Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 33: Dàn sao rỗng tuếch!
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 33: Dàn sao rỗng tuếch!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến giờ tan làm, Lệ Vấn Chiêu tình cờ bắt gặp tiểu quản gia đang trốn việc ở khu trà nước tầng dưới.

Quả nhiên, cứ hở tay một chút là bay mất, người này được chiều là sinh hư. Cuối cùng, tổng giám đốc đích thân xuống bắt tại trận.

"Trợ lý Cảnh, có phải làm việc với Lệ tổng khó khăn lắm không?" Tới cửa đã nghe thấy tiếng xì xào rôm rả bên trong.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày. Mới rời văn phòng vài tiếng, quản gia nhỏ đã nhanh chóng hòa mình với các nhân viên thế này rồi à?

Anh đứng lại, muốn nghe thử xem họ đang bàn tán gì về mình.

"Ừm ừm," tiếng nhai nhồm nhoàm của Cảnh Nghi vang lên, "đại boss rất khó tính á."

"Có ví dụ nào không?"

"Có phải làm việc thì cực kỳ nghiêm khắc không?"

"Mỗi lần gặp ngài ấy là tôi phát run, nhưng dạo này không hiểu sao thấy ngài ấy đỡ đáng sợ hơn trước rồi."

"Trợ lý Cảnh, kể thêm chút nữa đi!"

"Muốn kể gì?"

"Kể xem bình thường Lệ tổng là người như thế nào ấy."

Trước mặt Cảnh Nghi bày đầy túi snack rỗng, vừa nói cậu vừa nhai dở một viên bánh dâu: "Lệ tổng mắng người ghê lắm."

"..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Còn thích trừ lương nữa."

"Hả?"

"Tôi nói rồi mà, nhìn ngài ấy là biết có xu hướng bạo lực gia đình!"

"Trợ lý Cảnh, anh chịu khổ quá! Ăn thêm miếng pizza này bù lại nhé."

Cảnh Nghi cười híp mắt nhận lấy.

Trong môi trường công sở muốn hòa đồng, chỉ có một cách thôi: chê sếp.

Chê càng nặng, quan hệ càng thân.

Nhưng nói tới nói lui, sao tự nhiên sống lưng cậu lại thấy lạnh toát vậy?

Ảo giác sao?

"Trợ lý Cảnh, thế sao anh vẫn chịu ở cạnh Lệ tổng chịu khổ thế này?"

"Với khả năng của anh, tìm nơi khác chắc chắn dễ dàng mà."

【Ôi trời, bạn trẻ à, cậu đánh giá tôi quá cao rồi. Với trình độ của một sinh vật đại học vô dụng như tôi, ngoài Lệ thị chịu bao dung, đâu còn ai chứa nổi tôi chứ...】

"Haiz..." Cảnh Nghi cắn một miếng pizza, thở dài đầy bất lực: "Không còn cách nào, anh ấy trả nhiều quá."

"..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Không chịu nổi nữa, anh khẽ ho khan một tiếng. Cả căn phòng phút chốc yên lặng như tờ, tiếng rì rầm ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại những ánh mắt hoảng hốt như gà con thấy diều hâu.

Lệ Vấn Chiêu lạnh mặt bước vào. Nhân viên ai nấy xanh mặt, tìm cớ chuồn lẹ trước khi đại boss kịp ghim tên vào sổ đen.

Chỉ còn lại Cảnh Nghi đứng chôn chân tại chỗ. Xong đời.

Lệ Vấn Chiêu tiến lại gần, liếc nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, nhếch môi cười lạnh: "Ăn mấy thứ đổi bằng việc bôi nhọ tôi, ngon lắm không?"

Cảnh Nghi ho khẽ, bấm bụng hỏi: "Đại thiếu gia, anh tới từ bao giờ vậy?"

Lệ Vấn Chiêu: "Từ khi các người bàn tán xem tôi có khó tính không."

Cảnh Nghi nghe mà hồn bay phách lạc.

Xong rồi.

Thế là nghe hết rồi!

