Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quan Gia
  3. Chương 49: Chủ nhiệm Lưu, anh đứng nói chuyện không đau lưng!
Trước /1354 Sau

Quan Gia

Chương 49: Chủ nhiệm Lưu, anh đứng nói chuyện không đau lưng!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đường Thu Diệp vừa nghe, lập tức giật mình kinh hãi, rất kinh ngạc nói:

- Anh hai, nhà máy kim khí đó không phải nói hiệu quả và lợi ích tốt lắm sao? Sao lại bị đóng cửa?

- Ôi, tốt đẹp gì. Mấy năm trước thì náo nhiệt một trận, hai năm này thì không ổn. Các công nhân ngồi ở nhà còn nhiều hơn vào nhà máy làm việc, tiền lương cũng chỉ có tiền lương cơ bản, tất cả tiền thưởng, trợ cấp gì đó, toàn bộ hủy bỏ... Mấy ngày hôm trước chính thức tuyên bố ngừng sản xuất, tất cả công nhân đều thất nghiệp...

Chị dâu thở dài, nói.

Mấy năm này, vẫn chưa phải là cao điểm của doanh nghiệp nhà nước và xí nghiệp tập thể phá sản đóng cửa, công nhân thất nghiệp. Nhưng các doanh nghiệp công rất nặng gánh, những hạn chế của cơ chế cứng nhắc cũng đã dần dần được bày ra ngoài, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước và xí nghiệp tập thể đều vận hành khó khăn.

Việc có liên quan đến xí nghiệp phá sản đóng cửa, công nhân thất nghiệp, Lưu Vĩ Hồng đời trước thật sự nghe được rất nhiều, không chút phật lòng.

- Tại sao có thể như vậy, nhà xưởng các anh là chế độ sở hữu tập thể mà, sao nói ngừng sản xuất liền ngừng sản xuất, chính phủ cũng không quản?

Đường Thu Diệp nghe đến hơi không hiểu ra sao cả. Đối với sự tình ở mặt chính sách này, cô hiểu được rất ít. Chỉ biết là người nhà nước thì ăn cơm nhà nước, làm sao còn có thể ngừng sản xuất, thất nghiệp?

- Ai da, chính phủ quản cái gì? Nhà xưởng ngừng sản xuất, công nhân thất nghiệp thì liên can gì đến bọn họ, ai thèm quản?

Chị dâu tức giận thấy rõ, thở hổn hển nói.

Đường Thu Diệp sốt ruột nói:

- Thất nghiệp, còn có tiền lương phát không?

Chị dâu cao giọng nói:

- Ai da, Thu Diệp, cô nói đùa gì vậy? Thất nghiệp còn có tiền lương phát? Ai phát tiền lương cho cô? Nghe nói nhà máy kim khí bọn họ rất nhanh sẽ bán đi...

Đường Thu Diệp vội la lên:

- Vậy làm sao bây giờ?

Đường Thu Thật lắc đầu, vẻ mặt khổ sở. Anh ta từ trước đến nay đều thành thật, mấy năm đến nhà máy kim khí làm việc, vẫn là Bí thư chi bộ Đường dùng đủ mọi biện pháp đưa vào. Hiện giờ nhà xưởng đóng cửa, anh ta lại không có kỹ thuật khác tài ba hơn, kế sinh nhai một nhà lập tức liền trở thành vấn đề.

Chị dâu cũng là vẻ mặt khổ sở, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Đường Thu Thật một cái, ai thán nói:

- Thu Diệp à, cô cũng biết, anh hai cô là người chất phác như vậy, không làm ra tích sự gì cả, ngoại trừ ở nhà xưởng làm chút việc tốn sức, việc khác anh ấy cũng không biết làm. Về nhà làm ruộng cũng chỉ có chết đói. Cô đó, nhất định phải giúp đỡ anh hai cô mới được.

Đường Thu Diệp hai tay chìa ra, rất bất đắc dĩ nói:

- Em giúp thế nào đây? Em một không phải là Chủ tịch Địa khu hai không phải Chủ tịch thành phố, chỉ là một công nhân viên chức nhỏ ở trường Trung cấp Nông nghiệp, giúp được cái gì?

