Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!
  3. Chương 62: Cái loa nhỏ lại bị lỗi rồi sao?
Trước /94 Sau

Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 62: Cái loa nhỏ lại bị lỗi rồi sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảnh Nghi vì đói đến mức hoa mắt chóng mặt, kéo theo Lệ Vấn Chiêu chạy sầm sập vào một nhà hàng Giang Nam gần đó mà không thèm nhớ đến kế hoạch ăn chân giò hầm mà Lệ Vấn Chiêu đã đặt trước.

Bàn ăn tràn đầy các món ngon trình bày tinh tế, nhưng khẩu phần thì nhỏ xíu. Điều đó không hề làm khó Cảnh Nghi - cậu ăn vui vẻ đến mức gần như úp mặt vào đĩa, không còn thời gian để ngẩng đầu chứ đừng nói chuyện phiếm.

Lệ Vấn Chiêu ăn được khoảng tám phần no thì đặt đũa xuống, ngồi ung dung rót trà, múc canh cho Cảnh Nghi.

Nhìn tình cảnh này, ai không biết còn

tưởng anh là quản gia của Cảnh Nghi chứ không phải ngược lại.

Khi đã gần no, Cảnh Nghi liếc nhìn Lệ Vấn Chiêu, hỏi: "Đại thiếu gia, anh ăn no rồi à?"

"Ừ."

Cảnh Nghi thò đầu xuống bát canh, lẩm bẩm: "Thế anh không còn việc gì khác để làm sao?"

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Hử?"

Cảnh Nghi vẫn cắm mặt vào bát, giọng nói trầm thấp: "Anh nhìn miệng em mười mấy phút rồi đó. Đó là hành vi cực kỳ bất lịch sự đấy nhé."

Cậu ăn đến mức bận rộn thật, nhưng giác quan vẫn nhạy bén. Bị người khác nhìn chằm chằm thế này, cậu cũng chẳng biết nên để tay ở đâu cho phải.

Thế mà Lệ Vấn Chiêu chẳng hề lúng túng, thản nhiên đáp, ánh mắt sâu xa khiến người khác chẳng đoán nổi:

"Nhìn miệng người lạ đúng là không lịch sự. Nhưng nhìn miệng bạn trai nhỏ của mình thì rất hợp tình hợp lý."

Cảnh Nghi: "..."

Biện luận đỉnh cao! Anh đúng là vua "miệng lưỡi không xương" của thế giới này.

Lệ Vấn Chiêu bỗng hỏi: "Cái tiếng 'bíp bíp' đó lại vang lên hả?"

Cảnh Nghi ngớ người: "Chưa đâu..."

Cậu dừng lại, như vừa nhớ ra điều gì, mở to mắt ngạc nhiên. Chà thật đấy, hôm nay không có tiếng bíp nào!

Lệ Vấn Chiêu cũng sửng sốt. Nghĩ đến việc bản thân đã nhìn chăm chú vào đôi môi bóng loáng vì ăn của Cảnh Nghi suốt nãy giờ, anh nhớ lại vụ "chạm môi bất ngờ" hôm trước. Mà lạ lùng là, hệ thống báo động sao lại im re?

Chẳng lẽ cái "loa nhỏ" lại gặp lỗi kỹ thuật?

Cảnh Nghi thấy không nghĩ ra được thì thôi, uống hết bát canh cho xong. Đồ ngon thì không thể lãng phí!

Trong khi Cảnh Nghi cúi đầu uống canh, đôi mắt Lệ Vấn Chiêu lại lặng lẽ nhìn theo cổ anh, dừng lại ở chỗ yết hầu đang nhịp nhàng lên xuống theo từng ngụm. Ánh mắt lại từ từ trượt xuống đôi vai mảnh khảnh, rồi...

【Bíp bíp bíp--Bíp bíp--】

Cảnh Nghi giật mình ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn anh.

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhếch môi: "Lại kêu rồi hả?"

Cảnh Nghi đỏ bừng mặt, thở phì phì trách móc: "Sao anh cứ phạm luật suốt thế?"