Lệ Vấn Chiêu: "Ừ, nghe hết rồi."

Cảnh Nghi ôm ngực, tỏ vẻ oan ức: "Sao anh có thể tự tiện nghe lén tiếng lòng của tôi? Không còn tí riêng tư nào luôn!"

Lệ Vấn Chiêu cười lạnh, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn: "Ồ, bây giờ là đổ ngược cho tôi sao?"

Cảnh Nghi: "..."

Cậu bĩu môi, lí nhí nhận lỗi: "Đại thiếu gia, tôi không có ý nói xấu anh đâu. Tôi tất cả chỉ vì muốn tạo dựng quan hệ mà thôi!"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Tạo dựng quan hệ là phải nói xấu sếp mình?"

Cảnh Nghi nghiêm túc phản bác: "Còn gì nhanh hơn cách này để kết thân không?"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi nhẹ nhàng trấn an: "Yên tâm, trái tim tôi vẫn luôn hướng về anh mà."

Không muốn nghe thêm lời nịnh nọt, anh chỉ lạnh giọng bảo: "Tan làm."

.

.

Về đến nhà họ Lệ, Cảnh Nghi phát hiện Lệ Minh Chức cũng vừa về.

Từ ngày trở thành khách mời cố định của chương trình, cuối tuần này Lệ Minh Chức phải theo đoàn phim ra tận phía Tây quay ngoại cảnh, rời nhà đã mấy ngày.

Về đột ngột không báo trước, cậu khiến cả nhà họ Lệ bị một phen giật mình.

"Tiểu thiếu gia, cậu về rồi!"

"Cảnh quản gia, lâu ngày không gặp!" Lệ Minh Chức giờ đây trông rám nắng hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời. "Tôi ra ngoài lâu thế này, cũng hơi nhớ anh rồi đó."

Cảnh Nghi thoáng cảm động: "Tiểu thiếu gia thật có tình nghĩa."

"Nhanh nhanh, nói chuyện với tôi nhiều chút đi!" Lệ Minh Chức giục. "Tôi đang thiếu ý tưởng cho chương trình. Quay xong tập này, đạo diễn bảo tôi chẳng còn bùng nổ như trước nữa."

Cảnh Nghi cảm động đúng một giây rồi nghẹn lời: "..."

Cậu im lặng vài giây, bỗng hỏi: "Tiểu thiếu gia, hình tượng trong chương trình của cậu lấy cảm hứng từ ai thế?"

Lệ Minh Chức hào sảng đáp: "Từ anh á!"

Cảnh Nghi: "..."

Cảm ơn, nhưng tôi đâu có điên đến thế.

Bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ. Quay đầu lại, cậu thấy Lệ Vấn Chiêu nhướn mày cười như vừa nghe được chuyện gì thú vị.

"Thôi, đổi đồ rồi đi nhanh nào, sắp muộn rồi." Lệ Minh Chức chuyển chủ đề.

Cảnh Nghi mù mờ: "Đi đâu cơ?"

"Tối nay có buổi tiệc thời trang do đạo diễn của chúng tôi tổ chức. Nhiều thương hiệu lớn lắm, anh cả là nhà đầu tư chính của chương trình nên cũng trong danh sách khách mời. Còn anh thì đi ăn uống thoải mái thôi, đồ ăn ở tiệc ngon cực!" Lệ Minh Chức vừa nói vừa ngạc nhiên:

"Ủa, hai người chưa nhận được thiệp mời sao?"

Nghe đến đồ ăn, mắt Cảnh Nghi sáng rực. Quả nhiên chỉ có tiểu thiếu gia là nghĩ đến phúc lợi của cậu.

Về vụ thiệp mời, Cảnh Nghi nhớ lại mấy ngày qua biến cố liên tiếp, chắc chẳng ai rảnh mà để ý xem có nhận được hay không.

"Anh cả?" Lệ Minh Chức quay sang người đàn ông đang ngồi trên sofa:

"Anh đi không?"

"Không..."

"Không đi thì em với Cảnh quản gia tự đi vậy."

