Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 25: Tội phạm thứ N
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 25: Tội phạm thứ N

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đã khuya lắm rồi, sau một ngày hành xác, Cảnh Nghi ngáp dài một cái, lắc lắc đầu than:

"Thiếu gia à, phòng tổng thống của anh đúng là sang quá xá!"

Đời này cộng đời trước cộng luôn cả phim ảnh, Cảnh Nghi chưa từng thấy chốn nào đẹp vậy.

Khuôn mặt nhỏ của cậu như dán lên cửa kính, ánh mắt long lanh thèm thuồng không che giấu nổi.

Lệ Vấn Chiêu liếc qua, nhướng mày, rồi chỉ nhẹ vào một căn phòng:

"Bên trái còn một phòng trống, muốn ở thì vào mà ở."

Cảnh Nghi cười toe toét, mắt sáng rực: "Thật không ạ? Nhưng mà... tôi ngại lắm á."

【Phòng ở đâu?】

Lệ Vấn Chiêu nhếch môi, thản nhiên hỏi: "Câu 'ngại lắm' là câu cửa miệng của cậu à?"

Cảnh Nghi ngoáy ngoáy đầu, thở ra một hơi ngại ngùng: "Thì đó... gọi là lời nói dối thiện ý mà!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

"Phòng bên trái, tự đi đi."

"Dạ! Cảm ơn thiếu gia!"

【Oa khà khà, phòng tổng thống xa hoa trên tầng cao của mình đây rồi!!!】

"..." Lệ Vấn Chiêu đứng tại chỗ, bất lực nhìn theo bóng lưng hớn hở.

Phòng của Cảnh Nghi ở tuy không phải phòng chính, nhưng cũng đẹp hơn mấy cái khách sạn cậu từng mơ tới gấp mấy lần.

Nói đúng ra, từ hồi học xong tới giờ, ngay cả khách sạn trung bình cậu còn chưa từng ở. Đến phòng vệ sinh thôi mà sang đến mức ngâm mình trong bồn nước ấm còn có thể ngắm cảnh đêm từ trên cao.

Đúng là không hổ danh trải nghiệm cuộc đời thượng lưu!

Tuy nhiên, nghĩ tới đống đồ ăn vặt bày trên bàn phòng khách, cậu lập tức quyết định... đi săn.

Lúc này, Lệ Vấn Chiêu đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa đọc báo cáo hàng năm của chi nhánh Thịnh Thế, mắt thì đọc, tay thì bút đỏ lia lia chỉ lỗi.

Lúc Phàn Minh gửi bản này lên chắc nhét cả phong bì dày lắm cho cấp dưới rồi, nhưng lỗi sai nhan nhản đến mức Lệ Vấn Chiêu lật vài trang là muốn ném ngay vào máy hủy giấy.

Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng nhỏ nhỏ, giống hệt ai đó đang bò ra từ hầm bí mật: "Thiếu gia ơiiii~"

Lệ Vấn Chiêu giật mình, cau mày nhìn quanh, nhíu mày đáp gọn: "Không có ai ngoài tôi cả, đi ra đây nói chuyện tử tế."

Ngừng một nhịp, anh bổ sung: "À, nhớ mặc đồ đàng hoàng."

Bên ngoài lập tức vọng lại một giọng điệu oan ức: "Tôi có cởi đâu!"

Cảnh Nghi đẩy cửa ló đầu vào, giơ tay cầm một cái khay: "Thiếu gia, anh bận lắm à? Có muốn ăn trái cây cho đỡ mệt không?"

Lệ Vấn Chiêu chẳng buồn ngẩng lên: "Không ăn."

"Vâng ạ."

Chưa dứt câu, một trận gió nhẹ đã cuốn luôn đĩa trái cây trên bàn đi mất.

Lệ Vấn Chiêu: "???"

Không tới hai phút sau, bóng dáng nhỏ bé lại lén lút quay lại, lần này cầm theo túi snack: "Thiếu gia ơi, ăn vặt không?"

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, theo thói quen lạnh lùng từ chối: "Không—"

"Dạ, cảm ơn thiếu gia!"

Tới khi anh kịp phản ứng, thì một giỏ đầy snack đã biến sạch theo tiếng cửa đóng lại.

