Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 17: Phiên dịch viên đỉnh cao
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 17: Phiên dịch viên đỉnh cao

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Nghi tỉnh giấc vì bị thứ gì đó cứng ngắc và lạnh lẽo đâm vào người.

Cậu dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Ơ kìa, sao mình lại nằm dựa vào một cục đá thế này?

Mặt cậu tê hết cả rồi! Cậu đưa tay sờ thử, làn da vốn mịn màng bây giờ đầy những vết lồi lõm.

Kẻ nào cả gan dám hại ông đây?!

Lại ném đá vào tổ ấm bánh trôi nước của cậu! Quá đáng lắm rồi! Chó còn biết nhịn nhưng người thì không nhịn nổi đâu đấy!

Cảnh Nghi tức tối vớ lấy cục đá định ném đi, nhưng ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, làm thứ trong tay cậu lấp lánh ánh vàng kì diệu.

Cảnh Nghi: hửm?

Cảnh Nghi nghiêng đầu, nhìn kỹ lại. U là chời!

Không phải đá mà trong tay cậu đang cầm một chiếc đồng hồ vàng lấp lánh! Toàn thân nó vàng óng ánh, xung quanh mặt đồng hồ còn được nạm những viên kim cương nhỏ lấp lánh.

Nhìn thôi là đã biết đắt xắt ra miếng!

Oa....tổ ấm bánh trôi nước của cậu biết tự sinh ra vàng rồi!

Cậu ngồi thụp xuống giường, tay xoa xoa chiếc đồng hồ, soi từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, cuối cùng quyết định...cắn thử!

Kết quả? Suýt nữa thì gãy răng!

Cậu đang bối rối thì trong đầu bỗng vang lên một câu nói:

【Gần đây biểu hiện tốt lắm, thưởng cho cậu.】

Cảnh Nghi: ???

Cảnh Nghi: !!!

Đây là vàng do nhị thiếu gia thưởng!

Cảnh Nghi ôm lấy chiếc đồng hồ cười đến híp cả mắt.

Nhị thiếu gia thật hào phóng! Xem ra tối qua về công ty đã gặp được kẻ xấu rồi, không chỉ gặp được mà còn xử lý gọn gàng.

Thế nên, ngay giữa đêm khuya vui đến mức vội vàng chia sẻ niềm vui với mọi người trong nhà - đặc biệt đến ngay cả quản gia cũng có quà!

Tiểu thuyết viết không sai , tổng tài quả nhiên là có tiền!

Cảnh Nghi cưng nựng chiếc đồng hồ một lúc, sau đó cẩn thận giấu đi. Xong xuôi cậu đánh răng rửa mặt, chuẩn bị cho một ngày làm việc đầy tươi sáng.

·

·

Sau bữa tiệc, Lệ gia trở lại dáng vẻ yên tĩnh thường ngày.

Bữa sáng được chuẩn bị cho ba người, Lệ Minh Chức vẫn chưa dậy, ba anh em còn lại ngồi quanh bàn ăn, nét mặt ai nấy đều nghiêm nghị.

"Chuyện của Hoa gia, em đã điều tra rồi."

Lệ Đình là người lên tiếng trước: "Thật sự có một số thu nhập bất hợp pháp, nhưng có là buôn bán nội tạng hay không thì em không chắc, thời gian quá gấp, họ che giấu quá kỹ."

Nói là vậy, nhưng với năng lực mà Cảnh quản gia thể hiện, chuyện bất hợp pháp của nhà họ Hoa chắc chắn không thể thoát khỏi.

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt: "Báo cáo với cơ quan chức năng, chúng ta không xen vào."

Lệ Đình gật đầu, nhìn về phía anh hai vẫn luôn im lặng ít nói: "Anh hai, tối qua thế nào rồi, bắt được người chưa?"

Lệ Úc khựng lại: "Ừ."

Không chỉ bắt được, còn thu được cả tang vật, đối phương hiện đang bị tống vào cùng một chỗ với Khâu Mẫn Chi.

Lệ Vấn Chiêu ngước mắt: "Em tính xử lý thế nào?"

Thân là gia chủ kiêm anh cả, Lệ Vấn Chiêu không bao giờ ép buộc ba đứa em mình trong các quyết định cá nhân, luôn tôn trọng sự độc lập tự chủ của họ, trừ khi tình huống bắt buộc, còn không thì anh không bao giờ xen vào việc riêng của người khác.

Bây giờ cũng vậy, trao toàn quyền quyết định được cho Lệ Úc

"Anh cả..."

