Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Tước Vương còn nhớ rõ, lúc nhỏ, hắn là tiểu nhi tử của tiên hoàng, được tiên hoàng vô cùng cưng chiều. Hắn và các ca ca cùng nhau chơi đùa, bởi vì tuổi còn nhỏ, chân ngắn, giống như Tiểu Đậu Đinh sôi nổi theo sau ca ca.
“Ca ca, chờ ta một chút a!”
“Ngươi nhanh lên, chậm như vậy! Thật đúng là Tiểu Đậu Đinh.”
Tiểu Đậu Đinh liều mạng đuổi theo ca ca, nhưng ca ca không chờ nó. Ca ca lớn tuổi, chân dài, đi đường nhanh, mặc cho Tiểu Đậu Đinh cố gắng thế nào vẫn không đuổi kịp. Tiểu Đậu Đinh gấp đến độ khóc lớn, “Ca ca xấu xa!”
Lúc này, ca ca mới quay đầu lại, đến bên cạnh nó, ôm nó vào lòng: “Chẳng chút tiền đồ, nam nhân không được khóc.”
Tiểu hài tử thường thích chơi đùa, dù là hài tử hoàng gia cũng vậy. Sáu hài tử bày năm cái ghế, sau đó cùng nhau vây quanh hô to, lúc ngừng hô, mọi người tranh nhau ngồi xuống, người chập chạm liền mất phần. Các ca ca đều lớn hơn Chu Tước Vương lúc đó còn là Tiểu Đậu Đinh, Chu Tước Vương không thể nào tranh nổi. Mà ngay cả đại ca ca luôn cưng chiều nó cũng không nhường, sau đó Tiểu Đậu Đinh nổi giận, khóc chạy tới chỗ phụ hoàng cáo trạng: “Phụ hoàng, phụ hoàng, bọn họ khi dễ ta!”
Tiên hoàng rất tức giận, trách cứ các ca ca: “Các ngươi lớn như vậy, cũng không biết nhường cho tiểu đệ đệ.”
“Phụ hoàng, không phải chúng con không nhường nó, mà là cảm thấy tiểu hoàng đệ thật sự quá đáng yêu, nhất là khi ủy khuất, mếu máo muốn khóc.” Đại hoàng huynh khi đó là Thái tử mà hiện giờ là Hoàng thượng, nói ra.
“Thật sao? Trẫm nhìn một cái, tiểu hoàng tử đáng yêu của chúng ta, bĩu môi cho phụ hoàng xem.” Tiên hoàng bắt đầu trêu chọc tiểu nhi tử của mình.
“Không cần, ta mới không khóc!” Muốn nhìn ta khóc, không có cửa đâu! Tiểu Đậu Đinh mân mê miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra.
“Ha ha ha, thật sự là quá đáng yêu!” Tiên hoàng cười lớn.
Tiểu Đậu Đinh không phục, phụ hoàng chẳng giúp ta trút giận, phụ hoàng bất công, phụ hoàng không thương mình! Tiểu Đậu Đinh quyết định tự tay báo thù, vì vậy Tiểu Đậu Đinh len lén vẽ rùa lên bài tập của đại ca, đại ca bị thái phó đánh. Hừ hừ, Tiểu Đậu Đinh đâu dễ bị ức hiếp! Vụng trộm bỏ thuốc xổ vào trà của Nhị ca, Nhị ca tiêu chảy. Tưới phân thối lên hoa lan Tam ca thích nhất, Tam ca bị xông chết. Bỏ ruồi bọ lên cơm của Tứ ca, trông thấy Tứ ca chán ghét nôn ra, Tiểu Đậu Đinh cao hứng cực kỳ……
Sau đó hài tử làm chuyện xấu bị tiên hoàng đánh mông. Tiểu Đậu Đinh khóc lóc: “Phụ hoàng bất công, phụ hoàng không thương ta!”
“Sao ta không thương ngươi chứ?” Tiên hoàng kỳ quái hỏi.
“Mỗi lần các ca ca ức hiếp ta, ngươi đều không đánh đòn, người ta ức hiếp bọn họ, ngươi liền đánh, ngươi bất công!”