Lệ Vấn Chiêu trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên nở một nụ cười như thể vừa "ngộ đạo": "Có vẻ, tiếp xúc thân mật giúp sẽ giúp thoát khỏi chế độ kiểm soát vị thành niên."

Cảnh Nghi: "Khụ khụ!"

Anh làm thế nào mà rút ra được kết luận này hả? Nói em nghe thử xem!

Câuh vừa định lên tiếng chất vấn thì lại cảm thấy kỳ quặc. Một hệ thống kỳ lạ như thế mà còn có cơ chế 'người lớn hóa' ư?

Lệ Vấn Chiêu giải thích như đoán được suy nghĩ của cậu: "Tôi vừa thử nghiệm rồi. Trước đây, từ cổ trở xuống là vùng nhạy cảm. Nhưng giờ, ranh giới cảnh báo hạ xuống tận... eo rồi."

Cảnh Nghi: "..."

Cái này đâu phải chuyện đáng khoe mà anh lại làm như vừa phát minh ra định luật vũ trụ thế hả?!

Cảnh Nghi: "......"

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nếu không, để tôi thử nhé?"

Cảnh Nghi giật mình: "Thử, thử cái gì?"

"Tiếp xúc thân mật." Giọng anh bình tĩnh như đang hỏi: "Ăn no chưa?" Rồi tiếp lời: "Nếu từ giờ không còn tiếng bíp nữa, thì chứng tỏ giả thuyết của tôi đúng."

Cảnh Nghi đơ người một lúc.

Họ đã từng hôn rồi, nếu còn "thân mật hơn" nữa... chẳng phải là...

Khụ!

Cảnh Nghi vội vàng quay đầu, định úp mặt vào bát canh để trốn. Nhưng bát đã sạch từ lâu, cậu cuống cuồng cầm đũa, gắp đại một miếng sườn. Ai ngờ đó lại là một miếng gừng già cứng ngắc!

Cậu đảo mắt nhìn quanh bàn ăn, lóng ngóng đến mức không biết mình đang làm gì.

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Em đang nghĩ cái gì vậy?"

Anh nhấn nhá thêm: "Ý tôi là, sau này chúng ta có thể gần gũi hơn một chút, tăng cường tiếp xúc thân thể. Em nghĩ đi đâu thế?"

Cảnh Nghi: "......"

Rồi, hay quá, cuối cùng người "tự mình diễn sâu" chỉ có mình tôi thôi, đúng không?

Giữa trời đông giá rét, Cảnh Nghi như thể bật chế độ "đỏ mặt 5 giây", sau đó tự mình "nấu chín" trong vòng nửa phút.

Thế giới này quá nhiều cạm bẫy, có lẽ nơi phù hợp nhất với tôi vẫn là ngâm mình trong nồi canh nóng và thổi bong bóng.

Lệ Vấn Chiêu cong môi, rõ ràng đang rất vui vẻ. Tiểu quản gia này đúng là dễ đoán, tâm trạng gì cũng bày hết lên mặt, trong mắt anh chẳng khác nào một tấm kính trong suốt.

Lệ Vấn Chiêu nói: "Chọc em thôi, đừng giận. Ăn no chưa?"

Cảnh Nghi lau miệng, đáp nhanh: "Không giận, ăn no rồi."

Thật ra cậu không có giận, chỉ thấy ngại muốn chết thôi!

Lén liếc nhìn Lệ Vấn Chiêu, Cảnh Nghi nghĩ. Người này làm sao có thể mặt không biến sắc mà nói mấy lời đó được nhỉ?

.

Nhà hàng cách nhà không xa, Cảnh Nghi ăn quá no, còn Lệ Vấn Chiêu thì quyết định không lái xe. Thế là hai người cùng nhau tản bộ về nhà dưới ánh đèn neon rực rỡ trong màn đêm.

Đang đi, Lệ Vấn Chiêu bỗng hỏi: "Còn chưa hỏi em, em đến đây bằng cách nào vậy?"

Cảnh Nghi không cần nghĩ: "Do Vô Thường câu nhầm hồn của em."

Lệ Vấn Chiêu cười: "Thế còn thân phận ở thế giới trước của em đâu?"