Lệ Úc buông đũa, sắc mặt trầm ngâm: "Em...không ra tay được, anh làm đi."

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn anh: "Được."

Hai việc lớn đã được quyết định đơn giản nhưng bầu không khí trên bàn ăn vẫn căng thẳng.

Lệ Đình uống một ngụm canh, đột nhiên cười cười lên tiếng: "Anh hai, em nghe nói, tối qua anh vào phòng ngủ của Cảnh quản gia hả ?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ khựng lại.

"Ừ." Lệ Úc nói: "Không có cậu ấy giúp thì anh không bắt được kẻ trộm trong nhà, nên đã cho cậu ấy một chút quà."

Lệ Đình tò mò: "Quà gì thế ?"

"Chiếc đồng hồ mới mua tuần trước."

Anh đi vội, không mang theo gì có giá trị, trước khi tham dự tiệc tối, vừa đeo chiếc đồng hồ mới, tiện tay liền tháo ra tặng luôn.

Lệ Đình nhớ chiếc đồng hồ này, gật gù: "Anh hai đúng là hào phóng ghê."

Lệ Úc cúi đầu ăn.

Lệ Vấn Chiêu khẽ nheo mắt: "Chỉ cho Cảnh quản gia thôi, người khác không có?"

Lệ Úc: "Đương nhiên."

Lệ Đình nhanh chóng nhớ ra: "Hỏng rồi, nếu Cảnh quản gia biết chỉ có mình cậu ấy được thưởng, chuyện tiết lộ tâm tư này liệu có giấu được không?"

"..."

Phòng ăn im lặng hai giây, Lệ Úc đứng dậy: "Bây giờ em đi ngay."

"Chờ đã." Lệ Vấn Chiêu lên tiếng.

Lệ Úc và Lệ Đình cùng nhìn về phía anh. Lệ Vấn Chiêu lấy điện thoại ra, ngón tay thon gõ gõ vào màn hình vài cái: "Tải cái app này vào máy đi."

Lệ Úc và Lệ Đình không phản đối, làm theo.

Giây tiếp theo, tiếng chuông báo động quen thuộc vang lên trong phòng khách:

  【Tít tít tít tít tít tít tít tít!】

  【Tít tít tít tít tít tít tít tít!】

Ba anh em Lệ gia: "............"

.

.

Sáng sớm tám giờ, Cảnh Nghi vừa ăn sáng xong.

Bước ra khỏi bếp, anh nhìn thấy dì Phương và chú đầu bếp Lý đang tụm lại thì thầm to nhỏ, thảo luận rất sôi nổi.

Cảnh Nghi tò mò tiến lại gần: "Dì Phương, chú Lý, hai người đang làm gì vậy?"

"Ôi, Cảnh quản gia à, làm tôi giật mình."

Dì Phương cười hớn hở, đưa thứ gì đó trong tay cho Cảnh Nghi xem: "Đây là nhị thiếu gia tặng, nói gần đây biểu hiện tốt, phát cho mọi người chút phúc lợi, tôi không rành lắm nên nhờ chú Lý giúp xem dùm."

Trong tay dì Phương là một chiếc vòng ngọc đẹp mắt.

Cảnh Nghi không hiểu lắm, nhưng cảm thấy nó đẹp hơn chiếc vòng thủy tinh mà Khâu Mẫn Chi đưa cho anh tối qua, toàn bộ chiếc vòng đều có màu tím, "tím khí đông lai" (lộc lá đầy nhà, phúc khí ào ào, đúng là điềm lành)

Chú Lý nhận được một chiếc ngọc bội, cô giúp việc mới vào làm là Tiểu Khả được một chiếc mặt dây chuyền... mấy thứ này, nhìn thôi đã thấy đắt tiền. Đã vậy, ngay cả đội vệ sĩ hơn chục người cũng có phần quà riêng.

Cảnh Nghi nhìn đến há hốc mồm.

Nhị thiếu gia là thần tài à?

Phải vui sướng đến mức nào mới làm thế?

Ban đầu cậu muốn nghi ngờ vụ này có liên quan đến mình. Nhưng nhìn đi nhìn lại, chẳng lẽ nhị thiếu gia tung quà như rải lá mùa thu chỉ để che dấu "tung tích" với mình. Đùa à ngay cả thần tài còn không chơi trội như thế

Vứt hết nghi ngờ, khoảng 8 giờ rưỡi, Cảnh Nghi lại ngoan ngoãn theo đại thiếu gia Lệ Vấn Chiêu đi làm kiếm thêm thu nhập.

Vừa đến công ty, Cảnh Nghi phát hiện bầu không khí ở Lệ thị lạ lắm.

