Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước cổng nhà họ Lệ, Cảnh Nghi và Lệ Úc mặt mày méo xệch, sắc mặt còn lạnh hơn cả cơn gió bấc bên ngoài.
【Một pha "lật bàn" xuất sắc! Tam thiếu gia cuối cùng cũng nổi điên rồi, cao tay quá, đã thế còn mở chế độ thảm sát không phân biệt người trong nhà luôn chứ!】
Lệ Đình nghe thấy tiếng Cảnh Nghi lẩm bẩm, cái tính thích đùa ác của anh lại trỗi dậy. Anh không thèm để ý ánh mắt đen kịt của ông anh nhà mình, còn dõng dạc lắc lư bên bờ vực nguy hiểm.
"Nhất là cậu đấy, Cảnh quản gia, nhìn cậu cứ ngốc ngốc, lừa cậu chẳng cần phải nghĩ nhiều."
Cảnh Nghi bị sốc nặng. Cậu ngốc hồi nào?!
"Tam thiếu gia, tôi biết anh thất tình nên tâm trạng không vui." Cậu mím môi, nhỏ giọng phản kích: "Nhưng anh không được bôi nhọ tấm lòng của đại thiếu gia chứ!"
Lệ Lệ Đình: "Hả? Tôi bôi nhọ lúc nào?"
Cảnh Nghi liếc nhìn chiếc bánh sen trong tay, rồi lỉnh ngay tới bên cạnh Lệ Vấn Chiêu, tỏ vẻ vô cùng trung thành: "Làm sao mà đại thiếu gia lại cho tôi ăn đồ thừa được? Tam thiếu gia đúng là chẳng hiểu chuyện, không giống tôi, tôi lúc nào cũng chỉ biết biết ơn đại thiếu gia thôi."
Lệ Đình: "......"
Anh cảm giác như vừa bị cốc trà cũ đắng nghét đổ thẳng vào cổ họng.
Cảnh Nghi cũng tự thấy mùi trà xanh từ mình bốc lên khiến bản thân phải rùng mình. Xem ra, nghệ thuật pha trà không dành cho tất cả mọi người. Món này khó nhằn quá!
Lệ Đình kinh ngạc trước chiêu mách lẻo cao tay của Cảnh Nghi, nhưng còn bất ngờ hơn với ánh mắt nửa cười nửa không của Lệ Vấn Chiêu quét tới. Ngực anh khẽ thót lên: "Anh cả, không phải em có ý đó!"
"Ừ." Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp: "Hóa ra trong lòng em, anh là kẻ chuyên lừa đảo."
Lệ Đình: "......"
Lệ Vấn Chiêu: "Lúc nhỏ, anh từng cho em ăn đồ thừa bao giờ chưa?"
Lệ Đình: "......"
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
【Tam thiếu gia! K.O ngay tại chỗ!】
【Đụng ai không đụng, lại đi chọc Đại thiếu gia! Giờ bị mắng sấp mặt rồi ha? Hừ hừ hừ, tôi đã bảo mà...】
Cảnh Nghi còn chưa kịp đắc ý xong, đã bị Lệ Vấn Chiêu túm gáy như xách một chú gà con, lôi thẳng ra cửa. Cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cơn gió lạnh buốt đã tạt thẳng vào cổ áo, lạnh đến run rẩy.
"Đại thiếu gia! Lạnh! Lạnh chết mất!" Cảnh Nghi vùng vẫy như cá mắc cạn, giọng run lập cập.
Lệ Vấn Chiêu không nói gì, tháo chiếc áo khoác trên tay mình, quấn vào người cậu: "Mặc vào đi."
Cảnh Nghi không còn tâm trạng giữ ý nữa, cái lạnh như muốn đóng băng cả mũi cậu. Vừa quấn áo vừa lẩm bẩm: "Tam thiếu gia tự dưng phát điên, làm tôi quên cả áo khoác. Cảm ơn Đại thiếu gia."
"Lời mách lẽo của em tôi biết rồi." Giọng Lệ Vấn Chiêu trầm thấp, không rõ vui hay giận. "Giờ xuất phát được chưa?"
Cảnh Nghi vội gật đầu, miệng lí nhí: "Được rồi ạ."
