Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 11: Đám cưới trong ống cống
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 11: Đám cưới trong ống cống

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Người này không được, người này càng không, người này thì thôi, miễn bàn..."

Từng tập hồ sơ, Cảnh Nghi chỉ nhìn qua đã ném sang bên.

Nói thật, những nghệ sĩ này, trong nguyên tác cũng chỉ là mấy NPC nhạt nhòa, không đủ đất diễn để nhớ mặt chứ đừng nói đến việc được tác giả chăm chút.

Nhưng vì để xây dựng lý do hợp lý cho đại gia tộc nhà họ Lệ sụp đổ hoàn toàn, cũng như nâng cao hình tượng nghèo vượt khó của nam chính, tác giả không ngại dành cả núi chữ để cài bom hẹn giờ vào khắp nơi.

Kết quả, nhà họ Lệ nổ banh xác. Nam chính và đồng bọn nghênh ngang bước lên, đường đường chính chính ôm trọn hào quang chiến thắng.

Hồi đọc đến đoạn này khi theo dõi truyện, Cảnh Nghi còn cho rằng tác giả "rảnh quá hóa khùng". Nhưng giờ thì cậu cảm ơn mấy đoạn văn rề rà đó rất nhiều vì nhờ thế cậu mới biết những nhân vật này là mấy quả bom di động, cần tránh xa.

Khi Cảnh Nghi đang mải phân loại, cửa văn phòng bị đẩy ra. Lệ Vấn Chiêu bước vào, sắc mặt u ám.

【Ố là la, quản giáo trưởng đến rồi nè.】

Bộ dạng Cảnh Nghi như một nhân viên trong trại giam vừa nghe cấp trên dậm chân đi qua.

"... Tổng giám đốc." Phàn Minh lập tức đứng lên.

"Ừm." Lệ Vấn Chiêu vừa cởi lỏng cà vạt, vừa nhíu mày hỏi: "Người đâu, đã chọn được chưa?"

....Phàn Minh lén nhìn quyển "Luật hình sự thu nhỏ" vừa chép trong tay, cảm thấy mình cả buổi sáng làm gì không biết, chứ không giống đi làm thật.

Anh khó khăn báo cáo: "Cảnh quản gia cũng đã chọn được... vài người."

Rồi anh mở ngăn kéo, lôi ra vài tờ giấy.

Vài ! Tờ ! Giấy.

Hàng trăm hồ sơ tuyển dụng giờ gói lại chỉ còn đúng năm cái.

Hài lòng không? Bất ngờ không?

Lệ Vấn Chiêu nhìn chồng hồ sơ lưa thưa mà hơi khựng lại.

Ít vậy sao?

Anh cắn răng suy nghĩ, không hiểu quy trình tuyển chọn của công ty kiểu gì mà để nguyên một đám "rác" đường đường chính chính len vào.

Một khi tin xấu của đám này bị phanh phui, chi nhánh lao dốc thì không sao, chứ để ảnh hưởng đến trụ sở chính và cả tập đoàn, khác gì tự bóp cổ mình?

Thảo nào lúc nãy Cảnh Nghi thẳng thừng gọi công ty anh là "bãi rác" cũng chẳng sai.

Thấy Lệ Vấn Chiêu đứng đờ người, mặt ngày càng lạnh, Cảnh Nghi tưởng rằng anh không hài lòng vì danh sách quá ngắn, bèn đập mạnh tay lên đống hồ sơ dày:

"Những cái này không được, thật sự không được! Không thể ký hợp đồng với bọn!"

【Ký thử xem, tôi cam đoan công ty anh phá sản liền!】

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Thư ký Phàn, ký năm người này."

"Vậy những người còn lại..."

Lệ Vấn Chiêu gằn giọng: "Chấm dứt hợp đồng."

Công ty cũng nên tổng vệ sinh, quét sạch rác làm lại từ đầu.

Phàn Minh nhìn qua lại giữa Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi với vẻ khó tin. Hôm nay có vẻ như cả thế giới đều đang trêu chọc anh.

"... Vâng, Tổng giám đốc, tôi sẽ soạn hợp đồng ngay."

Lệ Vấn Chiêu vừa ngồi xuống, vừa mở khuy áo vest, thì bất chợt bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của Cảnh Nghi từ bên kia bàn.