Chưa đầy hai giây, cửa phòng bên cạnh lại mở ra, chưa xong nữa à?

Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh như tượng, không để lộ chút cảm xúc nào: "Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi đang trên đường "săn đồ ăn", bị gọi đứng khựng lại: "Dạ?"

Lệ Vấn Chiêu hỏi thẳng: "Champagne, uống không?"

Theo như anh biết quản gia nhỏ không uống rượu ngay cả champagne cũng ít uống những thông tin này đều được ghi trong hồ sơ sở thích của cậu, anh chỉ cần đợi quản gia nhỏ nói không uống rồi lấy toàn bộ rượu đi ngay trước mặt cậu ấy.

Trong tưởng tượng của Lệ đại thiếu gia, cái vẻ mặt ngơ ngác đứng đó chắc chắn sẽ rất buồn cười.

Nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ.

Cảnh Nghi nghe thấy từ "champagne", mắt liền sáng rực như sao trời:

【Champagne! Đắt tiền! Đặc sản của giới tổng tài bá đạo! Bắt buộc phải uống! Uống một ngụm là sang chảnh lên ngay, phải uống!】

【Lần này đi công tác thật là hạnh phúc hé hé hé hé】

Cảnh Nghi đáp ngay, gọn lỏn: "Dạ uống! Cảm ơn đại thiếu gia!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi không chần chừ, mở ngay tủ rượu. Nhưng khi nhìn thấy hàng loạt chai rượu với nhãn hiệu phức tạp, cậu ngơ ngác quay lại hỏi: "Cái nào là champagne ạ?"

Lệ Vấn Chiêu bỗng chốc trống rỗng: "Tầng trên cùng, chai đó."

Cảnh Nghi nhanh như chớp túm lấy chai champagne và ly cao, hí hửng mang tất cả vào phòng mình. Cửa phòng đóng lại gọn gàng, không hề do dự.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.............

Cảnh Nghi trở về phòng đặt toàn bộ đồ ăn vào bên cạnh bồn tắm, c.ởi quần áo nằm xuống bồn tắm, nhiệt độ nước vừa phải dần dần bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi, thoải mái đến nổi cậu không ngừng hừ hừ

【Oa, còn có chức năng massage nữa.】

【Đáng ghét, trước giờ chưa bao giờ biết, giới tư bản thật sướng vãi!】

Lệ Vấn Chiêu đứng gần đó không ngừng nghe thấy tiếng ồn ào....

Anh chỉ biết nhắm mắt lại, cố gắng đuổi giọng nói quấy rối của Cảnh Nghi trong đầu đi, tập trung xem báo cáo.

【Oa, đây là champagne đó hả? Còn có cả bong bóng... Nhìn không khác gì chai Sprite, chẳng lẽ đại thiếu gia lừa mình sao】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

【(hút hút) (chép chép thẩm vị) Ủa, ngọt ghê, lại còn có mùi cam nữa chứ... 】

【Thử thêm tí trái cây, ơ kìa, cũng ngọt nốt, toàn là trái ngon. Thôi lấy thêm ít nữa ăn cho đã, ke ke ke!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Trong bồn tắm, Cảnh Nghi đang tận hưởng đỉnh cao của "mỹ vị nhân sinh". Dưới những làn nước ấm và lực mát-xa dễ chịu, bao mệt mỏi như tan biến.

Thậm chí, cậu còn cảm thấy mình chẳng còn chút buồn ngủ nào.

Rè rè— Điện thoại trên bồn tắm khẽ rung lên.

Một cánh tay ướt sủng trắng nõn duỗi ra từ bồn tắm, ngón tay ngâm nước làm cho trắng bóng mềm mại, đầu ngón tay phơn phớt hồng chạm vào màn hình.

[Vương tổng]: "Trợ lý Cảnh, có đó không?"

Cảnh Nghi: "..." (`A')Ψ

U là chời, cái kiểu nhắn mở đầu này ghét quá đi! Không nói thẳng ra việc cần nhờ, thế thì sao tôi biết tôi có "ở đây" hay không kiểu gì?

Nghĩ tới cái người dám sai cậu khuân hai tên "tạ sống" hôm trước mà giờ lại trơ trẽn nhắn tin, Cảnh Nghi bỗng thấy lòng mình lạnh lẽo.

