hai ngàn, mỗi tháng còn phải nộp phí phục vụ, người bình thường đều sợ. Y thấy chỉ thứ này nếu thực sự trở thành thông dụng thì không đến ba, bốn năm không được. Về phần di động, chỉ tính giá hiện nay và mỗi tháng nghe nói mất tới hơn một ngàn tiền phí … Xem chừng đến hơn mười năm nữa cũng không có mấy người sử dụng nổi.
- Hừ, đó là hiện tại, đợi đến mấy năm nữa giá điện thoại thành ngang ngửa với giá máy nhắn tin, tiền lương cũng tăng ba, năm lần, cậu nói xem có nhiều người sử dụng không?
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Bây giờ nói còn quá sớm, tuy nhiên nó là xu thế tất yếu.
- Đúng thế, bây giờ thứ điện thoại di động này là cục Bưu chính độc quyền, chúng ta có muốn làm kinh doanh cũng không có cửa… Tuy nhiên máy nhắn tin thì nghe nói chuẩn bị mở cửa rồi.
Ngô Kiện hạ giọng nói, y phỏng đoán Tiêu Kính Phong muốn bàn với Lục Vi Dân chính là vì chuyện này. Thời gian vừa rồi Tiêu Kinh Phong chạy vạy chuyện này, việc ở cửa hàng phần lớn đều giao cho y làm.
Thực ra trong điện thoại Lục Vi Dân cũng có nghe Tiêu Kính Phong nhắc đến chuyện làm đài phát tín hiệu xã hội này. Nghe nói đây là mới chỉ để lộ ra một ít phong thanh, nhưng cũng đã làm cho không ít người chú ý. Nhưng bên bưu cục vẫn án binh bất động, cánh cửa này còn chưa mở. Tuy nhiên Lục Vi Dân biết cánh cửa này sớm muộn gì cũng được mở, hơn nữa còn khẳng định là đã mở ra thì không thể khép lại.
Con đường của Tiêu Kính Phong ngày càng rộng rãi, kết giao bằng hữu ngày càng nhiều. Lục Vi Dân tận mắt thấy anh ta từng bước ra khỏi nhà máy 195 rồi bước vào nơi Xương Châu vừa rộng vừa sâu này. Hắn cũng không biết con đường mình mở cho Tiêu Kính Phong sau này sẽ mang đến cho y điều gì, giống như Tiêu Kính Phong từng bước lại khiến cho con đường cuộc sống của Ngô Kiện xa dần hướng trước kia vậy. Cũng không ai biết đời người sau này sẽ là cái gì, nhưng bọn họ đều cố gắng, mình cũng như thế, vậy là đủ rồi.
Một tràng tiếng nổ máy từ ngoài cửa truyền vào, khi nhìn thấy chiếc Suzuki Thái Tử Vương màu đen dừng ngoài cửa, Lục Vi Dân không nhịn được một cái lắc đầu. Khoe khoang cũng không nên như vậy, nhưng nhìn thấy mấy cô gái cạnh quầy với vẻ rất hâm mộ và hưng phấn, Lục Vi Dân biết hắn có khuyên bảo cũng không hiệu quả gì. Trừ phi có người có chiếc hoàng tráng hơn hơn Suzuki Thái Tử Vương này. Ví dụ như bây giờ đã bắt đầu thấy ở trên đường Xương Châu những loại xe được buôn lậu vào như Crown hoặc Daewoo.
- Vi Dân, cậu đến rồi à?
Tiêu Kính Phong cố gắng nén sự vui sướng, dù thế nào trước mặt công nhân mình cũng phải giữ vẻ điềm đạm. Lục Vi Dân vẫn là lần đầu đến chỗ này. Tuy trước kia y có nhắc đến nhiều lần với Lục Vi Dân, nhưng biểu hiện của hắn có chút thiếu hứng thú. Cho dù mình kiếm có nhiều tiền hơn nữa, Tiêu Kính Phong cảm thấy dường như Lục Vi Dân cũng không quá quan tâm, để ý gì cho lắm.
- Ừ, Kính Phong, làm tốt lắm.
Nghe ngữ điệu của Lục Vi Dân không thấy thái độ gì cho lắm, tuy nhiên đã xoay luôn lên người Tiêu Kính Phong.
- Chơi đến xe Thái Tử Vương rồi, cảm thấy xa xỉ lắm đúng không?
Tiêu Kính Phong cũng biết trong vấn đề này mình chắc chắn sẽ bị Lục Vi Dân cho một trận, nhưng y quá thích xe máy, cho nên khi có chút tiền cũng phải mua một chiếc Gia Lăng 125, chiếc Thái Tử Vương này cũng là y đấu tranh tư tưởng rất lâu mới mua.
- Ha ha, Vi Dân, tôi biết chuyện này cậu sẽ mắng tôi, tôi cũng không giải thích nữa. Chuyện này đúng là tôi không kiềm chế nổi, tôi thích cái xe này quá rồi.
Tiêu Kính Phong ngây ngô vuốt đầu, làm bộ như tùy mắng thế nào cũng được, dù sao thì chuyện cũng đã rồi.
Lục Vi Dân khẽ hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắn không thể yêu cầu mọi người phải giống mình, mọi người có sở thích không giống nhau thì hưởng thụ cũng khác nhau, đó chẳng phải là chuyện gì đại nghịch bất đạo. Tiêu Kính Phong thích xe máy hắn sớm đã biết. Anh muốn y túi phồng lên mà không cho y chơi xe máy, thì chẳng phải là làm khó cho y rồi sao.
Thấy sắc mặt của Lục Vi Dân dịu đi, Tiêu Kính Phong biết mình đã vượt qua cuộc kiểm tra này rồi. Tuy Lục Vi Dân chưa bao giờ quản lý chuyện kinh tế, nhưng bản thân y cũng rất có chừng mực. Từ lúc bắt đầu kinh doanh kiwi hay đến sau này là sản phẩm điện tử, y đều mời người có chuyên môn về làm sổ sách, mỗi cuộc làm ăn phải rành mạch, buôn bán lỗ lãi bao nhiêu rõ ràng. Đã vài lần y bảo Lục Vi Dân xem qua sổ sách, nhưng hắn đều từ chối.
- Vi Dân, đi vào trong nào, Đại Kiện, anh cũng vào đi.
Tiêu Kính Phong mở rộng đằng sau quầy bán lẻ làm phòng làm việc. Thường ngày Tiêu Kính Phong và Ngô Kiện làm việc ở đây, tuy nhiên họ chủ yếu là chạy bên ngoài, thời gian làm việc trong văn phòng rất ít.
Nghe Tiêu Kính Phong giới thiệu, Lục Vi Dân chìm vào trầm tư.
Hắn không ngờ Tiêu Kính Phong lại nhanh nhẹn đến vậy, không ngờ lại có thể nảy ra chủ ý về liên kết xây dựng đài phát tín hiệu. Như trong trí nhớ, Xương Châu bắt đầu có đài kiểu này mang tính xã hội hẳn là cuối năm 93 mới bắt đầu, mà bây giờ cánh cửa tuy rằng đã có phong thanh, xem chừng thực sự thực hiện cũng phải cần mấy tháng để chuẩn bị. Nhưng Tiêu Kính Phong đã có chủ ý này, không thể không khiến hắn kinh ngạc.