Sự im lặng kéo dài vài giây, anh nghiêng người, tập trung lắng nghe:

【Sao lại đồng ý ngay thế?】

【Anh ta phát hiện ra mình xuyên sách rồi à?】

【Không, không thể nào. Mình diễn vai quản gia quá trơn tru, không lộ tí sơ hở nào.】

【Nhưng đám nghệ sĩ kia...】

"Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi giật mình: "Dạ?"

Lệ Vấn Chiêu gõ nhẹ ngón tay lên bàn:

"Pha cho tôi tách trà."

"Ồ... vâng..."

Cảnh Nghi vừa xoay người, vừa ngoái lại nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.

Cảm giác sao ấy... nhưng tìm mãi chẳng thấy gì lạ.

【Anh ta không thể nghe được suy nghĩ của mình đâu nhỉ?】

Đột nhiên Lệ Vấn Chiêu cảm thấy tay hơi cứng lại, lén liếc Cảnh Nghi đang vừa bước đi vừa càu nhàu:

【Nếu thật vậy thì đích thị là hai tên lừa đảo âm phủ hồi đó cho anh ta món quà lớn quá rồi!】

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Một lát sau, khi tách trà được bưng ra đặt mạnh xuống bàn, nước văng tung tóe một ít, Cảnh Nghi nghiêng đầu ngó đồng hồ, hỏi Phàn thư ký: "Đến giờ ăn trưa chưa nhỉ?"

"... Mới 10:23 thôi, Cảnh quản gia."

"..."

Còn chưa kịp đi, cổ tay Cảnh Nghi đã bị kéo lại.

Cảnh Nghi: "?"

Bàn tay Lệ Vấn Chiêu vũng vàng đáp trên cổ tay Cảnh Nghi, dễ như trở bàn tay nắm gọn trong lòng bàn tay, siết nhẹ cổ tay thon mảnh ấy trong tay mình, không quá chặt nhưng cũng đủ thấy xương nhỏ dưới lớp da.

Lệ Vấn Chiêu không tự giác mà v.uốt ve cổ tay cậu.

Trong mắt người khác, tình cảnh này ngập tràn ái muội.

Phàn Minh "....."

À, hiểu rồi, bảo sao nãy giờ Lệ Tổng mặc kệ Cảnh quản gia muốn làm gì thì làm!

Buông Cảnh Nghi ra, Lệ Vấn Chiêu chỉ vào chồng hồ sơ: "Mấy cái bị loại, tôi muốn một bản giải trình bằng văn bản. Nguyên nhân cụ thể."

Cảnh Nghi trợn mắt: "Hả?"

Lệ Vấn Chiêu mặt lạnh: "Loại hết thế này, thì cũng phải giải thích rõ chứ?"

Cảnh Nghi hoảng hốt. Lúc nãy ai nhắc phải viết gì đâu?

Viết thì viết thế quái nào chứ? cậu vừa tốt nghiệp, viết một bài luận đã vất vả, đừng nói là cái thứ... logic quỷ gì kia!

Hai vạn trả lại anh đó, tôi không làm nữa!

Cảnh Nghi đổi chiến thuật, lập tức đá quả bóng công việc đi: "Thư ký Phàn anh viết đi."

Phàn Minh chỉnh ngay cà vạt, trả bóng về sân bên này mà không chớp mắt:

"Cảnh quản gia, thật ra tôi không biết tại sao cậu lại loại bỏ nhiều người như thế."

Cảnh Nghi: "......"

Cậu nhìn Phàn Minh đầy ai oán.

Được rồi, tình bạn chiến hào của chúng ta chính thức tan vỡ từ đây!

Lệ Vấn Chiêu tiếp tục làm việc, trong khi Cảnh Nghi ôm một chồng hồ sơ "tội phạm" về bàn con của mình, vừa gõ gõ bút, vừa đau đầu suy nghĩ làm thế nào để xoay chuyển tình hình.

Từ phản ứng vừa rồi của Lệ Vấn Chiêu, có vẻ anh ta không có khả năng siêu nhiên gì, càng không thể nào nghe được suy nghĩ của mình.

Chuyện vừa xảy ra, chắc chỉ là trùng hợp thôi......Đúng không nhỉ?

Cảnh Nghi gục xuống bàn, tay vờ xoay xoay cây bút, gương mặt y hệt sinh viên trong giờ Chính trị: buồn ngủ, mệt mỏi, và hết sạch động lực sống.

