Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lương Quốc Uy dường như cũng chú ý đến điều chỉnh trong lời của Lục Vi Dân, hơi gật đầu:
- Vi Dân, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Song Phong chúng ta chính xác là cũng nên có chút thay đổi, nhưng làm thế nào để thay đổi, cái này cũng cần kế hoạch có tính chất tổng hợp. Cậu đang lấy Oa Cố làm thí điểm, là một khởi đầu rất tốt, không cần lo những lời đồn thổi nhảm nhí kia, xác định điều mình làm là đúng, thì cứ hết sức làm. Cho dù làm sai, chúng ta có thể sửa lại, vậy còn tốt hơn nhiều so với không làm, thậm chí không làm mà châm chọc.
Lục Vi Dân kinh ngạc, lời này từ miệng Lương Quốc Uy nói ra thật không dễ. Hắn thản nhiên quan sát cẩn thận vẻ mặt của Lương Quốc Uy, thấy Lương Quốc Uy không chú ý, mà là dựa theo suy nghĩ của bản thân y mà nói.
- Mấy tháng nay trong huyện có xảy ra một vài sự việc, nhưng tôi đều cảm thấy ảnh hưởng không lớn. Tôi đồng ý quan điểm đó của cậu, vấn đề then chốt của Song Phong là ở kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế, thì nhiều vấn đề mới có thể giải quyết dễ dàng. Phải học cách trong quá trình phát triển, giải quyết những vấn đề không ngừng nảy sinh, mà không phải là bị động chờ đợi để những vấn đề cũ lên men lại rồi đi ứng phó.
Lúc Quan Hằng vào, vừa lúc nghe được lời Lương Quốc Uy nói, trong lòng cũng có động đậy. Khó trách mấy ngày nay Lương Quốc Uy dường như có vẻ tinh thần không yên, y còn tưởng rằng là tâm tư không tốt. Không ngờ Lương Quốc Uy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, mình còn nói tìm cơ hội để nhắc đến, xem ra tối nay Lương Quốc Uy kêu Lục Vi Dân đến là sớm có tính toán rồi.
Gừng càng già càng cay, Lục Vi Dân vốn nghĩ Lương Quốc Uy này cũng là một nhân vật bảo thủ ăn trên ngồi trốc, nhiều lắm thì cũng là người có quyền chỉ tay điều động cân bằng nhân sự rất có nghề. Không ngờ người ta nhìn vấn đề cũng chuẩn như vậy, dường như không kém những nhân vật tự xưng là rất am hiểu thời cuộc. Xem ra bản thân cũng có chút xem nhẹ Song Phong này không có người nào cao thủ rồi.
- Bí thư Lương nói rất phải, đúng điểm chính, ngồi ở đây mà không làm gì, cũng sẽ có vấn đề thôi, mà vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Dân chúng càng ngày càng hướng tới cuộc sống tốt, kỳ vọng đối với tương lai ngày càng cao. Là một cấp Đảng ủy chính quyền, dẫn dắt dân chúng đi lên con đường tăng thu nhập, làm giàu là trách nhiệm chúng ta không thể chối từ, nếu chúng ta làm không được, vậy thì chúng ta không đạt tiêu chuẩn rồi.
Lục Vi Dân tiếp lời khen ngợi.
- Ngồi trên cương vị này sợ xảy ra vấn đề, sợ gánh rủi ro, thì vẫn sẽ có vấn đề cũ, hơn nữa còn là vấn đề không thể lảng tránh. Kiên quyết tiến thủ, dám đột phá, nhất định sẽ có vấn đề mới hiện ra. Nhưng chỉ cần chúng ta dám đối mặt với vấn đề cần giải quyết, dám nhìn thẳng vào sự thật, nghĩ cách giải quyết vấn đề, như vậy chắc chắn sẽ có được sự công nhận của dân chúng và cấp trên. Tôi cảm thấy loại phía sau mới là cách làm của một bậc lãnh đạo có trách nhiệm.
Đây mới là thấu đáo!
Đây mới là cao thủ của văn phòng Địa ủy!