Hôm nay, Thủ Thành trời đột ngột chuyển lạnh, cơn mưa lớn từ hôm qua vẫn chưa dứt. Không khí ẩm ướt, lạnh buốt. Trên xe thì ấm áp như thiên đường, nhưng vừa mở cửa bước xuống, Cảnh Nghi lập tức biến thành "bắp cải thiu". Lạnh đến mức vào thang máy rồi mà người vẫn chưa hoàn hồn.
Cách cậu đổi trạng thái khiến Lệ Vấn Chiêu không khỏi ngạc nhiên: "Trời lạnh thế này, sao không mặc thêm quần áo?"
Cảnh Nghi co ro rụt cổ, run cầm cập: "Tôi... tôi không có áo dày...phù phù"
Nguyên thân của Cảnh quản gia chắc chắn là kiểu người rất mê cái đẹp. Tủ quần áo của cậu ta toàn mấy món nhẹ nhàng, mỏng manh kiểu xuân hè. Không có lấy một cái áo giữ nhiệt hay áo phao nào, khiến cái cơ thể này của cậu bây giờ rét đến phát khóc.
"......"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Em không biết đi mua à?"
Cảnh Nghi đáp rất chắc chắn: "Mấy hôm trước trời còn chưa lạnh mà."
Lệ Vấn Chiêu cười lạnh: "Ừ, nên giờ không khí lạnh đến để dạy em một bài học đấy."
Cảnh Nghi mím môi, thút thít như đứa trẻ bị bắt nạt: "..."
Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Trong phòng làm việc của tôi có vài bộ quần áo. Tự vào phòng nghỉ tìm mà mặc."
Cảnh Nghi lắc đầu: "Không sao đâu, trong văn phòng có máy sưởi, lát nữa tôi sẽ hết lạnh thôi."
Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Máy sưởi chiều mới bật."
Cảnh Nghi cứng họng: "Vậy thì... cảm ơn Đại thiếu gia đã cứu mạng."
"......"
Thang máy "ting" một tiếng, tới tầng cao nhất.
Cảnh Nghi co ro chạy thẳng vào văn phòng, đến mức thư ký Phàn Minh chào hỏi cũng không nghe thấy.
Trong văn phòng tổng giám đốc, có một phòng nghỉ kín đáo chỉ dành riêng cho Lệ Vấn Chiêu. Dù rất ít khi anh sử dụng, căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ như mới.
Cảnh Nghi chẳng buồn ngắm nghía gì, lao thẳng đến tủ quần áo. Nhưng khi mở ra, khuôn mặt cậu tràn ngập thất vọng.
Bên trong toàn đồ đúng chuẩn phong cách của Lệ Vấn Chiêu: những bộ vest thủ công gọn gàng, tinh tế, hoặc những chiếc áo măng tô dài đen tuyền, đắt tiền đến mức cậu không dám nhìn. Lật tới lật lui, cậu cũng chỉ tìm được hai bộ trang phục đơn giản hơn, nhưng không phải áo phao.
Cảnh Nghi ủ rũ buông vai xuống, nhưng nhìn gió lạnh ngoài cửa sổ, cậu vẫn cứng rắn lấy áo khoác mặc vào.
.
"Lệ tổng, bên Hoắc thị báo dự án gặp vấn đề, muốn hẹn ngài bàn bạc thêm." Phàn Minh báo cáo ngoài phòng làm việc.
Lệ Vấn Chiêu không đổi sắc: "Nói Hoắc thị tôi không rảnh, bảo trưởng phòng dự án đi."
"Vâng." Phàn Minh đưa một tập tài liệu: "Đây là danh sách ứng viên phù hợp cho vị trí trưởng phòng. Các bộ phận đã duyệt, giờ chỉ chờ ngài ký."
Lệ Vấn Chiêu lật qua, ánh mắt dừng lại: "Bộ phận kỹ thuật có một người hiểu về công nghệ hacker đúng không?"
Phàn Minh gật đầu: "Đúng ạ, hồ sơ ở trang 17."
Lệ Vấn Chiêu rút ra, ký một chữ: "Điều anh ta sang phòng An ninh mạng, thăng hai bậc."
Phàn Minh hơi ngạc nhiên: "Vâng."
Vừa xong việc, tiếng cửa phòng nghỉ mở ra. Một "cục đen tròn" là Cảnh Nghi chậm rãi bước ra.
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Anh không nhịn được nhíu mày: "Em mặc cái gì thế?"