Đặt điện thoại sang một bên, Cảnh Nghi nhún vai, nhưng chẳng đợi lâu, Vương tổng lại "nhảy số" nhanh chóng:

[Vương tổng]:"Báo cáo chi nhánh gửi lên rồi, nhưng cấp dưới làm cẩu thả quá, sai mất mấy chỗ. Lệ tổng vẫn chưa xem chứ?"

Cảnh Nghi lướt qua tin nhắn, bật cười.

Ai mà ngờ được, Lệ tổng đang làm việc xuyên đêm rồi đấy! Nhưng ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng gõ lên màn hình:

[Ngài Cảnh đại gia]: "Chưa đâu."

[Vương tổng]:"Thế thì tốt, phiền cậu lén lấy lại báo cáo. Mai tôi nộp lại bản khác."

[Ngài Cảnh đại gia]: "Lén lấy?"

[Vương tổng]: "Đúng, nhớ cẩn thận, đừng để Lệ tổng phát hiện."

[Ngài Cảnh đại gia]: "Không cần đâu. ông là đối tác quý báu của tôi mà, việc gì phải nghĩ mấy trò lén lút thế này?"

[Vương tổng]: "..."

Làm chuyện phạm pháp mà còn có thể tỏ vẻ sang trọng như vậy, đúng là bái phục!

Nhưng vì đã lỡ nhờ Cảnh Nghi rồi, Vương tổng cũng không dám làm căng, đành xuống nước:

[Thôi, phiền cậu nhanh nhanh giúp tôi nhé, tôi đợi tin.]

Cảnh Nghi tắm đến khi da dẻ hồng hào, tinh thần sảng khoái. Cậu uống nốt ngụm champagne cuối, khoác áo choàng tắm trắng tinh bước ra ngoài.

Căn phòng khách yên ắng, ánh sáng từ hai chiếc đèn tường vàng nhạt khiến không gian thêm phần ấm cúng.

Cảnh Nghi nhanh chóng xác định hướng đi và gõ cửa phòng ngủ chính: "Đại thiếu gia? Anh ngủ chưa ạ?"

Bên trong, nước trong phòng tắm ngừng lại.

Lệ Vấn Chiêu nghiêng tai nghe, tiếng gõ cửa nhỏ xíu như mèo con đang cào cửa. Suýt chút nữa anh không nghe thấy.

Lệ Vấn Chiêu lau khô người, khoác áo choàng rồi mở cửa.

Đứng trước mặt anh là một cục... bánh trôi trắng mịn, hồng hào vì ngâm nước quá lâu.

Anh khẽ động yết hầu: "... Có việc gì?"

Cảnh Nghi ngước lên, đập vào mắt là nửa thân trên của Lệ đại thiếu gia:

Bờ ngực rắn chắc, bóng loáng nước, từng giọt chảy từ cằm xuống, len lỏi vào sâu trong áo choàng.

Trong giây lát, Cảnh Nghi bị khung cảnh "mỹ nam xuất dục" làm mê hoặc. Não cậu như hóa thành tiếng dế kêu:

【Oa】

【Phải công nhận Lệ đại thiếu gia nhìn thật là ngon mắt. So với hai 'tấm ván giặt đồ' tôi phải vác hôm trước thì đẹp hơn gấp bội. Nói đi cũng phải nói lại, thân hình này không chỉ hấp dẫn mà còn lợi hại. Không lạ gì khi cái vị ác độc kia vừa tính cách đào móc tập đoàn Lệ thị, vừa chẳng nỡ rời bữa tiệc nhan sắc này. Đúng là người và tiền đều không bỏ sót! 】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Ngon mắt? Cậu nói rõ xem ngon thế nào? Và cậu định ăn kiểu gì?

Cảnh Nghi lúng túng dời mắt: "Đại thiếu gia, báo cáo anh xem lúc nãy vẫn còn trong phòng không ạ?"

"Còn, sao vậy?" Lệ Vấn Chiêu gật đầu, rồi thấy Cảnh Nghi đưa điện thoại đến trước mặt mình:

"Vương Ngân đang dạy tôi cách phạm tội này!"