Cảnh Nghi chững lại một giây rồi đáp:

"Chắc là chết rồi. Sau khi tốt nghiệp, em cùng bạn phòng đi du lịch, gặp phải lở đất. Thế là bị Vô Thường câu đi luôn."

Bước chân Lệ Vấn Chiêu khựng lại.

Cảnh Nghi đi vài bước, nhận ra người phía sau không theo kịp, liền quay đầu nhìn. Lệ Vấn Chiêu đứng cách đó mấy bước, ánh mắt tối đen như mực, sâu thẳm đến mức ánh đèn cũng không thể rọi sáng.

Cảnh Nghi không còn nhớ gì nhiều về khoảnh khắc mất mạng của kiếp trước, chỉ là nhắm mắt rồi mở mắt đã đến hoàng tuyền rồi, cũng chẳng thấy đau đớn gì.

Nhưng khi nhìn vào mắt Lệ Vấn Chiêu, cậu thấy một thoáng xót xa ẩn hiện.

Lệ Vấn Chiêu im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Đau không?"

Cảnh Nghi lắc đầu: "Không nhớ gì cả, em không có ký ức về chuyện đó."

Lệ Vấn Chiêu giấu đi cảm xúc trong mắt, bước tới gần Cảnh Nghi, cúi đầu nhìn cậu: "Tôi rất muốn kiện họ."

Cảnh Nghi nhận ra anh còn điều muốn nói, nên chỉ đứng im chờ đợi.

"Nhưng nếu không có sai lầm của họ, thì hình như tôi đã không thể gặp em."

Cảnh Nghi ngậm miệng, chẳng biết đáp gì. Cậu không giỏi nói lời lãng mạn, những câu bày tỏ thế này chỉ khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng nhìn Lệ Vấn Chiêu với đôi mắt ngập tràn đau lòng, cậy khẽ kiễng chân, xoa xoa đầu anh:

"Được rồi được rồi, em không sao đâu. Vô Thường còn bồi thường cho em cả đống tiền nữa cơ mà."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cảm xúc vừa dâng lên đã bị Cảnh Nghi một phát vỗ cho tan tành.

Nhìn hành động của Cảnh Nghi, anh thậm chí còn thấy quen quen: "Em đang xoa đầu tôi như xoa bánh trôi đấy à?"

Cảnh Nghi ngẩn ra: "Ơ, quen tay thôi. Vậy để em đổi hướng khác nhé?"

"......"

Không đợi anh đáp, Cảnh Nghi đã bị kéo vào một cái ôm chặt. Vòng tay quen thuộc và mùi hương dịu nhẹ bao trùm lấy cậu, chỉ có tiếng nhịp tim trầm ổn vang lên bên tai.

Hai người ôm nhau trong im lặng một lát, Cảnh Nghi vỗ vỗ cánh tay Lệ Vấn Chiêu: "Đại thiếu gia, chúng ta định đứng ôm nhau trong gió lạnh bao lâu nữa đây?"

Giọng Lệ Vấn Chiêu không nghe ra cảm xúc: "Em lạnh à?"

Cảnh Nghi ló đầu ra khỏi vai anh, liếc nhìn xung quanh: "Không lạnh, nhưng mà ngại. Mọi người đang nhìn kìa."

Ánh mắt tò mò của người đi đường khiến Cảnh Nghi cảm thấy mình sắp biến thành gấu trúc quốc bảo đến nơi.

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Đúng là một tiểu quản gia phiền phức, làm anh chẳng thể buồn lâu được.

Lệ Vấn Chiêu thở dài, buông Cảnh Nghi ra: "Đi thôi, về nhà."

"Được được, đi nhanh lên." Cảnh Nghi chủ động nắm tay anh kéo đi: "Chậm nữa là chúng ta thành gấu trúc thật đấy. Mà còn là gấu trúc hoang dã, không thu được vé tham quan!"

Lệ Vấn Chiêu: "......"

.

Về đến nhà, Cảnh Nghi ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị.

