Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba ngày sau khi gửi bộ đề thi công chức cho thư ký Trâu, Cảnh Nghi nhận được phản hồi. Không biết bằng cách nào, thư ký Trâu tìm ra số liên lạc của anh, sáng sớm đã nhắn tin tới.
[Số lạ]: Trợ lý Cảnh?
Lúc này, Cảnh Nghi đang ngồi trong xe của Lệ Vấn Chiêu trên đường đến tập đoàn Lệ thị. Thấy số lạ, cậu thận trọng trả lời bằng một biểu cảm.
[Ngài Cảnh đại gia]: 0.o?
[Số lạ]: Tôi là Trâu Đình.
[Ngài Cảnh đại gia]: o.0?
[Số lạ]: ...
[Số lạ]: Tôi là tổng thư ký của tập đoàn Thẩm Thị.
À
Cảnh Nghi lập tức tỉnh ngộ, hóa ra thư ký Trâu không phải tên là "thư ký Trâu". Cậu nhanh chóng thêm số người kia vào danh bạ và sửa tên thành:
[Thư ký Trâu nhà bên]: Bộ đề công chức là cậu gửi tôi đúng không?
Thì ra đã nhận được nhanh vậy. Cảnh Nghi khẽ mím môi.
[Ngài Cảnh đại gia]: Đúng rồi.
[Thư ký Trâu nhà bên]: Trợ lý Cảnh thật chu đáo, nhưng tôi không có ý định phục vụ quốc gia đâu, tôi thích đấu đá thương trường hơn.
Cảnh Nghi cúi đầu suy nghĩ, rồi gõ đáp rất nghiêm túc:
[Ngài Cảnh đại gia]: Thế anh đã xem chưa?
Bên kia im lặng vài giây, sau đó trả lời:
[Thư ký Trâu nhà bên]: ... Xem rồi.
Cảnh Nghi nhếch môi cười: "Ha."
【Miệng thì nói không, nhưng tay thì rất thật thà.】
Lệ Vấn Chiêu đang đọc báo tài chính bên cạnh, nghiêng đầu liếc anh: "Cậu lại đang xem cái gì không lành mạnh đấy?"
Cảnh Nghi ghé qua khoe niềm vui sáng nay: "Thư ký Trâu dính bẫy rồi."
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn một cái: "Xem qua không có nghĩa là sẽ thi."
Cảnh Nghi ngồi ngay ngắn lại: "Anh không hiểu đâu. Hộp pandora một khi đã mở, thì không đóng lại được nữa."
Cậu cúi đầu, nhanh chóng gõ tin nhắn:
[Ngài Cảnh đại gia]: Đề anh làm chưa?
[Thư ký Trâu nhà bên]: Chưa.
[Thư ký Trâu nhà bên]: Nhưng tôi đã xem qua, không khó.
[Ngài Cảnh đại gia]: →.→
[Thư ký Trâu nhà bên]: 0.o?
[Ngài Cảnh đại gia]: Không tin.
[Thư ký Trâu nhà bên]: Chờ đấy, lúc nào rảnh tôi sẽ làm thử một bộ cho cậu xem.
Cảnh Nghi giơ điện thoại khoe Lệ Vấn Chiêu: "Nhìn đi, anh ta đã bị tà niệm của hộp pandora điều khiển rồi. Bước tiếp theo là đi thi thôi."
【Haha, đấu đá thương trường hả? Nhẹ nhàng xử lý trong một nốt nhạc!】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Nhìn dáng vẻ hào hứng của quản gia nhỏ, anh cũng bất giác cong nhẹ khóe môi.
"Thiếu gia, thiếu gia." Cảnh Nghi quay đầu nhìn ra cửa sổ, vỗ lên chân Lệ Vấn Chiêu nhắc khéo: "Bữa sáng mà đi kèm trà sữa thì hợp lắm đấy."
Lệ Vấn Chiêu liếc bàn tay đang đặt trên chân mình, nhắc nhở: "Sắp muộn rồi."
Cảnh Nghi tự tin lẩm bẩm:
【Muộn thì sao, đi cùng sếp có muộn thì không tính là muộn.】
"..."