Chị dâu vừa nghe, trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười, lập tức nói:

- Thu Diệp à, chỉ cần cô muốn giúp thì nhất định có thể giúp được… Vậy đi, ba của tiểu Vĩ, chú thông gia không phải là cục trưởng cục Nông Nghiệp sao? Còn là cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu. Chỉ cần cha nó đồng ý ra mặt, muốn an bài anh cô đến đơn vị có hiệu quả và lợi ích khác tốt hơn, còn không phải chỉ bằng một câu nói sao?

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng liền lộ ra vẻ tươi cười.

Ở trên hành lang, ngay khi nhìn thấy người chị dâu này của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng đã biết bọn họ là "không có chuyện không trèo lên điện tam bảo", tuyệt không chỉ là đến thăm hỏi Đường Thu Diệp. Đường Thu Thật có lẽ có phần tình thân, chị dâu lại cứ nhắc tới. Bản thân Đường Thu Diệp, chỉ là công nhân viên chức bình thường ở trường học, chị dâu bọn họ cũng không cầu đến cô, chỉ có thể là hướng về phía cha chồng làm cục trưởng của Đường Thu Diệp.

Đường Thu Diệp sắc mặt lập tức chìm xuống, rất không vui nói:

- Muốn cầu anh chị đi mà cầu, em sẽ không cầu ông ta.

- Ai da, Thu Diệp, sao cô có thể nói như vậy? Đó là cha chồng cô mà, các cô là người một nhà, gì mà cầu với chả không cầu? Cha chồng vì nhà con dâu giải quyết chút khó khăn, là chuyện đương nhiên sao?

Chị dâu cái miệng quả lợi hại, lập tức nói đạo lý.

- Nhưng chị muốn nhận ông ta thì tự đi mà nhận. Em không nhận. Nếu không phải tại ông ta, em cũng sẽ không bị gả cho một tên ngốc!

Đường Thu Diệp bắt đầu tức giận.

- Thu Diệp, nói cái gì thế? Chị nghe nói năm đó cha cô chủ động hướng cục trưởng Vương người ta mở miệng, cục trưởng Vương cũng không bức cô, đúng không? Là cô tự đồng ý mà, người ta cũng an bài công việc tốt cho cô, thu nhập ổn định. Hiện tại lại nói người ta như vậy, thật không tốt…

Chị dâu nói xong, ánh mắt liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Người này cũng thật sự kỳ quái, rõ ràng là nhìn thấy gia đình người ta đang nói chuyện, hắn cũng không biết tránh đi một chút, giống như mông đã bị đóng chặt đinh, ngồi chết trên giường.

Đường Thu Diệp "Hừ" một tiếng, lạnh lùng nói:

- Chị dâu, chị rất hâm mộ công việc có thu nhập ổn định này phải không? Vậy được, công việc này em nhường cho chị, tiền lương trường Trung cấp Nông nghiệp cho chị lãnh hết, Vương Tiểu Vĩ cũng cho chị chăm sóc luôn. Em theo người ta ra ngoài làm công. Em có tay có chân, không tin nuôi không được mình.

Chị dâu cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức tiếp lời nói:

- Thu Diệp, cô cũng không cần nói lời bực bội này. Nói thực ra, gả cho Đường gia các cô, chị đây cũng không hưởng cái phúc gì. Đi sớm về khuya, chuyện trong nhà, chuyện trên đồng, có cái gì chị không làm? Hiện tại thì sao, đến cơm cũng nuốt không vào. Sớm biết rằng như vậy, chi bằng lúc đầu chị gả cho một thằng ngốc cho rồi…

Nói xong, chị dâu hít hà, không ngờ khóc hu hu, nước mắt nước mũi chảy ròng, rất thương tâm.

Đường Thu Diệp cứng đờ, không tiếp lời.

Chị dâu liền vươn tay hung hăng nhéo Đường Thu Thật một cái, càng khóc thê thảm hơn.