“Các ca ca chỉ trêu chọc ngươi, bọn họ nào có ức hiếp ngươi.”
“Có, ta nói có.”
Tiên hoàng không tranh cãi Tiểu Đậu Đinh, dỗ dành nhi tử: “Rồi, là phụ hoàng không đúng, phụ hoàng bất công, Đậu Đinh đừng khóc.”
“Ta không phải Đậu Đinh!” Tiểu Đậu Đinh hấp hấp cái mũi, dùng long bào của tiên hoàng lau mặt, tiên hoàng buồn cười nhìn tiểu nhi tử đáng yêu đang lén trả thù.
Một năm kia, ca ca của tiên hoàng phản loạn, bị tiên hoàng xử tử.
“Phụ hoàng, vì sao hoàng thúc phản loạn?” Tiểu Đậu Đinh hỏi phụ hoàng của mình.
“Hắn nha, coi trọng cái ghế phụ hoàng ngồi.” Tiên hoàng nói.
“Cái ghế? Phụ hoàng có nhiều cái ghế như vậy, hắn thích thì cho hắn một cái, tại sao phải đoạt?”
“Đậu Đinh, ngươi thật sự đáng yêu.” Tiên hoàng hôn nhẹ tiểu nhi tử, ôm Đậu Đinh vào triều, chỉ vào lỏng ỷ, “Hắn là muốn cái ghế này, ngươi nói phụ hoàng có thể cho hắn không?”
“Không thể, long ỷ làm bằng vàng, rất đáng giá, có thể mua nhiều đồ ăn ngon, không thể cho hắn! Cho hắn chúng ta sẽ không có tiền.”
Tiên hoàng vừa cười vừa hỏi: “Nếu có một ngày, phụ hoàng không còn, ngươi và các ca ca tranh đoạt cái ghế này, ngươi sẽ thắng chứ? Ngươi xem xem, hiện giờ ngươi không tranh đoạt được với bọn họ.”
“Đó là vì ta nhỏ, chờ ta trưởng thành, trò chơi đoạt ghế, ta sẽ thắng.”
“Vậy phụ hoàng lưu cái ghế này, chờ Đậu Đinh lớn lên a.”
——————————————
Chu Tước Vương nhớ kỹ, cái ghế là để lại cho ta, là của ta. Nhưng tiên hoàng không đợi Chu Tước Vương lớn lên đã chết. Chu Tước Vương nhìn đại ca ngồi trên cái ghế, đó là của ta mà! Chu Tước Vương nho nhỏ chỉ có thể ủy khuất bĩu môi, bất mãn, vô cùng bất mãn, lại đoạt đồ đạc của ta!
Chu Tước Vương muốn làm phản, kế hoạch không phải ngày một ngày hai. Tỷ như các lần ám sát, tuy tỷ lệ thành công không lớn, nhưng những người trở ngại hắn cũng bị giết không ít. Hắn chờ thời cơ mưu phản.
Viên Vũ lâu không muốn theo Chu Tước Vương mưu phản, nhưng gã do một tay Chu Tước Vương đề bạt, lại bán đứng người yêu của mình mới lấy được địa vị hôm nay. Chu Tước Vương đối với gã cũng tốt, đó là quan hệ tình nhân lợi dụng lẫn nhau. Có khi Viên Vũ lâu cảm giác mình rất mệt mỏi, gã nhớ thời gian trước kia, khi đó cùng Ôn Lương Ngọc bên nhau là cỡ nào hạnh phúc. Hiện tại mình biến thành cái dạng này, Ôn Lương Ngọc cũng thành thân với người khác. Thần giữ của kia có gì tốt, Ôn Lương Ngọc lại khăng khăng đi theo hắn, cuộc sống còn vui vẻ. Trong lòng gã ngổn ngang trăm vị.
Ôn Lương Ngọc một mình đi ra ngoài mua vật phẩm chuẩn bị cho mua đông, cầm trong tay danh sách thật dài, “Áo bông của Bảo Bảo Bối Bối, hài, mũ, chăn màn mới, cửa sổ cần sửa chữa lại……” Vừa đi vừa lẩm bẩm, hình tượng bà quản gia mẫu mực.