.
Mười phút sau, Cảnh Nghi xách theo vài cốc trà sữa bước vào công ty, hào phóng chia cho Lệ Vấn Chiêu một cốc.
"Cậu mua nhiều vậy, uống hết được à?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.
"Tất nhiên không phải chỉ mình tôi uống." Cảnh Nghi đáp. "Tôi còn mang cho thư ký Phàn một cốc, anh ấy đối xử với tôi khá tốt từ khi tôi vào công ty."
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười lạnh, giọng mỉa mai: "Ừ, từ tổng thư ký xuống nhân viên quèn, cậu nên cảm ơn anh ta thật tốt đấy."
"..."
Cảnh Nghi lủi nhanh về phòng thư ký.
Tạm thời chưa có việc gì vì Lệ Vấn Chiêu chưa đến, Phàn Minh đang ngồi trò chuyện với các đồng nghiệp, trông tinh thần vô cùng thoải mái.
"Thư ký Phàn." Cảnh Nghi gọi.
"Cảnh..." Phàn Minh sững lại một chút, rồi trơn tru đổi giọng: "Trợ lý đến rồi."
Cảnh Nghi nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý: "Xem kìa, vẫn chưa quen miệng đâu nhé."
Phàn Minh: "..."
"Đi ngang qua tiệm trà sữa, tôi mua vài món ngọt. Mọi người cùng thử đi."
Cảnh Nghi thầm cảm ơn cơn thèm ăn của mình, vì tiện ghé cửa hàng bên cạnh mua thêm bánh ngọt và bánh mì.
"Wow, cảm ơn trợ lý Cảnh nhé!"
"Quán trà sữa này nổi tiếng lắm, bánh ngọt cũng ngon, đúng là trợ lý Cảnh có tâm."
Các nhân viên vui vẻ nhận đồ ăn, cũng không quên đưa lại cho Cảnh Nghi một ít đồ ăn vặt của họ. Sau vài câu trò chuyện, Phàn Minh tiễn Cảnh Nghi ra ngoài.
Thấy vẻ mặt Phàn Minh có chút không vui, Cảnh Nghi tò mò hỏi: "Sao thế, thư ký Phàn? Lương cao thế mà còn buồn gì à?"
"......"
"Cũng không hẳn." Phàn Minh hơi trầm ngâm rồi nói: "Chỉ là sáng nay thư ký Trâu bên Thẩm Thị tự dưng gửi tôi một bộ đề, bảo tôi thử làm xem độ khó thế nào."
Cảnh Nghi lập tức cảnh giác.
Hỏng rồi, boomerang cậu ném đi sao lại trúng ngay thư ký Phàn vậy?
Chẳng lẽ Trâu Đình cũng định copy-paste, định chiêu mộ thư ký Phàn?
Thế thì không được!
Cảnh Nghi vội hỏi: "Thế anh làm chưa?"
Phàn Minh: "Chưa, nhiều câu tôi đọc còn không hiểu."
Cảnh Nghi thở phào, ánh mắt nhìn Phàn Minh đầy khích lệ: "Vậy là không sao. Anh làm việc đi nhé."
Phàn Minh: "?"
.
.
Khi quay lại văn phòng, Lệ Vấn Chiêu đang họp với vài quản lý bộ phận. Cửa thì mở nhưng không khí căng như dây đàn.
Cảnh Nghi chỉ dám đứng ngoài hóng hớt một lúc.
Mười mấy phút sau, các quản lý rón rén bước ra như vừa trải qua cuộc họp sinh tử, trán ai nấy đều lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đúng những lúc như này, Cảnh Nghi mới sực nhớ ra Lệ Vấn Chiêu thực sự là một đại tổng tài nghiêm túc, tài năng siêu phàm nhưng cũng khiến nhân viên áp lực tới đỉnh điểm.
Cảnh Nghi gõ cửa nhẹ nhàng, giọng cẩn thận đến mức có thể làm tan chảy trái tim: "Lệ tổng, tôi vào được không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ lỡ trốn ra ngoài chơi, giờ về nhà sợ ăn mắng. Lệ Vấn Chiêu thoáng giãn mày, cơn bực bội với đám nhân viên cũng theo đó tan biến.