Cảnh Nghi cúi đầu ngó bộ dạng của mình.
Bên trong là áo hoodie, ngoài là áo len, thêm chiếc áo khoác da đen bên ngoài. Cậu cảm thấy rất ấm áp, nhưng mũ hoodie hơi đè vào cổ.
"Sao vậy?" Cảnh Nghi nghiêng đầu, khó hiểu.
【Sao lại nhìn tôi kiểu đó?】
【Tôi có quên nhét áo trong vào quần đâu mà...】
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Cảnh Nghi lê bước tới, ngồi phịch xuống bàn làm việc nhỏ, cả người cứng ngắc như bọc trong kén tằm.
"Trong phòng không có măng tô vừa người sao?"
Cảnh Nghi chớp chớp mắt: "Áo to quá."
【Còn dài nữa, mặc vào che cả mắt cá chân, nhìn y như củ khoai tây khổng lồ!】
"......"
Cảnh Nghi xoay người khoe bộ đồ mình mặc: "Không đẹp à? Tôi phối đồ cả buổi đấy."
Lệ Vấn Chiêu quan sát một hồi, cuối cùng bật cười: "Rất cá tính."
Cảnh Nghi hí hửng: "Vậy nếu thất nghiệp, tôi có thể làm fashionista rồi!"
"Làm gì cơ?"
"Trở thành blogger phối đồ chứ sao."
【Dẫn đầu xu hướng phối đồ mùa đông!】
Lệ Vấn Chiêu hờ hững: "Để người ta tránh những bộ như em mặc à?"
Cảnh Nghi: "......"
Miệng lưỡi Lệ Vấn Chiêu sắc bén đến mức khiến cậu cảm thấy mình là sản phẩm lỗi bị quẳng vào kho. Cậu cúi đầu nhìn mình, nhấc tay nhấc chân thử: "Có tệ thế không..."
Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu một lượt, cuối cùng thản nhiên khen: "Thật ra cũng ổn."
Cảnh Nghi tươi rói mặt mày. Đấy, tôi biết mà!
Lệ Vấn Chiêu: "Giống như một củ khoai tây nướng hơi quá lửa."
Nụ cười của Cảnh Nghi lập tức đông cứng: "......"
"Chưa kiểm soát tốt lửa" á? Nói thẳng ra là bị nướng cháy đen chứ gì.
.
Đến giờ ăn trưa, Lệ Vấn Chiêu vẫn dẫn Cảnh Nghi ra ngoài ăn, mở một cái "bếp riêng" là không dễ đóng lại đâu.
Cảnh Nghi cuộn mình như một viên than đen, lạch bạch theo sau Lệ Vấn Chiêu. Vừa xuống tầng, cậu ngạc nhiên phát hiện Lệ đại thiếu gia dẫn mình thẳng đến bãi đỗ xe.
Cậu lập tức hỏi: "Chỗ ăn xa lắm ạ?"
"Không xa."
"Thế sao lại đi xe?"
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu rơi xuống lạnh lùng: "Không phải em nói lạnh à?"
Một câu nói hờ hững nhưng lại khiến trái tim Cảnh Nghi âm thầm nóng lên, giống như được ai đó đặt một túi sưởi ngay trong lòng ngực.
Còn đang lâng lâng thì đầu cậu đã bị một bàn tay xoa nhẹ, kèm theo tiếng thở dài: "Đang ngẩn ngơ gì vậy? Lên xe đi."
Chiếc xe lướt nhẹ qua màn mưa, chẳng mấy chốc đã đến trước một trung tâm thương mại cao cấp. Nhìn tòa nhà với dãy logo toàn thương hiệu quốc tế, Cảnh Nghi bối rối bám cửa sổ xe:
"Ủa, chỗ này cũng có nhà hàng hả?"
"Không, trước tiên mua cho em vài bộ đồ. Mai trời còn lạnh hơn hôm nay đấy."
Vừa bước vào trung tâm thương mại, hơi ấm lập tức xoa dịu khuôn mặt lạnh buốt của Cảnh Nghi. Cậu cảm giác mí mắt mình cũng sắp tan chảy ra.
Lệ Vấn Chiêu đi thẳng đến một cửa hàng quen thuộc. Đứng trước cửa, anh định nói:
"Ở đây kiểu gì cũng có, em cứ chọn thứ mình thích..." Nhưng ánh mắt lại lướt qua bộ đồ "lạ lùng" trên người Cảnh Nghi. Anh đành nuốt lại nửa câu còn lại: "Thôi để tôi chọn, em thử."