Ánh mắt chợt lướt đến chiếc laptop ở góc bàn, Cảnh Nghi liếc qua Lệ Vấn Chiêu đang bận việc bên kia, bèn lén mở máy.

Ở phía kia bàn làm việc, Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, gọi Phàn Minh vào:

"Tài liệu này có vài số liệu sai. Gửi trả lại cho phòng kế hoạch làm lại. Nếu còn mắc sai lầm sơ đẳng như thế, tôi sẽ thay người."

Phàn Minh toát mồ hôi "Vâng, tổng giám đốc."

Xoa mày mệt mỏi, Lệ Vấn Chiêu không để ý thoáng nhìn qua bên cạnh thì thấy thấy tiểu quản nhỏ đang ngồi thẳng lưng, mặt mày nghiêm túc, ngón tay thì lia lịa trên bàn phím, tiếng gõ "lách cách" vang đều không ngừng nghỉ.

Nhìn qua, đúng là có vẻ... đang rất nghiêm túc nhỉ?

Xem ra cũng không nghi ngờ gì về chuyện mình nghe được suy nghĩ của cậu ta nữa. Tốt.

Nghĩ vậy, Lệ Vấn Chiêu lại hơi nghiêng đầu, tò mò ngó màn hình Cảnh Nghi đang làm việc.

Chỉ liếc một cái, anh cứng đờ tại chỗ.

Màn hình không phải báo cáo công việc, mà là một trò chơi online lòe loẹt sắc màu. Hai nhân vật đỏ và xanh nhảy nhót trong mê cung, né tránh mọi cạm bẫy, điệu nghệ đến mức gần như siêu phàm.

Lệ Vấn Chiêu: "....."

.

.

Cảnh Nghi đắm chìm trong trò chơi, không hề để ý ánh mắt sắc lạnh bên kia bàn. Cậu chơi được một lúc thì chuông báo thức điện thoại reo vang đúng 11:50. Cuối cùng, giờ vàng cũng tới!

Tắt chuông xong, Cảnh Nghi quay sang hỏi thẳng thừng "Tổng giám đốc, tôi có thể tan làm chưa?"

Vì văn phòng tổng tài nằm trên tầng quá cao, cách nhà ăn cả chục tầng lầu, cậu lo chậm chân sẽ hết sạch đồ ăn. Thế nên cậu đã tinh ý đặt báo thức trước giờ nghỉ mười phút, để "thoát hiểm" đúng lúc.

Câu hỏi của cậu ngây thơ đến mức Lệ Vấn Chiêu cũng ngần ngại, không tiện tranh cãi vì 10 phút.

Nhưng anh vẫn lạnh giọng "Tài liệu viết xong chưa?"

"Xong rồi ạ."

Lệ Vấn Chiêu: ???

Viết xong? Cậu ta rõ ràng chơi game từ sáng đến giờ mà?

Cảnh Nghi không đợi phản ứng, đặt thứ gì đó nặng trịch xuống bàn anh:

"Vậy tôi đi trước nha."

Một cơn gió thoảng qua, bóng dáng anh biến mất tăm.

Lệ Vấn Chiêu cúi nhìn xuống bàn. Trước mặt là một cuốn Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa dày cộm.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

.

"Thư ký Phàn, thư ký Phàn!" Cảnh Nghi gõ cửa phòng làm việc của thư ký Tổng giám đốc.

Phàn Minh đỡ nhẹ gọng kính sắp trượt khỏi mũi, ngẩng đầu lên: "Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi cười tươi roi rói "Đến giờ ăn rồi."

Phàn Minh liếc đồng hồ "Thật ra còn tám phút nữa."

Cảnh Nghi: "Tổng giám đốc đồng ý cho tôi xuống sớm rồi."

Không còn lời nào để nói, Phàn Minh đành lấy thẻ ăn trưa từ ngăn kéo ra, đưa cho Cảnh Nghi "Nhà ăn ở tầng 25, Cảnh quản gia đi một mình cũng được mà."

Cảnh Nghi hơi bối rối, ngượng ngùng bặm môi "Đường thì tôi biết rồi, chỉ là.... không có thẻ ăn cơm thôi."

Phàn Minh: "....."

Hiểu rồi, anh không phải bạn ăn chung, anh là cục tạ mang tên "thẻ cơm".