Cũng may là trong lúc nghỉ hè, trong ký túc xá không có người, bằng không ầm ĩ như vậy, cũng không biết sẽ thu hút bao nhiêu người xem náo nhiệt đây.

Chị dâu xuống tay khá nặng, Đường Thu Thật bị nhéo đau chỉ nhe răng nhếch miệng, lại không dám phát ra tiếng, lí nhí nói:

- Thu Diệp... Ừ, anh thấy đó… anh chị đến chỗ chú thông gia… thím thông gia nói, em đã lâu không về nhà, muốn… muốn chờ em trở về, cùng em… cùng em thương lượng một chút. Em xem… em xem có nên bớt chút thời gian trở về một lát?

Đường Thu Thật lắp bắp, nói có mấy câu mà đầu đổ đầy mồ hôi.

- Không về!

Đường Thu Diệp cứng rắn nói.

Rõ ràng, đây là ý kiến của Vương gia đối với Đường Thu Diệp. Nếu thật lòng muốn giúp đỡ thì còn cần Đường Thu Diệp thương lượng cái gì? Nói cho cùng vẫn là một điều kiện trao đổi. Đường Thu Diệp vẫn ngoan ngoãn hầu hạ Vương Tiểu Vĩ nhà ta, Vương gia có lẽ còn có thể giúp. Bằng không, miễn bàn.

- Thu Diệp, cô cũng đừng tuyệt tình như vậy. Người sống một hơi thở, cây sống một vỏ cây. Nếu không hãy nể tình anh em ruột, Lý Tiểu Cúc chị hôm nay cũng không tới cửa va cái đinh này. Đường Thu Thật là anh ruột cô, điều này không phải là giả chứ? Chuyện anh ruột, cô cũng không chịu giúp, còn muốn giúp ai hả? Có phải muốn cha mẹ chị đều đến cầu cô, quỳ xuống dập đầu hay không?

Chị dâu đúng là ghê gớm, kiểu cách nói chuyện, vừa dùng tình thân, lại vừa uy hiếp. Nếu thật sự Bí thư chi bộ Đường tới cửa khẩn cầu, Đường Thu Diệp sẽ rất khó xử.

- Anh hai, không phải em không chịu giúp anh, em…

Đường Thu Diệp nhìn Đường Thu Thật, không biết nên giải thích như thế nào. Cô trong lòng thích Lưu Vĩ Hồng, điều này là không thể nói ra. Một khi nói sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nhưng cô lại thật sự không muốn trở về cầu Vương gia. Đây không phải là nói đùa. Đường Thu Diệp vì chuyện này mà mở miệng, cục trưởng Vương lại thực sự giúp việc này, thì món ân tình này sẽ bị ghi nợ lại. Đường Thu Diệp không phải là người phản phúc, muốn Vương gia hỗ trợ, khuôn mặt liền tươi cười, giúp xong rồi, lập tức xoay người chạy mất. Chuyện như vậy, Đường Thu Diệp làm không được.

Đường Thu Thật không khôn khéo nhưng đầu óc không ngu, biết em gái khó xử, ngập ngừng nói:

- Vậy… nếu em thật sự cảm thấy khó xử, vậy thôi, anh… anh nghĩ cách khác.

- Anh nghĩ cách? Anh nghĩ cách gì? Anh có thể nghĩ ra cách gì? Anh có thể nghĩ ra cách thì anh hôm nay còn có bộ dạng này sao?

Đường Thu Thật còn chưa dứt lời, chị dâu liền the thé liên thanh nói một hồi, vươn ra ngón tay nhọn hoắt, thiếu chút nữa đâm tới chóp mũi Đường Thu Thật:

- Em nói cho anh biết, cục trưởng Vương đã nói, nhà máy luyện kim còn có một chỉ tiêu, rất nhiều người tranh đoạt, muộn thì không còn… Nếu thật không vào được nhà máy luyện kim, em lập tức mang hành trang về nhà mẹ đẻ, mình anh làm ăn mày trên đường đi!

Lời này thoạt nhìn là hướng Đường Thu Thật trút giận, kỳ thật từng câu từng chữ đều dừng trên đầu Đường Thu Diệp.

