Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Lệ vừa chào đón một thành viên mới. Ba vị thiếu gia đều không có ý kiến gì, nhưng cùng đồng lòng phản đối cái tên "Lệ JJ" của con mèo.
Cuối cùng, Lệ Vấn Chiêu quyết định đặt tên cho nó là "Thang Viên" (bánh trôi).
Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn anh: "Gọi thế này là vì đại thiếu gia đang đói bụng à?"
【Đây là muốn nuôi một con mèo làm thức ăn dự trữ à? [Sợ hãi vô cùng.jpg] Nhà ai mà ăn mèo chứ!】
Lệ Vấn Chiêu, đã quá quen với sự não bổ của quản gia nhỏ, chỉ giải thích ngắn gọn: "Nó giống một viên bánh trôi bị rách vỏ."
Cảnh Nghi nhìn lại con mèo, đúng thật.
Bộ lông mềm mịn, trắng như tuyết của nó có một vệt đen ngay dọc sống lưng, trông y như một viên bánh trôi nhân mè đen lộ nhân.
Cậu bật cười: "Thế sao không gọi là 'Mè Đen' luôn?"
Lệ Minh Chức lắc đầu: "Mè Đen nghe không hay, gọi Bánh trôi đi. Tên vừa dễ thương, vừa ngọt ngào nữa."
Lệ Vấn Chiêu khẽ "ừm" một tiếng, thế là cái tên Bánh trôi được chốt hạ.
Lệ Minh Chức từ đó cưng chiều con mèo như báu vật.
Chỉ cần không phải ra ngoài quay phim, anh chàng đều ở nhà chơi với mèo.
Nhìn cậu nằm trên sofa, để con mèo nhỏ bò qua bò lại trên ngực, quả thật là khung cảnh hài hòa đến lạ.
Cảnh Nghi giờ cũng được coi là "người có của".
Toàn bộ số tiền kiếm được từ khi xuyên qua đến giờ, cậu đều gom lại trong một chiếc hộp nhỏ, bao gồm: 50 đồng "Đại Bất Lưu" thưởng từ Lệ Vấn Chiêu, một chiếc đồng hồ vàng từ Lệ Úc, và một thẻ lương mỗi tháng 10 vạn.
Cậu chỉ còn đợi thư ký Phàn giúp mua nhà nữa thôi. Đến lúc đó, trong hộp sẽ có thêm một quyển sổ hồng!
Nghĩ tới cảnh sống yên ổn, Cảnh Nghi cười hạnh phúc, cảm thấy cuộc đời này thật đáng mong chờ.
Tối đó, sau khi tắm xong, cậu nhận được một đống bản thiết kế nhà từ Phàn Minh, kèm theo cả file phân tích chi tiết, từ khoảng cách đến siêu thị cho tới ga tàu điện ngầm.
Cảnh Nghi không khỏi khâm phục: Thư ký tổng tài quả nhiên làm việc nhanh gọn lẹ!
Cậu chọn một căn ưng ý nhất, vừa đủ xài, không quá lớn vì giá nhà ở đây đắt đỏ hơn kiếp trước gấp mấy lần. Xong xuôi liền nhắn tin cho Phàn Minh.
[Ngài Cảnh đại gia]: Xác nhận căn này nhé, nhanh nhanh đặt cọc giúp tôi, tay nhanh còn hơn não chậm!
[Thư ký Phàn]: Những căn này đều là của tập đoàn Lệ, chưa mở bán, không ai tranh với cậu đâu.
Cảnh Nghi ngớ người:
[Ngài Cảnh đại gia]: Ồ, hóa ra tôi đi cửa sau à?
[Thư ký Phàn]: Đúng vậy, nhờ quan hệ của Lệ tổng cả.
[Ngài Cảnh đại gia]: Khà khà khà khà khà.
Cảnh Nghi lăn lộn trên giường, bấm điện thoại cười khoái chí. Nhưng bỗng cậu khựng lại. Tên dự án nhà này... nghe quen lạ thường.
Cậu mở tài liệu Phàn thư ký gửi, xem một lát, mặt lập tức trắng bệch.