Không ai thì thầm to nhỏ, không ai đi lại vận chuyển tài liệu, không ai ngồi ở phòng trà tán gẫu, toàn bộ văn phòng đều im lặng chết chóc, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch báo hiệu trong tòa nhà này vẫn còn người sống.

Cảnh Nghi nhìn ngó xung quanh vẻ mặt như sắp hỏi:

Gì thế này tôi mới nghỉ có mấy hôm mà công ty hóa thành cái chùa luôn rồi à

Chưa kịp hỏi, cậu và Lệ Vấn Chiêu đã đến cửa thang máy, Cảnh Nghi lập tức căng thẳng: "Đại thiếu gia, tôi đi thang máy nhân viên được rồi ạ."

Cậu không thể hưởng thụ thú vui ngắm nhìn thế giới từ trên cao của tổng tài, vẫn là nên ngoan ngoãn làm một con kiến đi làm thôi.

Lệ Vấn Chiêu mặt không cảm xúc bấm nút thang máy: "Không cần."

【???】

【Không cần?】

【Chẳng lẽ không phải anh sợ à.】

Lệ Vấn Chiêu khựng lại một bước.

Cảnh Nghi định mở miệng, thang máy "ting" một tiếng mở ra, lộ ra bên trong... Núi xanh nước biếc.

Ừm?

【Mắt mình hoa à? Sao lại thấy rừng Amazon trong thang máy của anh ta vậy?】

Lệ Vấn Chiêu rõ ràng cũng không ngờ đến cách mở cửa này, ngẩn người hai giây mới bước vào.

Bên trong thang máy được dán kín bằng những tấm dán, Cảnh Nghi không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đang lung lay sắp đổ, nên không còn sợ nữa, bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.

Hình ảnh trên tấm dán rất chân thực, cảnh rừng nguyên sinh được miêu tả rất sống động, cây cổ thụ cao vút, dây leo quấn quanh, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá rậm rạp, chiếu xuống mặt đất những tia sáng vàng lấp lánh, Cảnh Nghi thậm chí còn nhìn rõ cả những giọt sương trên lá cỏ.

Giống như mùi không khí trong lành phả vào mặt.

Thang máy từ từ đi lên, nhẹ nhàng rung lắc.

"Đại thiếu gia." Cảnh Nghi lên tiếng: "Tôi cảm thấy chúng ta giống như khỉ vậy á."

【Đang đu đưa trong rừng rậm.】

Lệ Vấn Chiêu mặt không cảm xúc liếc anh một cái: "Bỏ chữ "chúng ta" đi, chỉ có cậu là khỉ thôi."

"..."

Cảnh Nghi không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Lệ Vấn Chiêu, hôm nay anh tâm trạng tốt, suy nghĩ lung tung một lúc, lại tò mò hỏi: "Giả sử, tôi nói giả sử thôi, không có ý đen đủi."

"Tòa nhà của anh xây cao như vậy, nếu xảy ra thiên tai hoặc hỏa hoạn gì đó, anh ở tầng cao nhất liệu có dễ chạy thoát không?"

【Tầng dưới dễ chạy thoát, xảy ra chuyện gì, nhân viên đều chạy hết, còn anh thì nằm bẹp dí ở cửa sổ kính lớn khóc lóc thảm thiết... Há há há há há】

"..."

Lệ Vấn Chiêu cong môi: "Thêm chữ "chúng ta" vào đi, bây giờ cậu cũng ở tầng cao nhất."

Cảnh Nghi: "..."

Phù phù phù, đen đủi đen đủi đen đủi.

Trong lúc nói chuyện, thang máy dừng lại ở tầng 45, thư ký Phàn chỉnh tề quần áo đã đứng đợi ở cửa.

Cảnh Nghi chủ động chào hỏi: "Thư ký Phàn, buổi sáng tốt đẹp!"

"Cảnh quản gia, buổi sáng tốt đẹp." Thư ký Phàn gật đầu, đưa phong bì trong tay cho Lệ Vấn Chiêu: "Lệ tổng, đồ anh dặn đã chuẩn bị xong."

Lệ Vấn Chiêu ừ một tiếng, không nhận. Phàn Minh hiểu ý, đưa phong bì sang bên cạnh Cảnh Nghi: "Cho tôi á?"

"Vâng, Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi nghi ngờ nhận lấy, vừa mở ra mắt đã tròn xoe: "......!!"

Một xấp tiền dày cộp!

"Tiền thưởng tối qua." Lệ Vấn Chiêu nói một câu, nhanh chóng đi vào.