Chị dâu rất rõ ràng, chuyện này thế nào cũng phải do Đường Thu Diệp trở về cầu xin cục trưởng Vương, người khác đều vô dụng. Không bức Đường Thu Thật đến đường cùng, Đường Thu Diệp tuyệt đối sẽ không hé răng.

- Thu… Thu Diệp…

Đường Thu Thật lập tức mềm nhũn, mang theo tiếng khóc nức nở hướng Đường Thu Diệp nói. Anh biết tính cách bà xã, nói được thì làm được.

Đường Thu Diệp cắn chặt môi, mắt hướng về Lưu Vĩ Hồng, hy vọng hắn có thể nghĩ ra phương pháp tốt. Vừa có thể giúp được anh hai, lại không cần trở về Vương gia cầu xin.

Lưu Vĩ Hồng mồi một điếu thuốc, rít một hơi, thản nhiên nói:

- Anh hai, không phải chỉ là cái chỉ tiêu nhà máy luyện kim sao? Vì chỉ tiêu này, mà ép em gái trở về phục vụ cho tên ngốc, có đáng không?

Đường Thu Thật liền đỏ mặt, sắc mặt xấu hổ dị thường.

Chị dâu thì mặc kệ, lập tức kêu la lên:

- Cậu nói ra thật nhẹ nhàng và khéo léo. Chủ… chủ nhiệm Lưu, không ngờ cậu là nhân viên công tác quốc gia như thế, còn là lãnh đạo cấp phó phòng gì đó, không lo ăn không lo mặc, đứng nói chuyện không đau lưng! Xin cậu đấy, đây là chuyện của Đường gia chúng tôi, cậu đừng chõ mũi vào được không? Cậu cho dù là lãnh đạo, cũng quản không được chuyện Đường gia chúng tôi đâu. truyện được lấy tại mTruyen.net

Đường Thu Diệp cũng không vừa, lạnh lùng nói:

- Chị dâu, chị nói gì đó? Nếu chị còn lớn lối, mời chị ra ngoài cho!

Chị dâu hướng về cô kêu to hét lớn thì được, hướng về Lưu Vĩ Hồng nói năng như vậy, vậy thì không được. Chị cho rằng chị là ai? Người đàn ông tôi thích, cũng để chị có thể chỉ mũi nói ba xàm bá láp sao?

Lưu Vĩ Hồng nhả một ngụm khói, cũng không thèm để ý. Trước khi hắn mở miệng, đã đoán được cái bộ dạng này của chị dâu.

- Chị dâu nói như thế, có phải tôi đem chỉ tiêu nhà máy luyện kim này đưa đến tay chị, thì chị không tới làm phiền Thu Diệp nữa không?

Chị dâu hai mắt sáng ngời, lập tức lại nghiêm mặt. Cô thật ra không tin Lưu Vĩ Hồng thật sự có thể lấy được chỉ tiêu này. Nhà máy luyện kim có hiệu quả và lợi ích tốt, tiền lương cao, người muốn vào quả thực đem đầu chen chúc mà qua, cục trưởng Vương cũng vô cùng khó xử, Lưu Vĩ Hồng này tuổi còn trẻ, có thể có năng lực này?

- Ha ha, chủ nhiệm Lưu, nếu cậu thật có thể lấy được chỉ tiêu này, Lý Tiểu Cúc tôi sẽ lập bài vị trường sinh cho cậu, mỗi ngày thắp nhang thơm cho cậu. Cậu muốn sao cũng được, tôi cam đoan không xen vào việc của người khác...

Lời nói này thật sự rõ ràng, quả thực là chỉ thẳng Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp có gian tình.

Đường Thu Diệp hai hàng lông mày lập tức dựng ngược, có vẻ sắp tức giận, Lưu Vĩ Hồng khoác tay áo, nói:

- Một chỉ tiêu thôi mà. Được, cứ quyết định vậy đi.

Quảng cáo
Trước /1354 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhãn Ba Hoành

Copyright © 2022 - MTruyện.net