[Ngài Cảnh đại gia]: Thư ký Phàn! Chờ đã! ĐỪNG MUA!
[Thư ký Phàn]: Sao vậy? Tôi sắp thanh toán rồi.
Cảnh Nghi cuống quýt gõ phím:
[Ngài Cảnh đại gia]: Đừng mua, đừng mua căn này! Trăm triệu lần đừng mua!!!
Trong nguyên tác, một tuần trước khi dự án chung cư của Lệ gia mở bán, dự án chung cư bên cạnh của Thẩm Thù Bách đào được mộ cổ, để làm sụp đổ Lệ gia, anh chàng chính diện vung tay một cái, tuyên truyền rầm rộ, ngay lập tức thu hút đội nghiên cứu khảo cổ đến đào bới.
Do dự án chung cư này của Lệ gia quá gần mộ cổ, sáng sớm dậy kéo màn cửa chào đón chủ nhân không phải là ánh nắng rạng rỡ mà là xương xác phân huỷ không biết thuộc thời đại nào. Làm gì có ai muốn ở chung với hồn ma ngàn năm trước chứ.
Dẫn đến dự án chung cư trực tiếp ế chết, không bán được căn nào, tất cả đều bị mắc kẹt.
Chuyện này bùng nổ, Thẩm Thù Bách tự động báo cáo, được nhà nước khen thưởng, cổ phiến của Thẩm gia tăng vọt còn phía Lệ gia gần như gãy chuỗi vốn.
Cảnh Nghi sốt ruột, tìm ngay số của Lệ Vấn Chiêu, nhắn tin giữa đêm.
[Ngài Cảnh đại gia]: Đại thiếu gia, anh ngủ chưa? (hình mèo thò đầu.jpg)
[Lệ]: Chuyện gì?
[Ngài Cảnh đại gia]: Phát hiện nguy cơ cực lớn, cần báo cáo khẩn!
[Lệ]: Lên thư phòng gặp tôi.
Đọc tin nhắn xong, Cảnh Nghi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối mà Lệ Vấn Chiêu vẫn làm việc.
Cậu cảm thán: Anh không làm tổng tài thì ai làm đây!
.
.
Tại thư phòng.
Lệ Vấn Chiêu ngừng công việc, nghĩ thầm:
Không biết quản gia nhỏ lại tìm ra vụ "bom mìn" gì mà giữa đêm phải hộc tốc đến cảnh báo.
Thấy cũng tận tụy, hay là thưởng cho cậu ấy chút gì đó.
Lệ Vấn Chiêu gọi xuống bếp, yêu cầu chuẩn bị ít đồ ăn vặt mang lên. Chỉ vài phút sau, một đĩa trái cây và đồ ăn nhẹ tinh xảo được bày sẵn trên bàn.
Anh đặt khay đồ ăn ở góc bàn, định bụng chờ đến khi quản gia nhỏ mắt long lanh thèm thuồng sẽ đưa cho cậu thưởng thức.
Anh gần như tưởng tượng ra dáng vẻ vui sướng của Cảnh Nghi rồi.
Năm phút trôi qua.
Thư phòng vẫn yên ắng như nghĩa địa lúc nửa đêm, chẳng thấy ai thò mặt đến.
Lệ Vấn Chiêu hơi chau mày.
Quản gia nhỏ đi lâu vậy? Không lẽ lạc đường trong nhà mình luôn rồi à?
Đang định đứng dậy thì điện thoại trên bàn rung bần bật vài cái. Anh ngồi xuống, mở lên xem, liền bị một loạt liên kết không đầu không đuôi tấn công tới tấp:
[Chuyên gia bật mí: Nếu phát hiện cổ mộ trên đất nhà mình, bạn có thể kiếm được bao nhiêu tiền?]
[#Tin sốc: Tập đoàn Bất động sản nhà họ Thẩm ngừng dự án, nửa đêm chở xác ra ngoài. Hàng xóm kể lại nghe thấy tiếng hét chói tai, nghi vấn công nhân ngã chết...]
