Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 23: Tặng anh trái ngọt đây!
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 23: Tặng anh trái ngọt đây!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Nghi thực sự bị bộ đồ ếch xanh làm cho sốc đến lặng người.

Lệ Vấn Chiêu, giọng điệu bình thản như nước hồ phẳng lặng: "Đây chính là 'màn xuất hiện gây chấn động' mà cậu nói sao?"

Cảnh Nghi nhanh mồm nhanh miệng bịa bừa: "Ngài cứ nói đi, chấn động không, gây ấn tượng không?"

Đừng nói đến khán giả đang xem chương trình, ngay cả người qua đường thấy cảnh này chắc cũng phải khắc cốt ghi tâm... để lại bóng ma tâm lý suốt đời.

"..." Lệ Vấn Chiêu mất một lúc lâu mới tìm lại giọng nói: "... Ha."

Con ếch xanh sau khi nhào lộn xong, mấy vị khách mời đều đứng hình, ngay cả đạo diễn vốn quen giữ bình tĩnh cũng không kịp phản ứng, mặt xanh lè như màu của con ếch.

"Tôi còn có một tài năng để trình diễn nữa." Ếch xanh tươi rói tuyên bố. "Đạo diễn, tôi trình diễn được không?"

Đạo diễn hơi giật mình: "... À, à, được chứ."

"Tài năng của tôi là——" Con ếch xanh móc ra một cái micro không dây từ túi áo, giọng vang lên rành rọt: "Tôi có thể hát nốt siêu âm của cá heo!"

"..."

"..."

Không khí trường quay rơi vào tĩnh lặng, một chiếc lá khô nhẹ nhàng xoay tròn lướt qua khoảng sân.

Con ếch xanh chớp mắt: "Không ai vỗ tay sao?"

"..."

Cuối cùng cũng có vài tiếng vỗ tay lác đác.

"Hừ hừ..." Lệ Minh Chức trong bộ đồ ếch xanh hắng giọng: "Vậy thì tôi bắt đầu nhé... Ô Ô Ô Ô Ô!!!!!!"

Bộp!

Ly trà sữa trên tay Cảnh Nghi rơi thẳng xuống đất.

【Trời đất ơi, thiếu gia à, cậu khởi động mà làm cái kiểu vào việc ngay từ khung hình đầu thế này á???】

Con ếch xanh ngửa mặt lên trời, gào thét, điên cuồng như thể đây là giây phút sinh tử.

Lệ Vấn Chiêu bị chấn động không nhẹ, quay sang hỏi: "Cái này... cũng là cậu dạy nó?"

Cảnh Nghi vội vàng giơ tay lên thề thốt: "Đại thiếu gia, tôi xin thề! Tôi chỉ gợi ý ý tưởng thôi, thực hiện như nào hoàn toàn do sự sáng tạo của tiểu thiếu gia."

Lệ Vấn Chiêu, mặt mày xanh y như con ếch: "..."

Anh vốn đầu tư chương trình này vì lời đảm bảo rằng sẽ kiếm ra tiền và tiện thể nâng đỡ đứa em của mình. Kết quả là, giờ anh chỉ muốn độn thổ cho đỡ xấu hổ.

Lệ Vấn Chiêu đứng dậy.

Cảnh Nghi nhanh nhẹn nhặt lại ly trà sữa, cũng lập tức đứng lên.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Đi đâu?"

Cảnh Nghi cúi đầu lí nhí: "Tìm chỗ tránh bão."

【Tiểu thiếu gia tạo bão quá lớn, không tiện dính líu chút nào.】

Lệ Vấn Chiêu cười lạnh một tiếng: "Cậu định đổi chỗ để quậy phá đúng không?"

Cảnh Nghi liếc anh một cái trách móc:

"Đâu có! Anh hiểu lầm rồi! Vì tiền thưởng, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa vì đại thiếu gia!"

Lệ Vấn Chiêu không thèm đáp, nhưng cũng không đuổi Cảnh Nghi đi.