【Oa~】

  

【Lệ gia đúng là giàu nứt vách! Lệ tổng lại còn hào phóng quá trời nữa, chỉ cần Lệ gia không sập, mình nguyện trung thành cả đời~ hí hí hí hí】

Lệ Vấn Chiêu đi nhanh vào công ty, khẽ cong môi.

Nhận được tiền, Cảnh Nghi vui vẻ 100%, đuổi theo Lệ Vấn Chiêu, hiếm hoi chủ động xin việc: "Đại thiếu... Lệ tổng, công việc của tôi hôm nay làm gì ạ?"

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu: "Sao lại chủ động thế?"

Cảnh Nghi nhấp môi, tỏ ra điềm tĩnh: "Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, đương nhiên rồi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Thư ký Phàn: "..."

Từ này, dùng trong ngữ cảnh này có đúng không vậy?

.

·

Tại văn phòng của tổng giám đốc

Cảnh Nghi bị bố trí ngồi ở cái bàn nhỏ cách không xa bàn của Lệ Vấn Chiêu, anh cảm giác mình giống như học sinh cá biệt bị giáo viên giám sát chặt chẽ phải ngồi ngay dưới mũi giáo viên.

Cảnh Nghi chớp mắt, dịch bàn nhỏ ra xa Lệ Vấn Chiêu một chút.

"Cảnh quản gia." Thư ký Phàn mang đến vài tập tài liệu: "Đây là hướng đi của các dự án trong vài tháng tới của Lệ thị, cậu xem thử."

Tài liệu chỉ có năm bản, ít hơn nhiều so với trước. Cảnh Nghi ngẩn ra: "Vẫn là phân loại à"

"Không phải." Thư ký Phàn lắc đầu, vẻ mặt hơi kỳ lạ liếc nhìn Lệ Vấn Chiêu: "Cậu xem qua một lượt, rồi đọc lại cho Lệ tổng nghe."

???

【Cái gì?】

【Tôi thành máy đọc sách rồi à?】

Thư ký Phàn lau mồ hôi, kể từ khi Cảnh quản gia xuất hiện, anh dường như đã chạm đến giới hạn nghề nghiệp, những chuyện xảy ra gần đây dường như ở thế giới khác, anh chẳng hiểu gì, nhưng không sao, chỉ cần lương tháng đúng hẹn, bảo anh đọc từng chữ một cũng được.

May mắn thay số anh tốt nên không phải chịu đựng "cảnh đọc từng chữ".

Phàn Minh đẩy đẩy kính, quay người đi làm việc.

Cảnh Nghi len lén liếc sang Lệ Vấn Chiêu. Thấy ông chủ im lặng như tờ, cậu biết Phàn Minh nói thật, không lừa mình.

"Được thôi," Cảnh Nghi cầm tập tài liệu lên.

Vừa mở ra, một cảm giác choáng váng dội thẳng vào mặt: toàn bộ là tiếng Anh!

Cảnh·tuyệt vọng·Nghi: Ơ đờ mờ?

Hồi đại học, cậu học ngành mỹ thuật, văn hóa chỉ cỡ "cơ bản đủ dùng". Tiếng Anh cấp 4 phải thi đến lần thứ 3 mới qua. Bảo cậu đọc hợp đồng đầy rẫy thuật ngữ chuyên môn thế này, chẳng khác gì bắt cá leo cây.

Cảnh Nghi: 艹皿艹

Diêm Vương cũng chưa từng nói với mình là xuyên không còn phải thi tiếng Anh!

Bây giờ cậu quay về còn kịp không?

Lệ Vấn Chiêu nhận ra biểu cảm ngưng đọng của cậu, cất giọng lãnh đạm:

"Có vấn đề gì à?"

【Có, vấn đề siêu lớn luôn á.】

Lệ đại thiếu lập tức nghiêm túc, như chuẩn bị đối phó tình huống khẩn cấp.

Cảnh Nghi ấp úng: "Ờm... tôi... vốn từ có hạn, hợp đồng này hơi khó hiểu với tôi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh suýt bị kiểu "thở hắt" của quản gia dọa chết đứng, cứ tưởng lại phát hiện ra quả bom nào trong tài liệu.

Giọng lạnh tanh, anh nói: "Không sao, từ nào không hiểu thì bỏ qua, xem xong thuật lại cho tôi."

Cảnh Nghi: Chà, chính miệng anh nói nhé.