[Tin tức Thiên Nhãn: Phát hiện cổ mổ 500 năm trong khu vườn rau, quy mô cực lớn]
[Tòa mộ nghìn năm hóa bảo tàng: Thời đại này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra!]
[Xem ngay livestream từ hiện trường cổ mộ nhà Hán: Quan tài vợ chồng trăm năm, vì phải bảo vệ sự hoàn chỉnh của cổ mộ, kế hoạch xây dựng metro 15 năm vẫn chưa hoàn thành....]
"...?"
Lệ Vấn Chiêu nhìn màn hình, cả người toát lên dấu chấm hỏi to đùng. Đây là cái thể loại gì vậy?
Anh nhíu mày, gõ một dấu chấm hỏi gửi sang. Điện thoại sáng lên.
Đáp lại anh là một tin nhắn tự động cực kỳ "hùng hồn":
[Tự động trả lời]: Chủ nhân đã ngủ như chết, có việc thì đừng gọi dậy, Zzzzz...
Lệ Vấn Chiêu: "..."
.
Sáng hôm sau.
Cảnh Nghi dậy từ sớm, tinh thần phơi phới như vừa trúng số độc đắc. Được ngủ đủ giấc đúng là chân ái!
Tối qua, cậu đã gửi đủ "gợi ý" cho đại thiếu gia rồi, tín hiệu rõ ràng thế kia, chắc chắn anh sẽ hiểu.
Là nhân vật phản diện chính hiệu, đầu óc phải nhanh nhạy chứ nhỉ?
8h30, Cảnh Nghi chỉnh tề bước ra phòng khách, chuẩn bị đến công ty kiếm thêm thu nhập.
Lệ Vấn Chiêu hôm nay "phá lệ" thức dậy muộn, vẫn chưa xuất hiện.
Thế là cậu ngồi ở phòng khách, chọc mèo với Lệ Minh Chức.
"Cảnh quản gia, chương trình của tôi sắp chiếu rồi đó! Ba ngày nữa lên sóng! Lúc đó tôi phải đến công ty, anh nhớ xem nha."
Cảnh Nghi nhớ đến bộ quần áo ếch xanh mà anh ta đã thấy, ngón chân cào cào sàn: "Nhất định phải xem à?"
"Đương nhiên." Lệ Minh Chức nói: "Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trên màn ảnh, anh nhất định không thể thiếu."
Cảnh Nghi: "..."
Thôi đi, xem thì xem đi.
Cùng lắm ít bị xấu hổ một chút là được.
Gần 9 giờ, Lệ Vấn Chiêu từ trên lầu chậm rãi bước xuống. Nhìn mặt anh đúng kiểu cả đêm không ngủ.
【Oa, tổng tài tận tụy quá, thức cả đêm vá lỗ hổng cho dự án à? Đúng là không ai làm sếp giỏi hơn anh!】
Lệ Vấn Chiêu: "..." chân sẩy một cái
Vá lỗ hổng cái quái gì chứ?
Tối qua, sau khi nhìn loạt link "kỳ cục" của quản gia Cảnh, anh đã mất cả đêm để đọc, nghi ngờ từng chút một, cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường.
Là một thương nhân, anh cực nhạy cảm với những thông tin mập mờ.
Kết luận của anh: Thẩm gia dính dáng đến dự án xây dựng, mà dự án đó đào phải cổ mộ.
Quyết định nhanh chóng, Lệ Vấn Chiêu lập tức chỉ đạo cả đêm, khiến bộ phận xây dựng phải họp hành xuyên đêm. Nhân viên chắc giờ đang muốn nguyền rủa cả dòng họ anh rồi.
Quản gia nhỏ ngốc nghếch.
Không nói thẳng được sao, còn bày đặt úp úp mở mở. Nếu đã ám chỉ thì ít nhất cũng phải rõ ràng một chút chứ, toàn gửi cái gì đâu!
Cảnh Dịch hỏi: "Đại thiếu gia, anh ngủ không ngon hả?"