Cảnh Nghi: "..."
Cậu nheo mắt nhìn anh: "Anh lại đang chê gu thẩm mỹ của tôi, đúng không?"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày nhàn nhạt: "Không có, chỉ sợ phong cách của em khiến người ta nhớ lâu thôi."
Cảnh Nghi: "..."
Nhìn vào logo bên trong cửa hàng, cậu ngập ngừng: "Nơi này hình như không hợp với người "nhỏ bé" như tôi."
Lệ Vấn Chiêu nhẹ giọng: "Em đang mặc cái thương hiệu đó trên người đấy."
Cảnh Nghi: "..." Ồ, tôi sắp "lên đời" rồi.
Sau khi chọn vài bộ đồ mùa đông dày dặn, phục vụ liền mang chúng ra quầy thanh toán. Cảnh Nghi đi theo như cái đuôi, thấy hóa đơn liền rút ví ra. Nhưng vừa lấy tiền, tay Lệ Vấn Chiêu đã đưa thẻ ra trước: "Quẹt thẻ này."
Cảnh Nghi bối rối: "Đại thiếu gia, để tôi tự trả được rồi."
【Tôi có tiền. Nhà họ Lệ bao ăn bao ở, lương tháng mười vạn, thỉnh thoảng còn được các thiếu gia thưởng thêm. Tôi bây giờ chính là tiểu phú ông, mua vài bộ đồ không đến nỗi phá sản đâu!】
Nghe cậu "khoe" xong, Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Tiền của em, cứ giữ mà tiêu."
Cảnh Nghi bĩu môi: "Nhưng không trả tiền làm tôi thấy giống như đang... vi phạm pháp luật ấy."
"Vậy cứ tiếp tục lo đi." Anh nghiêm túc bổ sung, giọng hơi trầm:
"Như vậy, sau này khi em nhận ra mình vẫn chưa thích tôi, sẽ tự ép bản thân vượt qua giai đoạn chần chừ."
Phục vụ đang quẹt thẻ bỗng khựng lại: "..." ồ ồ ồ ồ
Cảnh Nghi đỏ mặt cúi đầu: "..."
.
Sau khi thay đồ, cậu vui sướng thấy bộ mới vừa dày vừa ấm. Chỉ cần mặc vào thôi, cả người đã dễ chịu đến nỗi muốn hét lên.
Lệ Vấn Chiêu đứng chờ bên ngoài, nhìn cậu quay lại. Bộ đồ mới khiến làn da cậu trông mịn màng, gương mặt sáng sủa, khiến người ta bất giác mỉm cười.
"Không tệ."
Cảnh Nghi giả bộ e thẹn: "Chủ yếu là nhờ mắt thẩm mỹ của đại thiếu gia."
Lệ Vấn Chiêu nhìn nụ cười vui vẻ của cậu, không phản bác: "Ừ."
Trên đường đi ăn, Cảnh Nghi nhất quyết đòi thanh toán, lý do là "không làm mà đòi có ăn" Nhưng khi Lệ Vấn Chiêu buông một câu nhẹ tênh:
"Không cần lo, biết đâu sau này thẻ lương của tôi cũng là của em."
Cảnh Nghi sững người. Nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh nhưng sâu thẳm của anh, cậu cảm thấy trái tim mình "bùm bùm" đập liên hồi.
Cậu lắp bắp: "Tôi... tôi chưa sẵn sàng đâu..."
Lệ Vấn Chiêu khẽ gật đầu, không ép buộc, dịu dàng hỏi: "Thế em muốn ăn gì?"
Cảnh Nghi vội vàng đổi chủ đề: "Muốn ăn lẩu nấm, loại nóng hổi ấy. Nhưng đừng đi quán lần trước..."
【Tôi không muốn bị làm trò cười nữa đâu】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
.
Cuối cùng, Cảnh Nghi quyết tâm trả tiền nên chọn một nhà hàng chuyên món ăn dưỡng sinh, gọi mấy món súp và món ăn mùa đông. Nhân viên mang món lên đầy đủ, Cảnh Nghi vội vã chạy ra quầy thanh toán.