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại réo cậu dậy. Mới bảy giờ rưỡi, đầu dây bên kia là giọng nói của Lệ Minh Chức:

"Huhuhuhuhu.....Cảnh Nghi ơi, cứu tôi với!"

Cảnh Nghi còn ngái ngủ, nghe thấy tiếng khóc nức nở: "Sao thế, tiểu thiếu gia?"

"Hu hu... Không biết ai leak ảnh phim của tôi với Chử Nguyên Cửu, bây giờ trên mạng đồn rùm lên là tôi hẹn hò với anh ấy. Lại còn có người lôi chuyện cũ của tôi với Ninh Khương ra nữa. Giờ thì bị chửi tơi tả rồi!"

Cảnh Nghi tỉnh cả ngủ: "Chử Nguyên Cửu là ai?"

"Là Alpha đóng chung với tôi!"

Cảnh Nghi bật dậy như lò xo: "Tiểu thiếu gia, đừng lo. Để tôi đi tìm đại thiếu gia xử lý."

Lệ Minh Chức: "Ừm ừm."

Cảnh Nghi ngay lập tức xỏ dép, lộc cộc chạy đến trước cửa phòng Lệ Vấn Chiêu, gõ cửa rầm rầm: "Đại thiếu gia, dậy chưa?!"

Lệ Vấn Chiêu mở cửa, gương mặt vẫn còn đượm vẻ ngái ngủ: "Có chuyện gì thế?"

Cảnh Nghi giơ điện thoại lên, gương mặt vô cùng nghiêm trọng: "Em trai anh bị bêu xấu trên mạng rồi!"

Lệ Vấn Chiêu hơi nhướng mày, nét mặt chẳng gợn chút lo lắng nào.

Trong vòng vài phút, Cảnh Nghi chỉ biết đứng bên cạnh nhìn anh thực hiện vài cuộc gọi, chỉ đạo vài câu ngắn gọn. Đến khi quay lại kiểm tra mạng xã hội, toàn bộ tin tức tiêu cực đã biến mất không còn dấu vết.

Cảnh Nghi há hốc mồm, mắt tròn xoe: "Không hổ danh là trùm phản diện! Ra tay gọn gàng, dứt khoát, chuẩn không cần chỉnh!"

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu: "Tôi cứ tạm coi như em đang khen tôi vậy."

"Đương nhiên là em khen thật mà." Cảnh Nghi búng tay, tạo một hình trái tim nhỏ xíu: "Chân thành đấy."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười nhạt: "Chân thành mà bé thế kia à?"

"Hiểu ý là được rồi, chúng ta đề cao tính chất nhỏ mà có võ." Cảnh Nghi nhún vai đầy triết lý.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Mặc dù Lệ Vấn Chiêu đã xử lý xong xuôi, nhưng Cảnh Nghi vẫn cảm thấy không yên tâm. Cậu xin phép nghỉ, rồi gói ghém đủ loại đồ ăn vặt ngon lành, phi thẳng đến phim trường nơi Lệ Minh Chức đang quay phim.

Anh chỉ biết đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé hớt hải ấy biến mất, lắc đầu bất lực.

.

Phim trường lần này vẫn là nơi Cảnh Nghi từng ghé qua, nhưng vừa đến nơi, cậu đã thấy một đám phóng viên túc trực bên ngoài, ai nấy đều lăm lăm máy ảnh như muốn bắt được scandal lớn nhất năm.

"Chú Lâm, mình vòng qua hướng khác đi."

"Được thôi."

Phim trường rộng bao la, Cảnh Nghi vòng đi vòng lại suốt nửa tiếng mới đến được phía bên kia.

Lúc này, đoàn làm phim đã phải tạm dừng quay vì bị báo giới quấy rối. Lệ Minh Chức đang trốn trong phòng khách sạn. Sau khi hỏi số phòng, Cảnh Nghi nhanh chóng tìm đến nơi, nhưng phát hiện trước cửa phòng cũng có một đám phóng viên chực chờ.

"Quản gia Cảnh, giờ chưa thể qua được đâu, để tôi gọi bảo vệ tới giải tán họ." Chú Lâm lo lắng đề nghị.