Sau khi lướt qua đoạn tin nhắn, Lệ Vấn Chiêu xoay người vào phòng. Cảnh Nghi nghĩ chắc anh đi lấy "chứng cứ" nên đứng đợi ngoài cửa.

Vừa lúc đó, tin nhắn mới của Vương Ngân đến:

[Vương tổng]: Thế nào rồi? Báo cáo lấy được chưa? Lệ tổng không phát hiện chứ?

[Ngài Cảnh đại gia]: Chưa lấy.

[Vương tổng]: Nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu!

Cảnh Nghi nheo mắt nguy hiểm, nghĩ bụng:

Chậc, đã nhờ vả còn giục với giã. Mà cái tên id này, nhìn khó chịu ghê.

[Ngài Cảnh đại gia]: Ông muốn thì tự ông đi mà lấy.

[Tội phạm No.N]: Tôi đâu có ý đó. Nhưng lâu thế này mà vẫn chưa có gì? Cậu đang làm gì vậy?

Cảnh Nghi cười nhạt, nhanh tay gõ:

[Ngài Cảnh đại gia]: Đang thưởng thức cảnh đẹp.

[Tội phạm No.N]: ...

Lúc này, Lệ Vấn Chiêu quay lại, cầm theo bản báo cáo: "Cười gì đấy?"

Cảnh Nghi nhận lấy, chụp vội vài tấm gửi đi rồi đưa luôn màn hình cho anh xem: "Đấy, đang giục tôi làm chuyện xấu này."

Lệ Vấn Chiêu nhìn dòng chữ "Tội phạm No.N" chễm chệ trên màn hình, im lặng vài giây

"..."

"Xong rồi." Cảnh Nghi cất điện thoại, ngáp một cái rõ dài: "Tôi về ngủ đây, chúc đại thiếu gia ngủ ngon!"

Cậu ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng, để lại Lệ Vấn Chiêu một mình đứng đó.

Anh khẽ nói: "Ừ, ngủ ngon."

.

.

Sáng hôm sau, Cảnh Nghi ngủ thẳng cẳng đến tận 10 giờ. Lúc mở mắt ra, cậu hoảng hồn phát hiện đã sắp đến giờ hẹn đi kiểm tra công ty chi nhánh.

Lật người bật dậy, cậu vội vàng rửa mặt, thay đồ.

Khi bước ra khỏi phòng, cậu đụng ngay Phàn Minh đang báo cáo công việc với Lệ Vấn Chiêu.

Nhìn thấy Cảnh Nghi đầu tóc hơi bù xù, từ phòng bên đi ra, Phàn Minh há hốc mồm, ánh mắt như muốn hỏi "cậu ngủ ở đây á?".

Cảnh Nghi tươi rói: "Sáng tốt lành, thư ký Phàn"

Phàn Minh lúng túng đáp lời: "À... sáng tốt lành, Cảnh... quản gia."

Cảnh Nghi liếc anh một cái, nhíu mày đầy vẻ trách móc: "Xem kìa, mới qua một đêm mà anh xưng hô xa lạ thế rồi."

Phàn Minh: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, quản lý khách sạn mang bữa sáng đặc biệt vào: "Lệ tổng, đây là món sườn tươi nấu măng đặc biệt của khách sạn. Nguyên liệu đều mới nhất, ngài dùng thử ạ!"

Cảnh Nghi tò mò: "Măng tươi thế nào?"

Quản lý bị câu hỏi làm khựng lại: "... Sườn vừa giết, măng vừa hái, từ bếp đến bàn ăn chưa đầy một tiếng. Rất... tươi ạ."

"Thế thì đỉnh rồi." Cảnh Nghi nhìn bát canh với ánh mắt thèm thuồng: "Đại thiếu gia có phúc thật."

【Ục Ục (tiếng bụng kiêu)】

Nếu cậu không nuốt nước bọt liên tục thì Lệ Vấn Chiêu đã tin rằng cậu chỉ đang khen suông: "Thèm thì ngồi xuống mà ăn."

Cảnh Nghi dính ngay vào ghế như được bôi keo: "Thế thì ngại quá."

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn: "Cậu tạm tháo cái mặt nạ khách sáo ấy xuống đi."