Quay lại với hiện trường chương trình, chỉ cần không ai xen ngang thì chắc chắn sẽ viral, nên Cảnh Nghi để lại lời nhắn cho tiểu thiếu gia, rồi nhanh chân theo Lệ Vấn Chiêu rời đi.

Đi với đại thiếu gia thì yên tâm rồi, chắc chắn anh sẽ không bao giờ mặc đồ ếch xanh, càng không gào rú kiểu cá heo như vậy.

Lên xe, Cảnh Nghi thấy Phàn Minh đang ngồi ghế phụ.

"Thư ký Phàn!" Cảnh Nghi vui vẻ chào hỏi, cười tươi như hoa nở mùa xuân.

Lệ Vấn Chiêu hơi động môi: "Nhìn đường."

"Đường rộng mà." Cảnh Nghi vẫn cười toe toét: "Lâu rồi không gặp thư ký Phàn, chào hỏi là phép lịch sự giữa đồng nghiệp."

Lệ Vấn Chiêu: "Nhưng cậu cười cứ như định gây tai nạn để đòi bồi thường của cậu ta."

Cảnh Nghi: "..."

Phàn Minh xuống xe, mở cửa sau, lịch sự gật đầu: "Cảnh quản gia, chào buổi trưa."

Cảnh Nghi hỏi: "Thư ký Phàn, anh cũng đi công tác à?"

"Xem như vậy, tôi tháp tùng tổng giám đốc Lệ."

Cảnh Nghi lập tức lùi một bước.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "?"

Cảnh Nghi nhìn cửa xe đang mở, không bước vào: "Đại thiếu gia, công tác mà đem theo tôi thì có bất tiện lắm không?"

【Nghe thôi đã thấy mệt. So ra, đi với tiểu thiếu gia còn đỡ, bị hành cũng chỉ đau một lần.】

Lệ Vấn Chiêu nở nụ cười ý vị: "Không hề bất tiện."

Cảnh Nghi: "?"

Cậu dè dặt hỏi: "Nhưng mà tôi chẳng biết gì cả."

Lệ Vấn Chiêu: "Việc kinh doanh không cần cậu lo, chỉ cần làm tốt hậu cần là được."

Cảnh Nghi do dự.

Lệ Vấn Chiêu nhắc lại: "Không phải cậu nói sẵn sàng làm trâu làm ngựa sao?"

Cảnh Nghi: "..."

Tự đào hố thì có chết cũng phải nhảy, cậu cười gượng: "Đùa chút thôi, ngài nói gì tôi cũng làm."

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu như muốn nói: Tôi không tin cậu một chữ nào.

·

Lần này điểm đến là một thành phố lân cận.

Theo lời Cảnh Nghi, công ty con của tập đoàn đang ẩn chứa một quả bom hẹn giờ.

Lệ Vấn Chiêu vốn định bỏ mặc, nhưng nghĩ đến tâm huyết bao nhiêu năm, anh quyết định đích thân xem thử liệu có cứu vãn được gì không.

Bên công ty con, vừa nghe tin sếp lớn xuống kiểm tra, cả công ty như ong vỡ tổ, ai nấy đều hoang mang.

Tổng giám đốc công ty con, Vương Ngân, lập tức triệu tập cánh tay đắc lực của mình họp kín, kéo rèm, tắt đèn, thấp giọng mưu đồ bàn bạc.

"Giám đốc Vương, tôi nghe nói người từ tổng công ty tới chính là ông chủ lớn." Một người báo cáo nhỏ.

"Sao Lệ Vấn Chiêu lại đích thân tới đây!" Vương Ngân thở dài ngao ngán:

"Hắn là kiểu người nhạy bén, không dễ lừa đâu. Nếu phát hiện ra gì, chúng ta tiêu đời!"

"Giám đốc, tôi có cách, nhưng không biết liệu có hiệu quả không."

Vương Ngân gấp gáp: "Nói mau! Nói mau! Nói mau!"

Người kia đề nghị: "Đợi họ đến, chúng ta lấy lý do mệt nhọc đường xa mà sắp xếp một buổi tiệc chiêu đãi 'đặc biệt'. Rượu ngon, lời hay, thêm vài người đẹp, không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?"