【Hầy, ngủ thế quái nào được. Dự án nhà cao tầng tự dưng hóa thành "nhà ma cao cấp" ai mà ăn ngủ nổi? Thông cảm được mà, thông cảm được mà!】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh ho khan một tiếng, bước ra cửa.
Ra đến cửa, Cảnh Nghi vẫn mải mê nhắn tin với Phàn thư ký, đầu óc đâu đó trên mây.
Kết quả, rầm, cậu lại đâm thẳng vào ngực của Lệ Vấn Chiêu.
"Lại là hạ cánh mềm mại?"
Cảnh Nghi tỉnh bơ: "Không ạ, tại tôi không để ý đường."
Lệ Vấn Chiêu liếc cậu một cái, giọng lạnh tanh: "Thế mà còn tự hào?"
Cảnh Nghi ngẫm nghĩ rồi đáp tỉnh bơ: "Đại thiếu gia, anh thấy vụ xe trước phanh gấp, xe sau tông đuôi, mà cuối cùng xe sau lại chịu trách nhiệm chưa?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh nhếch mép cười lạnh: "Ý cậu là lỗi của tôi?"
Cảnh Nghi mím môi, cực kỳ nghiêm túc: "Không dám ạ."
Rõ ràng là cậu rất dám.
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, ánh mắt như muốn buộc dây, treo lên trần nhà mà lắc cho tỉnh.
.
Trên xe.
Cảnh Nghi ngoan ngoãn ngồi ghế phụ, nhưng đi được một lúc thì phát hiện đường không đúng:
"Ơ, đại thiếu gia, không đến công ty sao?"
Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp: "Không, ghé qua tập đoàn Thẩm thị trước."
"???"
【Ủa?? Qua tận hang Thẩm Thù Bách luôn hả? Chẳng lẽ Đại thiếu gia nhà mình chơi liều vậy? Đúng là vua của các thể loại sợ trời không sợ đất!】
Lệ Vấn Chiêu liếc qua kính chiếu hậu: "..."
.
.
Thẩm thị và Lệ thị tuy chung một thành phố, nhưng cách xa nhau tận hai đầu Nam Bắc, cứ như đang chơi trò đối đầu giữa đại bản doanh. Ai cũng biết hai tập đoàn lớn này chẳng bao giờ chịu nhường nhau lấy một chút.
Nếu nói đến tòa tháp đôi ở trụ sở Lệ thị là đỉnh cao sang chảnh thì bên Thẩm gia lại chơi trội hơn hẳn, xây hẳn một công trình được gọi là "Ngũ Chỉ Sơn".
Năm tòa nhà xếp tầng lớp, tạo hình chẳng khác gì tuyên ngôn: "Nhìn xem, đây là đãi ngộ của nhân vật chính!"
Hôm nay, Lệ Vấn Chiêu đến thăm bất ngờ, nhưng Thẩm Thù Bách đã "tiên đoán như thần", cử ngay thư ký riêng xuống tầng đón tiếp.
"Lệ tổng, tôi là thư ký riêng của Thẩm tổng, họ Trâu. Hai vị đi lối này, Thẩm tổng đang chờ trên tầng ạ."
Vừa bước xuống xe, Cảnh Nghi đã thấy Phàn Minh từ taxi đi tới, dù bị kẹt xe nhưng vẫn giữ vẻ ngoài gọn gàng, chuyên nghiệp như mọi khi.
"Lệ tổng, xin lỗi, kẹt xe nên tôi đến trễ."
Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp: "Không sao, miễn là không bị xe tông đuôi là được."
Cảnh Nghi khựng lại, ngoảnh sang nhìn: "..."
【Đúng là người đàn ông thù dai mà.】
Phàn Minh lập tức liếc sang xe của Lệ Vấn Chiêu: "Xe anh bị đâm à? Để tôi liên hệ bảo trì ngay."
Lệ Vấn Chiêu lạnh nhạt phủi tay: "Không cần, xe không bị, nhưng có người thì đúng là đâm vào rồi."
Cảnh Nghi chột dạ: "..."
Đúng là nhớ dai như đỉa.