"Không cần đâu." Cảnh Nghi mỉm cười: "Đánh cá lớn mà dùng dao mổ trâu thì phí quá."

Chú Lâm: "??"

Cảnh Nghi ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Chú có giấy bút không?"

Năm phút sau, Cảnh Nghi bước ra từ góc khuất, thần thái bình tĩnh đến lạ.

Một phóng viên to con, dáng vẻ dữ tợn lập tức lên tiếng: "Cậu là ai?"

Cảnh Nghi liếc anh ta một cái, không thèm trả lời.

Phóng viên khác tò mò hỏi: "Cậu là trợ lý của Lệ Minh Chức đúng không?"

Cảnh Nghi gật đầu nhẹ: "Các vị đều đến để phỏng vấn Minh Chức?"

"Đúng vậy!"

"Thế cậu mau gọi cậu ấy ra đây nói vài câu đi!"

Cảnh Nghi chậm rãi rút ra một xấp giấy nhỏ, đập "bốp" một tờ vào tay anh chàng to con nhất: "Cầm lấy, đây là số thứ tự của anh."

Phóng viên to con: "???"

"Mấy cái này là gì?"

Cảnh Nghi điềm nhiên phân phát: "Hiện tại việc bôi đen Lệ Minh Chức đang cực kỳ 'hot'. Đương nhiên phải lấy số thứ tự mới được phục vụ, các anh cứ giữ chặt, qua số là mất lượt nhé."

Các phóng viên cầm những tờ giấy ghi số từ 100 trở lên, gãi đầu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Một người thắc mắc: "Tại sao lại bắt đầu từ số 100?"

"Chứ không lẽ là 1, 2, 3? Tôi có ưu đãi lắm mới cấp cho các anh số đẹp như vậy đấy. Đừng để mất công 'hóng hớt' cả ngày mà không được gì."

Các phóng viên nhìn nhau, lòng ngập tràn cảm giác như bị lừa nhưng lại chẳng thể phản bác.

Một lát sau, đám người ùn ùn kéo nhau xuống dưới chờ gọi số. Một anh quay phim thậm chí còn quay lại dặn dò:

"Lát gọi lớn vào nhé, tôi sợ mình nghe không rõ."

"..." Cảnh Nghi nặn ra một nụ cười chuẩn "thương mại": "Yên tâm đi."

Ngay khi đám phóng viên rời đi, cửa phòng khách sạn bật mở. Lệ Minh Chức ló đầu ra, nhìn Cảnh Nghi đầy ngưỡng mộ:

"Cảnh Nghi, cậu giỏi quá! Làm cách nào mà lừa được họ đi hết thế?"

"Chắc không lừa được lâu đâu. Mau tranh thủ đi thôi."

Lệ Minh Chức bối rối gãi đầu: "Nhưng mà... tôi vẫn chưa đi được."

Cảnh Nghi ngơ ngác: "Hả? Sao thế?"

Đúng lúc đó, một người cao lớn bước ra từ phòng. Cảnh Nghi liếc mắt nhìn qua, nhận ra ngay: Chử Nguyên Cửu.

Chủ nhân của tin đồn tình ái đây rồi...

Cảnh Nghi quét ánh mắt từ Chử Nguyên Cửu đến khuôn mặt ửng đỏ của Lệ Minh Chức, khoanh tay hỏi:

"Tin đồn... hay sự thật vậy?"

Lệ Minh Chức chỉ biết cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.

Chử Nguyên Cửu bước lên trước, khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh đã cất công đến đây. Nhưng tôi sẽ tự giải quyết chuyện này. Anh nên rời đi trước khi đám phóng viên quay lại."

Lệ Minh Chức ngượng ngùng cảm ơn rồi đóng cửa. Còn Cảnh Nghi thì cứ như một cái máy, bước liêu xiêu vài bước mới bừng tỉnh, sau đó ngẩn ngơ rút điện thoại ra.

[Ngài Cảnh đại gia]: Đại thiếu gia.

[Ngài Cảnh đại gia]: Củ cải nhỏ của anh hình như bị ai đó hái mất rồi.

[Lệ]: ???