Cảnh Nghi ngượng ngùng: "Vâng ạ."

.

.

Bữa sáng hôm đó ngon đến mức Cảnh Nghi uống liền hai bát canh sườn măng.

Ăn no nê, vừa xuống lầu thì thấy Vương Ngân đã chờ sẵn, còn đích thân đến đón Lệ Vấn Chiêu.

"Lệ tổng, trợ lý Cảnh, chào buổi sáng. Tôi tới đón hai vị đến công ty."

Như mọi khi, chẳng thèm đếm xỉa đến Phàn Minh đang đứng kế bên.

Lệ Vấn Chiêu gật đầu, dẫn theo Cảnh Nghi lên xe.

Công ty Thịnh Thế nằm trong khu vực trung tâm ở thành phố kế bên, địa thế thuận lợi. Giờ này không phải cao điểm nên xe chạy thẳng một lèo, chẳng bị kẹt đường, đến nơi rất nhanh.

Vừa xuống xe, Cảnh Nghi đã bị Vương Ngân kéo lại, ánh mắt đầy "ẩn ý": "Trợ lý Cảnh, lại đây một chút đi."

Cảnh Nghi khẽ giật tay áo, bước sang bên cạnh một cách dứt khoát: "Làm gì thế? Đàn ông con trai kéo qua kéo lại, nhìn không hay chút nào."

Vương Ngân: "..."

Chúa ơi, nếu không phải cần cậu ta giúp, tôi đã chửi bậy rồi!

Vương Ngân cố nhịn, rít qua kẽ răng: "Tôi chỉ muốn hỏi vụ hôm qua thôi. Sau khi cậu lấy được báo cáo, Lệ tổng có nghi ngờ gì không?"

Cảnh Nghi mặt tỉnh bơ: "Không có gì."

Vương Ngân nhíu mày, có vẻ không tin: "Thật không?"

Cảnh Nghi chém gió không chớp mắt: "Thật mà! Tối qua lúc tôi uống cà phê, chẳng may làm đổ cốc lên báo cáo, nó hỏng hết rồi."

Vương Ngân: "Ồ, thì ra là vậy."

Ông đè nén sự nghi ngờ trong lòng, hoàn toàn tin tưởng Cảnh Nghi, loại việc khó khăn này cũng có thể làm được. Quả thực không uổng phí 2 triệu tiền hối lộ của ông.

Cảnh Nghi liếc nhìn bộ mặt mãn nguyện của đối phương, thầm nghĩ:

【Hả hê đi nhân loại! Không lâu nữa ông sẽ là thành viên danh dự của 'nhà tù Lệ thị!'】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh quay đầu lại, gọi: "Cảnh Nghi."

Cảnh Nghi ngẩng lên, cười ngờ nghệch: "Gì ạ?"

"Qua đây."

Đang lầm bầm cái gì không biết.

Cảnh Nghi chậm rãi tiến lại gần: "Dạ có ngay."

【Xem tôi có giá chưa? Đại thiếu gia không thể rời tôi lấy một phút! Vương Ngân muốn mua chuộc ai, không phải tôi thì là ai! Haha, đúng là lời to, tự dưng nhặt được 2 triệu.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lên đến văn phòng, để giữ "phong thái thần bí" trước mặt Vương Ngân, Cảnh Nghi nghiêm túc đứng phía sau Lệ Vấn Chiêu, mặt lạnh tanh như sát thủ không cảm xúc.

Nhưng chưa kịp ra dáng được bao lâu, Vương Ngân bất ngờ lên tiếng, mặt đầy vẻ áy náy:

"Lệ tổng, thật ngại quá! Tối qua văn phòng bị trộm, mất không ít đồ quý giá, cả báo cáo cũng không cánh mà bay. Tôi đang tích cực điều tra, mong ngài đợi thêm vài hôm, nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng."

Cảnh Nghi chớp mắt, đứng hình:

【Ủa? Ông còn chơi chiêu này nữa hả?】

【Kéo được báo cáo từ tay Lệ Vấn Chiêu xong, ông không biết làm động tác giả gì à? Ông không thấy mình bất tài à? Ông nghĩ đến cảnh tôi giờ phải giải thích với ai không? Tôi đúng là xui tận mạng vì quen ông!】

Lệ Vấn Chiêu cũng hiểu rõ, việc Vương Ngân liên tục ngăn cản anh điều tra sổ sách chỉ có thể chứng minh rằng trong công ty Thịnh Thế này không thiếu chuyện mờ ám.