Lệ Vấn Chiêu đứng lên: "Đợi anh thay đồ."

Cảnh Nghi còn chưa kịp nói gì, đã bị Lệ Minh Chức đẩy thẳng vào phòng. May mà cậu có vài bộ đồ phù hợp, đều là lúc mới đến, Lệ Minh Chức quẹt thẻ mua cho.

Cảnh Nghi không phải nhân vật chính, không cần nổi bật. Nghĩ ngợi một lúc, cậu chọn bộ vest đen tuyền, trên vai và trước ngực có họa tiết vân vàng ánh nhẹ nhàng, đơn giản mà lịch sự.

Khi bước ra, Lệ Minh Chức nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi "wow" một tiếng:

"Đẹp đó nha! Cảnh quản gia, nhìn anh y như người nhà họ Lệ vậy!"

Cảnh Nghi lập tức liên tưởng đến loạt cốt truyện "thiếu gia thật giả" đầy drama: "Chắc là nhờ người đẹp vì lụa nhỉ?"

Lệ Minh Chức lắc đầu đầy thần bí: "Anh và nhà họ Lệ chúng tôi có khuôn mặt chung một layer!"

Cảnh Nghi: "..." Hiểu rồi, câu này chủ yếu để tự khen.

Nhưng dù sao được khen cũng vui, mà vui là hợp lý thôi, vì dù xuyên không thì gương mặt và vóc dáng vẫn là của cậu mà.

Cảnh Nghi ít khi mặc đồ kiểu này nên hơi lúng túng: "Eo này bó quá hay sao ấy, tôi thấy hơi ôm sát."

"Không đâu, thế mới đẹp!" Lệ Minh Chức đáp, vừa quay lại thì thấy đại ca đã bước xuống cầu thang, bèn nhanh nhảu đẩy Cảnh Nghi lên phía trước: "Anh cả, anh xem xem, Cảnh quản gia mặc bộ này có đẹp không?"

Cảnh Nghi quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt vô tình bắt gặp Lệ Vấn Chiêu, trong đáy mắt thoáng qua chút kinh diễm.

【Không hổ là nam chính phản diện trong tiểu thuyết, nhan sắc đúng là không chê vào đâu được. Mặc long bào vào, quả nhiên giống thái tử thực thụ!】

"Anh cả?" Lệ Minh Chức huơ huơ tay trước mặt, gọi cậu về thực tại: "Sao anh không nói gì vậy?"

Lệ Vấn Chiêu thu hồi ánh mắt, hầu kết khẽ động: "Ừ, không tệ."

Lệ Minh Chức hào hứng gật đầu: "Tôi đã nói rồi mà!"

.

Địa điểm tổ chức tiệc nằm trong đại sảnh của khách sạn năm sao tại trung tâm thành phố. Ba người xuất phát từ nhà họ Lệ, tới nơi thì chia nhau ra.

Lệ Minh Chức đi cùng đoàn làm phim để xuất hiện theo cách "chuyên nghiệp", còn Cảnh Nghi theo chân Lệ Vấn Chiêu, đường hoàng bước vào từ lối VIP dành riêng cho nhà đầu tư.

Quy mô buổi tiệc lần này rất lớn, số lượng khách mời cực đông. Cửa chính là một hàng dài người xếp hàng chờ kiểm tra thiệp mời. Ở phía Lệ Vấn Chiêu, chỉ cần xưng tên là có thể tiến thẳng đến "đỉnh cao".

Cảnh Nghi liếc nhìn hàng dài bên cạnh, vừa đi vừa lí nhí: "Đại thiếu gia, chúng ta thế này có phải hơi... cậy quyền không?"

【Người đông như hội thế này mà tiến quân thần tốc! k.ích th.ích ghê!】

Lệ Vấn Chiêu đi bên cạnh, mặt vẫn không đổi sắc nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vài phần "bất đắc dĩ": "Cậu tốt nghiệp đại học đúng không?"

"Dạ vâng!" Cảnh Nghi gật đầu cái rụp.