“Ôn tiên sinh, chúng ta mang đồ đến quý phủ cho ngài.” Lão bản của hàng quần áo nói.
“Phiền ngài.” Ôn Lương Ngọc thập phần khách khí.
“Không có không có, ngài là khách hàng quen, ngài còn khách khí với ta làm gì.”
“Chưởng quầy luôn nhiệt tình và hòa khí như vậy, chắc chắn phát tài.”
Viên Vũ Lâu thấy Ôn Lương Ngọc đi một mình, liền bước qua: “Tiểu Ngọc!”
“Viên tướng quân, thật sự là hiếm thấy a.” Ôn Lương Ngọc chắp tay.
“Tiểu Ngọc, ngươi tốt không?” Viên Vũ Lâu hỏi.
“Rất tốt, tướng công đối đãi ta rất tốt, người nhà hắn cũng tốt.”
“Kỳ thật, Tiểu Ngọc, ta luôn muốn nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi cùng ta đi một lát được không?” Viên Vũ Lâu rất trịnh trọng nói, Ôn Lương Ngọc cảm thấy sự tình hẳn là rất nghiêm trọng, liền đi cùng Viên Vũ Lâu.
Cửu công chúa thân ái của chúng ta, chỗ nào cũng soi đam mĩ lang, yêu nhất nam nhân xinh đẹp. Nàng giữ danh sách các đôi phu thê nam nam trong kinh thành, hơn nữa còn vụng trộm quan sát bọn họ. Ngươi nói, hôm nay ranh rỗi, làm gì mới tốt? Di, ta nhìn thấy, Viên Vũ Lâu, Viên Đại tướng quân đi cùng Ôn mỹ nhân!
Tin tức, tin tức lớn! Chắc chắn có gian tình, ta có văn vẻ để viết! “Nhanh lên, theo bọn hắn!”
Cửu công chúa lại đi vào Phúc Mãn lâu, ai, những người này, sao luôn chọn Phúc Mãn lâu để nói chuyện chứ, có thể đối quán khác không!
Thị vệ dùng Nhất Dương Chỉ chọc một lỗ thủng trên tường, để công chúa nghe lén.
“Tiểu Ngọc, các ngươi nhanh rời đi a.”
“Tại sao chúng ta phải rời đi?”
“Biến thiên, các ngươi không thể ở trong kinh thành, nhất là Kỳ Lân vương phủ.”
“Biến thiên? Biến cái gì thiên?”
“Ai nha, sao đầu óc ngươi lại không nhanh nhạy vậy, biến thiên là đoạt vương vị.”
“Chu Tước Vương muốn làm phản.”
“15 tháng 8.”
“Vì sao nói cho ta biết, ngươi không sợ ta để lộ bí mật!”
“Cho dù ngươi để lộ bí mật, cùng lắm thì mưu phản sớm, trước kia ta có lỗi với ngươi, ta không muốn ngươi chết. Ngươi cùng Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng rời đi, đừng trở lại kinh thành.”
“Ngươi chắc chắn các ngươi có thể thành công?”
“Chắc chắn, ngươi không nên hỏi.”
“Vậy ngươi thì sao?”
“Cùng Chu Tước Vương, đây là lựa chọn lúc trước của ta.”
Chu Tước Vương muốn đoạt long ỷ của phụ hoàng vào ngày 15 tháng 8, để cái ghế cho ngươi, chúng ta chơi cái gì! Cửu công chúa viết một tờ giấy, đưa cho thị vệ: “Nhanh chóng giao phụ hoàng.”
Ôn Lương Ngọc không tiết lộ tin tức cho người khác, nhưng khi hoàng đế gọi Kỳ Lân Vương tiến cung, Kỳ Lân Vương trở về nói, Chu Tước Vương có ý đồ mưu phản. Kỳ Lân Vương mời ba vị Vương gia đến tiệc trà, chủ đề tiệc trà là, làm thế nào ăn chim nhỏ.