Nghĩ ngợi một lúc, Cảnh Nghi bổ sung: [Đã bị hái rồi.]

[Lệ]: ...

Chẳng mảy may nhận ra tin nhắn của mình dễ gây hiểu lầm, Cảnh Nghi nhanh chóng bị Lệ Vấn Chiêu gọi thẳng điện thoại đến.

Nhưng điện thoại cậu đang để chế độ im lặng, không hề hay biết. Đúng lúc đó, thang máy tới nơi, cậu ngẩng đầu lên liền trông thấy Kha Minh Hoa - người từng gặp thoáng qua một lần.

Cả hai đều sững sờ.

Cảnh Nghi nhìn cái máy ảnh trên vai đối phương, nghi ngờ: "Cậu định chụp gì đấy?"

Kha Minh Hoa bị bất ngờ, buột miệng: "Lệ Minh... Không, chẳng có gì cả."

Cảnh Nghi nheo mắt lại: "Tôi nghe rõ ràng cậu vừa nói Lệ Minh Chức."

Kha Minh Hoa: "Thế mà anh còn hỏi làm gì."

Tai thính quá đáng!

Cảnh Nghi thở dài: "Tôi khuyên cậu đừng chụp." Làm gì không làm, lại đi gây rắc rối? Cậu thật sự không hiểu.

Kha Minh Hoa ngẩng cao đầu kiêu ngạo: "Tôi dựa vào đâu mà phải nghe lời anh?"

Cảnh Nghi lạnh lùng đánh giá từ trên xuống dưới: "..."

Còn trẻ mà, tài cán chẳng bao nhiêu, nhưng cằm thì rõ là có hai lớp, ngầu phết đấy chứ.

Thấy Cảnh Nghi không nói gì, Kha Minh Hoa hơi bực, hất hàm: "Tránh ra, anh đang chắn đường đấy."

Cảnh Nghi vẫn đứng yên, mỉm cười nguy hiểm: "Cậu không muốn người ta biết chuyện cậu giả danh từ thiện chứ?"

Lời vừa dứt, mặt Kha Minh Hoa liền trắng bệch hơn cả tường khách sạn: "Sao anh biết..."

Cảnh Nghi học theo vẻ nghiêm nghị của Lệ Vấn Chiêu, chậm rãi đáp: "Cứ thử nói xấu Lệ Minh Chức thêm lần nữa mà xem. Tôi không chắc sẽ không giữ bí mật giúp cậu đâu."

Kha Minh Hoa: "..."

Nói xong, Cảnh Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, ung dung bước vào thang máy rồi đi thẳng.

.

Khi xuống tới hầm đỗ xe, Cảnh Nghi bắt gặp chú Lâm đang nghe điện thoại, vừa thấy cậu, ông liền vội vàng cúp máy: "Cảnh quản gia, cậu làm đại thiếu gia lo lắng lắm đấy."

Cảnh Nghi nhìn điện thoại của mình rồi xấu hổ: "À, do để im lặng nên tôi không biết."

Cậu gọi lại cho Lệ Vấn Chiêu, vừa bắt máy đã nghe giọng "âm u" quen thuộc: "Chuyện của cậu Minh Chức giải quyết xong rồi?"

Cảnh Nghi nhẹ nhõm: "Xong rồi, anh không cần lo lắng nữa."

Lệ Vấn Chiêu: "Tôi không lo cho Lệ Minh Chức. Tôi chỉ lo bạn trai nhỏ mình chạy theo người khác thôi."

???

Cảnh Nghi nghệt ra: "Gì cơ?"

Lệ Vấn Chiêu: "Cái 'củ cải nhỏ' mà em nói là ai?"

Lúc này Cảnh Nghi mới hiểu vấn đề, lập tức cười sằng sặc: "Là Lệ Minh Chức chứ ai. Omega nhà chúng ta cuối cùng cũng có Alpha rồi! Chuyện tốt mà!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

.

Hậu quả của việc nói chuyện linh tinh là Cảnh Nghi bị bắt quay về công ty ngay lập tức.