"Bằng thật hay mua vậy?"

Cảnh Nghi lập tức cảnh giác, liếc anh một cái mang tính giáo dục: "Làm giả bằng cấp là phạm pháp đó. Tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện mất đạo đức như thế.

Lệ Vấn Chiêu bật cười khẽ, giọng đầy ẩn ý: "Sinh viên đại học mà cũng nói sai thành ngữ à?"

Cảnh Nghi cụp mắt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: "Có thể là do người ta không dạy, nên tôi... tự sáng tạo một tí."

"..."

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào đại sảnh tiệc. Vừa xuất hiện, Lệ Vấn Chiêu lập tức trở thành mục tiêu săn đón của các thương nhân.

Còn Cảnh Nghi thì chẳng buồn quan tâm đến màn "đấu ngoại giao" của giới kinh doanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: "Đồ ăn, đồ uống, đồ ăn!"

"Đi chơi đi." Lệ Vấn Chiêu nhìn ra vẻ chán chường của cậu, phẩy tay như cho phép: "Nhưng đừng có ăn uống bừa bãi."

"Yên tâm đi ạ, không sao đâu!" Cảnh Nghi giơ ngón cái tự tin. "Tôi đã giảm trước 10 ký rồi, tối nay ăn tẹt ga vẫn ổn!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cậu đi phá tiệc cũng được, ăn đi.

"Nhớ đừng uống rượu, kẻo lại sinh sự." Lệ Vấn Chiêu không quên nhắc nhở.

Nghe vậy, Cảnh Nghi bật cười thành tiếng: "Tôi đâu phải cái thùng tai hoạ, sao mà gây chuyện được chứ!"

Lệ Vấn Chiêu nở một nụ cười nửa miệng đầy ý vị: "Cậu gây chuyện còn ít chắc?"

Cảnh Nghi giật mình, hồi tưởng lại những lần "bốc đồng" kể từ khi vào nhà họ Lệ. Đúng thật, mấy vụ gây họa của cậu, nếu liệt kê ra thì cũng đủ viết một cuốn sổ nhỏ.

Cảnh Nghi ấm ức gào lên: "Tôi đã nể mặt anh lắm rồi mà, sao cứ phải nhắc đi nhắc lại quá khứ thế!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Nhìn Cảnh Nghi khuất xa trong đám đông, Lệ Vấn Chiêu chỉ biết thở dài. Quản gia nhỏ không đứng trước mắt trông chừng là kiểu gì cũng dính chuyện.

Đúng như lời dự đoán... quả thật lần này lại không ngoài lệ.

.

Rời khỏi Lệ Vấn Chiêu, Cảnh Nghi lập tức lao tới bàn tiệc. Với cậu, buổi tiệc này chỉ có một ý nghĩa duy nhất: mỹ thực!

Trong khi mọi người đều ăn diện lộng lẫy, tay cầm ly rượu chuyện trò, thì Cảnh Nghi không chút do dự mà tấn công mọi món ăn trước mặt. Đúng là "chuyên tâm với đam mê"!

"Cảnh quản gia!"

Lệ Minh Chức bất thình lình xuất hiện, giờ đây cậu diện thêm bộ đồ lấp lánh ánh đèn, gương mặt trang điểm kỹ càng, trông như thêm mấy lớp filter chụp ảnh.

"Tôi biết ngay là anh ở đây mà!"

Cảnh Nghi đang ngấu nghiến một đĩa bưởi hổ phách, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên: "Hả? Gì cơ, cậu tìm tôi?"

"Chứ sao! Không phải trước đây anh nói thích nghệ sĩ Viên nào đó sao? Anh ấy đang ở đằng kia, để tôi dẫn anh đi gặp!"

Cảnh Nghi liếc mắt nhìn qua, chẳng nhận ra đối phương là ai. Nghĩ bụng chắc là người mà "nguyên chủ" thích thôi. Thế là cậu dứt khoát lắc đầu:

"Thôi khỏi, tôi không thích nữa."