Quan Hằng trong lòng thầm khen, Lục Vi Dân này quá biết cách nắm bắt tâm tính lúc này của Lương Quốc Uy, thuận theo đó mà leo lên. Lời này sợ là gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Lương Quốc Uy, xem trên mặt Lương Quốc Uy dường như không có biểu hiện là bao. Chỉ có người thân cận của Lương Quốc Uy là Quan Hằng mới có thể từ khóe miệng hơi nhếch lên của Lương Quốc Uy mà biết tâm trạng Lương Quốc Uy lúc này đang có thay đổi.
- Được rồi, Vi Dân, cậu cũng đừng ở đó mà tâng bốc tôi. Quan Hằng, Nguyên Cao có tới không?
Lương Quốc Uy khoát tay với vẻ như rất không để ý, chuyển hướng qua Quan Hằng.
- Lập tức sẽ tới ngay, y cũng vừa về nhà, vẫn chưa kịp ngồi vào bàn nữa.
Quan Hằng cười.
- Vừa rồi mới nghe lời của Bí thư Lương nói, tôi cũng rất xúc động. Trong huyện chúng ta cần phải có thay đổi, không thể cứ bảo thủ mà làm từng bước bài bản được, không thể để cho vấn đề cũ lên men thành vấn đề lớn mới đi giải quyết. Mà nên lấy cách nhìn duy vật biện chứng để nhìn nhận vấn đề mới nảy sinh, cần phải thông qua việc phát triển để giải quyết vấn đề. Quan điểm này rất chuẩn xác.
Hai người Lục Vi Dân và Quan Hằng đều đang khen mấy lời nói của mình vì được lời của Lục Vi Dân làm cho xúc động mà ngẫu hứng nói ra. Điều này khiến cho Lương Quốc Uy rất đắc ý. Nghĩ kỹ, quan điểm này của bản thân thật sự có chút khác biệt. Sau này có thể nghiền ngẫm, phát huy kỹ quan điểm này, xem xem có thể nào tìm ấn phẩm nào để phát biểu một chút, cũng coi như là xua tan đi vận đen cho khoảng thời gian đen đủi này của mình.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Quan Hằng, cậu đi bảo Đỗ Tiếu Mi nhắc ông Ngưu có thể bày biện thức ăn lên bàn rồi. Gà đồi hấp, chim bồ câu hấp cách thủy với củ từ, hai thứ nhà nghề này làm cho ngon một chút.
Lương Quốc Uy ngừng lại một chút, trầm ngâm giây lát, mới nói tiếp.
- Nguyên Cao sắp qua đây, y không có rượu thì không vui, chúng ta cũng làm vài chén đi, lấy bình rượu ngũ lương lại đây.
Xem ra Bí thư Lương này thật sự cao hứng rồi. Tuy Lương Quốc Uy có thể uống, nhưng lại hiếm khi chủ động nói ra muốn uống rượu, cho dù là có trường hợp cần phải uống rượu, cũng là nếu từ chối được thì từ chối. Như hôm nay chủ động lấy một bình rượu ngũ lương như vậy, lấy cớ Khúc Nguyên Cao không rượu không vui, nghe được như vậy, Quan Hằng cũng có chút buồn cười. Khúc Nguyên Cao nghe được sợ là cũng phải nói thầm hai câu, này Bí thư Lương, ngài muốn uống rượu, vậy cũng không thể nói tôi là không có rượu không vui, lấy cái cớ quá khó nghe này làm bia đỡ nhé.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, khi Khúc Nguyên Cao tới, ly rượu sớm đã được rót đầy, lại còn bị phạt ba ly nữa.
Nhìn Lương Quốc Uy cao hứng như vậy, cả ba người tự nhiên muốn liều mình tiếp quân tử, đều dốc sức uống. Khúc Nguyên Cao và Lương Quốc Uy tửu lượng đều tốt, Quan Hằng này lại nhìn không ra nông sâu, dù Lục Vi Dân tự thấy là tửu lượng mình không kém mà cũng có chút sợ.
Trong bữa tiệc, Quan Hằng đã rất thoải mái mà hỏi Lục Vi Dân về tình hình sinh hoạt ở Oa Cố, ví như ăn uống ngủ nghỉ, cuộc sống hằng ngày, lại hỏi Lục Vi Dân về vấn đề riêng, ví như chủ đề bạn gái. Lục Vi Dân lúc trước vẫn chưa nhận thấy, sau thấy Khúc Nguyên Cao nháy mắt cho mình, liền hiểu được. Hắn liền thoải mái giải thích Chương Minh Tuyền gợi ý nên ăn cơm ở quán của quả phụ Tùy, cùng với mối quan hệ của Tùy Lập Bình và Tùy Lập An - hai người thương nhân dược liệu giàu có nhất Oa Cố với Tùy Lập Viện. Cũng nhắc đến ý tưởng mình thông qua Tùy Lập Viện để liên hệ với hai anh em Tùy Lập Bình Tùy Lập An, hy vọng anh em nhà họ Tùy có thể gây hiệu ứng làm mẫu.