Hóa đơn lên tới gần bốn con số, nhưng giờ Cảnh Nghi không còn cảm thấy quá đau lòng nữa, vì có Lệ Vấn Chiêu làm gương mẫu, cậu cũng tự tin hơn.
Ăn xong, quay về công ty, Lệ Vấn Chiêu tiếp tục làm việc, trong khi đang tham gia một cuộc họp quốc tế qua video, còn Cảnh Nghi thì vừa no căng, đang cảm thấy hơi mệt, không muốn ở lại văn phòng nữa.
Cảnh Nghi bị "lạc vào" thế giới của những cuộc trò chuyện thú vị
Đúng lúc Phàn Minh đang bẩm báo công việc, Lệ Vấn Chiêu đã giao một đống nhiệm vụ, còn Phàn Minh vừa đi ra ngoài đã thở dài một hơi.
Cảnh Nghi nghĩ một lúc rồi đứng dậy: "Lệ Tổng, tôi có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn: "Không lạnh à?"
Cảnh Nghi gật đầu: "Phòng có điều hòa mà, tôi chỉ đi sang phòng bên tìm Phàn Minh thôi."
Lệ Vấn Chiêu ngừng một chút, rồi hỏi: "Em thích Phàn Minh lắm à?"
Cảnh Nghi vô thức gật đầu, rồi thấy sắc mặt Lệ Vấn Chiêu không vui liền vội vàng nói thêm: "Anh ta rất quan tâm tôi, tôi cũng muốn giúp đỡ anh ta một chút thôi."
Gần đây, tình hình ở Lệ gia khá hỗn loạn, thiếu người phụ trách, nhiều tài liệu quan trọng đều do Phàn Minh tự tay quản lý, nên văn phòng của anh ấy giờ nhìn như một kho tài liệu rồi.
Lệ Vấn Chiêu nhìn đồng hồ, đang định nói gì đó thì lại phải tham gia cuộc họp quốc tế, chỉ đành gật đầu: "Đi đi."
Cảnh Nghi khẽ khàng đi ra ngoài.
.
"Phàn Minh, tôi tới giúp anh đây."
Trong phòng thư ký, Phàn Minh đang chống cằm ngồi ngẩn người, nghe thấy tiếng Cảnh Nghi thì ngẩng lên: "Giúp gì?"
Cảnh Nghi: "Sắp xếp tài liệu?"
"À, không cần đâu." Phàn Minh vỗ vỗ vào chiếc máy tính trước mặt: "Mới xong rồi, mười phút trước đã gửi hết tài liệu đi các phòng ban rồi."
Cảnh Nghi trợn tròn mắt: "Nhanh vậy ư? Nhưng mà tôi vừa thấy anh lắc đầu thở dài mà?"
Phàn Minh bĩu môi: "Ôi, đó là do tôi đang tức giận người khác thôi."
Cảnh Nghi ngây người mất vài giây, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Là... Thư ký Trâu à?"
Phàn Minh ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Cảnh Nghi khẽ mỉm cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc sảo: "Dạo này anh với Thư ký Trâu có vẻ thân thiết lắm nhỉ?"
"Không có đâu." Phàn Minh vội vàng nói: "Tôi đang nghĩ cách trả thù anh ta."
Cảnh Nghi: "?"
Phàn Minh tiếp tục: "Cậu thấy sao nếu tôi thuê phòng bên cạnh anh ta rồi ngày nào cũng qua ăn cơm chung?"
Cảnh Nghi: "......"
Phàn Minh nhìn vẻ mặt của Cảnh Nghi liền biết là không ổn, liền chuyển sang cách khác: "Vậy giả vờ đăng ký thi công chức, cuối cùng nộp một bài trắng thì sao?"
Cảnh Nghi: "......"
Thư ký Phàn và Thư ký Trâu, hai người này đúng là cặp đôi hoàn hảo mà.
Cảnh Nghi híp mắt lại: "Thư ký Phàn, tôi sợ anh và thư ký Trâu sẽ bất ngờ yêu nhau mất."
Một chút tình yêu lẫn thù hận kiểu này có vẻ cũng phổ biến mà.
"!!!"
Phàn Minh lập tức đỏ mặt, trợn mắt nhìn Cảnh Nghi: "Cậu nói gì vậy, Cảnh quản gia, tôi và Thư ký Trâu 'thẳng' như thước vậy đó!"