Cậu ngồi thẳng, mở tài liệu, hắng giọng đọc: "Ờ... cái gì mà phát triển đảo... cái gì mà hạ tầng..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "Ờ... cái gì mà quốc gia phát triển... cái gì gì công nghiệp... cái gì chuyển đổi gì gì đó... (lật trang) (lật trang) (lật trang)... cuối cùng là chỗ ký tên: ______, năm ____ tháng ____ ngày ____."

".................."

Bầu không khí trong văn phòng lần thứ N rơi vào trạng thái "đóng băng toàn tập".

Lệ Vấn Chiêu hít sâu, nhắc lại từng chữ của Cảnh Nghi vừa nãy: "'Vốn từ có hạn', 'hơi khó hiểu'?"

Khóe môi anh nhếch lên, nở một nụ cười lạnh băng: "Lý lịch của cậu khai khống rồi đúng không?"

Cảnh Nghi cười ngại ngùng: "Đi xin việc mà, ai mà chẳng phải chút..."

"..."

Lệ Vấn Chiêu xoa xoa thái dương: "Đưa đây, để tôi làm."

Cảnh Nghi mừng như bắt được vàng, nhanh chóng đẩy tập tài liệu qua:

"Cảm ơn Lệ tổng, thật sự cảm ơn anh!"

Lệ Vấn Chiêu liếc anh một cái, lạnh lùng nhả chữ: "Đúng, đây là việc cậu nên cảm ơn. Mọi rắc rối của tôi đều do cậu mà ra"

"..." Cảnh Nghi cười gượng:

"Thật ra vẫn có cách khác, mấy tài liệu này đưa thư ký Phàn dịch ra tiếng Trung xong rồi tôi thuật lại cho anh nghe."

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Lại còn muốn làm việc ngoài luồng à?"

Cảnh Nghi lại gãi đầu: "Thời thế cấp bách, cách làm phải linh hoạt thôi."

Lệ Vấn Chiêu: Thật hết nói nổi cậu!

Đúng lúc này,  điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, có cuộc gọi công việc, anh vẫy tay, đuổi Cảnh Nghi ra ngoài, để anh tự do làm gì thì làm.

Lệ tổng mệt mỏi.

...........

Cảnh Nghi ôm đống tài liệu, thở dài:

"Thư ký Phàn! Thư ký Phàn đâu!"

Cậu chạy thẳng sang phòng thư ký kế bên, nhưng... phòng trống trơn, chẳng có ai.

Đúng lúc cậu định bỏ cuộc thì cửa thang máy mở ra, Phàn Minh vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Cảnh Nghi hai người lập tức sáng rực mắt như thấy cứu tinh.

Cảnh Nghi tiến đến: "Thư ký Phàn..."

"Cảnh quản gia!"

"Thư ký Phàn..."

"Cảnh quản gia!!"

Cảnh Nghi nghẹn họng: "Thư ký Phàn, anh để tôi nói hết câu được không?."

Phàn Minh chân như nhảy cà tưng, lao khỏi thang máy, cắt ngang luôn: "Cậu để tôi nói trước! Cảnh quản gia, tôi nhớ cậu tốt nghiệp Đại học M đúng không?"

Đây là bằng cấp của nguyên chủ. Cảnh Nghi gật đầu: "Đúng, sao vậy?"

Phàn Minh hỏi: "Trình độ tiếng Anh thế nào?"

"..." Cảnh Nghi chớp mắt: "Từ vựng không nhiều, hơi khó khăn chút."

"Cảnh quản gia lại khiêm tốn rồi." Phàn Minh nhìn vào tập tài liệu toàn tiếng Anh trong tay anh, chỉ cho rằng cậu đang khách sáo, vội vã nói: "Công ty đang tiếp hai khách hàng lớn từ nước ngoài, hiện đang thiếu người phiên dịch, cậu làm ơn giúp tôi một tay đi mà"

???

"Tôi á ?" Cảnh Nghi chỉ vào bản thân.

"Đúng vậy, chính là cậu." Phàn Minh nhìn đồng hồ, sốt ruột, không kịp rồi, kéo Cảnh Nghi đi về phía thang máy: "Tình hình gấp lắm, đây là khách hàng quan trọng của Lệ thị không thể thất lễ được, cậu giúp tôi đi tối nay tôi mời cậu một bàn tiệc lớn"

Cảnh Nghi: "..."

Chưa kịp phản đối, Cảnh Nghi bị thư ký Phàn kéo thẳng xuống phòng họp ở tầng dưới.

________________________

Cảnh Nghi (thì thầm): "chính miệng anh kiêu tôi đến đấy nhé, đừng có mà trách tôi!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Copyright © 2022 - MTruyện.net