Nhưng hiện tại, những thứ mờ ám này đều đang ẩn mình dưới lớp sóng ngầm, cần thời gian để phơi bày tất cả.

Lệ Vấn Chiêu tạm thời quyết định ở lại Thịnh Thế, ra lệnh cho Vương Ngân nhanh chóng tìm lại bản báo cáo.

Vương Ngân thì đứng run rẩy, vâng dạ với vẻ mặt khổ sở như thể đang bị bức cung.

Khi cửa phòng đóng lại, Lệ Vấn Chiêu thấy hơi lạ vì không nghe thấy tiếng lẩm bẩm quen thuộc của quản gia nhỏ nhà mình.

Anh theo phản xạ quay đầu nhìn quanh, thì thấy Cảnh Nghi đang đứng trước một chiếc giá sách, dáng vẻ đầy tập trung.

Anh bước lại gần: "Phát hiện ra gì sao?"

Cảnh Nghi quay phắt lại, mắt sáng như đèn pha ô tô: "Đại thiếu gia, anh nhìn này! Vương Ngân còn đặt bàn thờ Thần Tài trong văn phòng cơ đấy!"

Lệ Vấn Chiêu liếc qua, chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Với sự tham lam của Vương Ngân, đặt bàn thờ Thần Tài cũng là chuyện thường tình

"Thế thì sao?"

Cảnh Nghi cười hì hì, xoa tay một cách đầy hy vọng: "Thế... nếu tôi lạy Thần Tài ở đây, liệu có linh không?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Tiền của cậu chưa đủ tiêu à?"

Cảnh Nghi nghiêm túc đáp: "Tiền thì ai mà chê thừa! Anh cũng vậy thôi, nhà thì nhiều tiền thế mà vẫn đi làm mỗi ngày kìa!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Không hề sai, nhưng tự nhiên cảm thấy khó mà phản bác được.

Trong lúc anh còn đang bất lực, quản gia nhỏ đã bắt đầu lạy thần đầy thành kính, từng động tác đều chuẩn chỉnh như thể đang thật sự cầu mong điều gì lớn lao lắm.

Nếu không phải vì Lệ Vấn Chiêu có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, thì anh đã tin cậu đang nghiêm túc cầu tài lộc rồi.

【Xin Thần Tài phù hộ, cho nhà họ Lệ mãi mãi hưng thịnh để tôi có thể tiếp tục làm sâu gạo hưởng phước cả đời. Nếu nguyện vọng thành hiện thực, tín đồ nguyện đổi lại bằng... à không, tôi vẫn giữ hết sơn hào hải vị cho mình nhé!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cậu đúng là biết chăm lo cho bản thân mình quá mức rồi.

Cảnh Nghi vừa vái ba cái xong đi đến thắp hương, không cẩn thận vấp ngã trên sàn, Lệ Vấn Chiêu giật mình vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng chưa kịp chạm tới thì quản gia nhỏ đã lao như xe mất phanh, đâm thẳng vào chân bàn thờ.

"Rầm!"

Bàn thờ rung lắc dữ dội, tượng Thần Tài chao đảo như muốn ngã xuống.

Cảnh Nghi ngồi dậy, ôm cánh tay vừa va đập, đau tới nhe răng: "Ui da, đau muốn gãy xương rồi..."

Bỗng một âm thanh "rắc" vang lên khiến cả hai người giật mình.

Cảnh Nghi tò mò cúi xuống nhìn, phát hiện chân bàn thờ đã nứt một đường, để lộ ra một khe hở nhỏ bên dưới. Trong đó... có một tập tài liệu được giấu kỹ!

【Hừ, giấu kỹ thế này chắc chắn là thứ không sạch sẽ.】

【Tôi hiểu rồi, trò mèo của mấy tên tiểu nhân, chẳng qua là ngựa non háu đá thôi!】

【Sự thật chỉ có một! Chắc chắn đây là báo cáo đã mất!】

Lệ Vấn Chiêu: "..." Thứ ngôn ngữ gì đây?