Cậu lê lết tới văn phòng, đi ngang phòng thư ký thì thấy Phàn Minh đang cười hớn hở. Linh tính mách bảo có chuyện hay, cậu rẽ ngay vào.

Cảnh Nghi: "Anh trúng số à?"

Phàn Minh lập tức ngồi nghiêm chỉnh, xóa sạch dấu vết: "Không có, tôi chỉ... ngẩn ngơ chút thôi."

Cảnh Nghi: "Nhìn mặt anh không giống kiểu ngẩn ngơ đâu nha. Có gì khai thật đi!"

Phàn Minh thở dài: "Cảnh quản gia, cậu rảnh quá nhỉ. Nếu thích vậy, tôi giao hết việc của tôi cho cậu nhé?"

Cảnh Nghi nhìn đống tài liệu chất cao như núi, hãi hùng: "Thôi, đây là kỳ vọng của tổng giám đốc dành cho anh. Tôi không dám tranh công đâu!"

Phàn Minh: "..."

Đang chuẩn bị rời đi, Cảnh Nghi đột nhiên nhìn thấy một dấu đỏ sau tai Phàn Minh, nghi ngờ: "Thư ký Phàn, nhà anh mùa này còn muỗi à?"

Phàn Minh ngớ người: "Hả?"

Cảnh Nghi chỉ vào vết đỏ: "Chỗ này, bị muỗi đốt kìa."

Phàn Minh: "..."

Phàn Minh cuống cuồng lấy tay che sau tai.

Cảnh Nghi: "???"

Phàn Minh ấp úng gật đầu: "...Ừm."

Cảnh Nghi lắc đầu cảm thán: "Bảo sao nhìn anh giống như cả đêm không ngủ."

Phàn Minh lại nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, tại đánh nhau với muỗi cả đêm nên không ngủ được."

Cảnh Nghi cúi đầu, bỗng nở một nụ cười khó đoán: "Thư ký Phàn, anh nghĩ tôi tin không?"

Phàn Minh: "..."

Ánh mắt Cảnh Nghi dừng lại một chút, sau đó cười cười: "Thư ký Phàn, nhìn anh đỏ ửng thế này, trưa nay ăn nấm độc của Vân Nam à?"

Phàn Minh: "..."

Bị trêu chọc đến mức ngượng không biết làm gì, Phàn Minh chỉ có thể cúi đầu lúng túng.

Cảnh Nghi thì cười ha hả, hiếm lắm mới có dịp bắt nạt được người thật thà. Cậu chống tay lên bàn, tiến sát về phía Phàn Minh, đôi mắt tròn xoe nhìn xoáy vào anh ta:

"Thư ký Phàn, tôi nhìn thấu anh rồi. Cái dấu này thật ra là..."

Câu nói còn chưa kịp dứt, cổ của Cảnh Nghi đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng túm lấy. Chiếc cà vạt thắt chặt lại ngay cổ họng, chặn đứng mọi lời tiếp theo.

Cảnh Nghi bị Lệ Vấn Chiêu tóm gọn, lôi đứng thẳng tắp, mặt đầy vẻ oan ức.

Lệ Vấn Chiêu hờ hững nhìn cậu: "Kêu em quay lại công ty là để đi trêu chọc thư ký Phàn à?"

Cảnh Nghi vội vàng kêu lên: "Em không có!"

Cậu suýt nữa phá án được rồi, buông tay ra đi chứ!

Cảnh Nghi vùng vẫy mấy cái, phát hiện không thoát nổi, đành thở dài nhìn sang Phàn Minh với ánh mắt cầu cứu.

Phàn Minh nhìn vẻ tội nghiệp của Cảnh Nghi, không những không thương cảm mà còn tiếp lời: "Lệ tổng, Cảnh quản gia vừa bảo rằng cậu ấy thích đeo một vòng hồng ngọc quanh cổ."

Cảnh Nghi: "???"

Gì cơ? Ý gì đấy?

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười lạnh, không nói nhiều thêm, xách luôn "củ cải nhỏ" hay trốn của mình trở về phòng làm việc.

Cảnh Nghi: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Copyright © 2022 - MTruyện.net