Cảnh Nghi đáp lại một cách sắc bén: "Ồ, 'thẳng' của các anh là 'thẳng' như thước dẻo mới đúng chứ nhỉ"
Phàn Minh: "......"
Đang trong cuộc đối thoại vui vẻ, điện thoại của Cảnh Nghi bỗng dưng rung lên.
[Số lạ]: Cảnh Nghi, cậu dám chặn tôi à?
[Số lạ]: Cậu biết cái giá phải trả khi đắc tội với tôi không? Tôi %??#%?ǒ@#??......
Cảnh Nghi: "......"
Không cần đoán cũng biết là ai rồi, chắc chắn là Thẩm Thù Bách. Dạo gần đây anh chàng này bắt đầu có dấu hiệu mất kiểm soát, từ khi Thư ký Trâu khởi động chiến dịch thi công chức toàn công ty, Thẩm Thù Bách bắt đầu nhắn tin làm phiền Cảnh Nghi liên tục, đến mức cậu không còn đủ chỗ trong danh sách đen để chặn nữa.
Và lần này, những tin nhắn của anh ta lại tiếp tục lặp đi lặp lại những lời lẽ quen thuộc.
[Số lạ]: Cảnh quản gia! Đừng có tưởng không nói gì là tôi không làm gì được cậu, cậu cứ coi mình là ai thế?
[Số lạ]: Nếu còn muốn tôi đối xử tử tế với cậu, thì cậu nên tự biết điều...
[Ngài Cảnh đại gia]: Anh mạnh miệng thế, chẳng lẽ cậu mọc thêm cái lưỡi khác rồi à?
Một giây sau, điện thoại của Cảnh Nghi bắt đầu rung mạnh, cứ như bật chế độ rung vậy, khiến tay cậu cũng bị rung theo.
Ngay cả Phàn Minh cũng chú ý thấy: "Cậu bị virus à?"
"Không phải virus." Cảnh Nghi thản nhiên đáp: "Chỉ là có một kẻ điên thôi."
Phàn Minh: "Hả?"
Cảnh Nghi chăm chú gõ nhanh trên điện thoại, trong khi Thẩm Thù Bách lại tiếp tục gửi những tin nhắn chửi bới, Cảnh Nghi nhẹ nhàng đáp lại hai chữ:
TD.
Điện thoại lại bắt đầu rung lên, Thẩm Thù Bách càng thêm mất kiểm soát, gào thét dữ dội hơn.
"Nhìn này." Cảnh Nghi nhún vai, chẳng có gì ngạc nhiên: "Lại rung rồi."
Cậu cảm thấy tay mình cũng bắt đầu tê rồi.
Phàn Minh nhìn vào điện thoại của Cảnh Nghi, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Đây là Thẩm Thù Bách à.. sao anh ta lại rảnh rỗi làm phiền cậu thế?"
Cảnh Nghi chẳng để tâm: "Anh ta bị điên mà, không sao đâu, tôi chỉ cần chặn là được."
Cậu nhanh tay kéo Thẩm Thù Bách vào danh sách đen.
"Có gì đó không ổn đâu." Phàn Minh nói: "Thẩm Thù Bách là người như thế nào, gần đây công ty của anh ta gặp không ít khó khăn, đang bận tìm cách vá víu lại, sao lại có thời gian làm phiền cậu?"
Cảnh Nghi im lặng một lúc, rồi khẽ nhíu mày: "Ý anh là... anh ta tìm người làm thay mình?"
"......" Phàn Minh: "Ý tôi là anh ta đang có âm mưu lớn. Thôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này."
Phàn Minh nhìn Cảnh Nghi, rồi đột nhiên ngừng nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.
"?"
Cảnh Nghi ngẩng đầu lên: "Phàn Minh, sao anh lại im lặng thế?"
Phàn Minh cười nhẹ, giọng đầy phấn khích: "Cảnh quản gia, tôi sẽ báo cáo chuyện này với Lệ Tổng nhé?"
Cảnh Nghi ngớ ra: "Anh định cho Lệ Tổng cũng nếm thử quả táo điên này sao?"
"Không phải." Phàn Minh cố kìm nỗi hứng thú, giọng nói đầy phấn khích: "Tôi muốn xem Lệ Tổng nổi giận vì người đẹp thế nào."
Cảnh Nghi: "......"