Anh rút xấp giấy ra xem, quản gia nhỏ nói đúng, chính là bản báo cáo đã mất.

Cảnh Nghi nhún vai, mặt đầy đắc ý: "Thấy chưa, tôi nói có sai đâu."

Đứng cạnh, Phàn Minh há hốc mồm đến nỗi cằm suýt rớt: "Cậu... cậu... đúng là số đỏ quá mức!"

Cảnh Nghi liếc một cái, bình thản nói: "Đóng miệng lại đi, không là lát nữa tôi thấy luôn dạ dày đấy."

Phàn Minh: "..."

Lấy được báo cáo, Lệ Vấn Chiêu không nói gì cả mà xem qua, càng xem thì lỗi càng nhiều sắc mặt anh ta càng đen.

Vừa lúc đó, Vương Ngân đem một ấm trà mới pha vào trong phòng, thấy đồ trong tay Lệ Vấn Chiêu và bàn thờ bị đập vỡ, sắc mặt ông ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch

"Cảnh Cảnh Cảnh Cảnh..."

Cảnh Nghi: "Không có nhiều "Cảnh" đến vậy để ông gọi đâu."

Vương Ngân: "..." ông ta đứng đó run một lúc, nước trong ấm trà đều bị run ra ngoài.

Vương Ngân dùng lý do văn phòng bị trộm, nghĩ là có thể kéo dài thời gian vài ngày, chỉ cần Lệ Vấn Chiêu rời đi, ông ta muốn lừa như thế nào cũng được.

Báo cáo thật được ông ta giấu dưới bàn thờ, thứ nhất là nghĩ không ai sẽ cúng bái thần tài của ông ta, thứ hai là nghĩ không ai dám đến văn phòng của ông ta để làm ầm ĩ, đào bới đồ đạc.

Không ngờ mới ra ngoài hai phút, mọi chuyện đều bị phát hiện.

Vương Ngâm nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Lệ Lệ Lệ Lệ..."

Lệ Vấn Chiêu: "Cũng không có nhiều "Lệ" đến vậy đâu."

Cảnh Nghi ánh mắt sáng lên, đại thiếu gia, sao lại copy bài làm của người khác thế.

"...Lệ tổng." Vương Ngân run rẩy muốn giải thích, không ngừng nháy mắt với Cảnh Nghi.

Giúp đỡ đi chứ?! Lấy được rồi thì mau giúp đỡ đi chứ?!

Bên kia, Cảnh trợ lý đã vào chế độ chờ, hoàn toàn không nhìn anh ta một cái.

Vương Ngân tuyệt vọng rồi.

"Lạm dụng quỹ công hai chục triệu, bóc lột nhân viên công ty, làm giả sổ sách, hối lộ nhân viên trụ sở..."

Lệ Vấn Chiêu liệt kê những tội ác mà Vương Ngân đã gây ra trong những năm qua, "Vương tổng, những năm qua ông không rảnh rỗi chút nào thật."

Vương Ngân vội vàng giải thích: "Không phải, đều là hiểu lầm, Lệ tổng, tôi có thể giải thích."

Lệ Vấn Chiêu không thương xót: "Đi giải thích với cảnh sát đi."

Lời nói vừa dứt, hai người vệ sĩ đến bắt người. Mọi chuyện quá đột ngột, Vương Ngân nhìn Lệ Vấn Chiêu, lại nhìn Cảnh Nghi, hai người đứng cận kề nhau, không có mâu thuẫn gì.

Vương Ngân mở to mắt hét lên: "Các người... bẫy tôi sao?"

Cảnh Nghi cười toe toét: "Đúng vậy, chơi vui không?"

Vương Ngân: "..." Nhớ đến hai triệu tiền hối lộ mà mình đã gửi đi, ông ta tức giận lật mắt trắng, ngã xuống đất.

Cảnh Nghi nhún vai, nhìn người bị khiêng đi mà chậc lưỡi: "Lớn tuổi đúng là tốt, ngủ ở đâu cũng được, không cần kén chọn."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Vũ Cực Hạn

Copyright © 2022 - MTruyện.net