"Vào đi."
Cảnh Nghi lẻn vào như một con mèo, lướt thẳng về bàn làm việc của mình.
Lệ Vấn Chiêu liếc thấy tay cậu trống không, nhướn mày hỏi: "Đồ ngọt với trà sữa ăn hết rồi à?"
Ánh mắt anh vô thức dừng lại ở cái bụng phẳng lì của Cảnh Nghi, rõ ràng không giống kiểu người có thể ăn hết cái đống đó.
"Chưa hết ạ. Tôi chia cho các anh chị ở phòng thư ký rồi."
Lệ Vấn Chiêu hơi bất ngờ: "Vào đấy có chút xíu đã thân nhau thế rồi à?"
Cảnh Nghi chột dạ, cố lấp li.ếm: "Đồng nghiệp thôi mà, tìm được điểm chung nói chuyện thì cũng dễ thân lắm."
Lệ Vấn Chiêu không cần nghĩ: "Điểm chung là chê bai sếp?"
Cảnh Nghi: "..."
Chết thật! Bây giờ chỉ cần nhìn vào mắt mình mà anh ta cũng đoán được hay sao?
Cảnh Nghi vội vàng chữa cháy: "Tôi thề là trong lòng tôi luôn coi ngài như ánh mặt trời chói lọi, phong độ ngời ngời!"
【Chỉ là đôi khi nghe họ than thở thì tôi thêm chút lửa... chỉ thế thui à.】
Tiếng cười lạnh vang lên làm cậu dựng tóc gáy.
Cảnh Nghi ngớ người, rồi vội ôm ngực:
【Nghe lén suy nghĩ của người khác là phạm pháp đấy nhé!】
Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên: "Ồn ào, phiền cả tai."
Người bị gọi là phiền tức nghẹn: "..."
Lúc này, thư ký Phàn Minh gõ cửa bước vào, báo cáo: "Lệ tổng, bên công ty Thịnh Thế có chút vấn đề. Những nghệ sĩ từng đòi chấm dứt hợp đồng giờ lại muốn bồi thường, nếu không họ sẽ kiện lên tòa."
Lệ Vấn Chiêu chẳng buồn ngẩng đầu: "Cứ để họ kiện."
Phàn Minh gật đầu: "Còn nữa, thứ bảy này Thẩm tổng hẹn ngài đánh golf ạ."
Cảnh Nghi húp trà sữa, đôi mắt tròn vo sau tập hồ sơ:
【Ơ?】
Lúc này cậu mới nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết. Theo nguyên tác, Lệ Vấn Chiêu bị bẫy bởi một "cái hẹn định mệnh".
Người được mai mối chính là Hoắc Sầm Tâm, kẻ từng hạ thuốc Lệ Vấn Chiêu.
Trong truyện, Lệ Vấn Chiêu vì muốn xoa dịu căng thẳng với nhà họ Thẩm mà bị Hoắc Sầm Tâm dắt mũi, sau đó bị chơi cho tơi tả.
Cảnh Nghi lén quan sát Lệ Vấn Chiêu. Hiện tại chưa có tương tác gì với Hoắc Sầm Tâm, liệu có thay đổi nào không nhỉ?
【Nhưng với kiểu người như Lệ Vấn Chiêu – dễ bị lừa vì tình – liệu tới phút chót có bị "lên thuyền" hay không?】
Lệ Vấn Chiêu lạnh mặt: "..."
Trong mắt cậu, anh là thể loại người gì vậy?
"Biết rồi." Lệ Vấn Chiêu gật đầu. "Trả lời giám đốc Thẩm, cuối tuần tôi sẽ đến."
Chờ Phàn Minh đi khuất, Cảnh Nghi quay sang khều: "Anh thật sự muốn đi à?"
"Ừ."
Lệ Vấn Chiêu trả lời dứt khoát, ánh mắt thấp thoáng ý cười: "Dù sao tôi cũng có 'vũ khí bí mật'."