"Sao nhanh vậy?"

Cảnh Nghi trả lời chắc nịch: "Đàn ông mà, lòng dạ thay đổi là chuyện thường."

Lệ Minh Chức: "..."

Lệ Minh Chức đảo mắt quanh sảnh, phát hiện Lệ Vấn Chiêu nổi bật giữa đám đông. Nhưng ngay gần đó, Thẩm Thù Bách đang lén lút cho thứ gì đó vào ly rượu.

"Cảnh quản gia!" Lệ Minh Chức hốt hoảng kéo tay Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi suýt sặc miếng cherry trong miệng. "Gì nữa?"

"Thẩm Thù Bách bỏ thứ gì đó vào rượu, chắc chắn định hại anh tôi!"

Nghe thế, Cảnh Nghi liếc qua, thấy Thẩm Thù Bách cầm ly rượu hướng về phía Lệ Vấn Chiêu.

"Chúng ta đi báo anh ấy đi!" Lệ Minh Chức sốt sắng.

"Không cần." Cảnh Nghi kéo cậu lại. "Để tôi xử lý."

".......A thật hả? Vậy anh xử lý đi!"

Vừa dứt lời, Cảnh Nghi tiện tay nhấc ly đồ uống lên uống nửa ly. Đột nhiên cậu nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Lệ Minh Chức trố mắt: "???"

Cảnh Nghi lặng lẽ truyền tín hiệu bằng ý nghĩ:

【Đại thiếu gia Đừng uống rượu! Thẩm Thù Bách bỏ gì đó vào rồi!】

Giữa đám đông, Lệ Vấn Chiêu chợt khựng lại, quay đầu nhìn quanh với vẻ hoang mang: "???"

Lúc này, anh mới quay sang Lệ Minh Chức: "Cậu nói ly bị hắn động tay động chân là ly nào nhỉ?"

"Ly rượu đỏ chân cao..."

Cảnh Nghi trong đầu lập tức hét lớn:

【Đại thiếu gia! Đừng đụng vào ly rượu đỏ chân cao!】

Lệ Vấn Chiêu: "......."

Lệ Minh Chức: "......."

Ngay sau đó Lệ Minh Chức quay phắt lại nhìn Cảnh Nghi: ".....??????"

Quản gia biết tiếng lòng của anh ta bị lộ rồi hả ????

Cảnh Nghi: "Được rồi chúng ta tiếp tục đi"

"........."

Cảnh Nghi quay người đi tìm đồ uống vị hoa quả vừa rồi, Lệ Minh Chức vội vàng nói: "Đây là rượu trái cây, tuy rằng không có mùi rượu nhưng nồng độ vẫn rất cao, anh vẫn là nên uống ít thôi!"

Lệ Minh Chức vừa nói vừa vô thức xoa xoa tai, cảm giác màng nhĩ vẫn còn hơi tê tê.

Cảnh Nghi trước kia thường đi làm thêm đủ kiểu, nên cũng luyện được chút tửu lượng. Cậu chép miệng, hớn hở: "Thế thì tôi làm hai ly thôi nha."

"Ừ."

Điện thoại của Lệ Minh Chức reo lên. Là đạo diễn gọi, muốn dẫn cả đám tân binh đi ra mắt.

Cảnh Nghi vỗ vai cậu một cái rõ vang:

"Tiểu thiếu gia cố lên! Cậu là người béo tròn trịa nhất đấy!"

Lệ Minh Chức: "..."

Mọi người bận rộn đi hết, Cảnh Nghi chán chường quay lại quầy buffet. Ăn thì no rồi, nhưng rượu hoa quả ngon thế này, uống thêm chút nữa cũng không sao.

Cứ một ly, lại thêm một ly, đến lúc ngẩng đầu lên, cậu mới nhận ra mình đã "quét sạch" chỗ rượu trước mặt.

Cảnh Nghi cảm thấy cổ họng hơi khô, đưa tay kéo lỏng cà vạt. Từ làn da lộ ra nơi cổ áo, một hình xăm nhỏ nhỏ màu đen hình chiếc kèn, như đang nổi lên từ lớp da thịt.