“Ta tán thành hấp.” Huyền Vũ Vương nói.
“Kho lên ngon hơn.” Bạch Hổ Vương nhấp một miếng trà.
“Hầm cách thủy ăn đi.” Thanh Long vương hiếm khi mở miệng.
“Nướng chín ăn.” Kỳ Lân Vương phát biểu.
“Kỳ thật a, tiểu nhân có một ý kiến, ba vị Vương gia nhất định hứng thú.” Lý Hiểu Nhạc cười vô cùng xấu xa, mấy người rùng mình một cái.
“Chủ ý của ngươi cần tiền a.” Huyền Vũ Vương hỏi.
“Vương gia, ngài thật sự hiểu ý ta.” Lý Hiểu Nhạc cười xấu xa hơn, “Một người muốn có được cái gì đó, không thể dễ dàng cho hắn, muốn hắn thấy mà không ăn được, mỗi ngày treo trước mặt hắn, như vậy mới tốt. Đây là cảnh giới cao nhất của chỉnh người.”
Chia nhau thu phục loạn đoảng, mọi người không muốn thiệt thòi. Bốn vị Vương gia nghiên cứu nửa ngày, vì số lượng quân tảo phản ở mỗi nhánh không bằng nhau, không ai muốn nhận phần nhiều hơn.
“Bạch Hổ Vương, ngươi lớn hơn chúng ta, võ công cao hơn chúng ta, ngươi nên đi đối phó với phản quân Đông Lộ.”
“Dựa vào cái gì mà ta phải đi, Thanh Long vương, ngươi tuổi trẻ, thời kì sung sức, ngươi nên đi mới đúng.”
“Không, Bắc Lộ về ta.”
“Vậy không được, ta muốn đại quân Bắc Lộ, ít người.”
“Các ngươi, huynh đệ không có tình nghĩa, đáng lễ nên dành việc khó làm mới đúng.”
“Vậy ngươi đi đối phó đại quân Đông Lộ a!”
“Không đi.”
Bốn vị Vương gia chỉ thiếu nước đánh nhau!
“Các vị, bình tĩnh, bình tĩnh, tiểu nhân có một biện pháp tốt.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Lý quản gia, biện pháp gì?” Bạch Hổ Vương hỏi.
“Bắt thăm a!”
Chu Tước Vương chia ra bốn lộ, muốn mưu phản, bốn vị Vương gia chia nhau ngăn cản.
Kỳ Lân Vương vận may khá tốt, bắt trúng đại quân Tây Lộ. Thanh Long vương vận may rất tốt, đại quân Bắc Lộ, ít người, dễ xử lý. Huyền Vũ Vương cũng không tệ, đại quân Nam Lộ, nghe nói tướng quân không lợi hại, mà gã còn có phương pháp trị thối chân, phải bắt sống gã! Bạch Hổ Vương vận khí quá đen, đại quân Đông Lộ, quân đội của Viên Vũ Lâu, hết sức lợi hại.
Bạch Hổ Vương vất vả giao chiến, mắt thấy sắp chống đỡ không nổi, đột nhiên một mũi tên lăng không bay tới, bắn Viên Vũ Lâu ngã ngựa. Bạch Hổ Vương từ xa xa trông thấy, trên gò núi có một người cầm cung tiễn, dung mạo xuất trần, là Chiết Vân! Kiều Siêu Phong đứng phía sau hắn, Chiết Vân vén tay áo lên, trên cánh tay là hình hồ điệp xinh đẹp.
Bạch Hổ Vương chợt nhớ tới, người y yêu nhất, trước khi chết nói với y: “Ta muốn hóa thành hồ điệp xinh đẹp, bay lượn bên cạnh ngươi, ngươi phải tìm được ta a, phải yêu ta thật nhiều, nếu không, ta sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngươi, cùng người khác bay đi.”
Hồ điệp bay mất! Hồ điệp của ta bay mất rồi! Bạch Hổ Vương chỉ ngây ngốc đứng đó.