Cảnh Nghi hiểu ngay, cười e thẹn: "Lệ tổng quá khen rồi."
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Công cụ này tốt đấy, chỉ tiếc là nhiều lỗi lắm."
Cảnh Nghi: "..."
Lệ Vấn Chiêu nói: "Gần đây hình xăm loa nhỏ chưa thấy xuất hiện lại, xem ra chỉ có cồn k.ích th.ích mới có thể xuất hiện. Về sau cấm cậu uống rượu, trong người không thoải mái thì tìm bác sĩ Ân xem thử, hiểu chưa?"
"Vâng vâng"
Cảnh Nghi gật gật đầu, lại không biết nghĩ tới cái gì bật cười ha ha ha vài tiếng: "Đại thiếu gia, anh nói xem nếu mà bị loại tình huống đó, đi bệnh viện khám thì chọn khoa nào khám ha"
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Cảnh Nghi tiếp tục nói, giơ ngón tay đếm: "Khoa tim mạch? khoa tai mũi họng? Hay là...."
Lệ Vấn Chiêu nói như đinh đóng cột: "Khoa thần kinh"
"........"
.
.
Cuối tuần.
Cảnh Nghi sớm đã quên việc mình muốn đi theo Lệ Vấn Chiêu tới sân golf chơi bóng, buổi tối đó thức khuya cày phim, ầm ĩ đến rạng sáng mới ngủ, tới trưa đi ra cửa thì đầu óc không tỉnh táo.
Dì Phương thấy vẻ mặt tiều tuỵ của cậu, liền bưng ly sữa đậu nành lại: "Cảnh quản gia, sắc mặt cậu không được tốt lắm, bị bệnh rồi sao?"
Cảnh Nghi nghe hỏi thăm liền cảm thấy ấm áp: "Không bệnh ạ, do thức khuya nên vậy."
Dì Phương nói: "Thanh thiếu niên các cậu đừng thức khuya như vậy, không tốt cho sức khoẻ, vẫn là nên ngủ sớm chút đi."
Cảnh Nghi nghe lỗ tai này qua lỗ tai kia dạ dạ.
Đến khi Lệ Vấn Chiêu xuống dưới lầu, thì thấy Cảnh Nghi hai mắt thâm như gấu trúc.
Lại thức khuya.
Lệ Vấn Chiêu liếc thấy liền nói tỉnh bơ: "Chiều nay tôi gọi người chuyển giường trong phòng cậu đi nhé."
Cảnh Nghi trố mắt: "Sao phải chuyển? Đấy là giường của tôi mà!"
Lệ Vấn Chiêu nhún vai: "Cậu đâu có cần, để đấy chỉ phí chỗ."
Cảnh Nghi: "..."
Cậu ngồi rầu rĩ, nhỏ giọng biện minh: "Cuối tuần chẳng phải là để ngủ bù sao? Tôi làm việc cả tuần mệt mỏi rồi, giờ về nhà thức khuya chút cho thư giãn cũng không được à?"
Lệ Vấn Chiêu: "Thư giãn chưa?"
Cảnh Nghi khựng lại, vai cụp xuống như vừa bị đánh trúng tim đen: "Chưa ạ..."
Thức khuya xong còn mệt hơn, mắt thì đau rát.
Lệ Vấn Chiêu quay sang nói với dì Phương: "Dì Phương, từ hôm nay, phòng của Cảnh Nghi cứ 11 giờ đêm cắt cả mạng lẫn điện."
Cảnh Nghi: "!!!"
Dì Phương cười tủm tỉm, đầy đồng tình: "Vâng, thưa Đại thiếu gia."
Cảnh Nghi ôm một bụng ấm ức mà không dám cãi, chỉ biết vùi đầu vào bữa cơm, lầm bầm oán thầm trong lòng.
Lệ Vấn Chiêu nghe hết mấy lời cằn nhằn đó, nhướn mày: "Không phục à?"
Cảnh Nghi: "Đâu có ạ."