Cảnh Nghi xuống ăn sớm tận mười phút, mơ màng tưởng tượng mình sẽ là người đầu tiên ở cửa sổ đồ ăn, muốn ăn gì có nấy, tận hưởng niềm vui độc chiếm. Nhưng vừa bước chân vào nhà ăn, anh cứng người. Người ở đây... đông như lễ hội phát tiền miễn phí. Hóa ra dân văn phòng đã xuống từ lúc nào rồi!

"Thư ký Phàn"

"Thư ký Phàn"

Không ít người hướng Phàn Minh chào hỏi, thân là thư ký của Tổng giám đốc chút mặt mũi này nên có.

Mặc kệ hàng người dài dằng dặc, Phàn Minh vẫn dẫn anh đến trước một quầy trống trải "Hai suất. Cảnh quản gia, muốn ăn gì thì cứ chọn."

Cảnh Nghi liếc nhìn hàng dài phía xa, giật mình "Mình không phải xếp hàng sao?"

Phàn Minh bình tĩnh đẩy kính, ung dung đáp "Quầy này là 'quầy Tổng giám đốc,' chỉ phục vụ tầng 45."

Cảnh Nghi kinh ngạc "ồ" một tiếng "Thế này có tính là dựa vào quyền thế không nhỉ?"

Phàn Minh: "......"

Cậu nghĩ nhiều quá rồi.

Bữa trưa tại Lệ Thị khiến Cảnh Nghi có cảm giác mình vừa bước vào thiên đường của dân công sở: món chính vừa ngon, vừa có cả hoa quả tươi và bánh ngọt tráng miệng.

Nhưng điều khiến cậu lóa mắt nhất lại là dãy máy làm kem đặt ở góc phòng!

Đây không phải công ty, đây là khu du lịch 5 sao cho dân văn phòng đấy chứ!

Cảnh Nghi ngồi lì trong nhà ăn cho đến khi gần hết giờ nghỉ trưa. Hai cái bánh ngọt, ba cây kem, và một chồng hoa quả đã an vị trong bụng anh trước khi anh thoả mãn ôm bụng lười biếng quay lại văn phòng.

Buổi chiều, Lệ Vấn Chiêu bị kéo đi hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. Không có ông chủ giám sát, Cảnh Nghi dành trọn cả buổi để lười biếng "một cách chuyên nghiệp."

.

Đến 5 giờ chiều, khi Lệ Thị tan làm, Cảnh Nghi vừa chịu đựng thêm một lần trong thang máy kính đáng sợ, vừa lê lết thân xác lên xe về nhà.

Lệ Vấn Chiêu ngồi ở ghế sau, ngước mắt nhìn anh "Cậu sợ thì sao không đi thang máy nhân viên?"

Cảnh Nghi yếu ớt đáp, giọng như sắp đi tìm nơi giải thoát "Giờ cao điểm tan làm, tôi sợ bị ám mùi làm việc mệt mỏi từ đám người văn phòng."

"......."

Vậy cậu khổ thì cũng đáng đời.

Tài xế nhẹ nhàng lái xe đi, hướng về khu dinh thự họ Lệ. Tuy nhiên, khi còn cách cổng nhà một đoạn, Cảnh Nghi chú ý thấy ven đường có rất đông công nhân đứng làm việc.

"Lệ Tổng." Tài xế nói "Khu vực này đang sửa chữa đường cống, chúng ta phải đi vòng."

Lệ Vấn Chiêu không buồn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán vào tài liệu: "Ừ."

Xe phải vòng sang một lối đi xa hơn do khu vực họ Lệ quá rộng. Mất hơn nửa tiếng, cuối cùng họ cũng về đến cổng lớn của biệt thự.

Cảnh Nghi đang uể oải, bỗng nhiên mở to mắt ngồi thẳng lưng.

Trước cổng, một bóng người xuất hiện. Người đó là Ninh Khương – người trốn khỏi bệnh viện mấy hôm trước – đang đứng đó, tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, trông chỉn chu, gọn gàng. Hoàn toàn khác với bộ dạng luộm thuộm nằm bẹp trên giường bệnh trước đây.

Chưa kịp định thần, Cảnh Nghi lại thấy Lệ Minh Chức đi ra từ cổng biệt thự.

Lúc này, Cảnh Nghi bỗng cảm giác rõ ràng rằng nhiệt độ trên xe... đột ngột giảm xuống.