—————————————-
Chu Tước Vương trực tiếp lãnh binh tiến cung, trong nội cung rất yên tĩnh, Hoàng thượng đang ngồi trên ghế rồng, đang chờ hắn.
“Đậu Đinh, rốt cục ngươi đã tới, hoàng huynh đợi ngươi lâu rồi.” Hoàng thượng cười tủm tỉm.
“Hóa ra ngươi sớm chuẩn bị xong.” Chu Tước Vương tức giận, dựa vào cái gì mà mỗi lần y đều thắng!
“Đúng thế, ngươi chơi nhiều năm như vậy, ta cùng ngươi chơi nhiều năm như vậy, suy nghĩ của ngươi, ta còn không biết ư!” Hoàng Thượng cười càng vui vẻ.
“Ngươi sớm biết ta muốn mưu phản, vì sao không giết ta.”
“Tại sao ta phải giết ngươi? Thiếu ngươi, triều đình có thể náo nhiệt ư!”
“Ngươi đúa ta!” Chu Tước Vương phát hỏa.
“Ta không đùa ngươi, đây là biểu hiện tình yêu của ta. Ngươi xem ngươi, bộ dáng tức giận, đáng yêu hệt lúc còn bé!”
“Không được nói ta đáng yêu!”
“Có muốn ngồi lên long ỷ?”
“Muốn.”
“Muốn thì nói với ca ca, đến, đến bên cạnh ca ca.”
Chu Tước Vương bĩu môi, cực không tình nguyện đi tới bên cạnh hoàng đế, hoàng đế kéo hắn cùng ngồi xuống.
“Long ỷ thoải mái không?”
“Thực cứng, rất không thoải mái. Ca ca nên đặt cái đệm.”
Hoàng đế cười ôm Chu Tước Vương, để hắn ngồi trên đùi mình, “Thế này thoải mái hơn a.”
“Không thoải mái, ta không phải sủng phi của ngươi.” Chu Tước Vương giãy dụa.
“Rồi, Đậu Đinh, ngoan ngoãn, đừng nháo. Ngươi đã cảm thấy cái ghế không thoải mái, sẽ không cùng ca ca đoạt.”
“Không, ta muốn mang cái ghế này về, còn ngươi cứ ngồi ở đó.”
“Ca ca không thể đưa cho ngươi, như vậy đi. Ngươi mỗi ngày ở bên cạnh ca ca, trông chừng cái ghế được không?”
“Ta muốn nó thuộc về ta.”
“Sao có thể, nào có chuyện không bỏ giá lớn lại mua được cái ghế này?”
“Ngươi muốn giá lớn gì?”
“Làm hoàng hậu của ca ca thế nào?”
“Gì?”
Cửu công chúa đã sớm canh giữ ngoài cửa liền nói với thị vệ: “Còn không mau đóng cửa! Không thấy phụ hoàng ta muốn ăn chim nhỏ sao, không có nhãn lực!”
Thị vệ lập tức đóng cửa lại, chợt nghe Hoàng thượng nói: “Tiểu Cửu, nếu lại để ta biết ngươi đang ở ngoài cửa nghe lén, ngươi nhất định phải chết.”
Hoàng thượng đã có hoàng hậu – chính là Chu Tước Vương, mỗi ngày hoàng hậu được Hoàng thượng mang theo bên cạnh, mà ngay cả vào triều cũng ngồi một chỗ. Vì sao?
“Các ngươi không thấy ư, hoàng hậu là vì yêu mến long ỷ của trẫm mới cùng trẫm ngồi chung! Mỗi ngày không cho hắn ngồi một lát, trở về hắn sẽ không cho trẫm lên giường.” Hoàng thượng nói, “Chủ ý của Lý Hiểu Nhạc thật tốt, một người muốn có được cái gì đó, không thể dễ dàng cho hắn, muốn hắn thấy mà không ăn được, mỗi ngày treo trước mặt hắn, như vậy mới tốt. Nếu không, phải đợi đến lúc nào ta mới có thể ôm mỹ nhân về? Cần thương lớn cho Lý Hiểu Nhạc a.”