Mắt Vương Ngân sáng lên: "Phải rồi! Đàn ông thì làm sao từ chối được rượu và sắc đẹp! Mau đi sắp xếp... À mà này, ông chủ thích nam hay nữ?"

"Trong hồ sơ không ghi, nhưng tôi thấy ngài ấy luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, chắc là thích nam."

Vương Ngân vỗ tay đánh đét: "Được, cứ làm như vậy đi!"

...........

Hai tiếng sau, một cảnh tượng không ai ngờ tới xuất hiện tại sân bay:

Cậu quản gia nhỏ của nhà họ Lệ, người trước nay cứ như cái máy tăng động, giờ đây bước chân loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, cả người như cái bánh bao hấp chưa chín.

Máy bay vừa hạ cánh, Cảnh Nghi đã hoàn toàn mất đi sinh khí thường ngày. Đặt chân xuống mặt đất, đầu cậu vẫn còn quay mòng mòng như đang lơ lửng trên không.

Phàn thư ký liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi nhanh chóng dẫn đường, Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng bước theo.

Nhưng đúng lúc đó, một lực va chạm bất ngờ từ phía sau khiến anh khựng lại.

Quay đầu nhìn, hóa ra là Cảnh Nghi - kẻ đang lảo đảo đi không vững, giờ đây chẳng khác nào con chim cánh cụt mất phương hướng, vừa sải bước đã tông thẳng vào lưng anh.

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, đưa tay đỡ lại người phía sau: "Lại còn cái kiểu phanh bằng mặt này là học ở đâu ra đấy?"

Cảnh Nghi xoa xoa mũi, cố làm vẻ tỉnh táo: "Phanh cái gì mà phanh, đây gọi là hạ cánh mềm mại, hiểu chưa!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Vị quản lý phân khu - Vương Ngân: "..."

Nhìn gương mặt tái nhợt của Cảnh Nghi, cuối cùng Lệ Vấn Chiêu cũng lên tiếng, giọng pha chút trêu chọc: "Đừng nói là... cậu say máy bay đấy nhé?"

Cảnh Nghi yếu ớt gật đầu: "Chắc là vậy ạ..."

Vương Ngân nhanh chóng đón ý: "Lệ tổng, hay là ngài và trợ lý nghỉ ngơi một chút trước đã. Chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng khách tốt nhất cho ngài."

Lên xe, Cảnh Nghi lập tức co rúm mình lại ở ghế sau, cả quãng đường im lặng như mèo con bị dọa sợ.

.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, cả đoàn được đưa tới khách sạn, nơi mà Vương Ngân đã đặt sẵn một bàn tiệc đầy ắp món sơn hào hải vị.

Đồ ăn vừa lên, Cảnh Nghi đã ngồi thẳng dậy như cá gặp nước.

Nhưng niềm vui ấy kéo dài không bao lâu, khi cậu vừa cắn một miếng táo thì mặt lập tức nhăn như quả táo khô:

【Chua chua chua chua chua chua chua chua chua chua chua!】

Trái cây in dấu răng được đặt lại lên bàn.

Lệ Vấn Chiêu nhìn quản gia nhỏ nhíu cả mặt, hiếm khi cảm thấy vui: "Chua thế à?"

Cảnh Nghi cố gắng kiểm soát biểu cảm: "Không chua, do răng tôi đau."

【Không chua không chua, mau ăn đi, ăn một miếng là không kêu nữa.】

【Cái chua này sao có thể để tôi một mình chịu, ăn hết đi!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Thật là, quản gia nhỏ bây giờ cũng biết ám sát người khác rồi đấy.

Phàn thư ký tiện tay cầm một miếng ăn thử, chưa đầy một giây đã phải nhăn mặt như ai bóp nghẹt: "Trời đất ơi, chua muốn bay não!"

Lệ Vấn Chiêu cười như không cười:

"Không chua hả, Cảnh quản gia?"