Cảnh Nghi thật sự không hiểu nổi, Phàn Minh đã tưởng tượng mối quan hệ giữa mình và Lệ Vấn Chiêu đến mức nào rồi.
Nhưng sau khi nghe Phàn Minh nói vậy, Cảnh Nghi bắt đầu cảm thấy gần đây Thẩm Thù Bách có vẻ rảnh rỗi đến lạ, chẳng giống một người đang bận rộn cứu vãn công ty chút nào.
Chắc chắn có điều gì đó mờ ám!
.
Khi về đến văn phòng, Cảnh Nghi quyết định báo cáo chuyện này với Lệ Vấn Chiêu.
Lệ Vấn Chiêu nghe xong, đặt cây bút xuống, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng đến mức khó tả. Cảnh Nghi hơi giật mình: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Thẩm Thù Bách vừa mới ra nước ngoài, tôi mới nhận được thông tin, khu vực đó đang có chiến tranh, chẳng có tín hiệu gì cả
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng trầm xuống, không biết nhớ tới cái gì, bất chợt tay của Cảnh Nghi vươn tới
Cậu nhẹ nhàng đặt ly trà nóng hổi trước mặt Lệ Vấn Chiêu, động tác tinh tế như đang phục vụ một vị hoàng đế.
Bây giờ cậu đã là một quản gia đỉnh của chóp – không chỉ biết pha trà mà còn biết đúng lúc bưng trà dâng nước để chủ nhân giải tỏa căng thẳng khi làm việc.
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhướng mày nhìn cậu: "Em đang làm gì đấy?"
Cảnh Nghi giật mình rụt tay lại: "Không phải ý anh là bảo tôi pha trà sao?"
Khóe môi Lệ Vấn Chiêu hơi cong lên, rõ ràng là ý cười nhưng lại như có chút châm chọc: "Ý tôi bảo là em đưa điện thoại cho tôi."
"À..." Cảnh Nghi bối rối mím môi, mặt hơi đỏ lên: "Là tôi hiểu nhầm rồi."
Cậu vội vàng rút điện thoại ra, hai tay cung kính dâng lên như dâng báu vật.
Lệ Vấn Chiêu không chần chừ, ra hiệu cho Phàn Minh gọi nhân viên từ bộ phận an ninh mạng đến để xử lý chuyện "tin nhắn phát rồ".
Chẳng bao lâu, một nhân viên mới vừa được thăng chức xuất hiện. Người này trẻ trung, nhìn còn hơi non nớt, nhưng động tác thì nhanh như gió.
Mười ngón tay gõ bàn phím như đánh trống trận, âm thanh tạch tạch vang lên liên hồi. Chưa đầy một phút, cậu nhân viên tung một cú enter mạnh mẽ như pháo nổ, kèm theo ánh mắt tràn đầy tự tin: "Xong rồi ạ, Lệ tổng."
Cảnh Nghi đứng bên cạnh mà tròn mắt thán phục, trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ vô bờ: Wow, đỉnh thật! Mặc dù mình chỉ hiểu mỗi cú enter cuối cùng...
Lệ Vấn Chiêu cúi xuống nhìn màn hình: "Sao rồi?"
Cậu nhân viên trả lời ngay: "Tin nhắn này được gửi tự động qua một trạm phát mạng. Ban đầu hệ thống chỉ cài đặt để gửi 10 tin mỗi ngày, nhưng từ khoảng 10 phút trước, nó đã bị chỉnh thành 500 tin một ngày."
Cảnh Nghi: "???"
Cậu ngơ ngác mất vài giây, sau đó chợt hiểu ra: "Ý anh là...Thẩm Thù Bách đang dùng hack để spam tin nhắn cho tôi?"
Không chỉ vậy, hắn còn biết mình bận đi công tác, nên đã "chu đáo" cài chế độ tự động gửi tin. Sau khi bị cậu chặn tin nhắn, hắn tức tối chỉnh từ 10 tin một ngày lên thẳng 500 tin như để trả thù.
Lệ Vấn Chiêu nhìn chằm chằm Cảnh Nghi, ánh mắt thâm trầm như muốn thăm dò suy nghĩ của cậu: "Em thấy thế nào?"
Cảnh Nghi ngẩn người vài giây, rồi bật ra một câu đầy cảm xúc: "Sao hắn rảnh dữ vậy trời!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");