Chuyện quái gì đây ???

Cậu suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Lệ Vấn Chiêu.

"Woa... trong tiểu thuyết có viết, tổng tài chỉ cần một ánh mắt là có thể hạ nhiệt, hóa ra là thật sao?"

Thật sự còn hiệu quả hơn cả điều hòa.

"Chức Chức, cuối cùng em cũng ra ngoài rồi!" Ninh Khương ôm bó hoa tươi, mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nhiệt độ trong xe bỗng tụt xuống gần mức âm, khiến Cảnh Nghi phải vội vàng mở cửa xe bước xuống: "Tiểu thiếu gia."

"Cảnh quản gia." Lệ Minh Chức nở nụ cười dịu dàng: "Cậu với anh cả tan làm rồi sao?"

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia định ra ngoài sao?" Cảnh Nghi liếc nhìn Ninh Khương, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Chức Chức." Ninh Khương nhân cơ hội sấn tới, ánh mắt nhìn Lệ Minh Chức ngập tràn vẻ si tình:

"Anh có một tin tốt muốn báo cho em! Anh không bị bệnh! Anh đã đến bệnh viện chuyên nghiệp làm kiểm tra toàn diện, hóa ra trước đó là chẩn đoán sai! Chức Chức, bệnh của anh là chẩn đoán sai! Anh mừng quá, em cũng phải vui vì anh chứ, đúng không?"

Lệ Minh Chức giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm: "Ha."

Nhìn tôi giống người đang vui lắm sao?

【Cái đồ bịp bợm này xoay chuyển tình huống lẹ quá nhỉ? Rõ là dân lừa đảo chuyên nghiệp.】

【Hắn định moi móc tiếp từ tiểu thiếu gia sao? Nhưng không chắc đâu... Sau cú tẩu thoát lần trước, chắc chắn hắn đã biết Minh Chức tỉnh táo hơn rồi, khó mà lừa được tiền nữa. Lần này, đoán chắc hắn chuyển mục tiêu sang người luôn rồi...】

【Ớn lạnh ghê... Hắn liên hệ được với mấy chỗ buôn người hay bán nội tạng rồi hả?】

"......"

"Chức Chức, hôm nay anh đến đây để cầu hôn em." Ninh Khương nói với vẻ mặt tràn đầy cảm động và chân thành không biết từ đâu ra:

"Chúng ta đã cùng trải qua sinh tử và biệt ly, kiên trì đến giờ thật không dễ dàng. Chức Chức, anh yêu em. Anh muốn cả đời này được ở bên em."

"......"

"Chức Chức!" Ninh Khương bất ngờ nhảy phắt một bước tới trước mặt Lệ Minh Chức, hành động cực kỳ khoa trương:

"Anh muốn cưới em! Anh sẵn sàng làm rể nhà họ Lệ!"

"......!" Cảnh Nghi giật mình trước cú "nhảy bổ" như trong phim hành động ấy.

【Ối giời ơi.】

【Thời buổi này còn có người mặt dày đến mức muốn ăn bám công khai thế à???】

【Cái gì đây, định lợi dụng hôn nhân để chôm chỉa tài sản chung vợ chồng sao? Ăn mảnh chưa đủ, giờ còn muốn ăn cả thúng nữa chắc?】

Lệ Minh Chức đứng đó, ánh mắt tỉnh táo nhìn Ninh Khương như đang quan sát một chú hề đang múa may quay cuồng.

"Chức Chức, đồng ý với anh đi." Ninh Khương tha thiết: "Anh sẽ mãi mãi yêu em."

Bỗng nhiên, Lệ Minh Chức cười khẩy. Cậu đưa tay xoa trán, khẽ bật cười như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất.

Nhưng ngay khi Ninh Khương tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn...

Tiểu thiếu gia bất ngờ nhấc chân, thẳng thừng đá bay Ninh Khương xuống... cống thoát nước ngay trước cửa.

"Đi mà cưới ông nội nhà anh ấy! Anh tưởng tôi ngu chắc? Lừa một lần, hai lần chưa đủ, lại còn muốn lừa cả đời tôi à? Cút!"

________________________

Cảnh Nghi (vỗ tay bôm bốp): "Thiếu gia nhỏ uy vũ quá!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổ Thượng Thị Đạo Mộ Đích

Copyright © 2022 - MTruyện.net