Nhìn bộ dạng ỉu xìu của cậu, Lệ Vấn Chiêu lần này lại không nhượng bộ: "Ban ngày không chơi được sao? Tại sao cứ phải hy sinh giờ ngủ?"
Cảnh Nghi thở dài, vẻ mặt cực kỳ bất lực: "Tôi cũng muốn ngủ sớm, nhưng điện thoại nó không buông tha tôi. Tôi nghĩ kiếp trước chắc mình là đèn đường, sinh ra đã quen thức đêm."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
.
.
Buổi chiều, hai người xuất phát từ nhà họ Lệ.
Cảnh Nghi vừa ăn xong đã ngáp ngắn ngáp dài. Vừa lên xe, cậu đã nhanh tay chiếm chỗ ở ghế sau, quấn mình thành một cục: "Đại thiếu gia, tôi chợp mắt một lát được không?"
Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu nhìn, giọng nhàn nhạt: "Tiền trảm hậu tấu?" (ý là làm xong rồi mới báo)
Cảnh Nghi cười khì, chuồn lẹ vào ghế: "Là tiên lễ hậu binh."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cái người này đúng là bách khoa toàn thư về cách dùng sai thành ngữ!
Tuy vậy, anh cũng không đuổi người, chỉ dặn bác Lâm lái xe đi thẳng đến địa điểm. Cảnh Nghi thì ngủ ngon lành suốt đường đi, cho đến khi bị gọi dậy.
Xuống xe chưa kịp đứng vững, cậu đã loạng choạng suýt ngã, may mà Lệ Vấn Chiêu nhanh tay kéo lại.
Nhìn cảnh này, chính anh cũng hơi bất ngờ: "..."
Cảnh Nghi vội hoàn hồn, cúi đầu cảm ơn: "Đại thiếu gia, cảm ơn anh."
Lệ Vấn Chiêu nhún vai, nhàn nhạt đáp: "Đỡ nhiều quen tay rồi."
Cảnh Nghi: "..."
Sân bóng được bao trọn. Từ xa, Cảnh Nghi đã thấy Thẩm Thù Bách đang chuẩn bị đánh bóng.
Cậu tò mò hỏi người trợ lý đến đón: "Thư ký Trâu không có ở đây à?"
Trợ lý gật đầu: "Anh ấy bận, xin nghỉ rồi ạ."
Cảnh Nghi thầm nghĩ: Không phải lại ở nhà cày đề thi công chức đấy chứ?
.
Sau vài cú đánh bóng không vào, Thẩm Thù Bách quay lại, tươi cười nói: "Cảnh quản gia cũng đến sao? Đại thiếu gia nhà họ Lệ đúng là đi đâu cũng không quên mang theo cậu, quả nhiên đã trở thành tâm phúc rồi."
Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Xem ra Thẩm tổng rất quan tâm đến người bên cạnh tôi nhỉ?"
Thẩm Thù Bách vẫn giữ vẻ mặt tươi cười: "Hai nhà chúng ta hợp tác lâu như vậy, chú ý một chút cũng là điều dễ hiểu. Huống chi, người như Cảnh quản gia đây, cá nhân tôi rất đánh giá cao."
Lệ Vấn Chiêu nhẹ cười, giọng điềm nhiên: "Đúng vậy, nhất là khả năng đấu đá thương trường, rất độc đáo."
Thẩm Thù Bách: "..."
Thẩm tổng giận tím mặt, nghiến răng mời: "Đánh vài ván rồi nói tiếp chứ?"
Lệ Vấn Chiêu không nói nhiều, nhận gậy và bắt đầu.
Cảnh Nghi không hứng thú với golf, sau một lúc liền trốn ra ngồi dưới bóng cây hóng mát. Điện thoại của cậu bỗng vang lên liên tục.
[Thư ký Trâu nhà bên]: Trợ lý Cảnh, tôi đã nói rồi, mấy đề thi này thật sự rất dễ.
[Thư ký Trâu nhà bên]: [hình ảnh] [hình ảnh]
Còn gửi kèm ảnh chụp bài làm: điểm phần một 80, phần hai 85.