Cảnh Nghi lập tức chuyển sang mode đổ lỗi: "Tại nhà bếp không biết chọn trái cây thôi! Mấy quả táo này chắc còn chưa kịp chín. Lệ tổng, đợi sau chuyến này tôi sẽ tự tay chọn cho ngài một rổ táo đỏ tươi, đảm bảo ngài ăn xong chỉ có khen tôi cả ngày thôi!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Vương Ngân suýt nữa làm rơi bình rượu.

Đây, đây là cách hai vị trợ lý và ông chủ thường xuyên giao tiếp với nhau à?

Ngây người hai giây, Vương Ngân nâng ly:

"Hôm nay rất vui mừng vì Lệ tổng đích thân đến thị sát công ty chi nhánh Thịnh Thế của chúng tôi, tôi Vương Ngân rất cảm động, chứng tỏ trụ sở chính vẫn rất quan tâm đến chúng tôi, Lệ tổng, không nói nữa, nào lên rượu, sau này chúng tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa cho anh."

Lệ Vấn Chiêu mặt mày cao quý nâng ly: "Làm trâu làm ngựa thì không cần, bên cạnh tôi có."

Tự nhiên bị cue - Cảnh Nghi: ?

Lệ Vấn Chiêu khóe miệng khẽ nhếch lên, bắt đầu sai bảo trâu ngựa làm việc: "Trợ lý Cảnh, rót rượu."

Bữa tiệc vừa bắt đầu không lâu thì Lệ Vấn Chiêu bắt đầu trò vui mới: chỉ đạo "quản gia đa năng".

"Trợ lý Cảnh, rót rượu."

Cảnh Nghi buông đũa, rót rượu.

【......】

"Trợ lý Cảnh, bóc tôm."

Cảnh Nghi buông chân cua bị cắn dở, cầm một con tôm hùm Úc, mím môi, bóc cho người ta.

【......】

"Trợ lý Cảnh, múc thêm một bát súp nữa đi."

Bộp!

Tiếng đáy bát đập mạnh lên mặt bàn.

Vương Ngân: !!!!!

Bầu không khí trên bàn ăn đông cứng.

Vương Ngân không dám nhúc nhích, anh ta có chút hoang mang, cứ như đang mơ vậy.

Quá phi thực tế, nhân viên dám ngang nhiên thái độ với ông chủ, quả thực là...

Trợ lý Cảnh, quả là nhân vật lợi hại!

【Gọi gọi gọi, ăn một bữa cơm mà mãi chưa xong, làm quản gia còn kiêm thêm làm trâu ngựa, sao anh không trực tiếp biến tôi thành con rùa trong ao ước nguyện luôn đi!】

【A a a a a a a a a a tức chết, tôm hùm còn chưa ăn được hai miếng!】

Lệ Vấn Chiêu ngây ngẩn: "..."

Quản gia nhỏ nổi giận rồi.

Thật hiếm thấy.

Người khác nổi giận đều có lý do chính đáng, quản gia nhỏ nổi giận là do bị cản trở ăn cơm, tức không nhẹ, má cũng phồng lên giống y con cá nóc đang tức giận.

Nhưng cũng là cơ hội tốt, anh muốn nghe xem quản gia nhỏ đang bí mật chửi rủa mình như thế nào, sau này có thể tìm cơ hội trả thù.

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhã ngồi chờ Cảnh Nghi tự mình tiết lộ tâm tư.

Cảnh Nghi chớp mắt, tỉnh táo lại, phát hiện mình đã làm gì, toàn thân cứng đờ.

【......】

【......】

【......】

Lệ Vấn Chiêu: "?"

Không chửi à?

Không phải phong cách của quản gia nhỏ.

Vài giây sau, mới thấy quản gia nhỏ khẽ động đậy. Lệ Vấn Chiêu nghiêng tai lắng nghe—

【Ssss... Chắc ngồi ăn sai tư thế nên bị chuột rút rồi...】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Chi Vũ Thần Đại Chủ Bá

Copyright © 2022 - MTruyện.net