Phàn Minh nhìn qua đã hiểu. À, quản gia nhỏ của Lệ tổng lại tự ngã vào lòng anh ta chứ gì. Chuyện thường ngày ở huyện.
Thư ký Phàn đẩy gọng kính, ánh lên vẻ trí tuệ: "Hừm, trẻ con chơi trò yêu đương thôi mà."
.
Lên tầng cao nhất.
Văn phòng tổng giám đốc của Thẩm Thù Bách mang đúng phong cách "mặt tiền lạnh lẽo" quen thuộc trong các tiểu thuyết.
Điểm khác biệt duy nhất: ngay trước thang máy có một bức tượng Thần Tài cao bằng người thật, mặt đỏ rực, nhìn dữ tợn vô cùng.
Cảnh Nghi bước ra khỏi thang máy, vừa nhìn thấy bức tượng thì giật mình ho khan. Thẩm tổng chơi phong thủy kiểu ngộ vậy à?
Khi cả đoàn vừa đi vào, bốn chàng thanh niên bê một chiếc hộp lớn phủ khăn đỏ cũng đi qua.
Thư ký Trâu tò mò: "Cái gì đấy?"
Người khiêng hộp đáp ngay: "Là tượng Thần Tài mà Thẩm tổng đã cất công thỉnh về từ chùa, đã được khai quang rồi.
Ngài ấy dặn phải khiêng ngay vào phòng nghỉ, không được động vào khăn đỏ, mà khăn đỏ phải bảy ngày nữa mới được tháo."
Thư ký Trâu nghiêm túc gật đầu: "Cứ làm việc của các anh đi."
Cảnh Nghi nhìn theo chiếc hộp đỏ lướt qua, bèn nhỏ giọng hỏi Lệ Vấn Chiêu:
"Đại thiếu gia, công ty mình không chơi mấy trò này à?"
Lệ Vấn Chiêu lạnh nhạt: "Không, chúng ta là công ty chính quy."
Cảnh Nghi "ồ" một tiếng, tỏ vẻ thông suốt: "Vậy nghĩa là Thẩm tổng... không chính quy?"
Thư ký Trâu đang mỉm cười lịch sự, nghe vậy thì khựng lại: "..."
.
Trong phòng làm việc.
Thẩm Thù Bách bước ra chào khách, nhìn thấy Cảnh Nghi thì ánh mắt thoáng dừng lại. Anh ta cười nhạt:
"Lệ tổng, đi họp cũng mang cả quản gia theo, xem ra Cảnh quản gia rất được anh ưu ái."
Lệ Vấn Chiêu thản nhiên: "Cũng tạm. Cảnh quản gia nhà chúng tôi đa tài lắm, càng khai thác càng thấy thú vị."
Thẩm Thù Bách: "..."
Câu này... là tiếng người mà sao nghe không hiểu gì cả?
Cảnh Nghi bên cạnh cũng mờ mịt ngẩng lên: 【Hả?】
Lệ Vấn Chiêu cúi xuống, nhàn nhạt nói: "Đang khen cậu."
Cảnh Nghi lườm anh: 乛.乛
【Anh đoán thử xem tôi có tin không.】
Biết mình hôm nay chỉ là vật trang trí, Cảnh Nghi ngoan ngoãn đi vào phòng nghỉ chờ.
Trong lúc đó, Lệ Vấn Chiêu và Thẩm Thù Bách đang "so chiêu" không chút khoan nhượng.
Nhưng tâm trí Cảnh Nghi lại bị... tượng thần tài trong góc phòng thu hút hoàn toàn.
Người gì mà cuồng xin tài lộc vậy trời?
Lệ Vấn Chiêu lướt ánh mắt sang phía quản gia nhỏ đang len lén tiến lại gần bàn thờ thần thánh kia, thầm nghĩ:
Cậu ta tò mò cái này làm gì nhỉ? Chẳng lẽ nghĩ xin Thần Tài sẽ có khả năng tiết kiệm tiền như chơi trò chơi miễn phí à?
【Tượng Thần Tài khai quang rồi... cầu xin chắc linh lắm nhỉ?】
Cậu nghĩ, mắt long lanh nhìn dải lụa đỏ.