Cậu không nhận ra gì cả, Cảnh Nghi với đôi má đỏ ửng vì rượu lảo đảo tìm đến một góc vắng vẻ, ngồi phịch xuống ghế nghỉ. Mọi thứ trước mắt như chao đảo.

"Toang rồi, có vẻ mình say thật rồi..."

Cơ thể cậu dần nóng lên. Cảnh Nghi tiện tay lấy tờ quảng cáo bên cạnh, phe phẩy quạt, ánh mắt bất chợt dừng lại ở một cái tên trên đó.

Dưới cổ áo, chiếc kèn nhỏ màu đen khẽ lóe lên, tựa như đang thầm thì một điều gì đó.

【Oa, Sầm Mính Mính đây mà! Cô này vẫn còn xuất hiện hả? Chẳng phải trốn thuế mấy tỷ rồi à, sao chưa bị phong sát nhỉ...】

"..."

Trong tích tắc, cả đại sảnh im bặt.

"Ai nói thế?"

"Ủa, có người nói gì á?"

"Sầm Mính Mính trốn thuế? Trời, thật hay đùa vậy?"

"Chắc trò đùa thôi, trốn tới mấy tỷ ai mà tin..."

Giữa lúc ấy, Thẩm Thù Bách - người đang bận nhét thuốc xổ vào đĩa hoa quả - đột nhiên khựng lại: "???"

(Thiệt sự không định bình luận đâu mà cha nội này ngố tàu quá chịu không nổi 🤡 có thiệt là nam chính bá đạo tổng tài trong nguyên tác không vậy chời)

Trong đám đông, Lệ Vấn Chiêu sững sờ mất vài giây, rồi ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Cảnh Nghi.

Cả đại sảnh bắt đầu xì xào. Một nữ minh tinh xinh đẹp đứng giữa đám đông, sắc mặt tái mét.

Cảnh Nghi lười nhác tựa vào góc tường, nheo mắt nhìn tiếp cái tên thứ hai trên tờ quảng cáo...

【Phương, Phương Hằng...】

Đám đông lại yên lặng đến lạ kỳ.

【Phương Hằng, lát nữa sẽ biểu diễn. Hình như là nhảy sexy? Ồ, chắc anh ta thích lắm nhỉ, vì nghe bảo anh này thường xuyên biểu diễn thoát y trong quán bar ngầm, mỗi suất diễn tầm mười mấy triệu. Tối nay chắc mình "hời" rồi...】

Lời nói chưa dứt, tiếng xì xào đã nổ tung khắp nơi. Cách đó không xa, một người đàn ông hét toáng lên:

"Cái quái gì vậy? Ai nói láo thế?"

Âm thanh điểm danh của diêm vương còn tiếp tục vang lên

【Bùi Bồi, Bùi Bồi....】

Bị điểm danh tên, nữ minh tinh cắn chặt đôi môi đỏ lo lắng, người xung quanh nhìn cô với ánh mắt cổ quái.

【Nghĩ tới thì, bà chị này tam quan bất chính quá, trong khi chị gái ruột của mình còn đang nằm trên giường bệnh thì bản thân liền vội vàng cùng anh rể gian gian díu díu mập mờ, đã vậy còn mang thai con của hai người.】

【Nghe nói vì khoản tiền bảo hiểm kếch xù mà liên hợp với ông anh rể kia mưa hại chính chị ruột của mình....chậc chậc】

Bị điểm tên, nữ minh tinh tim đập thình thịch ngã khuỵu xuống đất.

Trong đại sảnh hoàn toàn rối loạn, hiện trường không ít phóng viên giải trí đánh hơi được 'quả dưa lớn', sôi nổi giơ micro lên đuổi theo các minh tinh để phỏng vấn, ép tới ba người vừa bị 'sụp phòng' chạy trối chết

Lệ Minh Chức chen qua đám đông, tới bên cạnh Lệ Vấn Chiêu: "Anh cả."