Cảnh Nghi cầm điện thoại, lặng lẽ run rẩy: "........"
[Thư ký Trâu nhà bên]: Lần này tôi làm không hết sức vì bận nộp báo cáo gấp cho ngài Thẩm. Để tôi rảnh làm nghiêm túc một bộ thì còn cao hơn! [cơ trí đẩy mắt kính.jpg]
[Ngài Cảnh đại gia]: "........"
...
Ván đấu golf đang nóng dần, đối thoại cũng tăng level
Thẩm Thù Bách cười đầy ẩn ý: "Nghe nói tập đoàn Lệ thị chuẩn bị nhảy sang lĩnh vực công nghệ cao? Tiền còn đủ không?"
Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên: "Tạm được, chưa đến mức phải mượn sức mạnh Ultraman."
Thẩm Thù Bách hít sâu, kìm nén: "...Nếu thiếu, Thẩm thị chúng tôi sẵn lòng hỗ trợ."
Lệ Vấn Chiêu cười, dịu dàng như gió xuân: "Không cần. Nhưng để cảm ơn tâm ý sâu đậm của ngài Thẩm, mai tôi sẽ gửi qua thêm một bó măng mới."
Thẩm Thù Bách: "..."
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn nhẹ nhàng, như vừa vung một cú bóng trí mạng: "Nghe nói tượng Thần tài ở trụ sở bên ngài đã chuyển đi rồi?"
Thẩm Thù Bách: "Không, chỉ mang đi bảo dưỡng thôi."
Lệ Vấn Chiêu thở dài tiếc nuối: "Ồ, tiếc thật. Tôi đang muốn hỏi cách thờ mà... Đành vậy, chắc phải giữ nguyên tượng Lưu Bị của mình thôi."
Thẩm Thù Bách: "Ý anh là gì?"
Lệ Vấn Chiêu nhã nhặn trả lời: "Không có gì. Vui thôi"
Thẩm Thù Bách tức giận vứt cây gậy đánh golf: "Lệ Vấn Chiêu, tôi hy vọng tháng sau anh còn có thể cười được!"
Anh ta giận dữ nói xong, ném bao tay quay người bỏ đi
Cảnh Nghi lạch bạch chạy tới: "Đại thiếu gia, anh đánh xong rồi à?"
"Ừ"
Cảnh Nghi nhìn thoáng qua thấy bóng dáng Thẩm Thù Bách có vẻ rất tức tối, đằng đằng sát khí, đi trên đường tay chân đánh đập cây cối xong còn hung hăng quay lại trừng Lệ Vấn Chiêu, miệng thì cứ đóng mở.
Cảnh Nghi không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng thì có thể đoán là đang gửi lời hỏi thăm đến mồ tổ nhà họ Lệ.
Cảnh Nghi hỏi: "Anh ta bị sao vậy?"
Lệ Vấn Chiêu lười nhác đáp: "Tôi chỉ giúp hắn hồi tưởng lại những chiến tích thương trường gần đây thôi."
Cảnh Nghi: "..."
À... chẳng trách được.
Hai người vốn đang chơi bóng, nhưng người tổ chức lại đột nhiên bỏ giữa chừng.
Cảnh Nghi nhìn sân cỏ im lặng như tờ, hỏi: "Thế giờ chúng ta cứ thế mà về ạ?"
"Ừ."
Cảnh Nghi không tin nổi: "Kêu chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, giờ lại vứt chúng ta ở đây à?"
Hoắc Sầm Tâm đâu ?
Ghép đôi hẹn hò mà lại thế này à?
Nam chính làm ơn giữ chữ tín một chút đi chứ!
Lệ Vấn Chiêu liếc cậu một cái: "Cũng không phải là vô ích hoàn toàn. Thẩm Thù Bách có động thái với nhà họ Lệ, chắc tháng sau sẽ có kết quả. Tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn khi về."
Cảnh Nghi gật gù như gà mổ thóc: "Ò ò, nhớ kiểm tra kỹ vào nhé."