Lệ Vấn Chiêu: "..." Quả nhiên.
Cảnh Nghi vẫn tiếp tục dõi mắt vào đống đỏ chói chui chui không yên kia.
Lệ Vấn Chiêu bắt đầu lơ đãng.
Sao quản gia nhỏ chưa bắt đầu cầu tài vậy?
Sao mình không nghe thấy mấy cái dòng suy nghĩ ngốc ngếch quen thuộc đó nhỉ?
Chuyện gì lạ thế này...
Cảnh Nghi bỗng chợt hoảng hốt khi thấy một cảnh tượng không ngờ:
【Ủa chời ơi! Đám nhân viên ban nãy không để tượng Thần Tài vững hay sao?!】
Cảnh Nghi vội vàng chạy đến đỡ cái bàn thờ đang nghiêng ngả.
Đúng lúc dải lụa đỏ rơi xuống, Cảnh Nghi lỡ chân, đạp phải, kéo theo cái tượng Thần Tài cùng cái bàn thờ đổ ầm xuống.
【Aaaaaaaa! Đổ rồi! Tượng đổ rồi!!!】
Cảnh Nghi lao về phía tượng, vội vã đẩy mạnh tượng vào sâu trong bàn thờ, tránh cho nó không bị rơi hoàn toàn.
Một tiếng "bốp" nhẹ nhàng vang lên.
Thần Tài loạng choạng một chút rồi mặt úp xuống, chẳng nhúc nhích.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lại là "tội đồ" quản gia, đang gây họa.
【Không hiểu ông giao hàng nào lại làm ăn kiểu này, Thần Tài nặng thế mà cũng dùng làm "vũ khí", sợ không chết lại đè luôn cái đầu của Thẩm Tổng luôn ấy chứ...】
Cảnh Nghi lẩm bẩm một lúc rồi lại tiếp tục vụng về xử lý, miệng không ngừng càu nhàu.
Lệ Vấn Chiêu: "..." Cố gắng nhịn cười.
Thẩm Thù Bách vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Không biết Lệ tổng nghĩ sao về cách hợp tác này?"
Lệ Vấn Chiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản xạ nói một câu: "Thẩm Tổng quá lạc quan rồi, dự án còn chưa bán xong, ai biết được tiền có quay về không."
Thẩm Thù Bách: "...???"
Anh ta có cảm giác đây là câu nói mà mình đã từng nghe rồi, chẳng phải chính anh ta nói hay sao?
"Ý tôi là..." Lệ Vấn Chiêu ho nhẹ một cái, lấy lại tinh thần: "Lệ thị đầu tư rất nhiều, nên có lý do để nắm giữ nhiều cổ phần hơn."
Ở ngoài cửa, Cảnh Nghi hì hục loay hoay với bức tượng thần. Mặt đỏ phừng phừng mà vẫn chẳng xê dịch được nó.
【Cái này đâu phải Thần Tài nữa, chắc là Thần Sắt mới đúng. Nặng quá trời!】
Trong phòng, cuộc đàm phán vẫn tiếp tục căng thẳng, nhưng ngoài hành lang, quản gia nhỏ một mình lăng xăng.
Thẩm Thù Bách tiếp tục: "Nhưng Lệ thị toàn bộ vốn đang đổ vào bất động sản, liệu công ty có đủ vốn để đầu tư vào dự án mới không? Chúng tôi Thẩm thị thì khác, vốn, nhân sự, kinh nghiệm đều đầy đủ, rất thích hợp làm đầu tàu cho dự án này."
Bên kia, Cảnh Nghi đổ mồ hôi hột, cả người như sắp nổ tung, chỉ có thể từ bỏ cuộc chiến với Thần Tài.
【Mẹ kíp, cứ để Thần Tài đổ xuống đi, dù sao cũng chẳng phải lỗi của mình, để Thẩm Tổng ngày nào cũng phải cầu khấn cái mông Thần Tài là được rồi...】
Cảnh Nghi lại càu nhàu, cuốn lại dải lụa đỏ cho qua chuyện.