Lệ Vấn Chiêu vẫn tiếp tục tìm kiếm trong mớ hỗn loạn, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả. Anh nghiêm mặt:

"Tìm Cảnh Nghi trước, đưa cậu ấy ra ngoài."

"Hiểu rồi, em đi ngay!"

Hai anh em tản ra tìm người. Trong khi đó, Cảnh Nghi vẫn ngồi thu lu trong góc, tiếp tục "phán xét" cái tên kế tiếp...

【Người này... là.... Dương Tại Luận. Ủa, trời ơi, ông này lợi hại nghe, nghe đồn anh ta cùng với mẹ kế của mình đánh vần chung, đã vậy thích chơi đồ chơi lạ, rồi còn khoái 'trói' với 'nhốt' mẹ kế trong xe hơi nữa chứ!】

"CÂM MIỆNG!"

"TÊN KHỐN! LĂN RA ĐÂY!"

Một người đàn ông giận dữ đến mức hất tung cả bàn ghế, nhưng tiếng nói kia như vọng ra từ hư không, chẳng biết đâu mà lần.

Trong đại sảnh người thì xôn xao hoang mang, người thì chột dạ sợ bị diêm vương điểm danh, kẻ thì hóng hớt thì hí hửng ăn dưa. Đám phóng viên lập tức chĩa mic, chuẩn bị săn tin nóng.

... Buổi dạ tiệc giờ đây, vẫn hỗn loạn như vừa trải qua động đất.

Khâu Cố Chính hoàn hồn sau cơn chấn động, rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh ta mỉm cười nâng ly, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Không biết là vị bằng hữu nào đang đùa giỡn ở đây, thật khiến tôi giật mình hết hồn..."

Cảnh Nghi: "Khâu....ưm" Cậu bị người nào đó bịt kín miệng.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn bịt chặt miệng Cảnh Nghi. Hương nước hoa nam thoang thoảng, cùng với cảm giác ấm áp từ vòng tay mạnh mẽ khiến cậu sững lại.

Một giọng nói quen thuộc, trầm thấp vang lên bên tai: "Cảnh Nghi, ngoan, nghe lời. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cũng đừng mở miệng. Chúng ta ra ngoài trước rồi nói tiếp."

Cảnh Nghi chớp mắt ngơ ngác. Cậu vẫn chưa nói xong mà...

Thế nhưng, chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Lệ Vấn Chiêu siết chặt eo, mạnh mẽ kéo khỏi hiện trường.

Khâu Cố Chính không nghe được tên mình bị diêm vương điểm danh, liền tự tin nói tiếp:

"Tôi, Khâu Cố Chính, ra mắt hơn chục năm nay, luôn hết mình vì công tác thiện nguyện, chẳng có gì để bới móc cả. Thật khiến mọi người chê cười rồi."

Nghe tới đây, Cảnh Nghi bĩu môi đầy khinh bỉ.

【Đánh rắm! Chính ông mới là kẻ khốn nạn nhất! Chưa debut đã xâm hại c.ưỡ.ng b.ứ.c trẻ vị thành niên, giờ nổi tiếng rồi thì càng lộng hành! Nếu ông sống ở thời cổ đại, chắc chắn bị liệt vào danh sách gian thần, tội nhân của đất nước. Thật muốn vả cho ông hai cái nổ đom đóm mắt! Đồ hạ lưu, cũng dám làm Ảnh đế hả? Ông xứng chắc?!】

Khâu Cố Chính: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Vấn Chiêu chỉ kịp bịt miệng Cảnh Nghi, nhưng không thể ngăn được cái lòng bốc hỏa của cậu. Tiếng nói như sấm dội vẫn "phun" ra hết cả.

Cảnh Nghi chốt hạ, vứt tờ quảng cáo trong tay đi như ném một tờ giấy lộn. Phán xét xong xuôi, danh sách địa ngục tạm thời đóng lại.

【Dàn sao dự tiệc tối nay...】

【Đều là đồ rỗng tuếch!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cổ Thần Chi Uyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net