【Dù gì quanh anh bây giờ toàn tội phạm kinh tế không à.】
Lệ Vấn Chiêu đặt gậy bóng xuống, không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này: "Nếu cậu muốn chơi tiếp thì chơi đi."
Dù sao Thẩm Thù Bách bao cả sân rồi, chơi không mất tiền.
Cảnh Nghi nhìn sân bóng, rồi lắc đầu: "Thôi, tôi vẫn thích ăn hơn."
Lệ Vấn Chiêu cười khẩy: "Cậu chỉ thích đồ ăn thôi à."
Cảnh Nghi mím môi rụt rè: "Cũng tạm ạ."
Lệ Vấn Chiêu: "Đừng khiêm tốn quá."
Rồi anh quay người bước đi. Cảnh Nghi liếc thấy chiếc xe ở xa: "Không về ạ?"
Lệ Vấn Chiêu không dừng bước: "Nghe nói cá ở đây ngon, tới đây rồi thì thử xong hãy đi."
Cảnh Nghi nghe xong nuốt nước bọt đánh ực: "Thế thì phải thử chứ."
...
Hai người chuyển hướng đến nhà hàng. Đi được nửa đường, Cảnh Nghi nhìn thấy nhà vệ sinh, bèn nói Lệ Vấn Chiêu cứ đi gọi món trước.
Lệ Vấn Chiêu không yên tâm: "Cậu biết đường chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Cảnh Nghi chỉ vào bảng chỉ đường bên đường: "Tôi đâu phải kẻ mù đường, cứ theo mũi tên mà đi thôi."
Lệ Vấn Chiêu cười khẽ, rồi đi thẳng đến nhà hàng.
Sau khi xong việc, Cảnh Nghi lần theo chỉ dẫn đi tiếp, nhưng đến một ngã rẽ thì chẳng thấy bảng chỉ đường tiếp theo đâu.
Cảnh Nghi: ?
Không có chỉ dẫn, vậy thì cứ để trực giác dẫn đường thôi!
Hai mươi phút sau, cậu đứng trước một khu rừng trúc, đờ đẫn nhìn những bụi tre non trong đám lá khô.
Sau khi rời nhà vệ sinh, cậu đã quanh quẩn ở đây đúng hai mươi phút rồi.
"..."
Tại nhà hàng, đợi mãi không thấy người, Lệ Vấn Chiêu lấy điện thoại ra nhắn: [Cậu đâu rồi?]
[Quản gia nhỏ]: [Gửi định vị.]
Lệ Vấn Chiêu mở lên xem, thấy cậu đã đi lệch khỏi nhà hàng hơn một cây số, thêm chút nữa là ra tới quốc lộ. Anh lặng thinh vài giây.
[Lệ]: Cậu vào rừng trúc làm gì?
Cảnh Nghi nhìn mấy bụi tre trước mặt: [Tham quan quá trình tre non làm thế nào hóa thành tre lớn.]
Lệ Vấn Chiêu: "..."
[Lệ]: Lạc đường rồi à?
"..." Đại thiếu gia thật sự hiểu tôi quá mà.
Cảnh Nghi ngồi thụp xuống đống lá khô, nhắn lại: [Nói ra anh có thể không tin, nhưng tôi gặp phải hiện tượng "ma dẫn đường" á.]
[Lệ]: ...
[Lệ]: Không phải cậu nói chỉ cần đi theo bảng chỉ dẫn thôi sao?
Cảnh Nghi: "..."
Cái sân này đường thì lắt léo như mê cung, bảng chỉ dẫn cũng chẳng có mấy cái. Thẩm Thù Bách bao cả sân mà đến người qua lại cũng chẳng thấy bóng dáng, đi lạc là đúng rồi còn gì!
Cậu bực bội bấm chữ cành cạch: [Sân golf này đường vòng vèo như mê cung, đã thế còn vắng tanh không bóng người. Đừng có mà trách tôi, đi lung tung cũng chỉ là hệ quả thôi!]
Lệ Vấn Chiêu: "..."
[Lệ]: Đứng yên đó đừng nhúc nhích.
Cảnh Nghi thắc mắc: Đại thiếu gia muốn đích thân đến đón mình sao?