"Câu này của Thẩm Tổng không đúng rồi." Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng cười, không kìm được: "Đầu tàu? Haha."
Thẩm Thù Bách: "..." Cười cái gì? Tưởng tôi là con cừu cho anh chọc cười đấy à?
Cảnh Nghi không hề nhận ra trong phòng đối diện không khí đang trở nên lạnh lẽo.
Cậu mải mê nhìn cái mông tượng Thần Tài, suy nghĩ chòng chọc.
【Hơi lộ quá. Kiểu gì Thẩm Thù Bách nhìn cũng biết có vấn đề. Mình phải kiếm thứ gì đó dựng nó lên mới được.】
Cảnh Nghi mắt liếc quanh phòng nghỉ, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào một góc.
Lệ Vấn Chiêu kéo lại vẻ cười nhạt, nhìn đồng hồ: "Hôm nay cứ thế đi, tôi còn có việc, lần sau sẽ tiếp tục thảo luận với Thẩm Tổng."
Thẩm Thù Bách: "............"
Lệ Vấn Chiêu đứng dậy: "Cảnh quản gia."
Người vẫn đang luồn lách gần bàn thờ, bất ngờ đứng khựng lại, rồi nhanh chóng quay đầu lại: "Có ạ!"
"Đi thôi, về công ty." Lệ Vấn Chiêu nói.
"Vâng." Cảnh Nghi đáp, tay giật mạnh một cái, kéo dải lụa đỏ khỏi tượng.
Ra khỏi phòng, Phàn Minh cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ sự bất bình:
"Bọn họ tưởng Lệ thị là cái gì? Bỏ tiền bỏ công mà không đòi cổ phần, trên đời này còn ai mà hợp tác kiểu này nữa không? Thẩm Tổng này thật là quá đáng."
Vừa nói xong, anh ta đã nhìn thấy bức tượng ở cửa thang máy.
Phàn Minh bực bội đến mức không còn giữ được vẻ điềm tĩnh: "Loại người như vậy mà cỏn dám bày tượng Thần tài? Anh ta không thấy ngại sao?"
Cảnh Nghi liếc nhìn tượng một cái, rồi thở dài: "Có lẽ là muốn cho Thần Tài đỏ mặt hộ anh ta."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Thư ký Phàn bất ngờ cười phá lên, như đồng tình: "Chuẩn rồi! Haizz... Mà nghĩ cũng tức, phải chi tôi biết tàng hình."
Cảnh Nghi nghiêng đầu: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi sẽ lấy nước nóng dội cây tài lộc, ngắt cầu dao điện trong văn phòng, rút hết dây mạng, bôi dầu gió lên giấy vệ sinh..."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cảnh Nghi giơ ngón tay cái:
【Thư ký Phàn, anh là ông hoàng của thương chiến phá hoại!】
Phàn Minh sau khi xả giận xong lắc đầu, nhẹ nhõm: "Nhưng thật sự, nếu tôi lấy trộm tượng Thần Tài của anh ta thì công ty đó kiểu gì cũng sẽ loạn cả lên."
Cảnh Nghi nghe xong, nở nụ cười gian xảo.
Lệ Vấn Chiêu để ý ngay: "Cười gì vậy?"
Cảnh Nghi lí nhí: "Tôi có động tay động chân một chút với cái tượng rồi."
Lệ Vấn Chiêu: "?"
Phàn Minh cũng ngạc nhiên: "Cảnh quản gia, cậu làm gì vậy?"
Cảnh Nghi nháy mắt: "Tôi thay Thần Tài bằng Ultraman."
Trong phòng nghỉ có một cái tủ nhỏ chứa đủ thứ đồ vật nhỏ nhặt, không rõ từ đâu mà ra, Cảnh Nghi nhìn thấy một con Ultraman Tiga, liền lén đưa nó vào dưới lớp lụa đỏ.
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Phàn Minh: "..."
Cảnh Nghi tiếp tục nói: "Hy vọng Thẩm Tổng sẽ tin vào sức mạnh của ánh sáng!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");