Sau khi có những lời nói này, Quan Hằng cũng mơ hồ gật đầu. Lục Vi Dân lúc này mới chú ý tới Lương Quốc Uy khi bắt đầu nghe được mình dùng cơm ở tiệm của quả phụ Tùy thì đôi lông mày đang nhíu mới giãn ra, đại khái là miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.
Sau khi ăn cơm xong Lương Quốc Uy rời khỏi bàn trước, ba người tiễn Lương Quốc Uy ra cửa nhà khách. Nhà Lương Quốc Uy liền ngay sát ký túc xá Huyện ủy, tự mình đi rồi, chỉ còn lại ba người.
- Chánh văn phòng Quan, Chủ nhiệm Khúc, hay là đến chỗ tôi ngồi một chút?
Lục Vi Dân nói phả ra hơi rượu, cười ha hả mà nói.
- Ngày hôm nay may mà có Chánh văn phòng Quan, nếu không tôi ngây ngô, hồ đồ, lại sẽ để lại trong lòng Bí thư Lương một ấn tượng không tốt. Tôi thiệt không biết sao những người này trong huyện chúng ta cả ngày chỉ biết một lòng một dạ chăm chú vào những chuyện này là sao?
- Cũng được, Chủ nhiệm Nguyên Cao, hay là chúng ta đi đến chỗ của Lục Vi Dân ngồi chơi? Xem chỗ mà Đỗ Tiếu Mi chuẩn bị tỉ mỉ cho Vi Dân của chúng ta.
Quan Hằng như cười như không liếc mắt qua Lục Vi Dân.
- Vài ngày trước Đỗ Tiếu Mi còn đặc biệt đến báo cáo, nói rằng nhà khách cung cấp hoàn cảnh sống đặc biệt tốt và sự phục vụ nhiệt tình, ấm áp cho lãnh đạo huyện, như thế nào, như thế nào đấy. Tôi sau một lúc lâu sửng sốt, không kịp phản ứng, sau đó mới cân bằng trạng thái được. Hóa ra Chủ nhiệm Đỗ của chúng ta chuẩn bị chỗ cho Ủy viên thường vụ Lục ngay trong nhà khách. Chậc chậc, hoản cảnh sống tốt thì dễ hiểu rồi, còn phục vụ ấm áp, nhiệt tình thì tôi bèn suy nghĩ. Nhà khách này có chất lượng phục vụ gì tốt chứ, tôi ở trong huyện công tác đã hai năm rồi, phải nói số lần tới nhà khách huyện này là không ít, thật sự là chưa cảm nhận được. Chứ chẳng phải là Vi Dân càng được hoan nghênh, càng được chiếu cố đặc biệt sao?
Lục Vi Dân trợn mắt há hốc mồm. Khúc Nguyên Cao vừa nghe xong cũng không nhịn được cười một trận ha ha, Quan Hằng sau khi nói xong cũng cười đến nghiêng ngả. Lục Vi Dân không biết nên phản kích như thế nào mới dở khóc dở cười mà chỉ vào Quan Hằng nói đầy vẻ oán hận:
- Chánh văn phòng Quan, tôi còn nghĩ ngài là người đứng đắn, làm gương cho tôi học tập. Những lời này sao có thể thốt ra từ miệng ngài được chứ? Ngài quả thực làm tôi không dám tin. Nói là Thái Vân Đào nói những lời như thế này thì cũng thôi, nhưng ngài là Chánh văn phòng Huyện ủy, nói lời phải có trách nhiệm chứ.
- Ơ, Vân Đào giờ là Trưởng ban tuyên giáo, vậy là tiếng nói của Đảng rồi, y nói thế này thì mới thật sự là phải chú ý. Những lời này y nói thì có thể bỏ qua, tôi nói thì lại phạm vào giới luật của trời rồi ư?
Quan Hằng bật cười.