Vài phút sau, Lệ Vấn Chiêu theo định vị tìm tới rừng trúc. Anh quét mắt một lượt, thấy "cây nấm nhỏ" Cảnh Nghi đang ngồi thu lu bên vệ đường, trông y như mấy cây nấm mới nhú.
Đang ngồi làm gì thế?
Lệ Vấn Chiêu bước lại gần, nghe thấy tiếng chuông "boong boong" xen lẫn âm thanh linh tinh.
Hóa ra cậu đang ngồi cắm cúi xem video tấu hài, nội dung kiểu: "Bình luận ngay để gặp may mắn, ngày mai phú quý phát tài."
Cảnh Nghi tin sái cổ, còn gõ từng chữ một: [Phật Tổ phù hộ, cho con sớm thành triệu phú, cả đời ăn ngon mặc đẹp, A Di Đà Phật...]
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh kéo cây nấm nhỏ từ dưới đất lên, bật cười: "Cậu cũng tin mấy video nhảm nhí này sao?"
Cảnh Nghi cãi: "Thà tin còn hơn không!"
Lệ Vấn Chiêu không tha: "Ngủ nướng trong giờ làm, thức thâu đêm khi được nghỉ, rảnh rỗi lại lười biếng, cậu không tự vượt qua chính mình thì đừng làm khó Phật Tổ nữa!"
Cảnh Nghi bĩu môi: "Chỉ là một chút mơ mộng giản dị của tầng lớp lao động thôi mà."
Lệ Vấn Chiêu đỡ cậu đứng thẳng, nhìn quanh chỗ cậu ngồi, cau mày: "Cậu ngồi đây làm gì?"
Cảnh Nghi không cần nghĩ: "Tôi đợi anh mà."
Lệ Vấn Chiêu nhìn vào đôi mắt ấm áp của cậu: "Sao không tìm chỗ ngồi tử tế hơn?"
Cảnh Nghi đáp: "Sợ anh không tìm được tôi."
Đôi mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng tối lại, anh khẽ mím môi: "Cũng không đến mức đó."
Cảnh Nghi nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Với định vị chính xác thế này, chỉ cần không đi xa khỏi khu vực này là được. Sao phải ngồi một chỗ chứ?
Cậu chép miệng: "Đúng là tôi hơi cứng nhắc rồi."
Lệ Vấn Chiêu vừa định nói gì thì ánh nhìn của anh dịu đi. Anh thở nhẹ một hơi, kéo cậu đi: "Đi thôi."
Cảnh Nghi chớp chớp mắt nhìn anh. Gió thổi qua rừng trúc, ánh sáng lấp lánh qua những tán cây chiếu lên gương mặt Lệ Vấn Chiêu, đôi mắt anh sâu thẳm mà rực rỡ.
Cảnh Nghi như nghẹn lời, một lúc lâu mới lí nhí: "Thật ra anh không cần đích thân tới đón tôi đâu. Chỉ cần gửi tôi vị trí là được."
Lệ Vấn Chiêu liếc cậu một cái: "Cậu chắc chứ?"
Cảnh Nghi: "Ừm."
Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng nhếch môi: "Vừa nãy cậu cũng nói y chang như thế."
Cảnh Nghi: "..." Ồ, hóa ra anh qua đây chỉ vì sợ tôi lại lạc đường.
Làm cậu suýt chút nữa tưởng bở! Ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu lúc nãy giống hệt cách cậu nhìn mấy cái bánh ngọt, trong đôi mắt đen thẳm ấy còn lấp ló một thứ cảm xúc gì đó mà cậu chẳng tài nào hiểu nổi.
Nếu không phải ông chủ của mình, cậu còn nghĩ anh ta định bán mình lấy tiền đấy!
Nhưng giờ thì yên tâm rồi.
【Đại thiếu gia đúng chuẩn một người chủ mẫu mực, luôn quan tâm đến nhân viên!】
Lệ Vấn Chiêu – người nghe được mọi thứ: "..."
Anh khẽ thở dài một tiếng: "Quản gia nhỏ ngốc nghếch."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");